Niếp Môn

Ban đêm, mưa lại sâu không ngừng.

Ngoài cửa sổ thủy tinh, nhánh cây tóc tai bù xù lay động, lá rụng bị cắn xé thành bảy tám, tan, hàn ý lặng yên tới, cứ như vậy, người tự nhiên biến hóa trong thói quen ngươi lừa ta gạt, mà cũng tự nhiên người lặng yên biến hóa thay đổi thành nóng lạnh đông hạ.

Phòng tiếp khách, trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Hương xì gà lại lấp đầy không khí bên trong, lại nhét đầy hô hấp, làm cho bộ phổi sinh đau.

Phía trước cửa sổ thủy tinh, luôn có âm thanh rất lớn, chiếc áo tây trang tối màu vẽ lên đường cong bên ngoài của hắn làm hắn càng thêm lưu loát, thân hình này lâm vào trong ánh sáng lúc tối lúc sáng, bên ngoài cửa sổ mưa rền gió dữ làm nổi bật hắn, ngược lại như pho tượng yên tĩnh, chỉ còn lại bóng dáng sắc bén.

Phòng tiếp khách trên sô pha cũng có một người đàn ông đang ngồi, bạc môi hơi phiếm một tia trong trẻo nhưng lạnh lùng, đẹp đến dị thường, hai má ôm lấy một tia tựa tiếu phi tiếu, người đàn ông cùng đứng trước cửa sổ thì tương phản.

Thật lâu sau, người đàn ông đưa tay đặt xì gà ở chỗ giữ gạt tàn, thân mình dựa lưng vào trên sô pha, quanh thân tản ra biếng nhác, nhìn chằm chằm người đàn ông đứng trước cửa sổ, cười --

"Sao? Dám gặp lại chúng tôi nhưng không dám gặp lại cô gái sắp phải lập gia đình, tâm tình của anh sợ là giống thời tiết hôm nay."

Mưa ngoài cửa sổ, rơi càng đột nhiên, sét đánh rè rè đập bể rơi vào trước thủy tinh, tiếng động lớn như dã thú ầm ĩ chuẩn bị tiến vào.

Niếp Ngân thủy chung không xoay người, bóng dáng hắn nhìn qua cao ngạo, hai vai rộng lớn hơi hơi cúi, trong tay cầm theo điếu xì gà hơn nửa ngày không bỏ xuống, một chút khói sao kia đã bắt đầu dần dần trở nên mỏng manh.

"Niếp Thâm, tôi chưa bao giờ biết, cậu còn đối với hành tung của tôi lại có hứng thú." Sau một lúc lâu hắn mới mở miệng, tùy ý xoay người nhìn về phía Niếp Thâm, trong lúc nhất thời, đôi mắt đen của hắn tối như mực, không chút nào có thể nhìn ra gợn sóng rung chuyển.


Niếp Thâm nhẹ nhàng nhếch môi, tay đặt lên trán "Tôi cũng muốn người có tình ý sẽ thành thân thuộc mà thôi."

"Ngàn dặm xa xôi chạy tới, chỉ là vì làm thứ nguyệt lão?" Niếp Ngân đi thong thả bước đến bên cạnh sô pha, đối diện người kia ngồi xuống, thân hình hắn mang bộ tây trang phẳng phiu làm cho càng thêm sắc bén, quanh thân lại tản ra uy nghiêm và lãnh đạm quen thuộc, khác với Niếp Tích, Niếp Ngân luôn rất xa cách như vậy.

Niếp Thâm nghe vậy sau đó buồn cười nhếch môi, lắc đầu, "Nhắc tới ngàn dặm xa xôi, tôi làm thế nào cũng không gặp được anh? Anh có thể ba ngày hai phía phải đi quan sát tới cô gái kia, bàn về lộ trình, lần này tôi bị cho là cái gì?"

"Xem ra, chuyện tôi cùng Tích thật đúng là làm cho cậu lo lắng." Bạc môi Niếp Ngân hơi nhếch, hình thành một độ cong tản ra ý nguy hiểm, cặp mắt kia như trước sâu không thấy đáy, như đại dương mênh mông trong giữa biển.

Niếp Thâm vỗ tay chút, nhíu mày, "Đường đường là chủ thượng đại nhân đi lo sợ em trai mình? Còn là vì tình nghĩa anh em nguyện buông bỏ tình yêu? Thật sự là vui buồn lẫn lộn, chỉ sợ, anh còn sống mới là ác mộng lớn nhất của Niếp Tích."

Niếp Ngân cười nhẹ: "Đến nơi này, chỉ nói chuyện đó?"

"Như vậy chưa đủ sao?" Niếp Thâm nhìn thẳng hắn.

Niếp Ngân lại không nói thêm gì, nụ cười trên khóe môi chậm rãi bình thản khôi phục: "Không tiễn." Hắn trực tiếp tiếp hạ lệnh đuổi khách.

Niếp Thâm cũng nghe ra ý hắn, đứng dậy lắc thẳng cái lưng lười, cầm cái thiệp mời từ trong người, đặt trên bàn trà --

"Cái này, có khả năng hữu dụng nói anh." Nói xong, thanh thản cười rời đi.

Rất nhanh, ngoài cửa sổ mưa to cắn nuốt biệt thự, xe chạy nhanh liền chút không thấy tung tích, sau đó không nhìn thấy bóng dáng.

Trong phòng tiếp khách, Niếp Ngân lại vẫn cứ duy trì tư thế ngồi đó, khóe miệng hạ xuống thành một đường thẳng tắp, tính cả cái càm gợi cảm ngay ngắn đều cứng đến chặt chẽ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thẳng đến --

Ngoài cửa sổ đột nhiên có một tia ánh quang hiện lên, ngay sau đó đó là tiếng ầm tiếng sấm vang vọng vươn xa, gần như phải đem toàn bộ tất cả biệt thự mà mạnh mẽ đánh tới.

Tiếng sấm nặng nề lại bừng tỉnh Niếp Ngân!

Ngón tay thon dài theo bản năng buông lỏng cà vạt ra, một đôi mắt chim ưng lại gắt gao nhìn chằm chằm cái thiệp mời trên bàn, bìa mặt là màu đỏ, tượng trưng cho vui sướng cùng hạnh phúc.

Lâu sau, tay hắn rốt cục cũng vươn ra cầm lấy thiếp mời, đụng chạm trong nháy mắt, ngón tay thon dài theo ban năng run rẩy.

Mở ra, là nghi thức thiệp mời Niếp Tích cùng Lãnh Tang Thanh!


Vị hôn thê của Lãnh Tang Thanh như là mũi nhọn châm vào hai mắt Niếp Ngân làm hắn đau đớn, hắn hơi hơi nheo ánh mắt lại, hàng lông mi dài che lấp đi kinh hãi trong nội tâm.

Thanh Nhi, rốt cục quyết định gả cho Tích sao?

Trong lúc nhất thời, ngực Niếp Ngân như bị xé ra rất đau, đau đến khó có thể hô hấp.

Hắn đau, không đơn giản là vì Thanh Nhi yêu người khác, nếu đơn thuần như thế, hắn cũng tình nguyện chấp nhận, cho dù thống khổ cũng có thể nhận, nhưng cái thật sự làm hắn đau chính là một màn mưa hôm đó!

Niếp Thâm nói đúng, xác thực hắn từng vụng trộm theo dõi Lãnh Tang Thanh, từ lần trước Niếp Tích đột nhiên đưa ra thỉnh cầu sống bên nhau với Lãnh Tang Thanh, từ lần trước ở trước mộ cha Niếp Tích đã có một tia biến hóa mỏng manh, tâm hắn chưa từng quá kiên định.

Người em trai cùng hắn lớn lên, em trai cùng hắn sóng vai chiến đầu kịch liệt với Niếp môn, chẳng sợ vẻ mặt của hắn có chút biến hóa là hắn có thể phát hiện ra.

Lo lắng của hắn không phải gì khác, chính là sợ Niếp Tích sẽ cùng Niếp Thâm khởi xướng đánh nhau, người em trai này của hắn, tính tình ra sao hắn hiểu rất rõ.

Nghĩ vậy, Niếp Ngân không khỏi tự giễu nở nụ cười.

Hắn hiểu sao?

Hắn nghĩ mình rất hiểu, nhưng màn mưa ngày đó, hắn mới giật mình biết được, người có thể thay đổi, Niếp Tích thay đổi, không biết là từ nhỏ, hay là ngày kia hình thành.

Niếp Ngân vĩnh viễn nhớ rõ ngày đó.

Trời mưa thật lớn, giống như hôm nay.

Hắn ngồi ở trong xe, tận mắt thấy Niếp Tích từ trong bệnh viện đi ra, tinh thần ban đầu vô cùng khỏe mạnh lại khi nhìn thấy thân ảnh kiều nhỏ kia trở nên suy sút không chịu nổi, thậm chí có thể cố ý đụng chiếc xe trước mắt!


Lãnh Tang Thanh giống như một tên chạy trốn, Niếp Tích kéo theo vẻ mặt "Thất hồn lạc phách".

Một màn này vững chắc lọt vào đôi mắt Niếp Ngân, mưa to hình thành sương mù bao phủ hai người bọn họ, không chút nào không ảnh hưởng đến tầm mắt Niếp Ngân.

Cho tới bây giờ hắn cũng không biết, em trai mình lại có thể hành động kỹ càng như vậy, trên mặt bi thương rất lớn cùng suy sút, biểu diễn này hắn nhìn thấy cũng rất rung động!

Lãnh Tang Thanh bi thống như dao nhọn nhỏ cứa ngực hắn, nước mắt của cô, cô đơn của cô, tất cả tất cả của cô làm hắn đau không thôi.

Thẳng đến một khắc kia, hắn mới biết được mình đã yêu cô gái kia bao nhiêu.

Loại yêu này, giống như dây thừng làm người ta hít thở không thông, làm cho hắn một vòng một vòng cuốn vào, lại vô pháp buông ra.

Ngày trước, hắn hy vọng cô có thể hạnh phúc, nếu Tích có thể cho cô hạnh phúc, nếu cùng Tích sống bên nhau. có thể với bi thống cùng cừu hận, hắn tình nguyện buông tay.

Niếp Ngân luôn không phản đối theo đuổi bạn gái là phải dùng thủ đoạn, nhưng mà khi hắn ngồi ở trong xe, rành mạch nhìn thấy hai người bọn họ nói chuyện với nhau, cả người giống như bị ngâm vào hồ băng, ý lạnh trong nháy mắt thôi tới hắn.

Đúng vậy, hắn nghe bọn họ đang nói cái gì, bởi vì, hắn biết môi ngữ này, cũng là kĩ năng hắn từng dạy cho Thượng Quan Tuyền.

Môi ngữ: kiểu nói


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui