Niếp Môn

Trên đường trở về, trong lòng Niếp Tích tràn đầy lo âu, nhưng cũng không náo loạn, tuy tiếng động hỗn tạp của trực thăng thật sự làm cho người ta phiền tâm.

Hắn cúi đầu, trầm mặc không nói, khóe miệng hạ xuống, ánh mắt nhìn thẳng, toàn thân không nhúc nhích, bên trong hai tròng mắt qua lại xẹt qua vẻ khác thường, hô hấp dồn dập tựa hồ như đang điều tiết tần suất suy nghĩ, loại biểu hiện này lại xuất hiện trên người Niếp Tích, kẻ mà luôn cuồng ngạo không kiềm chế được, rất ít khi nhìn thấy, trong tay hắn cầm một điếu xì gà đã bị hắn tiêu hủy, nhưng tựa hồ hắn cũng không nhận thấy được, kỳ thật đã lâu hắn không hút xì gà, nhưng khi nhận biết đại ca còn chưa chết, không biết vì sao, hắn luôn muốn hút.

Đã qua giữa trưa, trực thăng đưa hắn về tới chỗ ẩn nấp ban đầu kia, hắn vẫn không nói gì như cũ, nhảy xuống trực thăng, đầu tiên là thở dài một hơi, theo sau cúi đầu, hai tay để vào trong túi quần, chậm rãi thong thả đi về phía trước, cái đó và hắn bình thường, trên mặt còn mang theo một chút cảm giác phá hư hoàn toàn bất đồng, giờ phút này trong ánh mắt hắn có chút khác thường, giống như nói ô ư không ra lời.

"Đây là chủ thượng nói đưa cho anh cách liên hệ, có tình huống khẩn cấp gì có thể liên hệ đến địa phương của thành viên BABY-M." Phía sau truyền đến một âm thanh lễ phép, Niếp Tích nhìn lại, đặc công trên phi cơ đã đưa cho mình một chiếc điện thoại.

Chiếc điện thoại thoạt trông thật bình thường, nhưng bên trong là đặc chế, Niếp Tích nhìn thoáng qua điện thoại, không nói gì thêm, ngập ngừng một chút, nhận lấy.

Xe hắn còn đang ở trên chỗ đường nhỏ kia, hắn dùng điều khiển từ xa mở cửa xe ra, chui vào trong xe, nhưng cũng không có lập tức đi, hai cánh tay khoát lên trên tay lái, vừa mới lấy cái điện thoại kia ở trong tay hắn đổi tới đổi lui, hai mắt hắn liếc nhanh, giống như xem đi xem lại nhìn chằm chằm cái điện thoại đó, không tự giác lại lấy ra một điếu xì gà, để ở trên miệng, đầu kia châm lửa, khói nhè nhẹ tỏa ra, ánh mắt hắn trầm trầm hiện ra nội tâm hắn.


Ban đầu hai quan hệ bình thường vô sự, lại có Niếp Ngân xuất hiện, liền hoàn toàn bị quấy rầy, ít nhất ở trong lòng hắn đã hoàn toàn bị quấy rầy.

Trong lòng không yên, từ lúc Niếp Ngân hỏi về sức khỏe Lãnh Tang Thanh, cũng đã lần lượt nghiêm trọng thay đổi.

Kỳ thật ngày trước hắn yêu Thanh Nhi là chân thật, và sự áy náy với anh mình cũng là chân thật, cho nên chưa bao giờ thổ lộ với Thanh Nhi, thầm nghĩ duy trì quan hệ này, không lùi cũng không tiến, như vậy có thể ở bên Thanh Nhi, ở trên danh nghĩa là thực xin lỗi thay cho anh mình, mặc dù có chút lừa mình dối người, nhưng mà một chuyện này làm cho hắn không đau, dù sao cái khi nghĩ đến lúc anh mình chết, đối mặt với tình cảm của Thanh Nhi, hắn cũng có thể thoải mái một ít.

Nhưng hiện tại thì ngược lại, đại ca lại sống, đối với tiềm thức hắn cảm giác là không chết, mà lại sống. *trời ơi thế này là chướng ngại vật à, nghĩa là Niếp Tích ngươi ko muốn anh mình sống lại à???????????*

Cho dù là vài ngày trước cùng Thanh Nhi cãi nhau ở vườn cây anh đào, thổ lộ, hắn vẫn cảm thấy có thể khôi phục lại bộ dạng trước kia, nhưng hiện tại mọi chuyện đã xảy ra rất nhiều biến hóa, trong lòng hắn không nắm chắc.

Tuy hắn cũng yêu anh mình, tuy khi lại nhìn thấy anh mình, trong lòng kích động cùng hưng phấn là không sai, nhưng hắn không thể không thừa nhận, khi biết được anh mình vẫn yêu Lãnh Tang Thanh như cũ, phân kích động cùng hưng phấn lại đột nhiên lạnh một chút, trong nháy mắt trong lòng hiện lên một tia địch ý, cho nên mới cố ý nói chuyện về cha mẹ Thanh Nhi, cùng với mức độ tình cảm của Thanh Nhi và mình ở hiện tại.

Thực rối rắm, Niếp Tích vươn hai ngón tay thon dài ra xoa xoa ánh mắt, tiếp theo vặn cái chìa khóa, tiếng mô-tơ nổ vang lên, thấp mắt thấy hắn cầm lấy điện thoại, mũi thở phì, cau mày, suy tư một hồi, sau đó đem điện thoại ném ra ngoài cửa sổ, vừa định khởi động chân ga, trên mặt hắn lại hiện ra một trận lòng chua xót và cảm giác mất mát, mở cửa xe, lại thật cẩn thận đem điện thoại nhặt lên, nhưng mà nhặt lên hắn lại trầm mặc, hô hấp đã trở nên không đều, lại gắt gao nhìn chằm chằm điện thoại trong tay, trong ánh mắt đã lan tràn ra tơ máu, ước chừng qua 5 phút, hắn cắn chặt hàm răng, ôn nhu trong ánh mắt đã chuyển thành không kiên định, từ cửa sổ, hắn đan cánh tay dùng sức vung lên, đem điện thoại ném đi ra ngoài thật xa.

Sau đó đạp chân ga, xe chậm rãi thúc đẩy, hắn lấy điện thoại mình ra, bát thông dãy số Niếp Ngân...

--------------------------


Trong bệnh viện giống như hòa bình, không có chỗ nào khác, chính là một cô bác sĩ mặc áo trắng dài Lãnh Tang Thanh thường xuyên không tự giác mà lưu ý.

Hôm nay cũng như thế, khi vừa mới tiếp bệnh nhân xong, bàn tay Lãnh Tang Thanh nâng khuôn mặt nhỏ lên, nhìn về phía bên ngoài, theo bản năng ánh mắt lại một lần nữa nhìn cái vị trí của người ngồi trên ghế dài kia, tuy có rất nhiều cành khô, nhưng vừa vặn có một khe hở, vẫn đủ để cô ở trong phòng nhìn thấy đầy đủ người kia.

Lúc này ở trên có một người ngồi, dáng người đó khôi ngô, to lớn, thon dài, bệnh nhân kia đang kéo cánh tay cơ bắt lên, làn da màu đồng dưới ánh mặt trời có vẻ khỏe mạnh, gió nhẹ thổi qua sợi tóc hắn, làm cho hắn hết sức nhẹ nhàng khoan khoái, một người hắn lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, tựa hồ có chút suy nghĩ.

Lãnh Tang Thanh tâm "Lộp bộp" một chút, xác thực, cái thân ảnh kia, có cảm giác rất giống hắn, điều này làm cho tim Lãnh Tang Thanh đập đột nhiên đập tăng tốc, tim đập tăng tốc đập cũng không hoãn lại, trên mặt biểu hiện trên khuôn mặt cô càng ngày càng kích động.

"Niếp Tích!" Cô đứng mạnh lên, bên trong hai mắt có chút kinh ngạc cùng khó hiểu.

Buông xuống mọi chuyện, cô chạy nhanh ra khỏi ngoài cửa lớn bệnh viện, vội vàng chạy tới chỗ cành cây khô kia, dừng lại, hai tay giúp đỡ thắt lưng, thở hồng hộc nhìn người ngồi trên ghế dài này, quả nhiên là Niếp Tích.

"Anh... Anh làm sao vậy? Bị bệnh sao?" Lãnh Tang Thanh lớn tiếng hỏi, tựa hồ đã quên chuyện hai người cãi nhau lần trước, tuy mấy ngày nay cô cũng cũng có chút khó khăn.


Niếp Tích nhìn thấy cô đến, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, nhưng lập tức lại ẩn trở về, vui sướng nhìn Lãnh Tang Thanh, đứng nhanh dậy, còn không đứng vững, hắn lại biểu tình thống khổ lên mặt, một bàn tay ấn ngực, thân thể mất đi trọng tâm, lại đổ xuống dài ghế.

Nhìn thấy Niếp Tích như vậy, Lãnh Tang Thanh nhanh đỡ hắn, khuôn mặt trắng nhỏ hồng lên tràn ngập khẩn trương, giọng gấp gáp hỏi: "Anh rốt cuộc làm sao vậy? Có đau tim không? Anh vào từ lúc nào? Sao không nói cho tôi biết?"

Niếp Tích miễn cưỡng cười cười, chống thân mình ngồi dậy, sau đó lấy ra một lọ thuốc, cho vào miệng mấy viên, một lát sau, tựa hồ tốt lên.

Lãnh Tang Thanh chú ý đến thuốc của hắn, quả nhiên là thuốc trị tim, điều này làm cho cô càng thêm sốt ruột.

Niếp Tích chậm rãi quay đầu nhìn Lãnh Tang Thanh, bên trong hai mắt hiện ra nhè nhẹ bi ai thống khổ, tiếng khàn khàn nói: "Cảnh sát phát hiện hài cốt anh trai, đi xem xét, chính là anh ấy."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui