Buổi chiều.
Tâm tình Lãnh Tang Thanh tệ hết chỗ nói.
Cô cảm thấy mình đã sai lầm một chuyện, nhưng đáy lòng lại có một loại cảm giác ủy khuất.
Cô gọi điện thoại nói xin nghỉ vì thân thể, với lí do rằng tâm tình không tốt, không muốn làm công tác, hiện tại cô vẫn thường thường tùy hứng một chút, đương nhiên, nhân duyên rất tốt nên cô cũng có rất nhiều đồng sự góp vui.
Hoạt động trong đại sảnh, làm thế nào để trở thành mẹ tốt, quá trình nuôi dạy đứa bé thật tốt, có mấy người bác sĩ vừa trở thành mẹ ngồi bên trong nghe, Lãnh Tang Thanh lén lút từ sau cửa vào, muốn lợi dụng giáo sư trên bục giảng để thao thao bất tuyệt dời đi một chút, giờ này trong lòng cô rất tối tăm, nhưng mà giáo sư chết tiệt kia căn bản không đi nói gì, ở trên bục giảng thanh tình, giống đài kịch, lớn tiếng ở trên bục giảng nói tình thương của mẹ vĩ đại cỡ nào, không chiếm được tình thương của mẹ đứa nhỏ đáng thương cỡ nào, điều này làm cho Lãnh Tang Thanh lại nghĩ tới mẹ của mình, tâm tình vốn đã áp lực giờ giống như họa vô đơn chí.
Cô yên lặng cúi đầu, không thể không cuốn hút vào lời nói của giáo sư, vài lần nói nước mắt Lãnh Tang Thanh trong hốc mắt liền tuôn ra.
"Này! Này! Bạch mã hoàng tử của cô đến tìm cô kìa!" Bên cạnh một bác sĩ trẻ tuổi lấy tay lắc lắc cánh tay Lãnh Tang Thanh, phá vỡ suy nghĩ của cô, mà khi cô quay mặt đến chỗ cửa, nhìn xung quanh.
Lãnh Tang Thanh ngẩn ra, bất quá trong lòng đại khái đã đoán được là ai, nhìn lại chỗ cửa, xuyên qua cửa sổ đã thấy mặt Niếp Tích, hắn hẳn là tìm một thời gian, trên trán sấm mồ hôi, hai mắt có chút lo lắng quan sát tại đây có hơn 200 người.
Tâm Lãnh Tang Thanh loạn lên, chạy nhanh chuyển qua mặt, hai mắt nhắm nghiền, một bộ khẩn trương, mười ngón tay ngọc ở trước quần không yên làm loạn, thân thể nhỏ lén lút vội đi, trốn người bên kia, thật cẩn thận lấy ta điện thoại, quả nhiên, có hơn ba mươi đến.
Hiện tại trong lòng cô thực táo loạn, không biết nên làm thế nào đối mặt với Niếp Tích, thậm chí có chút sợ hãi gặp Niếp Tích.
"Làm sao vậy? Mâu thuẫn? Loại cực phẩm này cô còn không quý trọng?" Cái cô bác sĩ kia nói một câu.
Lãnh Tang Thanh nhìn nhìn cô gái đó, một bộ ghét thảo nhân, hai mắt đều có thể kiến một khu nhà máy điện, vốn nghĩ sẽ giải thích chút, nhưng lại đơn giản không nghĩ để ý đến cô.
Niếp Tích nhìn thấy Lãnh Tang Thanh, nhưng phát hiện Lãnh Tang Thanh cũng không có nhìn hắn, hắn liền nhẹ nhàng mà đẩy cửa ra, muốn không cho cô phát hiện, thanh âm rất nhỏ, hoàn toàn không có động đến người nào.
"Vị tiểu tử đang ở cửa, nói vậy cậu đang ngồi giữa hai trăm người vị mẹ vĩ đại trong đó một người cậu yêu đấy, không có vấn đề gì, tiến vào cùng cô ấy đi, hoạt động này cậu cũng nên tham gia, có thể cho cậu hiểu một nửa của mình muốn làm một người mẹ không dễ." Giáo sư trên bục giảng phát hiện Niếp Tích, cũng bảo hắn tham gia, có chút người liền như vậy, dưới đài càng nhiều người, hắn ở trên đài lại càng hưng phấn.
Lực chú ý của mọi người đều nhìn ra cửa, một hồi âm thanh khen ngợi Niếp Tích, và cũng có cả sợ hãi, hôm nay Niếp Tích thật sự giống một bạch mã hoàng tử, áo sơmi màu trắng, quần bò màu lam, mái tóc hỗn độn, một thân rất giản dị, nhìn qua sạch sẽ lưu loát, cảm giác tựa như mặt biển thượng phong, hơn nữa khuôn mặt hắn đẹp trai vô cùng, trong tay còn cầm một bó hoa, không thể không nói hắn cực kỳ hoàn hảo.
Niếp Tích ở kề sát lưng vào trên cửa, khuôn mặt xấu hổ nhìn mọi người trong phòng, cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Lãnh Tang Thanh, Lãnh Tang Thanh cũng xấu hổ, cắn răng lắc lắc đầu, lại nhìn về phía Niếp Tích, muốn cười cho lấy lệ nhưng vẫn không được.
Nếu bị mời, thì hắn cũng không thể từ chối, Niếp Tích chút không ngại ngùng, khóe môi giương lên, nhìn giáo sư trên bục gật đầu, mang theo một trận gió, đi tới chỗ Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh thấy tình thế không ổn, đứng dậy chạy nhanh, tỏ vẻ xin lỗi mọi người, ngay sau đó túm lấy góc áo Niếp Tích, vội vã chạy ra cửa.
Ra cửa, Lãnh Tang Thanh liền buông lỏng Niếp Tích ra, một mình đi qua hắn, cũng không quay đầu lại.
Niếp Tích có chút mờ mịt, nhìn theo bóng dáng Lãnh Tang Thanh hắn đoán giờ phút này cô đang có tâm trạng, nhưng hắn không biết có phải nguyên nhân là mình không.
"Thanh Nhi, làm sao vậy?" Bước đi nhanh, hắn chạy tới trước mặt Lãnh Tang Thanh.
Lãnh Tang Thanh cũng không liếc hắn một cái, lắc đầu đẩy hắn ra, tiếp tục đi về phía trước.
Niếp Tích không đi tiếp nữa, chỉ đứng ở phía sau quan sát cô, cô làm sao, hắn liền phục vụ tới đó.
Cứ như vậy, hai người đi tới chỗ vườn cây anh đào, cây anh đào sớm hết mùa, chỉ còn lại nhánh cây và thân cây trụi lủi, bởi vì thời tiết chuyển lạnh, người ở trong này tản bộ cũng rất thưa thớt.
Lãnh Tang Thanh xoay người mạnh, nhìn chằm chằm mặt Niếp Tích, Niếp Tích hoảng sợ, sau đó cô cầm bó hoa trong tay Niếp Tích, ném xuống đất, cô còn dùng sức hất nó xuống.
Nhìn thấy một màn này, khóe miệng Niếp Tích có chút run run.
"Vì sao anh lại mua hoa cho tôi?" Lãnh Tang Thanh nổi giận đùng đùng nói.
Niếp Tích không nói gì, chỉ nghiêm túc, khó hiểu nhìn Lãnh Tang Thanh.
"Vì sao anh lại mua hoa cho tôi? Anh có biết hoa hồng là đưa cho người nào không?" Lãnh Tang Thanh áp lực dần dần phóng ra.
Niếp Tích vẫn không nói gì như cũ.
"Anh có biết không hoa hồng của anh đã đưa sai người? Anh có biết nó nên đưa cho Tu Nguyệt không? Anh có biết anh đã làm cho Tu Nguyệt tổn thương đến mức nào không? Anh có biết không hai người hẳn là phải nên yêu nhau, ở cùng nhau?" Lãnh Tang Thanh lớn tiếng hô, nhưng nước mắt cũng không không chịu thua kém chảy xuống.
"Tu Nguyệt tìm đến quá em? Cô ấy ở nơi nào?" Niếp Tích có chút kinh ngạc, dù sao hắn cũng không gặp cô đã được một khoảng thời gian.
"Đúng vậy! Cô ấy đi rồi! Đi du hành thế giới! Lòng của cô ấy đã bị anh làm tổn thương đến chết rồi!" Cảm xúc của Lãnh Tang Thanh càng ngày càng kích động.
"Cái gì?" Trong lòng Niếp Tích "Lộp bộp" nhảy lên một chút, suy nghĩ có chút táo loạn, nhưng lập tức lại đè ép xuống, điều chỉnh một chút, vẫn như cũ đứng ở tại chỗ, bi thương nhìn Lãnh Tang Thanh.
"Sao? Chẳng lẽ anh không đi tìm cô ấy sao? Hiện tại cô ấy còn chưa rời đi, nhưng nếu trễ sẽ không còn kịp đâu!" Nhìn thấy thờ ơ của Niếp Tích, cô càng thêm sốt ruột.
Niếp Tích cúi đầu, cả người nhất thời trở nên trầm trọng, chậm rãi thở dài: "Cứ như vậy đi. Anh biết anh thực có lỗi với cô ấy, anh không nghĩ nếu tiếp tục có lỗi với cô ấy."
"Có lỗi với cô ấy? Vậy anh hãy quý trong cô ấy thật tốt đi!" Lãnh Tang Thanh phản bác nói.
Chỉ thấy Niếp Tích ngẩng mạnh đầu, cảm xúc vạn phần kích động, gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Lãnh Tang Thanh, trong ánh mắt tựa hồ có giãy dụa cái gì đó, ngay sau đó đi nhanh khóa ở phía trước, hai cánh tay nhất hoàn, gắt gao ôm Lãnh Tang Thanh vào trong lòng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...