Niên Thiếu Vô Tình

Trên đường đi Đông Nam, giả như hai vị công tử phong lưu phóng khoáng, hào hoa phong nhã, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe gặp xe chở… (lược bớt N từ, tóm gọn lại trong bốn chữ: “lăng nhăng muốn chết”) Phương Ứng Khán và Địch Thiên Trùng đã xảy ra quan hệ không thể cho người biết.

Giả như ngay lúc đó lại bị “người ta” bắt gặp…

Màn 1:

Hai vị quần áo không chỉnh, đồng thời ngã xuống giường, giữa lúc thân thân mật mật, triền miên không ngớt, cửa phòng đột ngột mở tung.

Một cơn gió lạnh thổi qua…

Địch Thiên Trùng: “?! A Phi? Ngươi?… Ngươi quả nhiên luyến tiếc không nỡ rời xa ta! Ôi A Phi~”

Nhảy dựng lên ôm chầm lấy hồn ma nào đó.

Bạch Sầu Phi (hắc tuyến): “Ta chỉ quay về lấy đồ của ta thôi…”

Địch Thiên Trùng (ôm chặt hơn): “Ta mặc kệ~”

Chị Diễm: …

Quần chúng:… Đó là quỷ thật sao?

Phương Ứng Khán (mừng rỡ): “Ta được cứu rồi~”

Màn 2:

Hai vị quần áo không chỉnh, đồng thời ngã xuống giường, giữa lúc thân thân mật mật, triền miên không ngớt, cửa phòng đột ngột mở tung.


Thuỷ Thanh Hàn đứng ngay trước cửa.

Thuỷ Thanh Hàn (đỏ mặt): “Công… công tử… Hầu… Hầu gia…”

Địch Thiên Trùng (nổi gân xanh): “Nha đầu chết tiệt! Không thấy công tử ta đang bận hay sao!”

Phương Ứng Khán: “… … …”

Màn 3:

Hai vị quần áo không chỉnh, đồng thời ngã xuống giường, giữa lúc thân thân mật mật, triền miên không ngớt, cửa phòng đột ngột mở tung.

Tôn Thanh Hà lười biếng dựa cửa.

Tôn Thanh Hà (làm bộ giật mình): “Ôi chao! Không ngờ ngươi lại thích loại hình như tên tiểu hầu tử này sao?”

Địch Thiên Trùng (nổi giận): “Cút ra ngoài! Ngươi tới đây làm gì!”

Phương Ứng Khán: “Hu hu hu… Mất mặt chết…”

Chị Diễm: ngươi mà cũng biết mất mặt sao…

Màn 4:

Hai vị quần áo không chỉnh, đồng thời ngã xuống giường, giữa lúc thân thân mật mật, triền miên không ngớt, cửa phòng đột ngột mở tung.

Địch Thiên Trùng (phát điên): “Mụ nội nó, các ngươi rốt cuộc có chịu để yên không!… Nhai Dư?!”


Vô Tình (lạnh lùng nhìn): “Hai vị thật là có hưng trí…”

Quần chúng: mùi dấm chua nồng nặc quá…

Phương Ứng Khán (khóc như lê hoa mang vũ): “Nhai Dư, mau cứu bản hầu~”

Mọi người té xỉu… Chị Diễm hắc tuyến đầy mặt.

Màn 5:

Hai vị quần áo không chỉnh, đồng thời ngã xuống giường, giữa lúc thân thân mật mật, triền miên không ngớt, cửa phòng đột ngột mở tung.

Gia Cát Thần Hầu xuất hiện trước cửa.

Địch Thiên Trùng (kinh sợ vạn phần): “… … …”

Gia Cát Thần Hầu cười híp mắt đi vào phòng.

Đến gần…

Hai người run lập cập.

Chị Diễm: không dám thở.

Quần chúng:… … …

Gia Cát Thần Hần một tay túm lấy Địch Thiên Trùng, lôi sang phòng khác.

Phương Ứng Khán: “… Thế bá…”

Gia Cát (nheo mắt cười quay đầu): “Con nít nên đi ngủ sớm đi.”



Cả ba cái phiên ngoại chỉ nhằm mục đích dìm hàng anh Khán cho bõ ghét thôi *nhìn trời*


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận