Niên Thiếu Vô Tình

Trong điện Văn Đức,

Sáng rực ánh đèn,

Một cơn gió thổi qua, ánh lửa chập chờn, khiến cho trong điện có chút u ám mông lung.

Trong điện có hai người,

Một ngồi một đứng,

“Hôm trước ngươi nói có việc liên quan đến Thân vương… rốt cuộc là chuyện gì?”

“Bệ hạ, nhiều năm nay thần vẫn luôn lo lắng việc này… Theo hồi báo của Hoàng Thành ti, năm xưa Thân vương và Thành Đình Điền từng qua lại thân mật, về phần Thế tử chết yểu, phố phường có lời đồn…”

“Đồn cái gì?”

“Thế tử thật ra vẫn chưa chết, mà là được người của Thân vương bí mật đưa đến phủ của Thành Đình Điền…”

“?!… Lời của ái khanh… Có thật hay không? Có chứng cứ gì không?”

“Nếu như sự việc không chính xác, vi thần làm sao dám giữa đêm khuya quấy nhiễu bệ hạ nghỉ ngơi.”



Triệu Cát trầm mặc,

Những chuyện ngày xưa, vẫn luôn luôn là tâm bệnh của gã.

Nếu không vì chuyện xưa,


Gã cũng sẽ không kiêng kỵ đám người Sở Tương Ngọc đến vậy.

Cung điện rộng lớn thoáng chốc bỗng trở nên trống vắng,

Ánh nến chiếu bóng hai người lên vách tường cung điện, là gã, và Sái Kinh.

Một lát,

Gã đột nhiên nói: “Chẳng trách trẫm cứ thấy đứa trẻ đó quen mặt, mà lại không biết giống ai… Tướng mạo đó… quả nhiên là hậu sinh khả uý… Quá mức xuất chúng.”

Sái Kinh tiến lên một bước, cung điện quá lớn, bóng đêm quá thâm, vì vậy, thấy không rõ mặt lão.

“Việc này bệ hạ định xử trí ra sao?”

Triệu Cát đang xuất thần, chợt nghe lão hỏi như vậy, nhất thời khó có thể quyết định.

“Trẫm nghe ngự y nói… Thành Nhai Dư từ nhỏ thể chất đã ốm yếu, lại thêm bệnh tật lâu ngày, e rằng sẽ không qua được lập đông…”

“Ý của bệ hạ là…”

“Vô tình thượng bất ly, hữu tình an khả biệt… Cứ mặc y đi.”

Quân vương vốn luôn mẫn cảm đa nghi này cư nhiên cũng có lúc nhân từ như vậy,

Quả thật rất ngoài dự liệu của Sái Kinh.

***

Thần Hầu phủ,

Tiểu lâu,

Cả căn phòng tràn ngập mùi thuốc.

Màn che buông xuống,

Mơ hồ có thể thấy được bóng người bên trong màn.

Xuyên qua màn lụa dừng lại trên dung nhan tiều tuỵ kia,

Thương tiếc đầy mắt,

Đau xót đầy lòng.

Phương Ứng Khán nhẹ nhàng tới gần, định vén lên màn ngắm nhìn gương mặt ngủ say ấy,

Nhưng mà tay còn chưa động,

Người trong màn đã yếu ớt ho khan vài tiếng,


Hầu như doạ hắn đổ mồ hôi lạnh đầy mình.

Nhưng mà,

Ho xong liền không có động tĩnh.

– đại khái chỉ là ngủ không yên giấc.

Nghĩ như vậy, tâm trạng cũng bình tĩnh, đang định xốc lên màn.

Bỗng nhiên,

Một bàn tay trắng đến không còn chút huyết sắc ló ra khỏi màn,

Nhẹ nhàng vén màn lên.

Giọng nói từ trong màn bình thản vọng ra: “Thỉnh tiểu hầu gia nhanh chóng rời đi… Cứ dây dưa không rõ như vậy… đối mình đối người đều không có ích.”

Một câu nói rất khẽ rất chậm, gián đoạn đứt quãng, giống như hao hết toàn bộ sức lực nói ra.



Thấy Vô Tình rốt cuộc mở miệng,

Ánh mắt Phương Ứng Khán sáng lên: “Rốt cuộc Nhai Dư cũng chịu nói chuyện… Xa cách lạnh lùng như vậy… Là vì biết được việc Sái Kinh bí mật tấu trình lên Thánh thượng cách đây mấy hôm?”

Trong màn im lặng một lúc lâu, mới nói: “Vô Tình bệnh đã nguy kịch, người bên ngoài nói như thế nào cũng không can hệ gì đến ta… Chỉ là hầu gia ngày gần đây bận rộn xã tắc, mong ngài thực hiện ước định, tạo phúc cho dân…”

Nháy mắt tiếng vải vóc bị xé rách vang lên cắt đứt lời y.

Giữa âm thanh khô khốc,

Phương Ứng Khán tức giận đứng trước giường,

Cả tấm màn bị xé tan nát,


“Ta đã nguyện ý vứt bỏ mọi thứ, chỉ cầu cùng ngươi chấp tay làm bạn, vì sao Nhai Dư không đồng ý? Vì sao không tin?”

Toàn thân Vô Tình cứng đờ, rồi lại lập tức bình phục.

Ánh mắt thoáng qua một tia phiền muộn, như có như không, giống như tuyết tịch mịch rơi vào lòng bàn tay, chưa kịp đọng lại đã tan chảy.

Hoặc cũng có lẽ là thân thể y đã yếu lắm rồi, cả người vẫn nằm nghiêng trên giường, không hề cử động.

Phương Ứng Khán vốn giận đến phát run, nhưng thấy gương mặt tái nhợt của Vô Tình, oán phẫn liền hoá thành hư ảo.

– Rũ sạch bụi trần chung quy chỉ còn sai lầm, mộng tỉnh quay đầu đã mấy năm?

– ngươi tỉnh ngộ, là chuyện tốt… Cho dù giang sơn Đại Tống không thể tránh khỏi bị thiết kỵ người Kim chà đạp, ít nhất… ít nhất….

– nhưng mà ta tin lại làm sao? Không tin lại làm sao? Bằng lòng lại làm sao? Không bằng lòng… lại làm sao?

“Tiểu hầu gia thỉnh tự trọng.”

Nhẹ nhàng nói ra một câu như vậy, Vô Tình dứt khoát không để ý đến hắn nữa.

Phương Ứng Khán vạn liệu cũng không ngờ y cư nhiên cứ nghênh ngang như vậy nhắm mắt ngủ.

Ngẩn ra một lát,

Tuy rằng ngày thường hắn mặt dày tâm hắc, lúc này cũng chỉ có thể thở dài.

Chung quy là vô kế khả thi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui