Bóng đêm thâm trầm.
Đầu tường thành Biện Lương,
Một đội binh sĩ đang tới lui tuần tra, binh khí trong tay họ loé sáng lạnh lẽo.
Chợt một bóng người xuất hiện trên lâu thành,
Thân pháp như nước chảy mây trôi.
Mắt thấy đám binh sĩ này ngáp liên tục, căn bản không thèm để ý đến động tĩnh trên cửa thành, trong mắt người nọ không giấu được vẻ sầu lo.
Nhưng mà, thời gian gấp rút, không cho phép y dừng lại ở đây, Truy Mệnh búng mình một cái, lao về phía trong thành.
Binh sĩ gác thành không hề phát hiện.
***
“Đại sư huynh, theo tin tức điều tra được, Hoàn Nhan Tông Hàn dẫn ba vạn quân Kim tiến vào Hà Đông, hiện tại đã áp sát Thái Nguyên.”
…
Lúc tìm tới đầu đường Ngoã Tử,
Từ xa Truy Mệnh đã thấy được hai người đang giằng co.
Nhìn thấy Phương Ứng Khán, trong mắt y không khỏi nổi lên hai đám lửa.
…
Nghe được tin tức Truy Mệnh mang lại,
Nét mặt Vô Tình giống như ngưng kết băng tuyết vạn năm, ánh mắt y xuyên qua ánh đèn, xuyên qua hắc ám, dừng lại trên người Phương Ứng Khán.
“Lại là ngươi!”
Trong giọng nói mơ hồ mang theo một chút căm phẫn.
…
Một ngày trước,
Vùng Giang Chiết đột nhiên xuất hiện bạo loạn, liên luỵ đến vô số bình dân bá tánh, người trong võ lâm, quan viên triều đình… Ngay cả Thiết Thủ Lãnh Huyết cũng bị điều đến Giang Nam bình loạn.
Lúc này,
Mặc dù Thiên Tộ đế đã thối lui ra ngoài sa mạc, nhưng Liêu quốc vẫn chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, mà quân Kim lại bất ngờ phái binh xâm lấn phía nam.
Vô Tình rất rõ ràng,
Tất cả những chuyện này,
Tuyệt đối không thoát khỏi can hệ với tiểu hầu gia cao quý như vân, ưu nhã như nguyệt kia.
…
Thấy Truy Mệnh đột ngột xuất hiện,
Đáy mắt Phương Ứng Khán phát lạnh.
Hắn không thể tiếp tục dây dưa, phải quyết định thật nhanh.
Tay trái nhẹ bắn ra,
Một tia sáng đỏ cắt qua màn đêm.
Đỉnh lâu và đầu đường, có hai người hiện thân,
– Đường Phi Ngư.
– Cao Tiểu Thượng.
Phương Ứng Khán một lần liền triệu tập hai đại cao thủ có sức chiến đấu cực mạnh của Hữu Kiều tập đoàn.
Bởi vì hắn đã hạ quyết tâm,
– không chết không thôi.
***
Đường Phi Ngư vừa hiện thân,
Liền xuất ra đòn sát thủ của gã.
– “Băng Phân Bát Lộ”
Mục tiêu công kích, đương nhiên là Vô Tình.
Từ trước tới nay, Đường Phi Ngư luôn coi Vô Tình là địch thủ hàng đầu,
Cho dù bọn họ ngay cả mặt mũi cũng chưa từng gặp qua.
Cũng khó trách,
Ai bảo Vô Tình có thể “lấy một người địch một môn”, chỉ với ám khí của một người đứng đầu thiên hạ?
Rốt cuộc có thể đánh với Vô Tình một trận, điều này khiến Đường Phi Ngư cảm thấy rất hưng phấn.
Băng Phân Bát Lộ từ tám phương vị Hưu, Sinh, Thương, Đỗ, Cảnh, Tử, Kinh, Khai, đồng loạt công kích Vô Tình.
Vô Tình ngồi ngay ngắn, bất động, lạnh lùng nhìn khí thế của Đường Phi Ngư ập tới.
…
Bên kia,
Cao Tiểu Thượng nói với Truy Mệnh: “Thôi tam gia, ta thực sự không muốn động thủ với ngươi, nhưng mà, tối nay xem ra khó tránh khỏi.”
Giọng nói của gã tràn ngập cảm khái và tiếc hận.
Sau đó gã liền động thủ.
Truy Mệnh không hề động thủ,
Y chỉ động cước!
Giống như sấm sét rền vang nghênh hướng Cao Tiểu Thượng!
Sát khí lập tức bốc lên,
Tựa như một buổi yến tiệc đẫm máu.
…
Mắt thấy thế cục đã định,
Khoé môi Phương Ứng Khán cong lên, so với ngày xưa hơn vài phần uyển chuyển, vài phần tú lệ.
Sau đó,
Hắn làm một việc,
– rút kiếm.
Người bạch y,
Kiếm huyết hồng,
Khoảnh khắc rút kiếm,
Vẻ mặt Phương Ứng Khán mang theo bảy phần tịch mịch, ba phần ôn nhu.
– tịch mịch độc ủng thiên hạ.
– ôn nhu tàn khốc mỉm cười.
…
Một tia kiếm quang trắng bạc xuyên qua bầu trời, nổi bật trên ánh đỏ của Huyết Hà,
Nháy mắt chiếu sáng màn đêm,
Rực rỡ như ban ngày.
Lại một tia kiếm quang sắc xanh lạnh lùng tịch mịch đột nhiên xuất hiện, cắt ngang nhân gian ái hận tình thù.
Ba ánh kiếm trắng, xanh, đỏ đan xen vào nhau.
Phương Ứng Khán cũng nhìn rõ người rút kiếm.
Một người y sam màu nguyệt bạch, kiếm như bạch ngọc, dưới ánh trăng trắng xoá, mũi kiếm của hắn chỉ xéo mặt đất.
Mà người kia áo trắng thắng tuyết, trường kiếm như thanh long, lúc này, kiếm hắn đang chỉ trời cao, ngạo khí ngút trời.
Phương Ứng Khán nhíu mày,
– tối nay, e rằng mọi việc không suông sẻ!
…
– Cao Tiểu Thượng đang định thi triển “Hoa Quyền Tú Thối”, nhưng chân Truy Mệnh cũng đã đá phủ đầu, quả thật là nhanh như thiểm điện.
– gã chỉ phải hơi nghiêng người, lấy tránh né tiến công,
– trong không trung ám khí đa dạng vô cùng, không ngừng bay lượn.
– “Băng” của Đường Phi Ngư cho dù có thể phân ra tám hướng, nhưng cũng không đột phá được trận ám khí của Vô Tình.
Tình thế tựa hồ lại thay đổi,
Phương Ứng Khán hừ lạnh một tiếng.
Đối mặt với Thích Thiếu Thương và Tôn Thanh Hà liên thủ, sắc mặt hắn tuấn lãnh mà túc sát.
Ánh sáng vàng kim lưu động giữa thái dương, đầu mày của hắn,
– tu luyện “Sơn Tự Kinh” mang lại cho hắn rất nhiều thay đổi,
– bất luận là về công lực hay là về tâm tình.
Hắn biết,
Lấy công lực hiện tại của mình, đánh bại hai người Thích Tôn không phải là việc khó, có điều, hậu quả phản phệ cũng rất nghiêm trọng.
Nhưng hắn đã không còn lựa chọn nào khác,
– tối nay, nếu không phải ngươi chết, thì ta mất mạng!
Gió đêm không ngừng thổi,
Phương Ứng Khán đã tế khởi thần công Sơn Tự kinh, hai tròng mắt rực rỡ ánh vàng.
Giọng nói của hắn ngạo mạn mà lạnh lùng, hắn nói với Vô Tình,
“Nhai Dư, đám người các ngươi luôn tự cho mình là anh hùng hiệp nghĩa, hẳn cũng sẽ cam nguyện vì thiên hạ của Triệu Tống mà chết…”
Đúng lúc này, sau lưng hắn đột nhiên vang lên một giọng nói rất quen thuộc: “Tiểu hầu gia sai rồi, chúng ta không phải vì thiên hạ của Triệu Tống, mà là vì thiên hạ của người trong thiên hạ!”
Không cần quay đầu lại, Phương Ứng Khán cũng biết người kia là ai,
Một người hắn không tiếc truy sát thiên lý, một lòng muốn diệt trừ,
– Vương Tiểu Thạch!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...