Niễn Ngọc Thành Trần


Chân của Ân Mộ Tiêu có chút tê cứng, hắn cúi đầu duỗi năm ngón tay ra, bụi bặm của tàn tích rơi qua kẽ tay hắn.

Hắn đã nghĩ tới không biết bao nhiêu lần, nếu như cô thật sự chết trước, hắn sẽ biến tro cốt của cô thành chiếc đồng hồ cát tinh xảo, để cô không bị số mệnh trói buộc, vĩnh viễn sánh bước cùng thời gian, nhưng trong cái đống tro bụi này, đâu mới là Chung Ly Huyền của hắn?
Ngực Ân Mộ Tiêu bỗng nhiên đau xót, hắn cúi đầu nhìn máu đang không ngừng trào ra từ ngực, quay đầu lại thì thấy Vũ Nhân Phong Tử đang cầm súng, nòng súng vẫn còn đang bốc khói.

Hắn không thấy rõ biểu cảm trên mặt Vũ Nhân Phong Tử lắm, trong đôi mắt mông lung là hình ảnh Chung Ly Huyền trúng đạn nhưng vẫn mỉm cười nhàn nhạt, cô nhìn hắn qua cửa kính sát đất trong cửa hàng, đôi mắt rưng rưng muốn nói lại thôi, “Chung Huyền!” Ân Mộ Tiêu nắm chặt viên đá hồng ngọc bồ câu ngã xuống đống tàn tích, dòng máu nóng hổi từ ngực hắn chảy xuống đất, nhưng khóe môi lại hiện lên ý cười.

Rốt cuộc hắn có thể gặp lại cô rồi.

Vũ Nhân Phong Tử ném súng đi thả người xuống sô pha, cô ta ngẩng đầu đối diện với ánh mắt lạnh lẽo, “Thật không nghĩ tới, người có dã tâm lớn nhất lại là cậu! Chung – Ly – Khâm!”
Vũ Nhân Phong Tử dùng thứ tiếng Trung không chuẩn của mình phun ra tên hắn, Chung Ly Khâm mỉm cười, “Đâu có, Vũ Nhân tiểu thư xem trọng tôi rồi, tôi cũng chỉ là thuận theo lòng người thôi.


“Ha, thuận theo lòng người, có mà thuận theo lòng cậu thì có!” Vũ Nhân Phong Tử hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói: “Bất quá, quả thật Ân Mộ Tiêu không phải là người thích hợp để hợp tác, tên đó thậm chí còn không thông minh bằng Tô Sâm Trạch nữa, chỉ vì một con đàn bà mà suốt ngày nổi điên giết người, phía nội các đã sớm bất mãn với hắn rồi.


Chung Ly Khâm nhếch môi cười thầm, “Vậy nên tôi mới nói, Vũ Nhân tiểu thư nên sớm hợp tác với tôi mới đúng, Ân Mộ Tiêu vẫn luôn không được ưa thích, ngay cả Bùi Chi Ngôn cũng đầu quân cho Bắc Bình rồi đấy thôi!”
Chung Ly Khâm bưng tách trà đưa cho Vũ Nhân Phong Tử, “Huống hồ chỉ cần một ngày Chung Ly Khâm tôi ở đây thì phía Tô Giới, mỏ than quặng sắt lấy không hết dùng không cạn, cớ sao chúng ta không làm!” Vũ Nhân Phong Tử cười khanh khách nhận lấy tách trà, hương trà phảng phất trong không khí, đến chính cô ta còn chưa nhìn thấu được tâm tư của Chung Ly Khâm, “Trước kia tôi còn cho rằng cậu chỉ là một gã hoa hoa công tử, không làm nên được cái gì, hơn nữa cậu còn là em trai sinh đôi của cô ta, thật không nghĩ tới……”

“Không nghĩ tới cái gì?” Chung Ly Khâm biết rõ còn cố hỏi, Vũ Nhân Phong Tử không nói, chỉ nhìn hắn cười, “Hy vọng chúng ta hợp tác vui vẻ!”
“Nhất định!”
Chung Ly Khâm gác chân lên bàn, nhìn tấm bản đồ treo trên tường, một vùng đất lớn như vậy sắp đắc thủ rồi, hắn đã nhẫn nhịn hơn hai mươi năm nay, để có được quyền lực, hắn sẽ không quan tâm thủ đoạn đấy có đê tiện hay không.

Đinh Kha dựa vào cửa kính lạnh băng, cô ngẩn người nhìn ra ngoài cửa sổ, đến giờ cô vẫn không thể tin được Viên Trần đã rời bỏ cô, những năm tháng chiến tranh này đã không còn hắn ở bên cạnh nữa rồi.

“Đại tỷ! Đại tỷ!” Chung Ly Mị không quan tâm tới Hành Tố ngăn cản, đẩy cửa xông vào.

Đinh Kha ngồi im trên giường, cả người đã gầy như giấy, như thể chỉ cần không để ý một tí sẽ bị gió thổi bay, “Đại tỷ, em không muốn gả cho Vương sư trưởng đâu, cầu xin chị giúp em với!” Chung Ly Mị khóc nức nở quỳ rạp trên sàn nhà, trên tất chân của cô ta có một vết rách, bóng râm lặng lẽ phủ lên cẳng chân.

Đinh Kha nhìn thoáng qua Chung Ly Mị, mỏi mệt dựa vào thành giường, “Chị, bây giờ trong nhà này chỉ có chị mới khuyên được anh ấy thôi, chị coi như chúng ta cùng cha, giúp em lần này đi mà!”
“Đừng nói là cùng cha, chị với nó cùng cha cùng mẹ đây, đến Viên Trần nó cũng không chịu buông tha, giờ chị có nói nó cũng chẳng nghe đâu!” Hành Tố cảm thấy Đinh Kha đã là sức cùng lực kiệt, cô ấy đi tới túm lấy Chung Ly Mị, Chung Ly Mị lại đột nhiên khóc lóc gào lên, “Đại tỷ, trước kia là em sai, em thật sự không muốn gả cho Vương sư trưởng đâu, chị cứu em đi mà! Hắn ta đã hại chết Tam muội rồi, chẳng lẽ chị lại muốn trơ mắt nhìn hắn hại chết em sao!”
Đinh Kha ngẩn ra, đột nhiên đứng lên, nhưng vô tình cổ tay đập mạnh vào góc bàn cạnh giường, chiếc vòng trên cổ tay “Cạch” một tiếng thật to, vòng tay mã não đong đưa ánh lên tia sáng, nhưng vẫn không so được với ánh sáng đột ngột hiện lên nơi đáy mắt cô.

“Tam muội!”
“Tam muội bị làm sao cơ!” Đinh Kha túm chặt cổ áo, thống khổ giãy giụa, như thể đang cố kìm nét độc tố phát tác.

Chung Ly Mị trừng lớn đôi mắt đẫm lệ, cô ta mới ý thức được mình đã lỡ lời rồi, hốt hoảng dùng tay che miệng lại, Đinh Kha lại hét lên: “Là ai hại chết Tam muội!”

“Em!” Chung Ly Khâm đẩy cửa ra, đón lấy ánh mắt kinh ngạc sợ hãi của Hành Tố và Đinh Kha.

Chung Ly Khâm bước vào phòng, trấn định tự nhiên mở miệng, “Là em đưa cô ta cho Ân Mộ Tiêu!”
Chính văn năm tháng như thoi đưa
Đinh Kha không kìm được run rẩy, nắm chặt tay, mặc cho móng tay găm sâu vào da thịt, cô há miệng thở dốc i nói nên lời, Hành Tố hơi sửng sốt, lên tiếng trước, “Cô ấy là Tam muội của anh đấy, sao anh có thể đưa cô ấy cho Ân Mộ Tiêu hả?”
“Đất nước đang chiến tranh, cô ta thân là con gái Chung Ly gia cũng nên bỏ ra chút sức chứ! Nếu lúc trước anh không đưa cô ta cho Ân Mộ Tiêu, em nghĩ rằng Thượng Hải có thể dễ dàng thoát khỏi tình cảnh khó khăn ư!”
Giúp Thượng Hải thoát khỏi tình cảnh khó khăn!
Hóa ra lúc cô ở Mỹ, Thượng Hải và Bắc Bình đang bị Ân Mộ Tiêu vây khốn, hắn ta đem Chung Ly Huyền dâng lên, mới có được giây phút bình yên!
“Mày dám đem Tam muội ra làm quân cờ!” Đinh Kha gào thét, nước mắt ràn rụa, “Chẳng lẽ mày không biết năm nay em ấy mới hai mươi tuổi thôi à!”
“Chị tức giận như vậy làm gì? Cô ta cũng chỉ đứa con do con hát trắc phòng sinh ra mà thôi!” Chung Ly Khâm phủi tay mắng.

Đinh Kha giơ tay tát mạnh vào má Chung Ly Khâm, “Mày điên rồi, mày điên thật rồi!”
Cô hận nhất ai dám khinh thường bắt nạt Chung Ly Huyền, thật không nghĩ tới người mình động thủ lại là em trai sinh đôi.

Chung Ly Khâm sờ khuôn mặt nóng rực, Đinh Kha nảy sinh ác độc giơ tay lên lần nữa, nhưng còn chưa chạm vào mặt Chung Ly Khâm, tay cô chợt ngừng lại giữa không trung, đôi môi tái nhợt nhịn không được run rẩy, “Khâm, sao mày lại biến thành như vậy chứ?”
Chung Ly Khâm đối diện với ánh mắt tràn ngập lửa giận của cô, “Em vốn là như vậy đấy, em đã nhẫn đủ rồi, ngụy trang hơn hai mươi năm đều đã kết thúc rồi!”
Đinh Kha dồn dập thở dốc, như thể chỉ còn sót lại một tia không khí cuối cùng, “Mày giết Viên Trần, hại chết Tam muội, có phải tiếp theo sẽ tới lượt tao hay không?” Sắc mặt Chung Ly Khâm lạnh băng, không chút do dự xoay người rời đi, “Chị là chị em sinh đôi với em, là người thân duy nhất, em sẽ không giết chị!”

Người thân duy nhất?
Đinh Kha nháy mắt ngã xuống sàn nhà, gương mặt trắng bệch đầy nước mắt, nếu đây là chút tình thân bạc bẽo mà hắn ta bố thí, thì cô tình nguyện không cần!
Chung Ly Khâm đứng trước cửa sổ, điếu thuốc giữa hai ngón tay đang cháy nhập nhòe.

Hắn nhớ mang máng khi còn niên thiếu, hắn đã cùng Ân Mộ Tiêu đứng dưới tàng cây, hắn chỉ tay về phía cô gái tuyệt sắc ở trại nuôi ngựa phía xa, “Cô ấy thế nào?” Roi da quất xuống, tuấn mã phi như bay, cô gái kẹp chặt hai chân vào bụng ngựa, chân cọ hướng một bên, tay khẽ giật cương ngựa, roi đung đưa theo dây cương ngựa, cát bụi cuộn lên tứ phía hòa cùng bàn đạp vững vàng của cô, cơ thể dần rời xa yên ngựa, cả người thẳng tắp đứng trên ngựa, bờm ngựa cũng theo quán tính bay lên, giống như tiên tử vậy, nhưng khi cô quay đầu lại hàng lông mày thanh mảnh tôn lên đôi mắt trong veo, làn da màu sứ như sương tuyết dưới ánh mặt trời, tư thái anh hùng bất phàm.

Ân Mộ Tiêu nhìn theo nhịn không được vỗ tay, Chung Ly Khâm cho rằng Ân Mộ Tiêu thưởng thức cô, vì thế vội bổ sung thêm một câu, “Cô ấy chính là đại tỷ Đinh Kha của tôi đấy!” Ân Mộ Tiêu nhìn cô gái quyến rũ trên lưng ngựa, thì ra cô là thiên kim bảo bối của tư lệnh, hoa khôi của Thượng Hải.

“Quả là bất phàm!” Trong đôi mắt của Ân Mộ Tiêu xẹt qua một tia khâm phục cực nhỏ, rồi ánh mắt hắn chợt bị một bóng dáng khác hấp dẫn, bóng dáng kia quá xa nên không nhìn rõ được, trái tim Ân Mộ Tiêu nóng bỏng sục sôi, như thể sẽ trực trào lên cổ họng bất cứ lúc nào.

Hắn cầm kính viễn vọng Hà Lan lên nhìn, ánh sáng khúc xạ qua thấu kính lọt vào lỗ nhỏ dần dần tụ lại thành hình ảnh rõ nét, trên sườn núi phía xa là một cô gái mặc đồng phục học sinh màu lam đang chậm rãi đi tới, nhìn dáng người chắc tầm 13-14 tuổi, cơ thể chưa dậy thì giống như nụ hoa chớm nở, nhưng đồng phục học sinh lại khiến cô nhìn thanh tao nhẹ nhàng hơn.

Chung Ly Khâm thấy Ân Mộ Tiêu tiếp tục xoay kính viễn vọng để điều chỉnh khoảng cách, hắn bèn nhìn theo hướng kính viễn vọng của Ân Mộ Tiêu, chỉ cần nhìn thoáng qua là hắn đã nhận ra, hóa ra là Chung Ly Huyền, đứa con gái của tam di nương xuất thân từ con hát, Chung Ly Huyền vừa chạy vừa thở, hai cái roi trước ngực không ngừng lay động, “Chị ơi!”
Cô ấy cười chạy tới chỗ Đinh Kha, Chung Ly Huyền luôn dịu dàng như nước chỉ gần gũi với Đinh Kha, “Ồ, Tam muội à?” Chung Ly Huyền ngẩng đầu mỉm cười thanh nhã, “Chị ơi, mình đi ra ngoại ô chơi đi?” Đinh Kha cười nhảy xuống ngựa, vỗ vỗ đôi giày dính bụi của mình, “Được thôi!” Nói rồi dắt tay Chung Ly Huyền rời đi.

Chung Ly Huyền xoay người, bóng dáng trở nên nhỏ bé, Ân Mộ Tiêu buông kính viễn vọng xuống thở dài, Chung Ly Khâm buồn cười, Ân Mộ Tiêu xưa nay lãnh đạm, thật không ngờ giờ phút này lại nhìn chằm chằm theo bóng lưng Chung Ly Huyền, trầm thấp hỏi, “Cô ấy là ai?”
Chung Ly Khâm trước nay không hề có ấn tượng gì đối với cái người Tam muội luôn thầm lặng này, xét về tướng mạo dáng người, tất nhiên là không thể sánh với Đinh Kha, cả ngày lại ủ rũ chả buồn hé răng, tính tình thật khó khiến người khác chú ý.

Giờ phút này đáy lòng Chung Ly Khâm hiện lên một tia u ám, lúc này hắn có thể vui vẻ trò chuyện với Ân Mộ Tiêu, nhưng chỉ vài năm sau thôi họ sẽ phải đối chọi gay gắt với nhau!
Chung Ly Khâm đạm nhiên cười, “Con nhóc kia à? Là con gái của người hầu trong nhà thôi!”
Càng không chiếm được, lại càng khát vọng.


Ân Mộ Tiêu thất thần nhìn bóng dáng kia, rõ ràng chỉ là một học sinh thôi……
Chung Ly Khâm dập tắt điếu thuốc đã cháy được nửa đi, đôi mắt mờ ảo như ánh trăng làm người ta đoán không ta, hắn đã ngụy trang rất lâu, rất lâu rồi! Có khi ban đêm hắn nhìn vào gương, nhìn chàng trai đào hoa trong gương bạc, hắn thậm chí còn không dám nhận đây là mình nữa.

Hành Tố hỏi vì sao hắn lại thay đổi 180 độ như thế.

Hắn không trả lời, vì thực tế là 360 độ, về lại vị trí của nó.

Hắn tự nhận mình có tài năng tuyệt đỉnh, nhưng lại không thể bộc lộ ra ngoài, hắn là con trai duy nhất của tư lệnh Thượng Hải, khiến vô số người hâm mộ, hắn cần phải che dấu tài năng và tham vọng của mình đi trước khi hắn hoàn toàn có được quyền lực, nếu không sẽ đầu mình hai nơi!
Nếu hai mươi năm qua hắn thể hiện con người thật của mình, cũng chỉ có ở trước mặt người phụ nữ kia, ngô hành ngô tố!
Chung Ly Khâm xoay người đi tới phòng Hành Tố.

Hành Tố chậm rãi mở túi xách, lấy ra một chai nước hoa, chai nước hoa được làm bằng thủy tinh trong suốt, phần trên cùng đỏ rực giống như bông hoa anh túc đang nở rộ, nước hoa màu đỏ thể hiện sự tinh tế lại kiên cường của anh túc, vừa ưu nhã vừa mị hoặc.

Nút chai thủy tinh được nối với một thanh thủy tinh nhỏ, cô chấm nước hoa lau nhẹ sau tai, cảm giác hơi mát một chút.

“Thì ra em vẫn còn giữ chai nước hoa này!” Chung Ly Khâm đút tay vào túi quần, hắn dựa vào trên cửa ngửi mùi xạ hương ấm áp trong không khí phát ra hương vị gợi cảm, dụ người ta muốn thử cảm giác ấm áp dưới vành tai cô.

Hành Tố nhét lại nước hoa vào túi xách, cũng không ngẩng đầu lên, “Tôi chỉ muốn mùi hương này nhắc nhở tôi về sự lựa chọn ngu xuẩn của mình!”
Chung Ly Khâm túm lấy Hành Tố, ánh mắt hắn đã từng kiên định thâm thúy như lời thì thầm với người yêu, mà giờ phút này chỉ còn lại sự tàn nhẫn khiến người ta sợ hãi, “Lựa chọn ngu xuẩn?” Hắn túm chặt vạt áo cô, như muốn bóp nát cô, đôi mắt quyến rũ đã bị ánh trăng che lấp, “Em nói dối!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận