Niễn Ngọc Thành Trần


Editor: Cẩm Hi
"Dừng lại dừng lại, bây giờ Thiên Tân không cho phép ra vào, không biết à?" Cách đó không xa vang lên giọng nói thiếu kiên nhẫn của binh lính, tim Đinh Kha chợt thắt lại, bàn tay nắm chặt súng ướt đẫm mồ hôi.

"Các vị sĩ quan, thật là không phải, người này chết rồi cần phải đem đi chôn, xác chết này cũng mốc meo hết rồi!" Từ Nhược Ngu thuần thục dùng giọng Thiên Tân khiêm tốn nói với đám lính trước mặt này, tên sĩ quan nhìn chiếc xe cũ kỹ kéo theo cỗ quan tài thì cảm thấy thật xui xẻo, nhưng Ân Mộ Tiêu đã ra lệnh rồi, cuối cùng đành phải để một tên binh sĩ già đi qua chỗ Từ Nhược Ngu.

Từ Nhược Ngu mặc trường bào màu đen, góc trường bào lấm lem bùn đất trông có vẻ phong trần mệt mỏi, đầu đội mũ rộng vành đóng giả nông phu, nhưng mặt mày trong sáng nho nhã lại khó mà che dấu, binh sĩ già đi quanh Từ Nhược Ngu một vòng, "Ai chết thế?"
Từ Nhược Ngu cười nịnh hót đưa một điếu thuốc, "Là bác tôi qua đời, không phải trong thành vẫn không cho chôn xác chết sao." Binh sĩ già quan sát Từ Nhược Ngu, gã nhận lấy điếu thuốc rồi liếc nhìn cỗ quan tài màu đen, "Cũng không có biện pháp, bắt buộc phải kiểm tra nghiêm ngặt, mau mở ra!" Từ Nhược Ngu khẽ run, "Mở ra? Chuyện này không thích hợp thì phải, thi thể đều mốc meo cả rồi!"
Gã binh sĩ già quả thật khôn ngoan, sau khi đánh hơi không khí chung quanh quan tài không thấy có mùi gì kì lạ, "Chẳng may là hung thủ thì sao, một khi để chạy thoát thì chúng tôi cũng không đảm đương nổi, mở ra!" Gã ra quát lớn ra lệnh, Từ Nhược Ngu vội xoắn xuýt, "Không thể nào, trưởng quan à, ngài nhìn chúng tôi thế này làm sao là hung thủ được cơ chứ!"
Dọc con đường trạm gác có mấy chục binh lính cầm súng, thời thời khắc khắc đầy cảnh giác, bọn họ nghe thấy gã binh sĩ già nói rằng muốn mở quan nghiệm thi thì vội vàng chạy tới hỗ trợ mở quan tài, Đinh Kha nằm bên trong nghe rõ ràng đoạn đối thoại của bọn họ, bất giác siết chặt khẩu súng trong tay.

Từ Nhược Ngu bị binh lính đẩy sang một bên, hắn cẩn thận quan sát nhân số đám binh lính chung quanh, tay phải chậm rãi chạm vào súng lục trong tay áo.

Chính văn không chỗ phòng thủ
Tác giả có lời muốn nói: Làm ơn hãy bao nuôi tuiii ~~~
Binh lính đang dùng sức cạy nắm quan tài lên, cái nắp vừa lộ ra một cái khe thì cách đó không xa, một tên lính ở trạm gác đặt micro trên tay xuống quát: "Không cần kiểm tra nữa, để cho bọn họ đi đi, bên trên có lệnh huỷ bỏ phong tỏa!"
Huỷ bỏ phong tỏa!

Một tia sáng xuyên thấu qua khe hở chiếu lên khuôn mặt Đinh Kha, cô mở to mắt cẩn thận lắng nghe cuộc đối thoại bên ngoài, "Huỷ bỏ phong tỏa? Tại sao?" Tên lính thở hổn hển dừng di chuyện nắp quan tài, tên lính ở chỗ trạm gác hét lên: "Ai mà biết được, phía trên ban lệnh xuống, có lẽ là bắt lấy hung thủ rồi!"
Từ Nhược Ngu cuống quít chạy đến bên xa, "Anh xem đi, sĩ quan à, tôi đã là chúng tôi không phải rồi mà." Hắn nói chuyện đồng thời lơ đãng lại gần dùng sức kéo nắp quan tài lại, bóng tối nháy mắt bao trùm lấy ánh sáng và nửa khuôn mặt hơi lộ ra của Đinh Kha.

Gã binh sĩ già không lên tiếng, chỉ ngậm thuốc lá phất tay cho bọn họ rời đi, gã nhìn Từ Nhược Ngu lái chiếc xe xóc nảy trên đường nhỏ thượng dần dần đi xa, tay Từ Nhược Ngu có chút run rẩy lái xe không ổn định, Đinh Kha nằm trong quan tài khẽ thở phào thả lỏng.

Gã binh sĩ già hơi mỉm cười nhìn khói thuốc lượn lờ trước mặt, lẩm bẩm nói với tên binh sĩ trẻ bên cạnh: "Hắn ta không phải người bình thường!" Tên binh sĩ trẻ nhìn theo thân ảnh xa xa của bọn họ, hỏi: "Không bình thường chỗ nào?" Binh sĩ già dùng hai đầu ngón tay kẹp chặt điếu thuốc, "Lúc hắn ta đưa thuốc lá, tôi thấy trong tay áo phải của hắn có súng."
Tên binh sĩ trẻ sững sờ rồi quát: "Sao anh không nói sớm!" Gã binh sĩ già nhăn mày liếc hắn một cái, "Chú em vẫn còn non lắm, bên trên đã có lệnh hủy bỏ phong tỏa, có nghĩa là bên trên không muốn truy cứu nữa, chú em mà cố ý bắt người, nói không chừng bên trên còn không cao hứng ấy chứ, trực tiếp hành chết chú em luôn!"
Tên binh sĩ trẻ chỉ biết thủ lĩnh Ân Mộ Tiêu của họ nắm giữ nội các, thao túng quân đội và hành chính, là một người tối tăm hỉ nộ vô thường, gã nghĩ lại lời lão binh sĩ vừa nói hình như có chút đạo lý, thế rồi cứ đứng nhìn thân ảnh Từ Nhược Ngu càng lúc càng xa......!
Chung Ly Huyền ngồi trước bàn trang điểm châu Âu, chiếc gương bạc phản chiếu lại cửa phòng ngủ đang khép hờ của Ân Mộ Tiêu, có vẻ hắn đang nói chuyện với phó quan, Chung Ly Huyền nghiêng tai nghe nhưng không rõ ràng lắm, chỉ biết là có liên quan tới hủy bỏ lệnh cấm Thiên Tân.

Trong gương, Ân Mộ Tiêu đóng mạnh cửa lại đi tới sau lưng Chung Ly Huyền, sắc mặt hắn rét lạnh đến đáng sợ, nhưng cô vẫn đạm nhiên cười với Ân Mộ Tiêu trong gương, "Làm sao vậy?" Gân xanh nổi lên, hắn thực sự ghét cô cười như vậy, giống như lúc viên đạn xuyên qua vai trái cô, một khắc đó Ân Mộ Tiêu chỉ cảm thấy mình như bị phá tan từng mảnh, thế nhưng Chung Ly Huyền lại mỉm cười với hắn, cô lại cười với mình, hơn nữa lại còn là mỉm cười sau khi vì mình mà trúng đạn.

Chính vì cô cười như vậy, hắn mới không có chỗ phòng thủ, khó mà cưỡng lại.

Ân Mộ Tiêu trầm mặc, Chung Ly Huyền chải một kiểu tóc đẹp, mày lá liễu hơi cong như Giang Nam đổ mưa nhẹ, Chung Ly Huyền xoay người lại cười với hắn, "Mộ Tiêu, đêm nay anh có muốn ở lại không?"
Hắn thua, hắn thật sự thua rồi, từ thời khắc nhìn thấy cô qua chiếc cửa kính kia, hắn đã thua, thua đến thảm hại!

Yết hầu di chuyển, hắn thật sự hận người phụ nữ này!
Mỗi lần cô cho thuốc ngủ vào sữa bò của hắn, mỗi lần cô nhìn trộm văn kiện của hắn, mỗi lần cô giả danh hắn ký những cái mệnh lệnh đó, hắn đều hận không thể giết chết cô!
Nhưng mỗi lần cô đều cười với hắn như thế, "Mộ Tiêu, đêm nay anh có muốn ở lại không?"
Chỉ một câu nói đơn giản này lại khiến hắn thua triệt để!
Ân Mộ Tiêu hít thở không thông, hồi lâu sau hắn mới cau mày bước ra khỏi phòng ngủ, "Không cần!" Lạnh lùng ném xuống một câu rồi rời đi.

Hắn biết rõ cô là gian tế quân địch đưa tới, cô càng không thể là cái gì mà Chung Huyền tiểu thư, nhưng hắn vẫn nhiều lần nhượng bộ, cô giống như một ly rượu độc trí mạng, nhưng hắn lại cam tâm uống rượu độc giải khát!
Từ Nhược Ngu và Đinh Kha mệt mỏi đi tới Bắc Bình, chiếc xe cũ nát đã sớm không thể dùng được nữa, chiến loạn đã nuốt chửng lấy đi sự phồn hoa vốn có, dọc đường bọn họ trả tiền để đi nhờ ô tô, nhưng khi bọn họ vừa mới bảo muốn đến Bắc Bình thì lập tức bị chủ xe đuổi xuống, bọn họ lại chen chúc vào ga tàu hỏa, nhưng lại không có chuyến xe lửa nào đi về phía bắc cả.

Đinh Kha chỉ cảm thấy bất lực, cho dù bây giờ có gặp phải một chiếc xe rồi bị cướp, thì cô cũng tình nguyện bị cướp để rồi được đi tới Bắc Bình.

Trong bóng đêm, cô và Từ Nhược Ngu ngồi ở ven đường hoang vắng, Từ Nhược Ngu liếm đôi môi khô khốc rồi đưa bình nước trong tay cho Đinh Kha, Đinh Kha cầm lấy bình nước nhưng không uống, cô nhìn lên bầu trời đầy sao ở phương bắc, đã rời đi hơn mười ngày rồi, không biết hắn có khỏe không.

Nghĩ đến đây, Đinh Kha lại không cầm được nước mắt, Viên Trần, Viên Trần!
Trong những ngày chiến tranh, hắn và cô bị ngăn cách bởi khói lửa, đôi mắt thâm thúy của hắn khuất sau cát bụi mù mịt, tựa như hồ nước sâu không thấy đáy, "Đinh Kha!" Hắn đứng trong dòng người ồn ào ở đối diện gọi tên cô, dù lẫn trong đám đông nhốn nháo nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy cô, máu lửa trên chiến trường cũng không thể chia cắt được họ, chứ đừng nói tới con đường ngắn ngủi này.


Hồi ức qua đi, Đinh Kha càng có thêm khí lực đứng dậy, muốn lên đường ngay trong đêm, Từ Nhược Ngu vươn tay túm cô ngồi xuống nghỉ ngơi, nhưng vừa ngước mắt lên lại thấy có một bóng đen đang đi về phía họ, Từ Nhược Ngu và Đinh Kha cảnh giác rút súng ra.

Từng tầng mây âm u dần tản đi để ánh trăng chiếu lên con đường sỏi đá, khiến mặt đất trở nên sáng sủa như ban ngày, cuối cùng dưới ánh trăng cũng thấy rõ được người đang tiến đến.

Đinh Kha cùng Từ Nhược Ngu sửng sốt, trước mặt là một cậu bé gầy yếu với nước da vàng vọt, cậu bé nhìn thấy Đinh Kha và Từ Nhược Ngu cũng ngẩn ra, sợ tới mức giật lùi lại phía sau, nhưng ánh mắt lại dừng trên bình nước trong tay Đinh Kha, cậu bé nuốt nước miếng đôi mắt dán chặt lên tay Đinh Kha.

"Em muốn uống không?" Đinh Kha lắc lắc bình nước trong tay, cậu bé không nói tiếng nào chạy đến chỗ Đinh Kha nhận lấy bình nước uống ừng ực không ngừng, Từ Nhược Ngu nhìn cậu bé vội vã móc miếng bánh mì mang theo người ra ăn vội ăn vàng.

Đinh Kha cảm thấy đáng yêu, "Ăn từ từ thôi, từ từ thôi, không có ai tranh với em đâu!"
Chiến hỏa liên miên, dân chúng lầm than, không biết bao nhiêu người vô tội đã chết trong chiến loạn, Đinh Kha càng nghĩ càng cảm thấy chua xót, bèn ôm lấy cậu bé sau khi ăn no đã nằm xuống bãi cỏ ngủ mất, có vẻ cậu bé đã thật sự kiệt sức, liền cuộn tròn lại trong lòng Đinh Kha nặng nề ngủ thiếp đi.

Từ Nhược Ngu nhìn hai người ôm nhau dưới ánh trăng, đáy lòng không không khỏi cảm thấy ấm áp, khuôn mặt cô tuy dính bụi bặm nhưng vẫn xinh đẹp như cũ, Từ Nhược Ngu đưa tay muốn chạm vào má cô, nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm vào cánh mũi, cảm nhận được hơi thở rất nhỏ thì hắn khi hắn liền dừng lại.

Khoảng cách giữa cô và hắn rộng như hố sâu, trong lòng cô đã có người đàn ông khác, mà cũng chỉ có người đàn ông uy nghiêm đó mới xứng với cô.

Sáng sớm, ánh mặt trời xuyên qua những phiến lá rơi trên khuôn mặt cậu bé, trên khuôn mặt non nớt loang lổ bóng cây, Đinh Kha mặt đầy ý cười nhìn cậu bé vẫn đang say giấc trong lòng.

Cô khẽ động vẫy tay ra hiệu cho Từ Nhược Ngu cách đó không xa lại đây, Đinh Kha kéo một góc quần áo của đứa trẻ cho Từ Nhược Ngu xem, tuy trên quần áo có dính một chút đất cát, nhưng vẫn có thể nhìn ra chất vải tơ lụa, hoa văn lá trúc tao nhã được thêu tỉ mỉ, đường viền áo trắng như tuyết cùng với mặt dây chuyền bằng ngọc giao hòa lẫn nhau.


Chính văn tài đức thượng tướng
Từ Nhược Ngu cũng ngạc nhiên nhìn Đinh Kha, người bình thường sao có thể mặc loại quần áo này được!
Đêm qua Đinh Kha không để ý, hiện tại thì có vẻ như cậu bé lưu vong này xuất thân từ một gia đình giàu có.

Cậu bé không có chút phòng bị nào, khuôn mặt hơi gầy được tô điểm bởi đôi mắt hoàn mỹ đen láy, Đinh Kha nhìn cậu nhóc tinh quái trước mặt, khẽ cong môi lên tạo thành một đường cong hoàn mỹ.

"Chị cười lên trông thật đẹp, giống như tiên nữ vậy đó!" Đinh Kha vỗ vỗ cái trái của cậu nhóc, cậu bé cũng không né tránh, chớp chớp đôi mắt đen láy "Thật mà chị, nhìn chị đẹp hệt như tranh vẽ á!"
Đinh Kha cười xoa đầu cậu, những sợi tóc mềm như tơ lướt qua kẽ tay, "Em tên là gì?" Đinh Kha ôm lấy cậu định tiếp tục lên đường, cậu nhóc lại nhịn không được nhìn dung nhan tuyệt sắc của Đinh Kha, "Chị gái xinh đẹp, em tên là Bùi Trí Xa!" Đinh Kha cảm thấy cái tên này thật xa lạ, nhưng nhìn cậu nhóc này thật giống như con trai ruột của mình vậy, càng nhìn càng thấy thích.

"Chị gái xinh đẹp ơi, chị có thể đưa em tới chỗ cha được không ạ?" Từ Nhược Ngu vươn tay ôm lấy Bùi Trí Xa đang đi bộ mệt mỏi, "Cha em là ai, bọn anh đưa em về bằng cách nào bây giờ?" Bùi Trí Xa chớp chớp đôi mắt sáng ngời, "Cha em là đại tướng quân, ai cũng biết á!"
Đinh Kha và Từ Nhược Ngu cả kinh, bốn mắt nhìn nhau, "Em nói gì cơ, cha em là Bùi tướng quân?"
Bùi Trí Xa tự hào khua tay, "Chị gái xinh đẹp, chị cũng biết cha em ạ! Bây giờ cha em đang đánh trận ở Bắc Bình, nếu anh chị đưa em về đó, nhất định ông ấy sẽ cho anh chị rất nhiều bạc!"
Cổ họng Đinh Kha thắt lại, đứa nhỏ này lại là con trai của lãnh tướng quân địch đang đối đầu với Viên Trần!
Từ Nhược Ngu nâng khuôn mặt non nớt của Bùi Trí Xa lên, "Cha em là đại tướng, thủ hạ của tư lệnh Lưỡng Quảng - Ân Mộ Tiêu, là thượng tướng Bùi Chi Ngôn đang tấn công Bắc Bình à?" Bùi Trí Xa gật đầu lia lịa, cười với Từ Nhược Ngu: "Đúng vậy! Cha em là đại tướng quân cực kỳ giỏi!"
Đinh Kha từ trên nhìn xuống đứa nhỏ Bùi Trí Xa này, thật không thể tin được, sao con trai của Bùi Chi Ngôn lại lưu lạc ra nông nỗi này!
Từ Nhược Ngu đảo mắt, đặt Bùi Trí Xa trong lòng xuống đất, nói thầm vào tai Đinh Kha, "Chúng ta có thể lấy nó để uy hiếp Bùi Chi Ngôn thả Viên Trần!"
Đinh Kha nhìn Bùi Trí Xa đang chơi đùa một mình, nhìn đôi mắt cậu bé giống hệt như con trai mình vậy, làm sao cô có thể xuống tay với con trai của mình được cơ chứ, Đinh Kha quay lại trừng mắt với Từ Nhược Ngu, kiên định phun ra một chữ: "Không!".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận