Niễn Ngọc Thành Trần


Editor: Cẩm Hi
Viên Trần tháo chiếc nhẫn kim cương trên dây chuyền xuống, hắn cầm lấy tay trái của Đinh Kha rồi quỳ một gối xuống nền đất rải đầy những chiếc lá đỏ thẫm, hỏi một cách ôn nhu: "Hình như tôi còn chưa cầu hôn em bao giờ, vậy hôm nay, không biết Đinh Kha tiểu thư có đồng ý gả cho tôi không?" Giọng nói của hắn dường như mang theo một cỗ hương trà ấm áp dịu êm, lập tức tràn đầy bên tai.

Đinh Kha mím môi, "Nói cái gì vậy, mau đứng lên đi, đến con cũng đã có rồi, còn gả với không gả cái gì......" Cô nghẹn ngào, nước mắt sớm đã chảy dài, Viên Trần nắm chặt tay Đinh Kha không buông, "Đinh Kha tiểu thư có đồng ý gả cho tôi không?"
Là hắn cường thủ hào đoạt cướp cô khỏi người đàn ông khác, thời gian qua đi, tình yêu cháy bỏng của hắn chưa từng thay đổi dù chỉ một khắc.

Đinh Kha nhìn người đàn ông trước mặt, bộ quân trang dưới ánh mặt trời chói mắt kinh người, đôi mắt chớp động sáng ngời, lại chỉ để phản chiếu vẻ đẹp của cô.

Chính văn thời gian ba ngày
Tác giả có lời muốn nói: Hãy ủng hộ với ạ~~ ủng hộ truyện của Tố Ảnh đi mừ ~~ chụt chụt ~~~
"Phanh" Tiếng súng bỗng nhiên phá vỡ sợ yên tĩnh này, Đinh Kha cùng Viên Trần nhìn về phía xa kia, xuyên qua núi non trùng điệp có thể thấy được chiến hỏa bên ngoài Bắc Bình, đồi núi cách đó không xa đã chặn lại tầm mắt, nhưng vẫn có thể nghe được tiếng ầm ầm cách đó cả trăm dặm, tiếng súng rống giận truyền đến, âm thanh ngày càng to muốn điếc tai, chẳng lẽ quân đội của Ân Mộ Tiêu lại tấn công?
"Đinh Kha tiểu thư, em có bằng lòng hay không?" Viên Trần nghiêm túc hỏi lại, Đinh Kha lấy lại tinh thần nhìn hắn vẫn đang quỳ một gối trên mặt đất, lại nhìn về phía ngoài thành xa xôi kia.

Bọn họ đã trải qua quá nhiều yêu hận sinh tử, vận mệnh đã sớm buộc chặt hai người họ lại với nhau, Đinh Kha mỉm cười gật đầu với Viên Trần, Viên Trần kích động nhẹ nhàng đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út của Đinh Kha, rồi lặng lẽ áp môi mình vào môi của Đinh Kha, hương thoang thoảng từ giữa môi hắn truyền đến.

Những giọt nước mắt lạnh lẽo rơi khỏi khóe mắt Đinh Kha, nước mắt của cô men theo khuôn mặt kề sát của bọn họ rơi xuống khóe miệng, vị mặn hòa quyện cùng tình yêu lưu lại bên môi, Đinh Kha và Viên Trần thâm tình hôn nhau, mặc cho tiếng súng nổi lên tứ phía cùng những tiếng la hét tê liệt trong không khí, bọn họ giống như một đôi sắp phải từ biệt người yêu, chỉ cầu mong một khắc dịu dàng cuối cùng này.

"Đừng nói nhảm nữa, cứ trực tiếp nói cho tôi biết Bắc Bình còn có thể trụ được nhiều nhất bao lâu nữa?" Bên ngoài quân doanh nghi ngút khói thuốc súng, còn bên trong Viên Trần đem văn kiện ném lên bàn, phó sĩ quan run rẩy đứng không vững, "Chỉ sợ, chỉ sợ......" Giọng hắn ta lí nhí như muỗi kêu, nhưng Viên Trần lại nghe rất rõ ràng, "Chỉ sợ không tới ba ngày nữa!"

Ba ngày!
Đinh Kha đang bấm điện tín, nghe xong máy điện tín bỗng rơi cái rầm xuống mặt đất, ba ngày, bọn họ chỉ còn chưa đầy ba ngày, Viên Trần quay đầu lại nhìn Đinh Kha, Đinh Kha miễn cưỡng cười một cái, nhưng đôi mắt lại mê mang như mưa phùn Giang Nam.

"Đinh Kha, thực xin lỗi!" Viên Trần nắm lấy tay Đinh Kha, "Hiện giờ em không nên ở đây nữa, hãy trở về......" Đinh Kha biết tiếp theo hắn định nói gì, vội dùng tay ngăn lại trên môi hắn, "Em phải ở lại, mặc kệ là vì đất nước, quê hương hay là vì anh, em đều phải ở bên cạnh anh!" Viên Trần mạnh bạo kéo Đinh Kha vào lòng mình, hai tay ôm chặt lấy cô, như muốn đem cô dung nhập vào cơ thể mình......!
Đinh Kha dựa vào cạnh bàn, dùng ngón tay chậm rãi miêu tả lại khuôn mặt của người trước mặt, hắn đã lâu rồi chưa được nghỉ ngơi tử tế, lúc này đang ghé vào bàn ngủ thiếp đi, lông mi dài rũ xuống mắt trước, gương mặt tuấn mỹ không tì vết tựa như một bức tranh sơn dầu phương Tây, Đinh Kha khẽ chớp đôi mắt ngấn nước, "Anh sẽ tin tưởng em mà, đúng không?" Đinh Kha nhìn hơi thở đều đặn của Viên Trần, cô khẽ thì thầm, "Anh nhất định phải tin tưởng em đấy!"
Nước mắt dọc theo gò má chảy xuống khóe môi, Đinh Kha loạng choạng đứng dậy bước ra khỏi quân doanh, Viên Trần bất ngờ mở mắt nhìn theo bóng lưng rời đi của cô, đôi mắt hắn ở trong bóng đêm như những vì sao lấp lánh khiến người ta mê say, nhưng phản chiếu trong đó chỉ có bóng dáng của Đinh Kha mà thôi.

"Thiếu soái, không tốt rồi, không thấy phu nhân đâu nữa!" Phó sĩ quan bất ngờ xông vào, Viên Trần đang thảo luận kế sách với vài vị tướng sĩ, hắn chỉ hơi cụp mắt trầm giọng ừ một tiếng, "Thiếu soái, không thấy phu nhân đâu cả!" Phó sĩ quan lặp lại lần nữa, lần này Viên Trần mới nâng mắt lên liếc phó sĩ quan một cái, "Tôi biết rồi, anh đi ra ngoài trước đi." Giọng nói trấn định có vẻ thờ ơ.

Phó sĩ quan không đoán được thái độ của Viên Trần, mặc dù hắn ta rất kinh ngạc nhưng hiện giờ kẻ địch mạnh đã xuất hiện, đành bất đắc dĩ làm quân tư rồi lui ra,, Viên Trần nhìn phó sĩ quan rời khỏi doanh trướng, suy nghĩ của hắn cũng bị kéo theo.

Anh sẽ tin tưởng em mà, đúng không?
Anh nhất định phải tin tưởng em đấy!
Viên Trần không biết Đinh Kha muốn làm gì, nhưng cô muốn hắn tin tưởng, hắn không có lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng cô.

Ở trong lòng Viên Trần, Đinh Kha không phải là mặt trăng, cô không phải dựa vào ánh sáng của Viên Trần để tồn tại, bản thân cô chính là ánh mặt trời rực rỡ nhất, còn hắn mới là những vì sao quay chung quanh cô, dù cho bốn mùa thay đổi, hắn vẫn sẽ chờ cô ở cuối vũ trụ.

"Ân Mộ Tiêu, thống lĩnh trẻ tuổi nhất của Lưỡng Quảng tuyên bố sẽ chiếm được Bắc Bình trong ba ngày, nếu thiếu soái Viên Trần của Bắc Bình chịu chủ động đầu hàng, anh ta sẽ sẵn lòng......" Đinh Kha đút tay vào túi, cô kéo thấp vành mũ cẩn thận lắng nghe mấy lời quảng bá của Thiên Tân, "Còn nữa, hôm nay Ân Mộ Tiêu sẽ đến Thiên Tân, thiên hội Thiên Tân sẽ đặc biệt tổ chức một buổi yến hội long trọng!" Đinh Kha giơ tay rút lấy một tờ báo trong tay đứa nhỏ bán báo, từ trong túi ném ra một đồng bạc, đứa nhỏ bán báo cuống quít bắt lấy, "Tiên sinh, số tiền này lớn quá, cháu không có tiền lẻ trả lại!" Đứa nhỏ phát báo nắm chặt đồng bạc, lúc quay đầu lại đã không thấy bóng dáng người mua báo vừa rồi đâu nữa.


Đinh Kha tùy tiện lật tờ báo rồi lại đút tay vào túi, súng lục được đặt bên trong tay áo, dáng người cô cao gầy, mặc nam trang đơn giản cũng có thể toát lên anh khí kinh người.

Ân Mộ Tiêu!
Viên Trần nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn kim cương trên dây chuyền xuống, hắn cầm lấy tay trái của Đinh Kha rồi quỳ một gối xuống nền đất rải đầy những chiếc lá đỏ thẫm, hỏi một cách ôn nhu: "Hình như tôi còn chưa cầu hôn em bao giờ, vậy hôm nay, không biết Đinh Kha tiểu thư có đồng ý gả cho tôi không?" Giọng nói của hắn dường như mang theo một cỗ hương trà ấm áp dịu êm, lập tức tràn đầy bên tai.

Đinh Kha nhớ lại, đôi mắt dần mờ đi bởi một tầng nước, hắn đang ở Bắc Bình chiến đấu kịch liệt, cô tuyệt đối sẽ không để hắn đơn độc chiến đấu một mình, vì Viên Trần, cô nhất định phải cố gắng!
Ân Mộ Tiêu là con trai của Lưỡng Quảng tư lệnh, hiện tại là thống lĩnh trẻ tuổi nhất, Đinh Kha nghĩ tới hắn ta liền hận đến nghiến răng, trong yến hội ở Thượng Hải năm đó cô bị Viên Trần ôm vào sàn khiêu vũ, trong lúc xoay người nhìn thấy Nhị muội Chung Ly Mị đang kéo tay một người đàn ông, mà người kia chính là Ân Mộ Tiêu, trong trí không quá rõ ràng của Đinh Kha, Ân Mộ Tiêu vẫn luôn lạnh lẽo, mặt mày đều toát lên sự khinh thường.

Ấn tượng duy nhất của Đinh Kha về hắn ta là thời điểm ở bên trong nhà hàng Giang Tây hắn ta dùng súng bắn Thẩm Tông Tuyền, lúc đó Thẩm Tông Tuyền nhất thời không kịp giơ súng lên, chỉ kịp ôm lấy Đinh Kha xoay người một cái, viên đạn vừa lúc trượt qua cô, rồi đâm trúng vào lưng Thẩm Tông Tuyền, nỗi đau khó đóng vảy này giống như một con dao găm, thời thời khắc khắc đâm vào trái tim Đinh Kha.

Ân Mộ Tiêu từng tuyên bố trong vòng ba ngày sẽ chiếm được Bắc Bình, mà tiếp giáp Bắc Bình là thương hội Thiên Tân, bọn họ tất nhiên sẽ không để mất thời cơ nịnh bợ vị chủ nhân mới này, yến hội đêm nay được tổ chức trên tàu thủy tại kênh đào Đại Vận Hà*, Đinh Kha mở lòng bàn tay ra nhét đạn vào lòng súng, cô muốn cứu Viên Trần, muốn cứu cha con hắn!
Đinh Kha mặc tây trang màu đen, ở dưới bóng đêm như hòa làm một thể, mái tóc đen nhánh nhét lại trong mũ, mấy sợi tóc mái hơi lộ ra lại có vẻ độc đáo mà quyết rũ, Đinh Kha hít sâu chỉnh lại bộ âu phục trên người.

Tàu thuỷ to lớn vững vàng dựa vào bến tàu, mặt nước mênh mông được phản chiếu bởi ánh đèn rực rỡ của con tàu, những người phụ nữ với hoa phục lộng lẫy khoác tay đàn ông, những trang sức châu báu lấp lánh được đeo trên cổ và tai họ, họ ngẩng cao đầu thản nhiên bước lên tàu thuỷ.

Chính văn chu huyền chợt đoạn
Tác giả có lời muốn nói: Thật sự xin lỗi, gần đây Tố Ảnh phải đi tập huấn, mệt muốn chết, có khả năng mấy ngày tới sẽ không ra chương được, mong các nàng thông cảm nhé, yêu các nàng lắm ~~ mị sẽ nỗ lực gõ chữ ha ha, cho dù có mệt thì cũng phải bảo đảm chất lượng văn chương!!! Xin hãy ủng hộ ạ......!

Viên Trần đã từng chinh phục rong ruổi trên mảnh đất này, nhưng hôm nay lại cảnh còn người mất, không ai còn nhớ rõ Bắc Bình sắp sụp đổ, mọi người đều đi nịnh hót tên Ân Mộ Tiêu.

"Tiên sinh, thiệp mời của ngài!" Người phục vụ lễ phép đưa tay với Đinh Kha, trong bóng đêm Đinh Kha ngẩng đầu lên hơi mỉm cười với người phục vụ, rồi lấy ra một túi bạc nặng trĩu đặt vào trong tay hắn, người phục vụ sửng sốt rồi phát hiện góc Đinh Kha đang đứng vừa vặn chặn lại ánh mắt của người khác, nụ cười thoáng qua trên môi hắn ta, thân sĩ đưa tay làm tư thế mời.

Đinh Kha mặc nam trang bước qua cầu thang chậm rãi đi lên thuyền, không hề chú ý tới ánh mắt khác thường của người hầu phía sau.

Thiết kế của con tàu khổng lồ này rất phức tạp, bên trong sàn nhảy không ngừng ca hát, ánh đèn rực rỡ xa hoa truỵ lạc, ăn uống linh đình, từ xa đã có thể nghe thấy những âm thanh ồn ào đó, Đinh Kha bước vào đại sảnh, lúc này có vẻ khách khứa đã đến đông đủ, tàu thuỷ bắt đầu dời bến, tiếng xình xịch vẫn còn văng vẳng quanh tàu.

Đinh Kha bước vào đại sảnh theo tiếng hát, đèn màu xoay lúc sáng lúc tối mờ ảo, trên sân khấu ca nữ lại tiếng hát, tà váy tung bay theo dáng người nhảy múa.

Đinh Kha dùng ngón tay thon dài hơi nâng vành mũ lên, một đôi mắt trong veo lộ ra, cả người cô mặc tây trang đen dựa vào một góc khuất trong đại sảnh, bên dưới tay áo nắm chặt súng một khắc cũng không dám thả lỏng, cô nhìn xung quanh một hồi vẫn không thấy Ân Mộ Tiêu đâu.

Một người phục vụ đầu đinh bưng mâm đi lướt qua người Đinh Kha, hắn ta liếc Đinh Kha một cái rồi nhanh chóng thu hồi ánh mắt, Đinh Kha chỉ lo tìm Ân Mộ Tiêu nên không phát hiện ra hắn ta chính là người kiểm tra thiệp mời vừa nãy.

Người phục vụ nam bước tới bên người một vị khách nam ở bên kia đại sảnh, hắn ta nhẹ nhàng bưng tới rượu Cocktail màu sắc rực rỡ, "Chính là người kia!" Hắn ta khom người đưa ly rượu rồi ghé vào tai vị khách nam nói nhỏ, vị khách hơi mỉm cười rồi nhận lấy ly rượu trong tay người phục vụ, ánh mắt lại dừng trên người Đinh Kha.

"Anh ta không có thiệp mời nên đưa cho tôi một túi bạc, nhìn dáng vẻ giống như......" Người phục vụ cẩn thận nói với vị khách nam, vị khách xua tay ngắt lời hắn ta, "Tôi biết rồi!" Vị khách nam nói xong thì tiến lại gần chỗ Đinh Kha, đồng thời tay hắn cũng chậm rãi tiến vào trong ngực.

Từng luồng ánh sáng chớp động, mọi người trong đại sảnh giống như cách một lớp sương mù lòe loẹt, mông lung mờ ảo, ánh đèn màu sắc rực rỡ nhấp nháy, lại có vẻ như xa xôi không thể với tới.

Vị khách nam không vội vã như mọi người mà nhàn nhã đi qua, Đinh Kha đang nhìn quanh thì bỗng nhiên trong lúc lơ đãng quay đầu lại nhìn thấy hắn.


Trái tim hắn ta chợt thắt lại, nháy mắt như muốn ngừng đập.

Đôi mắt Đinh Kha trong veo như ánh trăng, tựa làn nước mùa thu linh động sáng ngời, hình ảnh phản chiếu hai bên trái phải khiến trái tim con người ta lay động.

Hắn ta cảm thấy như đang đi trên mây, mọi người chung quanh đều trở nên hư vô, chỉ có cô là thấy được rõ ràng!
"Đinh, Đinh Kha?" Cổ họng hắn như chết lặng, phải hồi lâu sau mới thì thầm ra tiếng, bàn tay đang nắm chặt súng của Đinh Kha dưới tay áo run lên, nhờ ánh đèn vừa rồi chiếu qua mà thấy rõ được người trước mắt.

"Từ Nhược Ngu?"
Cô tựa như khe núi được ánh trăng nhẹ nhàng chiếu rọi, khiến người ta say đắm khó kiềm chế được, Từ Nhược Ngu thu súng lại đi tới trước mặt Đinh Kha cười sáng lạn, "Hóa ra Thiếu phu nhân vẫn còn nhớ tôi!"
Đinh Kha nhìn cố nhân trước mặt hơi gật đầu, nụ cười thoáng qua trên môi, "Tất nhiên là nhớ rồi."
Khi đó hắn nói chuyện giống một thư sinh cổ đại, "Tại hạ họ Từ tên Nhược Ngu."
"Từ Nhược Ngu? Đại trí giả ngu? Tên hay!" Đinh Kha không nghĩ tới hắn thú vị như thế, cũng chắp tay ôm quyền đáp lễ lại, "Chung Ly Đinh Kha!"
Khóe môi Từ Nhược Ngu thoáng qua ý cười, từ huynh đệ hoạn nạn có nhau trong ngục giam quân bộ cho tới khi gặp lại dưới thân phận phu nhân, hóa ra cô vẫn còn nhớ rõ mình! Chỉ cần nhớ là đủ rồi!
(*) Đại Vận Hà: Cũng được biết đến với cái tên Kinh Hàng Đại Vận Hà, là kênh đào hay sông nhân tạo cổ đại trên thế giới.

Kênh này vượt qua các thành phố và tỉnh ở Trung Hoa lục địa là Bắc Kinh, Thiên Tân, Hà Bắc, Sơn Đông, Giang Tô và Chiết Giang.

Phần cổ xưa nhất của kênh đào này có niên đại từ thế kỷ 5 TCN
.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận