Mẫn Doãn Kỳ nghĩ. Có lẽ vào mùa hè năm đó, khi Trịnh Hiệu Tích xuất hiện, vận mệnh của anh và cậu đã bị buộc chặt một chỗ với nhau.
Ánh nắng phương Nam. Luôn luôn rát bỏng. Chúng đổ xuống mặt đất từng vệt vàng chói mắt. Như muốn tàn nhẫn đánh ra, từng lớp vẩy bong tróc của một vết thương đã khép miệng. Thời tiết nơi này luôn khiến Doãn Kỳ cảm thấy mệt mỏi. Đó là lí do anh chỉ muốn ở trong phòng. Đóng kín cửa. Ngăn cách tất thảy với thế giới bên ngoài. Sau đó chơi game. Hoặc ghi – ta điện. Bất cứ việc gì có thể khiến anh cảm thấy vui vẻ. Mẫn Doãn Kỳ năm mười sáu tuổi đó, đã sớm không còn vẻ hồn nhiên của những thiếu niên đồng trang lứa. Anh luôn trầm mặc. Thỉnh thoảng hút thuốc, kết giao với đám người trong quán bar. Hoặc đứng cùng họ trong một con ngõ tối đèn. Cuộc sống chìm sâu trong bóng đêm đó. Nhiều lúc, Mân Doãn Kỳ có ảo giác, nơi anh đang sống, không phải phương Nam ấm áp, mà là phương Bắc rét lạnh.
Mẹ thường xuyên mang đàn ông về nhà. Nhiều đêm, Mẫn Doãn Kỳ có thể nghe thấy những âm thanh nọ. Có lúc anh nằm yên trong bóng tối, thử bắt lấy chuyển động của không khí. Hoặc là mở cửa sổ, men theo mái nhà mà nhảy xuống tầng một. Đó là một phương thức chạy trốn vô vọng.
Anh nghĩ, sớm muộn gì mình cũng sẽ chết. Nhưng là cái chết về phương diện nào, chưa thể chắc chắn.
Thỉnh thoảng, Doãn Kỳ thử cảm nhận sự sắc lạnh của kim loại trên cổ tay. Cho đến khi máu nóng chảy ra, anh mới cảm thấy an toàn một chút. Mình giống với họ. Mẫn Doãn Kỳ thầm nhủ. Bởi vì có một số người, có thể thoải mái chạy nhảy dưới ánh nắng mặt trời. Một số khác, lại chỉ có thể trốn tránh nó. Mẫn Doãn Kỳ thuộc loại thứ hai.
Có đôi khi, chúng ta chịu đựng đau đớn, là vì muốn tìm kiếm cảm giác tồn tại.
Đó là một đêm mùa hè. Rất muộn rồi. Doãn Kỳ chỉ mặc một chiếc áo phông, sau đó rời khỏi nhà. Trong túi quần chỉ còn ít tiền lẻ. Doãn Kỳ quyết định mua một bao thuốc. Anh đứng tựa lưng vào một bức tường. Nơi nào đó. Mẫn Doãn Kỳ không nhớ. Ngẩng đầu lên, có thể nhìn thấy bầu trời. Dường như nó đang trũng xuống. Giống như một miếng vải đen sũng nước. Châm lửa. Nhả khói. Cơ thể của Doãn Kỳ đã quen thuộc với nicotin. Anh không còn bị ho như lần đầu tiên. Có lúc, Mẫn Doãn Kỳ còn có ảo giác, làn khói độc hại ấy đang tiếc thương cho sinh mệnh của anh. Chúng mềm mại quấn lấy đầu ngón tay anh. Sau đó lưu luyến tan biến.
Mẫn Doãn Kỳ nghĩ, có lẽ mình sẽ mãi mãi nhớ đêm hôm đó. Một đêm mùa hè. Anh tựa lưng vào bức tường của một ngôi nhà, lặng lẽ hút thuốc. Cậu ấy như ánh sáng ban ngày còn sót lại, bất chợt xuất hiện trong bóng đêm. Dùng hào quang của mình để bắt lấy ánh nhìn của anh. Cậu mặc một chiếc áo khoác gió màu đen, trên mắt đeo cặp kính tròn, nhìn rất có sức sống. Lúc cậu nở nụ cười, Mẫn Doãn Kỳ cảm thấy vô cùng quen thuộc. Một loại ảo giác thân thiết phát sinh. Hình như, anh đã từng quen người này.
Hi. Cậu dừng lại trước mặt anh. Sau đó lại hỏi. Có thể chia cho mình một điếu được không?
Yêu cầu của cậu trái ngược với dáng vẻ bên ngoài khi ấy. Mẫn Doãn Kỳ đã nghĩ, hẳn đây phải là một người rất ngoan ngoãn. Giống như đám bạn học giỏi luôn nhìn anh bằng con mắt dò xét. Điểm số lúc nào cũng đứng top đầu. Sinh hoạt lành mạnh. Giờ giấc khoa học. Nhưng câu hỏi đầu tiên của cậu lúc đó lại là. Có thể chia cho mình một điếu được không?
Mẫn Doãn Kỳ cũng không để ý, khi ấy đã rất muộn rồi. Nếu là một thiếu niên ngoan ngoãn, lẽ ra cậu ấy không nên ở ngoài đường giờ này. Nhưng mà đôi mắt của cậu, lại cứ chăm chú nhìn anh như vậy. Dù đèn dường rất tối, nhưng Mân Doãn Kỳ vẫn nhận ra. Đó là một đôi mắt rất đẹp. Sống mũi của cậu ấy vừa thẳng vừa cao. Y hệt con lai.
Bạn học Doãn Kỳ. Cậu ấy lắc lắc ngón tay trước mặt anh, lại nở nụ cười. Cậu không nhớ mình à? Trịnh Hiệu Tích, ngồi dưới bàn cậu đó. Ở trên lớp.
Trịnh Hiệu Tích. Mân Doãn Kỳ nhẩm trong đầu ba chữ đó. Lúc ấy, anh cũng không biết, đó là cái tên sẽ khắc sâu vào sinh mệnh của anh.
Tại sao cậu lại ra đây? Trịnh Hiệu Tích hỏi.
Cảm thấy không muốn về nhà. Doãn Kỳ tùy tiện trả lời. Nghe được câu đó, Hiệu Tích lại cười. Vậy chúng mình giống nhau rồi. Mình cũng không muốn về nhà.
Anh giúp câu châm lửa. Que diêm "xoẹt" một tiếng. Mùi photpho lóe lên rồi tắt lịm. Lòng bàn tay Doãn Kỳ khum lại, giữ cho ngọn lửa bé nhỏ ấy cháy được dài hơn. Hiệu Tích ngậm điếu thuốc, ghé đầu xuống. Ngón trỏ của anh vô tình lướt qua gò má cậu ấy. Nhưng cả hai đều coi như đó là một chuyện không đáng nói. Hiệu Tích rít một hơi, sau đó ho sặc sụa. Đó là lần đầu tiên cậu hút thuốc. Mân Doãn Kỳ phỏng đoán. Nhưng không nói ra.
Hiệu Tích len lén nhìn anh. Lúc đó, trông cậu y như một động vật nhỏ đơn thuần. Mẫn Doãn Kỳ không biết vì sao cậu lại hỏi xin anh một điếu thuốc. Có lẽ cậu muốn bắt chuyện với anh. Rất nhiều năm sau này khi nghĩ lại, Mẫn Doãn Kỳ cũng không thể tìm ra lí do khiến mình có thể kết giao với thiếu niên kì lạ nọ. Vào đêm mùa hè đó.
Có lẽ là bởi vì đôi mắt. Anh nói. Đôi mắt của cậu ấy khiến tôi chìm đắm.
Ngày hôm đó, bầu trời rất nặng nề. Giống như miếng vải đen sũng nước. Không có ngôi sao nào. Thế nhưng khi Trịnh Hiệu Tích ngước lên nhìn Mân Doãn Kỳ, ánh đèn đường nhu hòa rơi vào đáy mắt cậu ấy. Phản chiếu lại cả một ngân hà.
Cậu ấy nói. Vậy chúng mình giống nhau rồi. Mình cũng không muốn về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...