Tứ Lê mở một tiệm may, làm ăn cứ bình bình, Tần Ái Bình thật ra không cần tìm Tứ Lê, nhưng bà ta nói phải chiếu cố việc làm ăn của thân thích, cho nên tìm đến Tứ Lê.
Mở cửa làm ăn, nghênh đón khách bát phương, chỉ cần không phải hận giết cha đoạt thê, không nói tới cửa làm ăn không làm, còn phải tươi cười nghênh đón khách, đây là điều mà cha Khương Lê dạy cô.
Khương Lê nói không sao, “Không có gì, đều là làm ăn, chị tư nghỉ ngơi, em đi cái là về thôi.
”Lộ gia, Tần Ái Bình nhìn thấy là Khương Lê tới cửa, thì cảm thấy hơi bất ngờ, “Tiểu Lê, sao lại là cháu tới đây?”Khương Lê nhìn thấy mẹ Tần Triều ở đây, vị Tần đội trưởng mặt đen kia cũng ở đây, nghĩ đến tối hôm qua mới từ trong tay anh đoạt lại thiệp mời xé rách, Khương Lê chột dạ cúi đầu, giải thích Tứ Lê bị bệnh không tới được.
“Tối hôm qua chị Tư bị sốt, cháu thay chị ấy đến đo kích thước cho chị Tử Quân.
”Tần Ái Bình bị ép đáp ứng để con trai và Diệp Tử đối tượng, trong lòng chung quy cũng không dễ chịu, một mặt phải nâng Diệp Tử Quân, không để cho người ngoài nói chuyện phiếm, một mặt lại chướng mắt cô ta, trong lòng buồn bực khó thư giãn, hận không thể con trai hồi tâm chuyển ý, cho dù không phải Khương Lê, lại tìm một người ít nhất so với Diệp Tử Quân phải thoải mái.
Bà ta gọi con trai ra, “Dần Văn cũng làm thêm mấy bộ quần áo mới, cháu đo cho nó nữa đi.
”Đo quần áo không tránh khỏi tiếp xúc với chân tay, Lộ Dần Văn tối hôm qua mới tranh chấp với Khương Lê, vậy nên giờ không được tự nhiên, “Đừng, tôi không thiếu quần áo.
”Lộ Dần Văn như vậy, ngược lại làm nổi bật Khương Lê có mưu đồ gì đó.
Khương Lê nói: “Tối hôm qua nói ra, tôi cho rằng anh họ cũng giống thấy dễ chịu hơn, anh họ trốn cái gì, trốn muốn che đậy, bảo trưởng bối nhìn thế nào đây, tôi đo kích thước xong sẽ về nhà, anh họ đừng làm khó tôi.
”Lộ Dần Văn bị nói ngượng ngùng, sống lại trở về tìm Diệp Tử Quân, vậy nhất định có lỗi với Khương Lê, hiện tại thấy cô khó xử, liền không kháng cự nữa, đứng không nhúc nhích.
Từ trường nguyên tác trong đầu Khương Lê hưng phấn bắn pháo hoa, Khương Lê nghĩ nếu cô dùng thước da siết cổ Lộ Dần Văn, nam chính trong nguyên tác đã chết, những người còn lại có thể biến mất hay không?Từ trường trong đầu im lặng, pháo hoa biến mất.
Vừa vặn Diệp Tử Quân nói với Khương Lê, bản thân cô ta đến giúp Lộ Dần dần đo kích thước, Khương Lê ước còn không bằng, thế là đưa thước da cho cô ta.
Tần Ái Bình ngăn diệp Tử Quân lại, cũng mặc kệ mọi người xấu hổ, nói: “Đừng đo, Tiểu Lê làm quần áo cho Dần Văn năm năm, biết kích thước của thằng bé.
”Mẹ chồng tương lai ở bên cạnh, Khương Lê vẫn phải giải thích một chút, “Mấy năm đó tô đây cũng làm cho cả mấy thanh niên trí thức mấy bộ quần áo, thay chút khẩu phần ăn, anh họ, thím, dượng là thân thích trong nhà, có ai mà tôi chưa làm đâu.
”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...