Bất tri bất giác đã đến thôn Tây Vương Trang.
Trăng sáng soi theo đường vào thôn, Song Quý đi tới cửa nhà Tam Nga, gõ cửa hai lần, kêu to dì ba: "Dì ba! Dì ba!”"Ôi! Song Quý thế này là thế nào!”Mở cửa ra, nhìn thấy là Song Quý, Đổng Tam Nga hoảng sợ.
“Dì ba!”Song Quý nhìn thấy dì ruột giống như nhìn thấy mẹ ruột, mắt đỏ hoe túm lấy tay dì cậu ta.
“Cháu không về thôn Cốc Đôi nữa, không làm con Lý Mai nữa, cháu muốn đi theo dì!”"Sao vậy, đây là thế nào?"Tam Nga vừa nghe mấy chữ muốn đi theo dì này, mí mắt giật giật, kéo cháu trai ra nhìn kỹ: "Nhị Mai kia đúng là thứ không ra gì, đánh cháu sao? Chửi cháu à? Chỉ vì một vài con cá! Không phải ruột thịt thì không đối đãi thỏa đáng sao! Để mai dì ba tới thôn Cốc Đôi tìm cô ta làm rõ sự tình.
”Tam Nga và Song Quý nói chuyện ở trong sân, càng nói càng kích động, từng chuỗi câu chửi bới bằng giọng Hà Đông phát ra, bỗng nhiên trong căn phòng phía Đông bay ra một chuỗi tiếng Hà Tây áp đảo: "Phiền phức quá! Đêm đến không ngủ, lải nhải lẩm bẩm lắm thế! Đúng là rước sói vào nhà!”Ánh mắt Tam Nga lóe lên, hạ thấp giọng, kéo Song Quý ra ngoài.
"Ban đêm tai của bà nội Tiểu Xuyên rất thính, Tiểu Xuyên nói một câu thôi đã muốn mắng.
Cháu à, về thôn Cốc Đôi trước đi, không cần sợ, cô ta không dám động đến cháu, góa phụ không có con, *không có định hướng không có lối thoát! Cô ta còn phải cầu xin chúng ta đấy! Nếu cô ta mắng cháu, trước tiên cháu đừng hé răng nửa lời, ngày mai dì kéo dượng cháu đi làm chủ cho cháu!”*câu raw là không đường không cửa, mà không cửa (没门) trong phương ngữ TQ là không lối thoát, bế tắc, không có khả năng.
Cô ta thích nhất là làm người hòa giải chuyện của Lý Nhị Mai và Song Quý, hai năm trước khi chưa trở mặt với Lý Nhị Mai, cô ta đến nhà còn được coi là khách, còn có thể ăn một bát mì trứng gà!Cơ thể Song Quý bất động: "Dì ba, cháu không đi, cháu mà về còn bị cười nhạo ấy! Cháu ở nhà dì! "Tam Nga há to miệng, hơn nửa ngày không nói nên lời.
Cô ta muốn xúi giục để Song Quý không thân thiết với Nhị Mai, mà thân với cô ta, nhưng không ngờ thật sự làm Song Quý chạy đến nhà mình!Mẹ chồng cô ta sẽ ăn thịt cô ta mất!Nhớ tới lần trước chồng cô ta nhìn thấy cô ta nói vài câu với một chàng trai lưu manh trong làng, đã cho cô ta vài cái tát, Tam Nga khó chịu rụt cổ lại.
"Không, không phải, cháu, Song Quý, không phải dì muốn đuổi cháu đi, mà là trong phòng dì, không có chỗ để ngủ.
"Một gian nhà chính là cô ta và chồng cùng hai đứa con, một gian phòng nhỏ là mẹ chồng và chú nhỏ, cô ta dám dẫn Song Quý đến gian phòng nào đây?“Dì ba!”Song Quý đỏ mắt, tủi thân gọi một tiếng, nói dì ruột tốt giống như mẹ ruột, nhưng dì đâu coi cậu ta như đứa con ruột!Đầu óc Tam Nga xoay chuyển rất nhanh, nghĩ thầm nhìn dáng vẻ Song Quý thế này, nếu như cứng rắn đuổi đi, nói không chừng cuối cùng sẽ không thân với cô ta nữa, vậy thì nhờ vả kiểu gì!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...