Niệm Xuân Quy

Thái tử phi trừng mắt nhìn Tề
Vương một cái: “Chung thân đại sự, đương nhiên là nghe theo cha mẹ, làm sao đến
lượt nó tự chủ trương, đệ nói lời này là có ý gì?”

Cái gì gọi là “tâm tư thiếu niên
khó tránh nhất thời?” Diễm Nhi đã có người trong lòng?

Chu Diễm liều mạng nháy mắt với Tề
Vương! Thập tứ thúc, thúc đừng có nói lung tung! Nếu như mẫu phi biết, hôm nay
hắn lãnh đủ!

Tề Vương tiếp nhận ánh mắt cầu cứu
của thằng cháu đáng thương, chững chạc đàng hoàng đáp: “Ngũ tẩu đừng hiểu lầm,
cháu nó tự mình hái hoa tặng chính là xuất phát từ lễ phép, tuyệt không phải vì
đại tiểu thư Mộ gia!”

Chu Diễm: “…”

Thái tử phi: “…”

Thái tử phi nhìn về phía Chu Diễm,
Chu Diễm làm sao dám nhìn lại, đầu gần như thấp tới ngực, lệ tràn mặt.

Lần này, hắn bị thập tứ thúc hãm
hại thật thảm!

Tình đầu rất đẹp. Nhưng điều kiện
tiên quyết là không thể bị trưởng bối phát hiện. Sợ là từ giờ mẫu phi đối với
Mộ đại tiểu thư không nhiều hảo cảm.

Quả nhiên, thái tử phi lạnh lùng
nói: “Diễm Nhi, còn quen biết Mộ đại tiểu thư từ khi nào?”

Mộ Nguyên Xuân thoạt nhìn ôn nhu
động lòng người nhàn nhã tri lễ, không nghĩ đến lại đầu mày cuối mắt với Diễm
Nhi!

Chu Diễm lập tức giải thích: “Đại
công tử Mộ gia là thư đồng của thập tứ thúc, thập tứ thúc từng đi Mộ gia, con
lúc ấy rảnh rỗi, liền đi theo thập tứ thúc, cho nên gặp qua Mộ đại tiểu thư.
Bất quá, con cùng nàng chưa từng lén gặp gỡ. Xin mẫu phi yên tâm, con thuở nhỏ
đã đọc sách thánh hiền, tuyệt sẽ không làm ra chuyện không có liêm sỉ như gửi
thư từ cho nhau!”

Thái tử phi nghe những lời này,
sắc mặt hơi dịu đi, nhưng ngữ khí vẫn nghiêm nghị như cũ: “Trong lòng con rõ
ràng là tốt rồi. Con đã tới tuổi thiếu niên. Tuyệt đối không thể cùng tiểu thư
nhà ai lén có dính dáng. Ảnh hưởng đến thanh danh người ta không nói, cũng ảnh
hưởng đến chung thân đại sự của con.”


Ngụ ý, đại tiểu thư Mộ gia ngoài
sự lựa chọn của thái tử phi.

Trong lòng Chu Diễm cả kinh, tuy
nhiên phải giấu đi, ngẩng đầu nói: “Mẫu phi, Mộ đại tiểu thư tài mạo song toàn,
tính tình ôn nhu động lòng người.”

Thái tử phi thản nhiên cắt lời Chu
Diễm: “Con nói chưa từng gặp qua cô ta đúng không? Vì sao lại cho rằng như
vậy?”

Chu Diễm á khẩu, lắp bắp: “Điều
này không cần tiếp xúc cũng có thể nhìn ra được ạ.”

Ngữ khí của hắn không tự giác bộc
lộ sự bảo vệ. Vốn còn chút ấn tượng tốt với Mộ Nguyên Xuân, giờ phút này thái
tử phi đã triệt để mất hất: “Một nữ tử đích thực có những đức tính chính phẩm
như thế, sao có thể nhìn ra từ khuôn mặt? Mộ Nguyên Xuân xác thật tướng mạo
xinh đẹp, nhưng cô ta mất mẹ từ nhỏ, lớn lên ở nhà cậu mình, căn bản không có
người cẩn thận dạy dỗ. Trong tình huống như vậy, cô ta còn biết rõ tiến lui, đủ
có thể nói rõ cô ta quá thông tuệ.”

Nữ tử thông tuệ vốn là chuyện tốt,
nhưng không nên quá nặng tâm tư.

Chu Diễm tính tình thật thà chất
phác, lại là thân phận thái tôn. Thê tử của hắn không cần quá mỹ mạo thông tuệ.
Nhưng phải gia thế, ôn nhã hiền huệ, như vậy mới đủ tư cách trở thành thái tôn
phi.

Mộ Nguyên Xuân gia thế không đủ,
lại quá mĩ lệ thông tuệ, tuyệt không thích hợp ứng tuyển!

Chu Diễm vô cùng hiểu ngữ khí của
thái tử phi, nghe nói xong trong lòng buồn rầu, ngoài mặt lộ rõ vẻ mất mát.

Thái tử phi nhìn hắn bày ra dáng
vẻ thất hồn lạc phách, mày hơi nhíu lại, chốc lát đã giãn ra, lạnh nhạt nói:
“Hôm nay dự tiệc, đều là những thiên kim gia đình danh giá. Lục đại tiểu thư
Vĩnh Ninh Hầu phủ, Tương tam tiểu thư Bình Viễn Hầu phủ đều cực xuất sắc, còn
có Lục biểu muội của con cùng La bát tiểu thư, đều là những người rất tốt. Rốt
cuộc chọn ai làm thái tôn phi, mấy ngày nữa sẽ tiếp tục quan sát. Việc này
không phiền con để ý.”

Chu Diễm cúi đầu vâng lời, khuôn
mặt buồn bã.

Có việc này nói nên thái tử phi
không tiếp tục giáo huấn hắn chuyện thất lễ nữa, lại nhìn về phía Tề Vương:

“Thập tứ đệ, đệ cũng đã trưởng thành rồi, cũng nên tìm chung thân đại sự. Nếu
có cô nương vừa ý, không ngại nói với ta một tiếng, ta sẽ tự mình làm mai cho
đệ.”

Tề Vương kéo kéo khóe môi: “Đa tạ
ý tốt ngũ tẩu, bất quá, ta chưa nhìn trúng ai.”

“Thập tứ thúc, sao thúc không nói
thật.” Chu Diễm rốt cuộc tìm được dịp báo thù: “Vừa rồi đóa hoa sen tặng Mộ tứ
tiểu thư, không phải thúc tự mình hái sao?”

Tề Vương: “…”

Thái tử phi ngẩn ra, đưa mắt nhìn
Tề Vương: “Diễm Nhi nói thật sao? Đệ có ý với Mộ tứ tiểu thư?”

Mộ Niệm Xuân hôm nay đại náo động,
thái tử phi có ấn tượng vô cùng sâu sắc về nàng.

Tuy tuổi còn nhỏ nhưng mặt mày như
hoa động lòng người, lại thông minh lanh lợi thập phần đáng yêu. Chính là tính
tình chưa đủ trầm ổn.

“Đương nhiên không phải.” Tề Vương
rất nhanh phản ứng lại, không cần nghĩ ngợi phủ nhận: “Ta thuận tay hái được
đóa hoa sen, thuận tiện tặng cô ấy mà thôi. Trước kia đi Mộ gia, tứ tiểu thư tự
mình xuống bếp, ta bất quá là báo đáp.”

Thái tử phi cười cười, định nói
lại thôi.

Hôn sự Tề Vương tự nhiên có Hoàng
thượng cùng Dung phi quan tâm, nàng thân làm tẩu tử không nên phí nhiều tâm tư,
miễn mệt nhọc. Khoảng thời gian rảnh rỗi, không bằng nghĩ chuyện tìm con dâu
mình!

“Thập tứ thúc, thúc hại cháu thảm
vậy.” Chu Diễm oán giận: “Đang êm đẹp, tự nhiên lại nhắc đến chuyện Mộ đại tiểu
thư làm gì. Giờ thì tốt rồi, mẫu phi tức giận, về sau cháu muốn đi Mộ gia cũng
không được.”

Lại càng không thể thành thân với
nàng.

Trong lòng hắn vốn tồn tại một
chút hi vọng. Mộ gia đích xác gia thế không cao, nhưng cũng không tính là kém,
gia phong lại có tiếng nghiêm cẩn. Mộ Nguyên Xuân tướng mạo tài nghệ song toàn,

nếu có thể lọt vào mắt mẫu phi, phần hôn sự cũng có thể được năm phần. Hiện
giờ, chỉ sợ muốn gặp còn chưa được.

Tề Vương khó có dịp im lặng, tùy ý
đứa cháu nói một mình.

Chu Diễm nhìn gương mặt bình thản
của Tề Vương, bỗng nhiên thở dài một tiếng, ngồi phịch xuống.

“Trong lòng cháu không vui?” Tề
Vương thản nhiên hỏi.

Chu Diễm quay đầu đi, không nghĩ
Tề Vương vốn phất tay áo chạy lấy người lúc này lại ngồi xuống bên cạnh hắn:
“Cháu thích Mộ Nguyên Xuân, muốn cưới cô ta sao?”

Chu Diễm vốn hạ quyết tâm không để
ý lời tiểu thúc nói, nghe lời này lại không nhịn được: “Chưa đến mức đó. Nhưng
cháu cảm thấy thích nàng ấy, cảm giác rất phù hơp.”

Tề Vương cười cười, trong mắt hiện
lên chút phức tạp, nói: “Có khi, ánh mắt cháu nhìn chưa chắc là sự thật, mĩ lệ
chính là biểu hiện của sự giả dối. Cháu mới quen cô ta bao lâu, cô ta chân thật
hay không, căn bản cháu không biết. Nói không chừng, cô ta thật sự không phải
là người hợp với cháu.”

Kiếp trước bởi vì thái tử ngoài ý
muốn bỏ mình, Chu Diễm phải giữ đạo hiếu ba năm, không kịp chính thức cưới Mộ
Nguyên Xuân. Sau này phiên vương nhất loạt làm loạn, trong ngoài hợp sát tiến
hoàng cung. Sau khi Chu Diễm chết thảm, Mộ Nguyên Xuân không vì Chu Diễm thủ
tiết, ngược lại âm thầm đi lại cùng La Ngọc. Đủ thấy lòng dạ cô tạ, tới thủy
chung không hề yêu Chu Diễm.

Một nữ tử dã tâm bừng bừng như
vậy, căn bản không xứng với Chu Diễm!

Cho nên, vừa rồi hắn cố ý kéo Chu
Diễm trốn học hồi phủ, lúc sau cố ý khiêu khích đứa cháu tặng hoa cũng đều là
có chủ ý. Chân chính là muốn Chu Diễm công bố tâm tư trước mặt thái tử phi.

Hết thảy đều giống như hắn sở
liệu, thái tử phi quả nhiên sinh ra phản cảm với Mộ Nguyên Xuân, triệt để gạch
cô ta khỏi danh sách ứng tuyển thái tôn phi.

Tính tình thiếu niên nông nổi, căn
bản không nghe lời khuyên, quật cường nói: “Cháu xác thật không biết rõ cô ấy,
nhưng thúc cũng vậy, vì gì mà nói như vậy?”

Tề Vương không có tức giận, cười
nói: “Ta chỉ suy luận thôi, nghe hay không là chuyện của cháu.”

Dù gì hắn cũng đã làm xong việc
mấu chốt, với tính tình thái tử phi, sẽ không cho Mộ Nguyên Xuân có cơ hội. Chu
Diễm náo một trận rồi sẽ lại bình thường thôi.

Chu Diễm hừ một tiếng, không để ý
tới tiểu thúc nữa.


Tề Vương cũng không lo lắng, tự
đắc nâng chén trà, uống một ngụm. Thuận tiện điểm thêm một câu: “Bích loa xuân
này không tệ, đáng tiếc không phải loại tốt nhất.”

Chu Diễm đang bực mình liền nói:
“Trà nào tốt cũng đều bị hoàng tổ phụ tặng cho thúc, trà ở phủ cháu chỉ như vậy
thôi. Muốn uống trà ngon thì thúc hồi phủ uống là được.”

Khen thay, ngữ khí thật là sắc
bén! Xem ra là tức giận thật rồi.

Tề Vương cũng không tức giận, cười
hì hì đứng dậy “Hảo hảo hảo, ta về uống trà đây, miễn chướng mắt cháu. Cháu không
cần tiễn ta đâu, miễn cho cháu thương tâm khổ sở.”

Chu Diễm tức giận, giơ nắm đấm
theo bóng lưng Tề Vương.

Tề Vương không quay đầu, cười nói:
“Đánh nhau cháu không phải là đối thủ của ta! Mà nếu cháu đánh ta, là tiểu bối
đánh trưởng bối. Phụ vương và mẫu phi cháu không tha cho cháu đâu.”

Chu Diễm: “…”

Chu Diễm tức muốn hộc máu, không
tin được có người vô duyên như vậy, trong lòng vô cùng phiền muộn.

Một chữ “Tình”. Quả nhiên là
chuyện phiền não nhất.

Trên xe ngựa Mộ gia lúc này cũng
một mảnh trầm mặc.

Từ sau khi lên xe ngựa, Mộ Nguyên
Xuân cúi đầu, dọc đường không hề ngẩng đầu. Mộ Uyển Xuân cũng trầm mặc, thậm
chí không đùa giỡn với Mộ Niệm Xuân nửa câu.

Trương Thị, Ngô Thị đều có tâm sự,
bởi vậy không nói chuyện.

Mộ Niệm Xuân đưa mắt nhìn đóa hoa
sen phớt hồng, hơi hơi nhíu mày.

Lúc đó có mặt Lục đại tiểu thư
Vĩnh Ninh Hầu phủ nhưng Tề Vương không nhìn Lục đại tiểu thư một cái, ngược lại
phá lệ lưu tâm với nàng, tự mình hái tặng nàng một đóa hoa sen. Nàng lạnh nhạt
đối đáp cũng không thể chọc giận hắn! Hắn thậm chí dùng lời nói kích nàng nhận
hoa sen.

Tất cả các dấu hiệu cho thấy, xác
thật Tề Vương có hứng thú dị dạng với nàng.

Nàng không có mỹ mạo tuyệt thế
khiến nam tử vừa gặp đã yêu, cũng chưa từng tỏ ra có hảo ý với hắn. Hắn cố ý
tiếp cận nàng, rốt cuộc là vì cái gì?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận