Niệm Xuân Quy

Bốn mắt nhìn nhau.

Nụ cười của Tề vương hàm chứa sự
lười biếng pha lẫn trêu tức. Đại khái là dưới ánh mặt trời quá mức chói mắt, cặp
mắt hoa đào xinh đẹp tựa hồ cũng lóe sáng lạ thường.

Mộ Niệm Xuân lặng yên nắm chặt dây
xích đu, loại dự cảm không hay lại một lần nữa xông lên đầu.

Nàng giả bộ bệnh lần đầu đã bị lật
tẩy. Tề vương này, rốt cuộc muốn gì?

Đoàn người Mộ Chính Thiện cũng đã
đi đến. Thạch Trúc và Ngọc Trâm bước lên phía trước hành lễ vấn an. Mộ Niệm
Xuân ngồi trên bàn đu, tiến thoái lưỡng nan. Chỉ có thể yên lặng chờ tốc độ bàn
đu chậm lại.

Thực sự là xấu hổ!

Giả bộ bệnh không mất mặt, mất mặt
là bị bắt tại trận. May là nàng da mặt đủ dày, không thì lúc này thật là không
nói nên lời.

Bàn đu dây rốt cục ngừng lại.

Mộ Niệm Xuân bình thản rời bàn đu,
tiến lên chỉnh đốn trang phục hành lễ: “Gặp qua Tề vương điện hạ, gặp qua thái
tôn điện hạ.”

“Tứ cô nương không cần đa lễ.”
trong mắt Tề vương tràn đầy ý cười chế nhạo: “Bản vương nghe nói tứ cô nương
thân thể không khỏe, vì vậy cố ý đến thăm. Hiện tại xem ra, thân thể tứ cô
nương đã khá lên rồi.”

Mộ Niệm Xuân không có nửa điểm
ngượng ngùng và tức giận khi bị vạch trần, mỉm cười đánh trả: “Tề vương điện hạ
thường ngày việc học bận rộn, tôi chỉ là bệnh nhẹ, làm kinh động tới Tề vương
điện hạ, trong lòng thực sự sợ hãi.”

Không đợi Tề vương có phản ứng gì,
lại áy náy cười nói: “Đại phu căn dặn tôi phải nghỉ ngơi nhiều ngày, không thể
tự mình xuống bếp, xin điện hạ thứ lỗi.”


Lời này nói ra nghe như cung kính,
thế nhưng lại lộ ra mười phần châm chọc. Tự động xông tới nhà người ta, yêu cầu
một thiên kim khuê các xuống bếp, thân là hoàng tử là có thể tùy ý như vậy sao?

Bất động thanh sắc, ngôn từ lại
sắc bén như đao!

Mộ Chính Thiện và Trương Thị nghe
kinh hồn táng đảm, nhịn không được nháy mắt với nữ nhi. Vị vô liêm sỉ này là
hoàng tử, nếu như chọc giận hắn, sẽ khiến hoàng thượng nổi giận. Trên dưới Mộ
gia chịu không thấu.

Mộ Niệm Xuân như không thấy ánh
mắt hai người bọn họ, nhàn nhạt nói: “Đa tạ điện hạ hảo ý tới thăm, phần tâm tư
này tôi xin nhận. Tôi còn phải về phòng uống thuốc, xin lỗi không tiếp được.”

Nói xong, liền xoay người đi vào
trong nhà.

Nụ cười trên mặt Tề vương đột
nhiên ngưng kết. Bình tĩnh nhìn thân ảnh Mộ Niệm Xuân biến mất ở trước mắt, đôi
mắt tối lại.

Nàng rõ ràng là cố ý khích mình.

Thuở thiếu thời nàng nguyên lai
bướng bỉnh như vậy!

Ngẫm lại cũng đúng, có thể ở trong
cung suốt mười năm, cuối cùng giành được niềm vui cùng tín nhiệm của nam nhân
kia, ngoan độc cùng hắn đồng quy vu tận. Đối với người độc ác với chính bản
thân mình, liệu có thể là một nữ tử ôn thuần không?

Thật không nghĩ tới, vị Mộ tứ cô
nương này không chút khách khí làm mất mặt Thập tứ thúc! Thật sự là gan lớn,
khiến người ta khâm phục và cả toát mồ hôi lạnh thay nàng. Thập tứ thúc là
người có tính khí thế nào, vạn nhất thẹn quá thành giận trở mặt ngay tại chỗ,
sẽ khiến sự việc trở nên tồi tệ,

Chu Diễm len lén liếc nhìn xem
thúc thúc mình có thay đổi sắc mặt không, đoán chừng tâm tình Tề vương lúc này

rất rối loạn.

Mộ Chính Thiện hiển nhiên bị hành
động của Mộ Niệm Xuân làm kinh hãi. Giờ khắc này, cũng chỉ có hắn mới có tư
cách đứng ra hòa giải.

“Thập tứ thúc, chúng ta đi ra
ngoài đã lâu, cũng cần phải về rồi.” Chu Diễm cười nói: “Cũng không thể mỗi lần
tới đều quấy rầy bữa cơm nhà Mộ hàn lâm.”

Mộ Chính Thiện miễn cưỡng cười
nói: “Thái tôn điện hạ đừng nói vậy, hai vị điện hạ làm khách ở Mộ gia, là vinh
hạnh cho trên dưới Mộ gia.”

Lúc này Trương Thị cũng phục hồi
tinh thần lại, cười nói: “Lão gia nói phải. Nha đầu Niệm Xuân vì sốt nên đầu óc
không tỉnh táo, mạo phạm Tề vương điện hạ, mong điện hạ đại nhân đại lượng,
nghìn vạn lần chớ để ở trong lòng.”

Mộ Trường Hủ cũng không dám thờ ơ
lạnh nhạt, ân cần mời: “Kính mời điện hạ ở lại dùng cơm trưa! Tứ muội hôm nay
thân thể không khỏe không thể xuống bếp, nhưng Mộ gia còn mấy đầu bếp trù nghệ
khá tốt.”

Ngay cả La Ngọc cũng lên tiếng:
“Đúng vậy, điện hạ ở lại dùng cơm trưa.”

Mặc kệ nói như thế nào, cần phải
chiều chuộng để vị Thập tứ hoàng tử nguôi giận.

Tề vương liếc mắt nhìn mọi người,
chợt nở nụ cười: “Thịnh tình như vậy, bản vương từ chối thì thật bất kính.”

Lời vừa nói ra, mọi người không
hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm. Ở lại dùng cơm là tốt rồi, sẽ không ghi trong
lòng chuyện Mộ Niệm Xuân thất lễ!

“Tiểu thư, đoàn người Tề vương đã
đi rồi.” Ngọc Trâm liếc mắt nhìn xung quanh, nhanh chóng trở về bẩm báo.


Mộ Niệm Xuân ừ một tiếng, ngón tay
vô ý thức quấn một lọn tóc. Đây là lúc nàng suy tính chuyện gì.

Thạch Trúc hầu hạ bên nàng nhiều,
rất rõ thái độ của nàng, vì thế không lên tiếng quấy rối, lòng lại lộp bộp, rõ
ràng tiểu thư cố ý khích Tề vương. Không biết tính tình Tề vương làm sao, vạn
nhất hắn là loại lòng dạ chật hẹp tính toán chi li thì làm sao bây giờ?

Giọng nói của Mộ Niệm Xuân vang
lên khiến Thạch Trúc giật mình.

“Ta chính là muốn xem hắn lúc tức
giận sẽ có phản ứng gì.” Mộ Niệm Xuân mạn bất kinh tâm nói, trong mắt hiện lên
một màn sương mỏng khiến không ai nhận ra tâm tư nàng.

Thạch Trúc nghe ngẩn ra, nhưng
không truy vấn.

Từ lần Mộ Niệm Xuân nói trước kia
tới giờ, Thạch Trúc đã biết động não suy nghĩ trước khi hỏi. Tuy rằng nàng phải
mất một lúc lâu mới nghĩ ra.

Vẻ mặt Ngọc Trâm nghi hoặc: “Tiểu
thư, cô không lo lắng Tề vương ghi hận trong lòng, ngày sau sẽ làm khó đại
thiếu gia sao?”

Đại thiếu gia là thư đồng Tề
vương, mỗi ngày đều ở bên cạnh Tề vương. Nếu như Tề vương lòng dạ hẹp hòi giận
cá chém thớt, đại thiếu gia có tránh nổi cơn giận.

Mộ Niệm Xuân nhún nhún vai: “Vậy
thì không có biện pháp gì, chỉ có thể ủy khuất đại ca.”

Ngọc Trâm: ” “

Ngọc Trâm còn muốn nói cái gì nữa,
Thạch Trúc đã mở miệng: “Ngọc Trâm, cô đi ra ngoài đi. Để tiểu thư được yên
lặng một chút.” Đây là lần đầu tiên Thạch Trúc bày ra tư thế nhất đẳng nha
hoàn.

Ngọc Trâm hỏi theo phản xạ: “Vậy
còn cô?”

“Tôi lưu lại hầu hạ tiểu thư.”
Thạch Trúc nói: “Cô nói nhiều quá, tiểu thư không được thanh tĩnh.”

Nghe xong lời này, Ngọc Trâm tự
nhiên không phục: “Thạch Trúc, cô nói lời này là có ý gì?” Nói xong, ủy

khuất nhìn về phía Mộ Niệm Xuân: “Tiểu thư, Thạch Trúc khi dễ nô tỳ, xin tiểu
thư làm chủ cho nô tỳ.”

Bàn về tuổi tác, cô nàng còn lớn
hơn Thạch Trúc một tuổi. Bàn về lý lịch, cô nàng là con người hầu trong nhà,
hầu hạ bên Trương Thị đã lâu, hiểu biết chuyện trong phủ hơn Thạch Trúc. Nhưng
hết lần này tới lần khác, Thạch Trúc làm nhất đẳng nha hoàn, bản thân đành làm
nhị đẳng nha hoàn, lòng khó tránh khỏi không thoải mái.

Thạch Trúc tính tình rất tốt, ngày
thường không tự cao tự đại. Cô nàng tự nhiên không để Thạch Trúc trong mắt,
hiện tại Thạch Trúc chợt nghiêm mặt, trong lòng vô cùng ủy khuất.

Mộ Niệm Xuân lại không làm chỗ dựa
cho nàng, nhàn nhạt nói: “Thạch Trúc chỉ bảo em ra ngoài, thế nào lại biến
thành khi dễ em? Hơn nữa, em đúng là hơi ồn ào. Được rồi, em lui ra trước đi.”

Ngọc Trâm tố cáo không được, trái
lại bị quở trách vài câu. Uỷ khuất đỏ mắt lui xuống.

Thạch Trúc cắn môi một cái: “Tiểu
thư, mới vừa rồi có phải nô tỳ có chút quá phận?”

Mộ Niệm Xuân cười nói: “Đâu có quá
phận. Đây là mới tư thái của nhất đẳng nha hoàn. Không phải ta đã nói với em
sao? Em cứ yên tâm mạnh dạn, đã có ta làm chỗ dựa cho em.”

Thạch Trúc cảm động vô cùng, gật
đầu, không nói thêm gì.

Không có tiếng của Ngọc Trâm,
trong phòng đột nhiên an tĩnh. Tâm tư Mộ Niệm Xuân lại trôi dạt tới Tề vương.

Kiếp trước hai người hầu như không
hề gặp gỡ, đời này, Tề vương lại liên tiếp xuất hiện trong cuộc sống của nàng,
đối với nàng phá lệ lưu ý và quan tâm.

Thật sự là khác thường!

Hắn đối với nàng không thể nào là
hứng thú nam nữ, như vậy, hắn rốt cuộc vì gì mà cố ý tiếp cận nàng?

Ngày hôm nay nàng cố ý làm hắn tức
giận, là muốn xem phản ứng của hắn. Nếu như hắn nhất thời có hứng, như vậy sẽ
rất nhanh mất hứng, rời xa cuộc sống của nàng.

Nhưng hắn vẫn kiên nhẫn như thế,
tuyệt đối không thể không quan trọng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận