Mộ Nguyên Xuân theo bản năng đi
chậm lại.
Mộ Trường Hủ kinh ngạc nhìn cô ta,
thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
La Ngọc cũng nhìn lại, trong mắt
tràn đầy săn sóc.
Mộ Nguyên Xuân ổn định lại tinh
thần, cười nhạt nói: “Không có gì. Vừa nghe mẫu thân, tứ muội và ngũ đệ vui
cười, lòng có chút ước ao mà thôi.” Trong giọng nói có một tia buồn vô cớ và
lạc lõng.
Mộ Trường Hủ buồn theo, bên môi
hiện lên một nụ cười khổ.
La Ngọc thấy Mộ Nguyên Xuân cô đơn
như vậy, trong lòng đầy tư vị. Thấp giọng nói: “Biểu muội, muội ở Mộ gia không
vui, không bằng quay về La gia!”
Mộ Nguyên Xuân lên tinh thần cười
nói: “Biểu ca nói đùa. Ta là nữ nhi Mộ gia, ở La gia thì ra sao nữa.”
Đây là nhà cô ta. Nếu cô ta đi,
chẳng phải là chắp tay tặng tất cả cho mẹ con Trương Thị?
Hơn nữa, La gia tuy tốt nhưng cũng
chỉ là nhà ngoại. Cô ta là biểu tiểu thư, ở một lần mười năm, các mợ không lên
tiếng, nhưng đám biểu tỷ muội và biểu tẩu sau lưng nói không ít nhàn thoại.
La Ngọc dù sao cũng là nam tử, năm
tuổi bắt đầu đọc sách luyện võ, căn bản không thể hiểu lòng dạ nữ nhân. Vẫn cho
là Mộ Nguyên Xuân ở La gia rất hài lòng. Lại không biết rằng dù đầy đủ cẩm y
ngọc thực, cũng không che giấu được chuyện ăn nhờ ở đậu.
Quan trọng hơn, cô ta cũng đến
tuổi thành thân. Còn ở La gia, có La Ngọc thì rất bất tiện.
Nghĩ đến đây, Mộ Nguyên Xuân đỏ
mặt, rũ lông mi xuống, che đi ngượng ngùng trong mắt.
Mặc kệ ngày sau sẽ phát sinh biến
cố thế nào, chí ít vào giờ khắc này, Mộ Nguyên Xuân đối La Ngọc đúng là có vài
phần chân tình. Cũng nghiêm túc cân nhắc gả đến La gia.
Chỉ là, lòng của thiếu nữ thay đổi
như thời tiết thất thường. Ai có thể ngờ tới sau đó xảy ra chuyện gì?
Lòng của La Ngọc thì đơn thuần.
Trước đây rất lâu hắn đã quyết tâm nếu không phải biểu muội không cưới. Cha mẹ
luôn luôn thương yêu Mộ Nguyên Xuân, đối với cửa hôn sự này nhất định sẽ đồng
ý.
La Ngọc nhịn không được lén nhìn
Mộ Nguyên Xuân, ánh mắt hai người chạm nhau, trong lòng thật ngọt ngào.
Một màn này, vừa vặn rơi vào đáy mắt
Mộ Niệm Xuân.
Nàng nghe được tiếng bước chân,
kéo Phong Ca Nhi đi ra đón chào. Đúng dịp thấy hai người ẩn tình đưa mắt nhìn
nhau. Trong chớp nhoáng này, trong lòng của nàng cực kỳ thổn thức.
Kiếp trước mình thật quá ngu xuẩn,
chuyện rõ ràng như vậy nhưng cố tình bỏ qua. Một lòng đắm chìm trong mộng đẹp
không cách nào kiếm chế, kết quả bị người thiết kế hãm hại, họa cả ấu đệ…
Mộ Nguyên Xuân ngẩng đầu, đón nhận
ánh mắt sâu u của Mộ Niệm Xuân, lòng khẽ động.
Trước tới giờ cô ta chưa bao giờ
để Mộ Niệm Xuân trong lòng, cho tới mấy ngày nay, Mộ Niệm Xuân biểu hiện khiến
cô ta kinh ngạc. Giống như đột nhiên biến thành người khác vậy.
“Đại ca, đại tỷ, La biểu ca, cuối
cùng mọi người cũng tới.” Mộ Niệm Xuân mỉm cười, gương mặt xinh đẹp như hoa:
“Mau vào đi.”
Mộ Nguyên Xuân cũng nhanh chóng ôn
nhu thân thiết: “Làm phiền muội và ngũ đệ ra đón chúng ta.”
Mộ Niệm Xuân cười tủm tỉm đi lên
trước, thân thiết nắm tay Mộ Nguyên Xuân: “Muội ở trong phòng đợi buồn bực mới
đi ra ngoài, không nghĩ vừa khéo gặp mọi người, chúng ta mau vào đi, đừng để mẹ
chờ sốt ruột.”
Nói đoạn, hai tỷ muội tay trong
tay cười nói đi vào.
Mộ Trường Hủ ở tại chỗ ngẩn ra
chốc lát. Mấy ngày qua, tình hình như vậy hắn nhìn không dưới mấy lần, vẫn chưa
thể thích ứng được.
La Ngọc nhịn không được ghé sát
tai nói nhỏ: “Biểu đệ, chuyện gì xảy ra vậy?” Mộ Nguyên Xuân cùng Mộ Niệm Xuân
không phải bất hòa sao? Tại sao bây giờ lại như tỷ muội tốt thế này?
Mộ Trường Hủ cười khổ một tiếng,
thấp giọng nói: “Việc này một chốc nói không rõ, sau sẽ nói cho huynh biết.”
La Ngọc kiềm chế tò mò trong lòng,
theo Mộ Trường Hủ cùng đi vào.
Từ đáy lòng La Ngọc không thích
Trương Thị, nhưng không muốn thất lễ trước người khác, hành lễ đầy đủ. Trương
Thị khách khí cười nói: “La thất thiếu gia không cần đa lễ.”
Khách sáo hàn huyên qua đi, Trương
Thị dẫn mọi người tới phòng ăn.
Dùng cơm không nói chuyện, trên
bàn chỉ có tiếng chén đũa và tiếng dùng cơm nhỏ. Phong Ca Nhi rất nhanh không
nhịn nổi, lặng lẽ kéo kéo ống tay áo Mộ Niệm Xuân: “Tứ tỷ, đệ ăn no rồi, tỷ dẫn
đệ đi dạo trong viện đi.”
Mộ Niệm Xuân không chút nghĩ ngợi
gật đầu, nhỏ giọng nói với Trương Thị một tiếng, vui vẻ dẫn Phong Ca Nhi đứng
dậy đi trong viện.
Nửa đường ra khỏi hội trường là
chuyện thất lễ. Nếu là trước đây, Mộ Niệm Xuân sẽ không bao giờ rời đi khi
có La Ngọc ở đây.
Ánh mắt Mộ Nguyên Xuân dừng trên
thân ảnh Mộ Niệm Xuân, mày hơi nhíu lại. Cô ta phát hiện, bản thân không thể
nhìn thấu lòng Mộ Niệm Xuân.
Sau khi ăn xong, La Ngọc rất nhanh
cáo từ.
Trương Thị không nhịn được, trước
mặt Mộ Niệm Xuân nói: “Nha đầu Mộ Nguyên Xuân kia vận khí thật tốt. Nhìn xem,
chờ hôn nhân Mộ Trường Hủ định xong, La gia sẽ xin cưới.”
La Ngọc đối với Mộ Nguyên Xuân
tình ý thâm hậu, biểu lộ rõ ra mặt. Chỉ cần không phải người mù đều có thể nhìn
ra được.
Mộ Niệm Xuân lại khẽ cười một
tiếng, thuận miệng nói câu: “Việc này cũng chưa nhất định.”
“La gia là thừa kế huân quý, La
Ngọc tướng mạo anh tuấn, văn võ song toàn, lại là thư đồng thái tôn. Trước mắt
tuy rằng vô quan vô chức, tương lai bất khả hạn lượng. Vị hôn phu tốt như vậy,
đốt đèn lồng cũng khó tìm. Cha con tuyệt đối không cự tuyệt.” Trương Thị càng
nói càng buồn bực.
Thiếu niên xuất sắc như vậy, tại
sao lại là biểu ca Mộ Nguyên Xuân?
Nếu là thân phận khác, nàng còn có
thể vì nữ nhi tranh giành. Nhưng trong mắt La gia, nàng là kế thất giống như
cứt chó chướng mắt, không bao giờ nhìn trúng Niệm Xuân.
Điểm này lòng Trương Thị biết rõ,
bởi vậy chẳng bao giờ sinh ra ý niệm không nên có trong đầu.
Mộ Niệm Xuân cười mà không nói.
Thế sự khó liệu, trên đời này trừ
mình ra, ai cũng sẽ không nghĩ đến tương lai ba năm tới đại Tần sẽ phát sinh
biến hóa nghiêng trời lệch đất thế nào. Trước mắt phủ Thái tử là nơi náo nhiệt,
chỉ sợ ngày khác chạy đi còn không kịp.
La gia từ lâu thuộc đảng thái tử,
Mộ gia vạn vạn không thể giống kiếp trước, bị La gia kéo vào vũng bùn này.
“Đúng rồi, La Ngọc hôm nay một
mình tới cửa, ngoại trừ thăm huynh muội chúng, còn chuyện gì đúng không?”
Trương Thị lẩm bẩm: “Ta luôn cảm thấy như có gì đó quan trọng phát sinh.”
“Mẹ, mẹ cũng đừng quá đa tâm.” Mộ
Niệm Xuân cười ngăn trọng tâm câu chuyện: “Hơn nữa, bọn họ có chuyện gì, không
quan hệ tới chúng ta. Không nói tới bọn họ nữa.”
Rất nhanh lái câu chuyện đi hướng
khác.
Mộ Niệm Xuân đương nhiên biết La
Ngọc là vì gì mà đến.
Án theo lệ cũ đại Tần, mỗi hoàng
tử hoàng tôn có hai thư đồng. Thư đồng đều là những thiếu niên ưu tú trong các
thế gia huân quý, tương lại cũng sẽ trở thành vây cánh trung thành của hoàng tử
hoàng tôn.
Mười tuổi La Ngọc đã được chọn là
thư đồng thái tôn, mấy năm qua, La gia và phủ thái tử gắn bó mật thiết. La Ngọc
nghiễm nhiên thành tâm phúc bên thái tôn.
Bên cạnh thái tôn còn một thư đồng
khác đang bị bệnh nặng, nay ở nhà tĩnh dưỡng. Vị trí thư đồng thái tôn bỏ
trống. Nhắm vào vị trí này có không ít người. La Ngọc có ý định phải giúp biểu
đệ ruột thịt, hôm nay tới cửa, là để tiết lộ tin tức này cho Mộ Trường Hủ. Tạo
cơ hội tốt cho hắn lộ mặt trước thái tôn.
Nếu có thể nói, Mộ Niệm Xuân tuyệt
đối sẽ không dính vào vũng nước đục này.
Nếu Mộ Trường Hủ thực sự làm thư
đồng thái tôn như kiếp trước, như vậy tất cả sẽ tái diễn!
Cho nên, nàng nhất định phải ngăn
cản việc này.
Bất quá, chuyện này khó khăn thật
sự không nhỏ. Cơ hội tốt như vậy đặt ở trước mắt, Mộ Trường Hủ há có thể không
động tâm. Về phần Mộ Chính Thiện, cũng sẽ không chối từ.
Nàng rốt cuộc nên làm như thế nào?
Mộ Niệm Xuân suy nghĩ một lúc lâu,
rốt cục có chủ ý. Lặng lẽ tìm Thạch Trúc, thấp giọng phân phó một phen.
Thạch Trúc ngẩn ra, theo bản năng
hỏi: “Tiểu thư, cô cần làm gì.”
Mộ Niệm Xuân thản nhiên nói: “Ta
muốn đương nhiên có lý do của ta, em nhớ kĩ mỗi cửa hàng mua một ít hương liệu,
nhớ kỹ, không thể để cho người khác biết. Nhất là Đinh Hương.”
Thạch Trúc sửng sốt, bất quá, nàng
không có hỏi nhiều nữa, vội vã lên tiếng, liền lui xuống.
Buổi chiều, Thạch Trúc lặng lẽ
xuất phủ từ cửa sau, một canh giờ sau mới về.
Đinh Hương và Ngọc Trâm theo Mộ
Niệm Xuân ở Tự Phương các, hoàn toàn không biết gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...