Niềm Vui Trong Nỗi Bất Hạnh


Tệ thật, mới đó đã 10 năm kể từ ngày tôi giã từ ngôi trường mến yêu.

Tôi giờ đã lớn và có một tổ ấm cho riêng mình, một người yêu thương cùng tôi đến đầu bạc răng long.

Ngồi bên ban công, ôm trên tay đứa con bé bỏng của mình nhìn xuống nơi chốn thị xa hoa vào đêm tối, lòng tôi bất giác nhớ đến chuyện thuở trước kia.Ánh đèn nhập nhòa trong phòng cùng hương thơm nến sáp mang mùi hoa lavender lan toả trong không khí, hôm ấy chính xác là ngày tôi định kết liễu cuộc đời mình tại nơi đã chôn vùi đủ thứ cảm xúc biệt lập của tuổi trẻ.

Lúc bấy giờ, tôi cứ nghĩ cái chết là hết.

Sự ra đi sẽ không khiến tôi có thêm bất kì đau thương nào nữa.

Suy nghĩ non nớt ấy, cùng cơ thể đầy thương tích khiến tâm hồn tôi dường như chết lặng.

Dù cho, cũng vì những vết sẹo đâm chém từ bạn bè, sự chế giễu như phế vật từ họ đã giúp tôi được như ngày hôm nay...Năm lên 6, tôi là đứa lớn nhất trong nhà.


Sau tôi còn có đứa em 2 tuổi.

Lúc ấy bố mẹ tôi tất bật kiếm tiền vì nhà tôi căn bản là không có điều kiện mấy.

Bởi bố mẹ đi từ sáng sớm đến đêm muộn, không lúc nào ngơi tay nên mọi việc trong nhà đều đến tay tôi.

Tôi biết làm đủ thứ việc trên trời từ năm 6 tuổi, cái tuổi đáng ra phải được chơi bời vô lo vô nghĩ nay lại vừa phải đảm nhận vai trò của một người mẹ, một người cha và cả một người chị đối với người em gái tội nghiệp.

Nói thật, nhiều lúc tôi cũng tủi thân lắm nhưng vẫn phải cố nén nước mắt vô trong đáy lòng để làm chỗ dựa vững chắc cho em.

Nhưng ông trời có lẽ không muốn để tôi sống như vậy.

Sự chăm sóc, nuôi dưỡng của tôi dành cho em lúc ấy như mưa đổ đến đá mòn.

Năm em tôi lên 4, nó bị ung thư mà chết đi.

Nhà tôi nghèo, nên chả chạy chữa cho em được ngày nào.

Ngay cả bệnh tình của em mãi đến lúc khám nghiệm tử thi mới biết.

Thử hỏi coi, cơn đau thấu xương thấu tủy khi đó con bé sao chịu được đây.

Nếu có phép thần, tôi mong sự bất hạnh ấy chuyển qua cho mình.


Tôi vẫn nhớ những ngày cận kề cõi tử, em vẫn còn vui vẻ nô đùa với tôi.

Em còn bắt tôi kể chuyện cổ tích cho rồi mới chịu đi ngủ.

Tôi vẫn nhớ, em thích nhất là truyện " Công chúa lọ lem "Hằng đêm em vẫn mơ ước xa vời một ngày nào đó sẽ có hoàng tử tới rước em đi.

Được sống trong một tòa lâu đài lộng lẫy, ngụy nga chứ không phải nơi như cái ổ chuột rẻ rách này.

Tôi đã hứa sẽ tìm được chàng hoàng tử trong mộng cho em, nhưng lời hứa chưa kịp thành em đã mãi mãi không còn bên tôi nữa…Một năm kể từ ngày em tôi mất, bố mẹ tôi sau thời gian làm lụng sớm tối đã bươn trải được cuộc sống cho đỡ khó khăn hơn.

Tôi được đi học, được đến trường.

Nhưng sâu bên trong tôi lại luôn dai dẳng hình ảnh người em quá cố.

Tôi tiếc cho số mệnh bi thương của nó, tôi tiếc tại sao tương lai lại nhẫn tâm với nó như vậy.

Nếu bây giờ em tôi còn sống, nó đã được chạm tới cửa lớp trường, đã được biết tới nơi gọi là “ngôi nhà thứ hai”.


Nếu có kiếp sau, tôi muốn mình tham lam một chút để làm chị của em lần nữa.

Tôi bây giờ đã 8 tuổi, quá lớn để học lớp 1, nên bố mẹ đã chuyển tôi qua lớp 2.

Vì các kĩ năng được dạy ở lớp 1 tôi đã thành thạo một cách nhuần nhuyễn.________________Xin chào các độc giả thân mến, đây tuy không phải lần đầu tớ viết truyện nhưng lại là lần đầu tớ đăng lên trên này.

Có gì sai sót, mong các cậu cho tớ xin lời khuyên cũng như ý kiến.

Đừng ngại, tớ sẽ chọn lọc ý kiến và phát triển tốt hơn trong thời gian tới.

Thân ái.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận