Niềm Vui Nho Nhỏ Của Oan Gia

11.

Tôi ngồi trên giường, vô cùng nhàm chán lấy điện thoại ra, phát hiện Trần Mặc gọi cho tôi mấy cuộc, vội vàng gọi lại.

“Khoảng thời gian này cậu bận rộn gi thế, không trả lời wechat cũng không nghe điện thoại, mất tích rồi sao?” Giọng nói của cô ấy đều là bất mãn.

Tôi kêu rên: “Ngủ sớm dậy sớm, mỗi ngày đều chạy tới bệnh viện, làm gì có thời gian tán gẫu chứ.”

“Sao thế, bị bệnh sao?” Cô ấy gào lên.

Tôi thở dài một cái: “Bị liệt cơ mặt rồi.”

Bên kia bật thốt một câu chửi thề: “Liệt cơ mặt? Giang Trầm Vẫn, cậu là gen rối loạn sao?”


“Không đến mức đó…” Tôi cởi giày, ngồi xếp bằng trên giường: “Đại khái là do vận may không tốt.”

“Mặt bị liệt thì chữa thế nào?” Cô ấy hỏi.

“Châm cứu ấy, trên mặt toàn là kim châm cứu, vô cùng hùng vĩ.” Tôi nói với vẻ vinh quang.

“Không phải cậu sợ kim sao, có thể có thể dùng điện châm sao lại dùng kim châm chứ?” Cô ấy biểu đạt sự nghi ngờ của mình.

“Sao?” Một câu nói trực tiếp khiến tôi mê mẩn: “Điện châm, điện châm gì chứ?”

Bạn tốt nói cho cô biết: “Tên khoa học dường như tên điện tử gì đó ấy, tớ cũng chỉ nghe nói, đại khái là dán sát lên mặt các thứ ấy.”


“Không kim?” Tôi trợn to mắt.

“Ý nghĩa như tên, chắc chắn là kim châm có kim, điện châm không kim!” Cô ấy trả lời với vẻ thích thú.

Bom nguyên tử trong người tôi, “ầm” phát nổ.

“Tôi khinh!” Tôi không nhịn được ầm ĩ: “Là bác sĩ mà có phương pháp điện châm lại không nói với tôi, còn dùng kim châm châm cứu cho tôi, một lần châm kéo dài mười ngày, đúng là đáng ghét!”

“Đúng, tìm anh ta tính sổ đi!” Cô ấy hiên ngang oanh liệt xúi giục tôi.

Tôi tê dại bước xuống giường mang giày vào: “Được, tớ sẽ đi ngay bây giờ!”

“Khu nội trú nằm ở đâu?” Rời khỏi phòng bệnh của Tống Lâm, tôi bắt lấy một chị y tá, vẻ mặt hung hăng.

Chị gái nhìn vẻ lạm dụng uy quyền của tôi, chỉ tôi lối đi nội bộ nhanh gọn.

Tôi mất hết nhân tính bước đi, lao thẳng tới khu nội trú.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận