Đắc Vạn ngớ người, quay sang nhìn mẹ chồng, bà đang bận ngắm nghía chiếc gối mới, không để ý tới y; y lại nhìn huynh trưởng, huynh trưởng đang bận làm đậu phụ, càng không rảnh để ý đến y; bất đắc dĩ, y chỉ còn cách dùng ánh mắt nhìn đệ đệ để hỏi chuyện.
Đắc Quán cười hí hửng, giơ tay đ.ấ.m vào vai ca ca.
"Thật đấy! Nhị tẩu còn muốn đưa đệ lên thị trấn học nghề mộc với Lý đại thúc nữa kia, sau này đệ cũng lên thị trấn sống giống huynh luôn!"
"Tiền học nghề đủ không?"
"Lý đại thúc bao ăn ở, nhưng sau khi học xong, đệ phải làm việc cho lão ba năm không công."
Đắc Vạn gật gù, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì xúc động, y lấy từ trong người ra một thỏi bạc đặt vào tay ta: "Sau này nhị tẩu không phải lo chuyện tiền học cho đệ nữa, hôm trước đệ thi đứng đầu, trường không những miễn học phí cho đệ một năm, mà còn thưởng năm lạng bạc nữa.
Số bạc này nhị tẩu cứ giữ lấy mà dùng."
"Cái gì?"
Cả nhà đều ngạc nhiên.
Năm lạng bạc?
Trường học này cũng quá hào phóng rồi đấy, ra tay thật là “chẳng ngại ngần”.
"Trường học mới có tiền thưởng từ mấy năm nay, nghe nói là do nhà giàu ở kinh thành hỗ trợ.
Con nuôi của cậu hai Trần là người đầu tiên trong trường nhận được tiền thưởng đấy."
"À, ta biết hắn, Đỗ Chi An công tử phải không?" Đắc Quán chen ngang, "Hồi bé ta có lỡ lời nói xấu sau lưng hắn, bị muội muội nóng tính của hắn cầm gậy đuổi đánh cho một trận.
Không phải hắn đỗ cử nhân về kinh thành rồi sao?"
Đắc Vạn gật đầu: "Ừm, hắn là học sinh xuất sắc nhất trường Trúc Lâm."
"Con cũng giỏi lắm, trong vòng mấy làng xung quanh, có mấy ai đỗ đạt sớm như con đâu chứ."
Mẹ chồng vui mừng vỗ đùi: "Béo trước không bằng béo sau, con trai của mẹ giỏi lắm đấy.
Cha con lúc còn sống cũng thường khen con thông minh, lanh lợi, yên tâm, con nhất định sẽ thành công."
Ta cười đưa thỏi bạc cho mẹ chồng: "Tất cả là nhờ công mẹ cả đấy, mẹ là trụ cột gia đình, mẹ cất đi."
"Hừ, ai thì chẳng muốn nhàn hạ, ai làm chủ gia đình thì người đó phải lo lắng, sau này mẹ không thèm nhúng tay vào nữa đâu."
Rõ ràng là rất vui mừng, vậy mà mẹ chồng lại giả vờ hờn dỗi đẩy thỏi bạc về phía ta.
Ta hơi do dự.
Mới về làm dâu được hơn hai tháng mà đã nắm quyền quản lý gia đình, miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ, nhỡ lại rước tai họa vào thân thì sao?
Nhưng khi bắt gặp ánh mắt tràn đầy kỳ vọng của mọi người, sự do dự trong ta tan biến hết.
Gia đình mình tự lo chuyện của mình, ai nói được gì chứ!
Người nhà họ Triệu đều rất thông minh, tuy rằng Triệu Đắc Thiên ít học, nhưng lại chăm chỉ, thật thà, là chỗ dựa vững chắc cho gia đình.
Hiện tại việc bán đậu phụ đã có hắn lo liệu rất tốt.
Vì thế ta định mua thêm mấy mẫu đất trồng cây mơ.
Ai ngờ ta vừa mới đề cập đến chuyện mua đất, Triệu Đắc Thiên đã nói: "Nhà mình còn hai mẫu vườn mơ trên sườn núi kia mà, nhưng mà mơ không no bụng, lại dễ hỏng, trồng cũng chẳng được bao nhiêu."
"Thì mình làm mơ khô, mơ ngâm, không phải là để được lâu sao? Hạt mơ có thể nấu chè, trên thị trấn một bát chè hạt mơ bán mấy đồng đấy.
Hơn nữa, ta thấy mơ thôn Đào Thủy chúng ta ngon hơn mơ bán ở ngoài kia nhiều."
Nhắc đến chuyện này, mẹ chồng rất tự hào.
"Thôn Đào Thủy chúng ta trước kia có rất nhiều lò nung vôi, nghe nói trong đất có lẫn vôi, nên mơ trồng ở đây mới ngon như vậy.
Chỉ là đường núi đi lại khó khăn, mơ lại không để được lâu, nên hàng năm chỉ ăn được một mùa."
Càng nghe ta càng hứng thú: "Mẹ, hay là chúng ta mua thêm hai mẫu nữa thử xem."
Mẹ chồng có vẻ do dự: "Mua đất thì mẹ không phản đối, nhưng hay là con mua ruộng đi."
"Mẹ cứ tin con đi, mua đất trên sườn núi đi."
Mẹ chồng cắn răng: "Thôi được rồi, con đã nói vậy thì cứ làm đi."
Đất trồng mơ trên sườn núi ở thôn Đào Thủy quả nhiên rẻ hơn ruộng nhiều, ba lạng bạc có thể mua được hai mẫu, đã được mẹ chồng đồng ý, ta liền quyết tâm mua luôn.
Ngày mua được đất, Triệu Đắc Thiên cũng mang tin vui từ thị trấn về.
"Lưu đại thúc bán thịt trên thị trấn dẫn ta đi giới thiệu với mấy nhà hàng quán, ai cũng khen đậu phụ nhà mình ngon, giờ đã có ba nhà đặt hàng rồi, mỗi ngày kiếm thêm được sáu bảy chục đồng đấy."
"Lưu đại thúc nào vậy?"
"Nói ra thì nhà lão cũng có họ hàng xa với nhà mình đấy, con gái lão ấy lấy cháu ngoại của Cửu lão nhà họ Trần."
Nghe vậy ta vui mừng khôn xiết: "Quả nhiên là tình làng nghĩa xóm có khác, hôm nay nhà mình có hỷ sự, phải ăn mừng mới được.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...