Niệm Vô Song Dịch Full


Nàng ở trong Túi Càn Khôn móc ra một món đồ chơi nhỏ, trắng noãn oánh nhuận, hình dáng giống một cái vỏ ốc.

Đây là Linh Lung Ốc lúc nàng còn sống, ngay cả lão phụ thân cũng không có loại thủ nghệ tinh tế tỉ mỉ, có thể làm cho Linh Lung Ốc nhỏ như vậy.

Linh Lung Ốc tung ra, thấy gió dài, trong nháy mắt đã nuốt chửng nửa ngọn núi, dần dần, nó biến thành trong suốt, hòa vào bóng đêm dung hợp với nhau.

Lúc này gió núi vẫn như trước, rừng cây mơ hồ, vùng núi biến hình và thi thể đám Chiến Quỷ bị đông cứng đã sớm không thấy tăm hơi.

Đàm Âm quay người rời đi, đột nhiên, trong ngực rớt ra thứ sặc sỡ năm màu, lại là chiếc chóng chóng nhỏ vừa bị chặt đứt lúc nãy.

Nàng đẩy nó lên, lại lắc lư vòng vòng, nàng nhớ lần đầu tiên nhìn thấy Thái Hòa, hắn ngồi bên bờ Thiên Hà, trong tay đang chơi một chiếc chong chóng năm màu sặc sỡ.


Nàng lại nhớ tới lúc rời đi, Hàn Nữ đã đổ lệ; nếu Thái Hòa tỉnh lại, cũng sẽ không muốn thấy nàng rơi lệ.

Nàng lại nhớ tới mình đã yên lặng canh giữ năm ngàn năm, năm ngàn năm thương hải tang điền, nhưng nàng không thay đổi gì, không thay đổi gì cả.

Đàm Âm thở dài một tiếng, ném chong chóng nhỏ ra ngoài.

Cỏ nga tươi tốt, ở trong lòng người.

Gặp được quân tử, vui vẻ lễ độ.

Thuyền dương bồng bềnh, chìm chìm nổi nổi.

Gặp được quân tử, lòng ta chợt mừng.


Đây là sự lựa chọn của nàng, cũng là chuyện cuối cùng nàng có thể làm cho hắn, mặc dù hắn luôn nói: Ngươi rất tốt, đối với ta rất tốt.

Nhưng nàng cũng biết, nàng thật sự không có đối xử tốt với hắn, không đáng để hắn nói như vậy.

Thế gian này hỗn loạn, có bao nhiêu sinh ly tử biệt, trên đường xuống Hoàng Tuyền, hai bên nhìn nhau nhưng không thể kề cận.

Nàng lại có thể làm một chuyện trọng yếu nhất vì Thái Hòa, nàng đã là người may mắn trong đó.

Thời điểm đại tăng lữ trở lại khách điếm, sớm đã có hai tộc nhân thủ ở nơi đó, vừa nhìn thấy hắn lông tóc không chút tổn thương trở về, đều thở phào nhẹ nhõm.

"Đinh Tuất trưởng lão biết tin rất lo lắng cho ngài, ngài có thể toàn thân trở ra, quả thực là đại hạnh." Hai tộc nhân mang theo vẻ mặt kính sợ quỳ xuống.

Đại tăng lữ cười cười: "Nếu không thể toàn thân trở ra, ta còn tới nơi này làm gì?"

Đại tăng lữ tính cách cổ quái, hỉ nộ vô thường, lúc tốt với ai đều có thể cười hì hì, thời điểm không tốt ai cũng không đoái hoài, tất cả mọi người đều biết tật xấu của hắn, hai tộc nhân lập tức không dám nói chuyện.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui