Tại căn phòng nát của Bá Thiên Vũ.
Hai ông cháu vừa ngồi xuống, Bá Thiên Vũ liền hỏi về những chuyện hắn đã nhờ Bá Thiên Lăng trao đổi, mà chính xác là xin xỏ Bạch Cổ Hi, gồm ba việc.
Xin kiến thức về Khai Lực cảnh, Linh Nhân cảnh, cùng kiến thức về một số loại thể chất của tu luyện giả.
Xin một vị Khai Lực cảnh trấn giữ nhà cửa khi hắn đi đến kinh thành, đến Bạch gia.
Và xin một cái lệnh bài thân phận Bạch gia của nàng để sau này có muốn đến Bạch gia cũng được dễ dàng.
Bá Thiên Lăng nói.
- Những thứ cháu nhờ, ta đều đã trao đổi với tiểu Hy, nó cũng đã đáp ứng hết thảy. Lệnh bài và tư liệu Khai Lực cảnh, Linh Nhân cảnh, các loại thể chất ta đang để ở phòng, khi nào cháu cần thì nói với ta, ta sẽ đi lấy cho cháu.
- Còn vị cường giả Khai Lực cảnh kia, chúng ta cũng đã sắp xếp chỗ ở ổn thỏa cho hắn, chỉ là…
Nói đến đây, mặt Bá Thiên Lăng bỗng nhiên trở nên nặng nề, ngập ngừng muốn nói nhưng lại thôi, vì sợ có nói ra thì cũng chả giải quyết được gì, chỉ lại khiến lòng người càng thêm phiền muộn.
Bá Thiên Vũ thấy vậy, hắn mơ hồ đoán ra được nguyên do, nhướng mày lên hỏi.
- Kẻ đó không an phận?
Bá Thiên Lăng nhìn chén trà đã nguội, thở dài nói.
- Phải. Trước khi đi, tiểu Hy đã dặn dò người này nghe theo mọi sự an bài của ta và cháu. Nhưng khi tiểu Hy cùng cha mẹ cháu đi rồi, hắn liền thẳng thừng cãi lệnh ta, hắn nói hắn chỉ có nghĩa vụ bảo vệ Bá gia chúng ta không bị người diệt tộc, chứ không phải bảo mẫu, không muốn bị ai quản thúc, sai này, bắt làm kia, đặc biệt là chúng ta, những người trong mắt hắn được xem là kẻ hạ đẳng.
- Hiện tại thì hắn vẫn ở Bá gia chúng ta, nhưng hành động thì tùy tâm hắn, chẳng những thế còn gây ra khá nhiều vụ bê bối, như là gây họa khắp trấn, giở trò đồi bại, vô liêm sỉ với con gái nhà lành, thậm chí là cả nữ nhi của Bá gia chúng ta cũng bị hắn sờ mó. May mắn là dạo này Tiên nhi luôn tự nhốt mình ở tròng phòng, không ra ngoài, chứ không thì nếu để hắn gặp được, ta e rằng…
- Hắn là Khai Lực cảnh cường giả trên cao, chúng ta dù muốn ngăn cũng không thể cản.
- Vũ nhi, theo cháu thì chúng ta nên…
- !!!
Đáng định trưng cầu ý kiến của thằng cháu yêu để tìm biện pháp cưỡng chế lại hành động của vị Khai Lực cảnh kia. Thế nhưng là ngay khi Bá Thiên Lăng ngước lên, nhìn gương mặt vẫn luôn điềm tĩnh như thạch của Bá Thiên Vũ thì không hiểu tại sao, cũng không biết vì thế nào, lão lại trở nên sửng người, cảm thấy sự rét lạnh từ bầu không khí xung quanh đang dần dần xâm chiếm lấy tâm trí lão, khiến lão ở giờ khắc này dường như đã chết lặng toàn bộ cơ thể, miệng không thể nói gì thêm, mắt chỉ có thể đờ ra nhìn Bá Thiên Vũ một cách đầy khó hiểu.
Cứ như, trong người Bá Thiên Vũ đang tỏa ra một thứ gì đó vô cùng đáng sợ, vô cùng uy nghiêm. Người nhìn vào thì không thể không câm miệng, cơ thể phải tuyệt đối đứng yên như kẻ vô hồn, tùy tiện để Bá Thiên Vũ muốn làm gì thì làm.
Bá Thiên Vũ khẽ nhắm mắt trong giây lát để bình ổn tâm tình “điên máu” khi vừa nghe thấy, dường như có ai đó đang muốn giở trò ứ ừ với Tiên Tiên yêu dấu của hắn. Đồng thời đó cũng là hành động đã vô tình phá đi ảo giác tinh thần Bá Thiên Lăng đang gánh chịu.
Hắn diễn kịch rất giỏi, trong lòng nổi máu điên nhưng bên ngoài thì vẫn rất bình thường, hệt như một kẻ hai mặt, không biết sẽ tự dưng móc dao ra đâm người lúc nào. Hắn có chút kinh ngạc, hỏi.
- Tiên Tiên không đến Bạch gia sao thưa nội?
Bá Thiên Lăng vừa khôi phục tinh thần, còn chưa kịp hiểu cái quái gì đang diễn ra thì nghe hắn hỏi nên cũng thôi, tạm bỏ điều kỳ lạ qua một bên, nói.
- Có lẽ còn hơn 20 ngày nữa là cha ruột của Tiên nhi sẽ đến đón nó về rồi, cho nên nó không có đến Bạch gia. Bởi vậy, ta và hai vị lão tổ cũng đang không biết phải làm thế nào để ăn nói với cha nó về việc cháu… cháu và nó làm cái chuyện… ài.
- Cha nó đến đâu, nếu mà biết chuyện thì với thực lực có thể bay trên trời như đang đi bộ trên đất, Bá gia chúng ta hẳn là bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Nghe vậy, trong lòng Bá Thiên Vũ hoàn toàn không hề có cái gì gọi lo ngại, ngược lại hắn còn đang cảm thấy thấy rất vui mừng vì biết tin Tiên Tiên của hắn chưa rời xa hắn, còn ở với hắn thêm ít nhất 20 ngày.
Hắn trấn an Bá Thiên Lăng.
- Cháu đã nói là cháu lo được thì sẽ lo được, nội cứ yên tâm. Cháu đảm bảo cha nàng dù có đến và đi khỏi Bá gia, Bá gia chúng ta cũng không mất một cọng cỏ.
Ừ, ý hắn muốn nói đến chính là, một, sẽ không mất một cọng cỏ, hai, là không thể biết được vì đã chết hết rồi còn đâu.
Hắn nói vậy, bất quá chỉ là xộn lào để làm yên lòng Bá Thiên Lăng thôi. Chứ sống hay chết, cha Tiên Tiên chưa đến thì chưa thể xác định.
- Chỉ hy vọng được như vậy.
Bá Thiên Lăng thở dài. Đến đây cũng đã hết cách rồi, vậy thì đành trông chờ vào thằng cháu “hư cấu” thôi.
Rồi lão bỗng hỏi.
- Mấy ngày nay cháu đi đâu, sao lại không về nhà? Tiểu Hy trước khi đí nói là rất nhớ cháu, muốn gặp cháu trước khi đi nhưng cháu không có ở nhà, khiến nó khóc rất nhiều. Nó là một đứa cháu dâu tốt, tặng cho chúng ta rất nhiều đồ nhưng vì sợ chúng ta không nhận nên đã diễn trò, nói là quà do cháu tặng mà trả về. Cháu thấy nó có tốt, có biết lo nghĩ cho mọi người không? Cháu sau này hãy yêu…
- Dừng, đủ rồi, cháu biết. Nội không cần nói thêm nữa, mấy ngày nay cháu chỉ đi chơi thôi.
Bá Thiên Vũ đã cảm thấy rợn người với chiêu trò của con củ liềng Bạch Cổ Hi, hắn liền vội chuyển chủ đề.
- Tên Khai Lực cảnh kia, hắn hiện có mặt ở trong Bá gia không nội?
- Bây giờ đã gần tối, hắn hẳn là đã đến Thanh Xuân Lâu để vui chơi lạc thú rồi.
Bá Thiên Vũ hơi suy tư một chút. Vài chớp mắt sau, hắn hỏi.
- Nàng ấy có nói rõ tu vi của tên Khai Lực cảnh này?
- Có. Hình như là Khai Lực cảnh tầng 3.
“Khai Lực cảnh tầng 3 à. Vậy thì theo lý thuyết, ta, người khai mở được 100 linh huyệt sẽ có khả năng đấu tay đôi được với hắn”. (trong dấu “” là tự nhẩm)
Bá Thiên Vũ chủ động kết thúc cuộc hội thoại, nói với Bá Thiên Lăng.
- Chốc nữa, nội lấy tư liệu và lệnh bài Bạch gia đưa đến cho Tiên Tiên, bảo nàng ấy tạm giữ giúp cháu. Cháu hiện giờ có việc gấp cần xử lý, lúc khác chúng ta sẽ nói về chuyện đi đến Bạch gia và… chuyện của Đại trưởng lão cùng đứa cháu thiên tài.
- Được, ta cũng đang muốn nói với cháu những chuyện này, nhất là Đại trưởng lão và Bá Vân Tiêu.
Bá Thiên Lăng vẫn là không quên việc cầu tình cho tính mạng của hai ông cháu Đại trưởng lão.
Đối với ý đồ này của Bá Thiên Lăng, Bá Thiên Vũ chỉ là cười nhẹ, nói.
- Vậy thì có lẽ là ngày mai, chúng ta sẽ bàn đến nó.
Sau đó, hai người liền rời khỏi căn phòng, chia ra hai ngã mà đi.
Bá Thiên Lăng thì đi nhanh về phòng, lấy những thứ Bá Thiên Vũ nhờ, rồi giao cho Tiên Tiên đang có gương mặt u ám, tội nghiệp đến trù ụ trong khuê phòng.
Còn Bá Thiên Vũ thì gấp rút quay trở về Dưỡng Lão Trang, chuẩn bị cho cuộc họp cuối cùng của tổ chức mà hắn đã gầy dựng nên suốt 5 năm.
///
Cảm tạ vuhongphan97 ủng hộ TLT.
Cảm tạ SuMập đã gửi đề cử (mà cho ít điểm quá, sao không kéo lên 100 đi a @@)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...