- ĐẠI CAAA!!!
Nhìn Trương Hàm gục ngã ngay trước mắt, Trần Dật đã lập tức không thể kiềm được nước mắt, những giọt lệ thân tình huynh đệ cùng chung hoạn nạn, vào sinh ra tử 10 năm, tuyệt đối đã như anh em ruột thịt. Khiến hắn bật thét lên đầy đau đớn.
- Đại c…
Phía bên này, Lâm Tẫn cũng đau lòng như cắt, lệ nam nhi đã vướng bờ mi nhưng khi hắn vừa cất tiếng kêu đau thương thì đã thấy nam nhân mặt chó đuổi đến.
- Ch-ch…!
Hắn hoảng mình, sự sợ hãi khi đại ca Trương Hàm vừa bị nam nhân mặt chó giết đã đè lên nỗi sợ ban đầu của hắn, chồng chất nó càng thêm dày. Khiến hắn chỉ là vừa đối diện với đôi mắt Hổ ẩn đằng sau chiếc mặt nạ của nam nhân mặt chó, tay chân hắn đã trở nên hoản loạn, run rẩy.
- Chế-ết tiệt. Ngươi… ngươi đi chết đi!
- Vút!
Hắn vội phóng hai con phi đao nằm trong ống tay áo, sau đó hệt như nam nhân mặt chó đã ngửi mùi, hắn quay lưng bỏ chạy.
Ngay cả đại ca Trương Hàm của hắn, một Ngưng Lực cảnh tầng 10 viên mãn còn phải chết tức tưởi trước một kiếm của nam nhân mặt chó. Hắn chỉ có tu vi Ngưng Lực cảnh tầng 9 thôi, không chạy thì chẳng lẽ ở lại để ăn lòn à!
- Tam đệ!
Trần Dật cũng thấy tình hình bên Lâm Tẫn. Hắn lập tức kiềm lại cảm xúc đau thương trước cái chết của Trương Hàm.
Hắn gấp gáp lấy trong túi ra 9 cây kim độc còn lại, bỏ từng kim vào ống tiêu rồi liên tục thổi về vị trí của nam nhân mặt chó.
Vút vút!
Phút phút phút…!
Trước là phi đao, phía bên là kim độc.
Nam tử mặt chó chỉ rút một kiếm ra rồi thu lại vào vỏ.
Các!
Tất cả ám khí nguy hiểm chết người đều bị phân tán, là rơi xuống đất hoặc lệch hướng về nơi khác.
Nam nhân mặt chó tăng tốc, vốn dĩ do hắn sở hữu Linh Thể khỏe hơn, nhanh hơn người bình thường nên chẳng mấy chốc hắn đã ở ngay sau lưng của Lâm Tẫn.
Soẹt!
Một kiếm chém ra, đầu Lâm Tẫn lập tức bay lên không trung.
- TAM ĐỆEE!
Thêm một lần nữa, Trần Dật tận mắt nhìn thấy người thân ngã xuống, lòng hắn lại bi thương tột độ.
Nhưng rồi hắn cũng đã không còn thời gian để rơi lệ nữa, vì con mồi tiếp theo ngay sau đây của nam nhân mặt chó, chính là hắn.
Hắn nhìn nam nhân mặt chó đang chạy nhanh qua với tốc độ kinh người bằng ba loại cảm xúc đan xen trong đôi mắt, đau thương, giận dữ và sợ hãi. Hắn đứng tại chỗ, tại nơi đó, không hề chạy. Có lẽ vì hắn đã biết dù có chạy cũng không thoát được, kết quả sẽ giống như Lâm Tẫn, bị chém đứt đầu, hoặc cũng có lẽ vì hắn đã quá đau thương khi mất đi hai người anh em gắn bó thân thiết như ruột thịt 10 năm trời, làm hắn đã không còn khát khao được sống nữa.
Hắn cầm trên tay ba cây kim độc cuối cùng, lần lượt bỏ vào ống tiêu rồi thổi, thổi, thổi về nam nhân mặt chó đã ở rất gần ngay trước mắt.
Đây sẽ là lần công kích cuối cùng của cuộc đời hắn.
Cách cách cách!
Nam nhân mặt chó rút kiếm nhanh, chém xuống ba lần liền đã hoàn toàn đánh bay ba cây kim độc của Trần Dật.
Vụt!
Hắn bước lớn một bước chân, tiến vào phạm vi giao tranh với Trần Dật rồi trảm ra hai kiếm, tước đoạt đi hai cánh tay của Trần Dật.
Phụt!
Máu bắn ra tung tóe.
- AAAAA!
Trần Dật đau đớn hét lên, cơ thể hắn mất thăng bằng ngã xuống đất.
Nam tử mặt chó hoàn toàn vô cảm. Hắn tiến đến, dùng tay nắm đầu Trần Dật giơ lên cao. Dùng giọng âm u, nói.
- Gia đình của ngươi, hắn và hắn, tất cả đều do ngươi nắm giữ trong tay.
Rất gian manh, Bá Thiên Vũ đã ngay lập tức dùng mệnh của người nhà ba huynh đệ Trần Dật để uy hiếp Trần Dật, dù cho… hắn đéo biết họ đang ở đâu.
Nhưng mà cứ tin hắn đi, chỉ cần dùng gương mặt độc ác tựa diêm vương, lời lẽ hệt ma tôn thồn lèm, Trần Dật chắc chắn sẽ cảm thấy sợ và tin rằng hắn biết hoặc sẽ tìm được gia đình của ba huynh đệ họ mà diệt sát nếu hắn không trả lời thành thật cho câu hỏi sau đây của hắn.
Một người có ăn, có học, lại có tư duy thông minh như hắn, tất cả đều đã được hắn tính toán sẵn.
- Ai đang ở sau, sai xử các ngươi?
Trần Dật vừa nghe nam nhân mặt chó, rét lạnh uy hiếp đến cha mẹ già và vợ con thơ ở nhà của không chỉ riêng hắn, mà còn là của đại ca, của tam đệ hắn. Hắn tức thì nén đau, đáp.
- Ta không biết. Chỉ biết họ là một tổ chức rất lớn, vượt xa cả Mạc Kha thành, và một người nam tử tên là Chí Cương, là cường giả Khai Lực cảnh, cũng là người thuê chúng ta đến đây giết bọn người các ngươi.
Mạng hắn chắc chắn đã phải vong, cho nên vì người thân đáng thương ở nhà, hắn đành khai thật mà không cần biết tên nam nhân mặt chó này nói thật hay chỉ đang hù dọa qua loa.
Nam nhân mặt chó nghe xong, hắn chỉ nói một câu đơn giản với Trần Dật nhưng lại khiến Trần Dật chết không được nhắm mắt.
- Đáng tiếc. Khi tin tử của các ngươi truyền về, rất nhanh thì gia đình các ngươi sẽ bị họ đồ sát toàn bộ để bịt đầu mối.
Phụp!
Hắn bóp nát đầu của Trần Dật, tiễn Trần Dật xuống suối vàng hội tụ cùng hai vị huynh đệ vừa chết không lâu.
Lời vừa rồi của hắn, thật ra chỉ do hắn suy đoán chứ không có căn cứ chính xác. Nhưng hắn khẳng định hết 8, 9 phần sẽ y rang. Hắn nói với Trần Dật như vậy là để tên này ở dưới âm phủ chuẩn bị sẵn tâm lý gặp người thân, kẻo không thì khi thấy họ, Trần Dật lại đau tâm thổ phế thì thật tội nghiệp.
“Giờ thì đến Liên gia”.
Bá Thiên Vũ hoàn toàn không hề quan tâm dù chỉ một chút đối với hơn hai mươi nữ nhân được hắn cứu đang ở nơi kia, dùng ánh mắt quái dị nhìn hắn chằm chằm cùng với nhiều loại ý vị cảm xúc. Hắn đảo qua khắp tất cả cơ thể thổ phỉ, lấy hết tiền tài bỏ vào túi, rồi chặt đầu Trương Hàm mang theo bên người.
- Huýt!
Hắn thổi sáo lên, ra hiệu cho con hắc mã của hắn chạy lại.
- Híiií!
Hắc mã chẳng mấy chốc đã đến bên cạnh hắn. Hắn treo túi tiền ít ỏi và một số dụng cụ khá hay đã lượm được lên vị trí yên ngựa vì dẫu sao thì bọn thổ phỉ khi ra đường cướp của, chúng đơn nhiên sẽ không mang theo nhiều tiền bên người.
Hắn leo lên ngựa, phóng nhanh về hướng Liên gia. Bỏ lại nơi đây là hơn ba mươi nữ nhân, bốn tên thổ phỉ hấp hối và vài mươi cái tàn thi đứt rời, trông vô cùng khủng khíếp, nhất là đối với những nữ nhân ít thấy việc chém giết đang trắng bệch mặt mày, hãi hùng đến độ tiểu ra quần, thậm chí ngất xỉu đương trường ở đằng kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...