Niềm Riêng Giấu Kín

15.

Biển khơi nuốt chửng màn đêm, ánh trăng lững lờ như làn sương voan rất mỏng.

Phó Lưu Xuyên tựa vào lan can vắng vẻ, hít một hơi thật sâu.

“Nói đi.”

“Em cho người đi điều tra, sau khi lễ tốt nghiệp kết thúc, Giang Dao rời khỏi trường học trước, hôm sau mới đến lượt Phó Liễu Liễu. Kiểm tra lại lộ trình di chuyển thì hai người không gặp nhau, nhưng có gì đó rất đáng ngờ! Đầu tháng bảy, có ba ngày, tung tích của Phó Liễu Liễu và Giang Dao đều biến mất tăm hơi, không tìm ra được manh mối nào!”

“Đầu tháng bảy ư…?”

Phó Lưu Xuyên giật mình, chợt nhớ ra: “Hôm đó, hai anh em tôi lại cãi nhau. Tôi không phải một người anh tử tế, luôn khiến em ấy buồn lòng…”

Nói tới đây, anh nhắm mắt lại.

“Cậu tiếp tục đi.”


Triệu Ngạn hơi sốt ruột: “Vừa hay, em cũng có vài người bạn bên nước ngoài, lấy ảnh chụp đi điều tra, có một nhân viên sân bay nước ngoài đã xác nhận rằng từng thấy Phó Liễu Liễu và Giang Dao cùng xuất hiện ở đó. Em lần theo manh mối này, tra được ra rằng hôm đó, hai người ấy cùng nhau đi tới một bãi biển hoang vắng… Dù sao thì… Anh Xuyên, anh… anh nhìn thử xem sao…”

Anh ta khựng lại, chần chừ một lát rồi mới giơ ra một tấm ảnh nhàu nát.

Ánh mắt Phó Lưu Xuyên dán chặt vào đó.

Như thể anh đang ở Bắc Cực, trong chốc lát, cả người đã đóng băng cứng đờ.

Trong tấm ảnh là một vùng biển mênh mông, có một chiếc thuyền đánh cá cũ nát ở ven bờ. Mắc trong lưới đánh cá trên boong tàu là một th.i th.ể trương phình, bị ngâm trong nước biển lâu đến nỗi hoàn toàn biến dạng. Khuôn mặt đã n.á.t bấy, không thể nhận ra được đường nét nào nữa. Chỉ có thể thấy loáng thoáng một vết bớt đỏ tươi sau dái tai.

Đó…

Đó là th.i th.ể của tôi.

16.


“Anh…”

Tôi chỉ còn là một linh hồn, nhưng nước mắt vẫn giàn giụa. Tầm mắt mờ đi, mông lung vô tận.

Tôi thì thầm.

“Anh ơi, anh đừng khóc.”

“Em chưa bao giờ oán trách anh, chỉ là… em quá yêu anh, yêu nhiều đến nỗi không biết phải bày tỏ thế nào.”

“Anh đừng ghét em nhé.”

Ừm, cuối cùng cũng nói ra được rồi.

Cuối cùng cũng không cần chôn giấu nỗi lòng nặng trĩu này trong con tim đầy vết xước nữa.

Nhưng anh trai chẳng thể nghe thấy.

Vĩnh viễn.

Vĩnh viễn chẳng thể nghe thấy những lời này nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận