62
Từ miệng người được gọi là dì Hạ này, Dư Hành biết cô tên Hạ Sênh, cũng biết mẹ hắn đã không làm việc đó từ lâu, bây giờ đang ở Mỹ dưỡng bệnh, cho nên không tiện tới đây.
Dư Hành hỏi mẹ bị bệnh gì?
Hạ Sênh không thể nói thẳng, chỉ hy vọng Dư Hành sớm quay về Mỹ cùng mình, chờ hắn tận mắt thấy mẹ Dư Thải Linh là sẽ hiểu.
Nếu như đi theo Hạ Sênh, có thể hoàn toàn thoát khỏi nhà dì, đương nhiên đây là chuyện tốt nhưng Dư Hành chưa lập tức trả lời.
Một mặt là năm đó mẹ nói đi là đi, dứt khoát như vậy, đồng thời đã nhiều năm không quay về thăm hắn, Dư Hành không thể không oán hận, dù mẹ Dư Thải Linh bị bệnh thì trong lòng hắn vẫn có khúc mắc.
Về mặt khác, Dư Hành luyến tiếc, đối với người và chuyện nơi này, ít nhiều gì cũng có cảm tình. Trước đây Dư Hành cũng không nghĩ nông thôn này có cái gì đáng giá lưu luyến, hắn muốn lớn nhanh, khát vọng thoát khỏi nơi này, nhưng dần dần Dư Hành lại cảm thấy bận tâm đến nơi này.
Hạ Sênh vừa đến không bao lâu đã dẫn Dư Hành tìm tới nhà Dư Vân Anh.
Điều đầu tiên khi Dư Vân Anh nhìn thấy Hạ Sênh là người phụ nữ xa lạ này quá kiêu ngạo cùng ngạo mạn, nhưng lại bị khí thế của Hạ Sênh trấn áp.
Dư Vân Anh cố gắng bình tĩnh: “Cô là ai?”
Hạ Sênh cười lạnh: “Tôi là bạn tốt của Thải Linh, hôm nay thay cô ấy đến tính sổ với các người.”
Hạ Sênh đã tính toán kỹ năm năm này, rốt cuộc là Dư Vân Anh thiếu nợ Dư Hành và mẹ hắn bao nhiêu tiền. Trên thực tế, mỗi năm Dư Thải Linh – mẹ của Dư Hành – gửi một khoản tiền cho Dư Vân Anh đều có ghi chép rõ ràng. Hạ Sênh chất vấn Dư Vân Anh nhận mười vạn khối, có bao nhiêu tiền là dùng cho Dư Hành? Mà cô ta nuốt riêng, để lại cho con trai bảo bối của mình bao nhiêu tiền?
Hạ Sênh nói những lời này giống như Nhâm Niệm Niên đã từng nói lúc trước, nhưng Dư Vân Anh mạnh miệng mặt dày, sống chết không chịu thừa nhận.
Nhưng hiển nhiên lần này Hạ Sênh có chuẩn bị mà đến, ngay cả luật sư cũng dẫn theo.
Trong tay luật sư có một chồng tài liệu chứng minh, căn cứ vào pháp luật bảo vệ vị thành niên, nhằm vào vấn đề bạo hành gia đình của Dư Vân Anh, luật sư tràn đầy tin tưởng cho dù Dư Vân Anh trong sạch, hắn cũng có thể nói thành đen.
Hạ Sênh lười nói nhiều quyết định lách luật kiện gia đình của Dư Vân Anh, đòi bồi thường tiền.
Dư Vân Anh kinh ngạc, bắt đầu bối rối. Sao cô ta có thể ngờ em gái sẽ quen biết loại bạn bè lợi hại này! Chẳng qua em gái chỉ là gái điếm, chẳng lẽ là dụ được ông chủ có tiền, bây giờ thăng tiến rất nhanh?
“Cô không thể như vậy! Tôi muốn gặp Tiểu Linh, cô để tôi nói chuyện trực tiếp với nó!” Dư Vân Anh la lối nhưng hai chân đã sắp nhũn ra.
“Nói cái gì? Cô lại muốn nói dối, lừa gạt em gái ruột của mình, nói cô nuôi dưỡng Tiểu Hành rất tốt sao?” Hạ Sênh ném cho cô ta một ánh mắt sắc lạnh.
“Tôi… Tôi là chị nó!”
“Đã bao giờ cô xem Thải Linh là em mình chưa?” Ánh mắt Hạ Sênh càng thêm lạnh lùng: “Thải Linh không muốn gặp cô, cô ấy đã quyết định đoạn tuyệt quan hệ chị em.”
Nghe vậy, trong lòng Dư Vân Anh lộp bộp một tiếng, tâm tình cũng trầm xuống.
Sau đó Hạ Sênh lại uy hiếp Dư Vân Anh, nếu như cô ta không thức thời thì Hạ Sênh sẽ làm chồng cô ta mất việc, con trai sắp thi tốt nghiệp cũng sẽ không thể đến trường.
Nhìn từ giọng nói bình tĩnh và tư thế của Hạ Sênh, tuyệt đối có thể làm được. Dư Vân Anh lập tức thừa nhận, kéo con trai Cao Văn Hạo tới, liên tục dập đầu với Hạ Sênh và Dư Hành cầu xin tha thứ.
Hạ Sênh cự tuyệt, dứt khoát dẫn Dư Hành đi.
Sau đó, dường như Hạ Sênh luôn lãnh đạm với tất cả mọi người, từ đầu đến cuối đều là gương mặt lạnh lùng lại nở nụ cười với Dư Hành: “Tiểu Hành, nếu cháu còn chưa hết giận, cô sẽ tìm người đánh bọn họ một trận.”
“…..” Dư Hành không hé răng, ngầm cho phép.
Dư Hành phát hiện địa vị của Hạ Sênh quả thực không nhỏ, hai ngày này bất luận cô đến chỗ nào, bên người đều có vệ sĩ đi theo. Dư Hành cũng nghe thấy bọn họ đều rất cung kính gọi ‘Hạ tổng’, trùng hợp Hạ Sênh cũng là một nữ Alpha rất có khí thế.
Hạ Sênh ở nhà nghỉ tốt nhất trong trấn, cũng để Dư Hành ở cùng cô. Bình thường ngoại trừ chăm sóc Dư Hành, Hạ Sênh cũng thường gọi điện thoại quốc tế, dường như là đang xử lý chuyện làm ăn, rõ ràng là quản lý cấp cao của công ty.
Hạ Sênh hoàn toàn không hợp với cái thôn quê vắng vẻ này, bên tổng bộ công ty vẫn luôn thúc giục Hạ Sênh mau quay về.
Hạ Sênh liên tục khuyên Dư Hành rời đi, dù sao cô cũng đã nói chuyện với nhà trường, bây giờ Dư Hành có thể rời trường lúc nào cũng được, đến nước Mỹ du học.
Theo Hạ Sênh đến, một loạt sự tình xảy ra quá đột ngột, Dư Hành cũng không quyết định, hắn còn cần thời gian cân nhắc.
Hắn biết Nhâm Niệm Niên cũng phải rời trường trước thời hạn, kỳ thực hắn đang chờ quyết định của Nhâm Niệm Niên, rốt cuộc là đi hay ở?
63
Dưới sự thúc giục một lần nữa của ba, Nhâm Niệm Niên thu dọn hành lý dự định rời khỏi trường trấn này.
Bên trường học cũng rất thông tình đạt lý, kỳ thực thời gian dạy dài hay ngắn phải xem nguyện vọng của người đó, bọn họ tôn trọng quyết định của Nhâm Niệm Niên.
Lúc tới Nhâm Niệm Niên cũng không có bao nhiêu hành lý, chỉ đeo túi du lịch, bây giờ lại kéo thêm một rương hành lý.
Trong rương không chỉ chứa quần áo hắn mua ở đây, còn có một vài món quà học sinh tặng anh, hồi ức và kỷ niệm của anh với học sinh, với nơi này.
Tựa như năm ngoái khi đến nơi này báo danh, trên balô Nhâm Niệm Niên vẫn treo lục lạc nhỏ, dọc đường đi kêu đinh đinh đang đang. Cái lục lạc trang trí này là em gái Nhâm Niệm Tư đưa, Nhâm Niệm Niên nhớ em gái ở nhà, cũng nhớ đến Dư Hành.
Anh cũng đưa cho Dư Hành một cái lục lạc nhỏ, không biết Dư Hành có giữ gìn hay không? Bây giờ còn giữ bên người không?
Nhâm Niệm Niên kéo rương hành lý, càng đến gần bến xe thì các hồi ức về các em học sinh lớp 11-6 càng rõ ràng, hình ảnh từng chuyện từng chuyện vang vọng trong đầu anh…
Nhâm Niệm Niên bất ngờ dò thuộc lòng bài văn, hầu như cả lớp bị diệt toàn quân, ngay cả ủy viên ngữ văn Hứa Phiên Phiên cũng chỉ thuộc phân nửa, nhưng học sinh kém như Dư Hành lại thuộc toàn bộ; Nhâm Niệm Niên cho học sinh viết cổ văn và thơ, Dư Hành cũng bất ngờ được điểm cao nhất, anh vui vẻ viết lời phê cho Dư Hành, khích lệ hắn, sau đó viết đôi lời trên từng cuốn bài tập của học sinh trong lớp.
Nhâm Niệm Niên đổi giờ ngữ văn hành hoạt động ngoại khóa, anh dẫn các học sinh ra ruộng hái bắp; ở đại hội thể thao, Nhâm Niệm Niên còn chuẩn bị cờ nhỏ và băng rôn cho vận động viên của lớp, còn tự tay vẽ đầu Dư Hành, nhưng hình như bọn họ hơi ghét bỏ bức tranh của em, nói là cay mắt; kỳ thi cuối kỳ, thành tích tập thể của môn ngữ văn được nâng cao, Nhâm Niệm Niên liền làm bánh quy và bánh kem cho mọi người ăn; còn có hoạt động chào mừng nguyên đán, Nhâm Niệm Niên hát một bài 《 Khát vọng ban sơ 》, mọi người rất hưởng ứng, đều ngâm nga theo…
Thời gian Nhâm Niệm Niên chung đụng với học sinh không nhiều, nhưng đã trải qua không biết bao nhiêu chuyện lớn nhỏ.
Nhâm Niệm Niên cũng nhớ đến mấy học sinh tính cách khác thường trong lớp, lớp trưởng Thái Hàm nhìn điềm tĩnh ôn nhu nhưng trong lòng lại mạnh mẽ; Hứa Phiên Phiên thành tích học tập xuất sắc, nhưng trên phương diện sinh hoạt lại hơi ngây thơ; Khâu Tòng Quân rõ ràng hoạt bát lanh lợi lại không chú tâm học tập, lúc nào cũng nhớ tới Kiều Minh ở sát vách, bình thường miệng đầy thuốc súng; còn có Dư Hành…
Trong những sự kiện và con người này, không biết tại sao, Nhâm Niệm Niên có ấn tượng sâu sắc nhất chính là Dư Hành, mọi chuyện có liên quan đến Dư Hành.
Thu hồi những hồi ức này, Nhâm Niệm Niên kiểm tra vé xe, lên chuyến xe bus đường dài. Khi anh ngồi xuống ghế cạnh cửa sổ, chờ đến giờ xuất phát thì chợt nghe vài tiếng nói quen thuộc ——
“Thầy, thầy Niên Niên!”
“Thầy Niên Niên, hẹn gặp lại!”
“Thầy Niên Niên, thuận buồm xuôi gió! Thầy Niên Niên…”
…
Âm thanh từ xa đến gần, sau đó là những tiếng bước chân vội vã, các học sinh lớp 11-6 đều đến tiễn anh. Khâu Tòng Quân, Thái Hàm và Hứa Phiên Phiên chạy đến trước tiên, hò hét với Nhâm Niệm Niên.
Trong học sinh lớp 6 lại không thấy bóng dáng Dư Hành.
Lớp trưởng Thái Hàm không liên lạc được với Dư Hành, Khâu Tòng Quân cũng không tìm được hắn. Bây giờ Dư Hành không xài di động, học kỳ này cũng không tiếp tục trọ ở trường.
Hình như từ sau khi dì Hạ của hắn xuất hiện, cứ cách ba năm ngày là Dư Hành nghỉ một lần, nếu như hắn không đi học, bọn họ hoàn toàn không thấy được Dư Hành.
Xe từ từ lăn bánh, không tìm được Dư Hành trong những học sinh ra tiễn, Nhâm Niệm Niên khó tránh khỏi có chút mất mát, nhưng nhìn các học sinh khác đuổi theo tiễn mình, còn cùng nhau hát vang《 Khát vọng ban sơ 》, Nhâm Niệm Niên cũng vô cùng cảm động. Anh mở cửa sổ ra, vẫy tay chào tạm biệt bọn họ.
Tình cảnh này, Nhâm Niệm Niên chợt nhớ tới ân sư cô An từng nói, cô nói Nhâm Niệm Niên đừng tùy tiện can dự vào cuộc sống người khác rồi lại đột nhiên rút lui, đây là tàn nhẫn nhất, vô tình nhất.
Cô An đã từng dạy anh như thế, nhưng cô lại tự sát…
Lấy lại ôn nhu, đó là tàn nhẫn.
Nhâm Niệm Niên không muốn như vậy, nhưng rất nhiều thời gian, cũng là bất đắc dĩ.
Xe bus từ từ lái khỏi bến xe, lúc này Nhâm Niệm Niên nghe tiếng lục lạc kêu vang cùng với giai điệu của kèn harmonica, gió truyền những âm thanh cùng tình cảm này cho Nhâm Niệm Niên.
Trong nhất thời, Nhâm Niệm Niên lập tức đứng dậy kêu to: “Bác tài, dừng xe!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...