Mấy năm sau ——
Hôm nay là tiệc sinh nhật mười tuổi của Lục gia tiểu công chúa Lục Phù Tang.
Tiệc sinh nhật của tiểu công chúa đã chuẩn bị hết thảy, nhưng tiểu công chúa lại không muốn, cô bé cảm thấy náo nhiệt vậy không giống tiệc của mình nên cô bé thương lượng với ba mẹ, sau cùng chỉ tổ chức sinh nhật mời bạn học của mình và anh em nhà họ Lâu là Lâu Nhật Lâm và Lâu Thần Hi.
Lâu Tư Trầm cùng Tần Mộ Sở cũng gác lại mọi việc để đi ăn sinh nhật của Diên Vĩ tiểu công chúa.
Lâu Nhật Lâm lúc này đã sắp thành niên, là chàng trai mười lăm sáu tuổi, tính trẻ con chưa hoàn toàn hết, nhưng mà so với đám trẻ mười tuổi tất nhiên là không hợp nhau, nếu không phải cha mẹ bảo phải đến thì cậu tất nhiên là cự tuyệt tham gia.
Vui mừng nhất là Lâu gia tiểu công chúa - Thần Hi. Cô bé cùng Phù Tang tuổi sàn sàn nhau, chơi với nhau thân thiết từ bé. Sinh nhật Phù Tang cô bé tự tay làm cho bạn một món quà tràn ngập thành ý.
Chính là một cái thẻ cài sách, bên trong có một đóa hoa phù tang
Đóa hoa này là do cô bé tự hái từ năm trước, rồi phơi khô, xong mới ép lại làm thành thẻ cài sách.
Lễ vật tuy nhỏ, nhưng thật sự đóa hoa này mang theo tất cả tâm tư của cô bé.
Lúc Phù Tang nhận được thẻ cài sách này thì thật sự cao hứng kinh khủng.
“Thần Hi, hôm nay tớ có nhiều quà vậy, nhưng có cậu là có tâm nhất thôi! Cậu không biết quà của người khác chán tới cỡ nào đâu!”
Phù Tang coi món quà của Thần Hi như bảo bối ôm vào trong ngực, tiếp tục hưng phấn nói: “Quà của các bạn đều do ba mẹ chuẩn bị, không phải váy thì là đồ chơi, còn có người tặng cả nhà!!! Cậu nói có quá khoa trương không?”
Nghe được Phù Tang khen quà của mình, Thần Hi đắc ý, “Tớ đương nhiên là tốt nhất! Quà này tớ chuẩn bị mất gần một năm đó! Bất quá, quà cũng có công của anh trai tớ. Là do anh nhắc tớ đó!”
“Đúng rồi, anh Nhật Lâm có tới sao? Sao không thấy?”
“Có tới! Nhưng chúng ta đều là trẻ con, sao anh ấy lại chơi cùng chứ! Chắc đang cùng ba mẹ tớ ở ngoài đại sảnh!”
Thần Hi nói, quay đầu về hướng đại sảnh nhìn nhìn.
“Thần Hi, tớ với cậu nói lén cái này đi…”
“Chuyện gì thế?”
Tiểu Phù Tang kéo Thần hi tới một bên, thì thào: “Cậu biết không, anh Nhật Lâm yêu đương sớm!”
“Cái gì?? Yêu sớm??”
“Nói nhỏ chút!!”
Lục Phù Tang vội vàng che miệng Thần Hi.
“Tớ phải nói cho ba mẹ!” Thần Hi nói, đi về phía sảnh thì bị Phù Tang kéo lại, “Thần Hi, cậu không thể nói cho ba mẹ.”
“Vì sao chứ??” Thần Hi nhíu mày.
“Anh Nhật Lâm sẽ bị đánh! Chúng ta không thể bán đứng ah ấy.”
“Nhưng tớ không muốn anh tớ yêu sớm!”
“……anh Nhật Lâm tuổi cũng không nhỏ, mười sáu tuổi rồi còn gì!”
“Vậy cũng không được! Ba mẹ nói, không thành niên thì ai cũng không được yêu đương, tớ không được, vậy anh ấy càng không được! Ha, anh ấy, ngày thường đều bảo tớ phải tránh xa đám con trai, vậy mà ngược lại, dám lén yêu đương sau lưng tớ! Hừ!”
“Cậu bình tĩnh một chút.”
“Tớ rất bình tĩnh a! Bất quá, anh trai tớ yêu đương, việc này, tớ cũng không biết, cậu làm sao lại biết nha? Bạn gái anh ấy là ai?!”
“Tới, tới!!”
“Cái gì tới??”
Lâu Thần Hi còn chưa kịp phản ứng, người đã bị Phù Tang túm lấy, kéo trốn vào lùm cây bên cạnh, kế tiếp, liền thấy Lâu Nhật Lâm từ đại sảnh đi ra, mà lúc này, một cô gái xấp xỉ tuổi của Nhật lâm đi theo sau.
Phù Tang thì thầm bên tai Nhật Hi “Cô ta là chị của bạn học tớ, Lê Tùng. Chẳng hiểu sao chị nó lại đi tới đây cùng nhau. Nghe nói, chị nó nghe nói anh Nhật Lâm tới mới đi theo, còn nghe nói hai người bọn họ hiện tại đang cặp kè! Tớ nghe quả thực sợ hãi, cho nên mới n ói cho cậu nghe. Cậu thấy đó…”
“…Tớ thấy được!”
Lâu Thần Hi buồn bực cắn chặt răng, hừ một tiếng bực bội, “Anh tớ thật hay ho, cứ diễn bộ mặt tuyệt đối không yêu sớm trước mặt tớ, còn tự quảng bá hình ảnh bản thân trước mặt tớ, giờ thì ra toàn là đồ lừa đảo!”
“Vậy, giờ phải làm sao bây giờ?”
“Tớ không thích chị của Lê Tùng!”
“Vì sao?”
“Không vì cái gì, chính là không thích.”
Lâu Thần Hi cô không thích một ngưởi chẳng lẽ còn cần phải có lý do?
Lâu Thần Hi nói xong, không nói hai lời liền xông ra ngoài, đi thẳng tới trước mặt Lâu Nhật Lâm cùng Lê Tinh.
“Anh!”
Cô bé chắp tay sau lưng, mặt cười cười nghịch ngợm gọi một tiếng.
Lâu Nhật Lâm thấy cô bé thì có vẻ ngạc nhiên, nhìn bụi cây sau lưng nhíu mày: “Em trốn trong bụi cây làm gì?”
Lâu Thần Hi nhún vai không đáp, hỏi lại cậu: “Hai người đang làm gì?”
Bị cô bé hỏi, Lê Tinh ngượng ngùng đỏ mặt: “Em là em gái Thần Hi đúng không? Chào em, chị là Lê Tinh là chị của Lê Tùng bạn em, cũng là bạn học của Nhật Lâm.”
Nhật Hi hoàn toàn không thèm nhìn tới cô nàng, chỉ ngửa đầu hỏi anh trai “Các ngươi đang yêu đương sao?”
Lê tinh trên mặt càng đỏ thêm vài phần.
Lâu Nhật Lâm trẻ tuổi khuôn mặt không chút gợn sóng, duỗi tay qua nhặt chiếc lá rơi trên tóc cô bé: “Ai nói với em vậy?”
“Anh quan tâm ai nói làm gì, anh chỉ cần trả lời em có phải hay không?” Nhật Hi có chút nóng nảy.
Cô bé càng sốt ruột, Lâu Nhật Lâm càng bình tĩnh, “Phải, hay không phải, có gì liên quan tới em nào?”
“Chẳng liên quan… gì?!” Lời này Lâu Thần Hi không thích nghe, cô bé chống nạnh, phồng quai hàm nghiêm trang nói: “Anh biết anh bao lớn không mà yêu đương hả? Anh, như vầy gọi là yêu đương sớm đó, biết không? Anh đang làm gương xấu cho em gái mình đó, em… em…”
“Em làm sao?” Lâu Nhật Lâm khẽ cười, đôi mắt tràn ngập cưng chiều nhìn em gái.
Ánh mắt kia so ra với các cô gái khác, kể cả Lê Tinh, là hoàn toàn không giống nhau!
Lê Tinh đứng bên cạnh mà hâm mộ không thôi. Nữ sinh ái mộ Lâu Nhật Lâm nhiều như vậy, nhưng chỉ có Lâu Thần Hi là người duy nhất được cậu sủng ái.
Lâu Thần Hi chu môi, “Em liền nói cho ba mẹ biết”
“…… Cứ như vậy?”
Một chút áp lực uy hiếp cũng không có!
“Còn nữa! Bọn con trai theo đuổi em nhiều như vậy, nếu anh đã yêu đương thì em cũng sẽ nghiêm túc xem xét lại tụi nó chút! Dù sao thì, ba mẹ nói em phải noi gương anh, chuyện này em nhất định phải nghiêm túc học hỏi!”
“… Em dám!!” Lâu Nhật Lâm cau mày, đưa tay kẹp cổ cô bé, rồi xoay người nhìn về phía Lê Tinh, “Ngại quá, tôi không thể làm bạn trai của cậu, tôi còn nhỏ, không được yêu sớm!”
Nói xong, kéo em gái đi về phía sảnh lớn, nghiêng đầu hỏi Nhật Hi một câu: “Đáp án này em vừa lòng chưa?”
“…”
Coi như là vừa lòng đi!
Nấp trong lùm cây, Phù Tang thấy hết mọi chuyện, mặt đầy hâm mộ!
“Đều là anh trai, mà sao anh mình không bằng một góc anh Nhật Lâm đối xử với em gái chứ?! ”
Khó trách trong trường học mọi người đều gọi Nhật Lâm bằng ngoại hiệu: Sủng muội cuồng ma giáo thảo!
“Tách ——” cô bé lấy máy ra chụp một tấm ảnh cảnh hai anh em họ.
Thật tốt đẹp!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...