Niệm Niệm Có Ăn


Ráng chiều của mùa thu vẫn luôn vô cùng đỏ rực, giống y như là mật ong được quét lên bầu trời màu xanh thẫm vậy, đến không khí cũng trở nên vừa lạnh, vừa ngọt ngào.


Ta bỗng ý thức được là mình đã cùng Cố Lẫm Chi ngắm ráng chiều rất nhiều lần rồi.


Chỉ có điều, hắn được sinh ra với vẻ ngoài rất đẹp, dáng người lại cao, quay lưng về phía ráng chiều, lúc này đang cúi đầu nhìn ta, lông mi rũ xuống, vẻ mặt chăm chú, thế mà lại không mảy may biết được ý nghĩ vụn vặt trong lòng ta, dù ta đã cố gắng cắt bỏ thế nào thì vẫn loạn như cũ.


Gió lạnh hất lên một đống lá cây màu vàng, thổi tung góc quan phục của hắn, trong lòng ta lại dâng lên một nỗi buồn bực, bực hắn sao không hiểu ta, bực hắn ông nói gà, bà nói vịt với ta.


Ta ngẩng đầu nhìn hắn, hệt như một đứa trẻ đang tức giận, chỉ một khắc sau sẽ ngồi bệt xuống đất ăn vạ: “Cố Lẫm Chi, sao ngươi lại hết lòng vì ta như thế?”

Giọng nói của ta cũng trở nên giòn giòn giã giã trong không khí vắng lặng như tờ: “Lẽ nào chỉ bởi vì ngươi họ Cố sao?”

Ta bực tức nhìn hắn, hắn chớp mắt một cái, rồi nhẹ nhàng cúi người xuống, làm ta sợ đến nỗi lùi về sau một bước, suýt nữa thì bị ngã.



Tên cao to nhặt một chiếc lá vàng bị rơi trên vai ta, lại nhìn ta, trong ánh mắt còn có ý trêu ghẹo.
Hắn hoàn toàn không hiểu tại sao ta lại nổi cáu như vậy, ngừng lại một chút, đang chuẩn bị mở miệng thì từ xa bỗng vang lên tiếng thị vệ gọi hắn: “Cố đại nhân!”

Hắn thở dài, vuốt tóc ta như muốn an ủi, vỗ về: “Hôm nay không rảnh đưa nàng đi, nàng đợi ở đây một chút, ta sai người tiễn nàng xuất cung.”

Tâm trạng của ta cũng bị tiếng “Cố đại nhân” này cắt ngang, trong phút chốc liền bình tĩnh lại, có chút phiền muộn không hay biết, nghe hắn nói như thế thì chỉ im lặng không lên tiếng, gật đầu.


Hắn sải bước dài về phía thị vệ, được mấy bước thì lại quay đầu nhìn ta, vừa đúng lúc mắt đối mắt với ta, tự nhiên lại phì cười một tiếng: “Lâm Niệm, nàng có thể thông minh lên một chút không?”

Ta nghe thấy thì tức dậm chân: “Sao mà ta lại không thông minh cơ chứ?”

·

Ta quyết tâm phải quên hết những việc làm ta khó chịu này đi.


Vừa về đến nhà thì ta lập tức buôn chuyện với Lạc Cầm: “Em có biết tại sao Hoàng thượng lại xuất cung vào hôm tỷ võ chiêu thân không?”

Lạc Cầm lắc đầu.


“Em đoán đi mà.”

Lạc Cầm bắt đầu động não: “Đi hành cung giải sầu ạ? Hay là đi tông miếu lễ bái (1)?”

“Không phải.” Ta thấy nàng đang múc cho ta một bát tào phớ, không thể không ngạc nhiên, kỳ lạ: “Hôm nay ta còn lấy tào phớ ra nói dối một hồi, em liền mua về rồi, chúng ta có phải là tâm ý tương thông không cơ chứ?”

Nàng đưa cái bát cho ta, lại hỏi tiếp: “Tiểu thư, người đừng có mà thừa nước đục thả câu nữa, mau nói xem sao Hoàng thượng lại xuất cung đi ạ.”

“Ừm, nói thế nào nhỉ.” Ta ăn một miếng, không thể không lấy làm lạ, “Em mua ở đâu thế? Ngon quá đi.

Ôi, mục đích của Hoàng thượng à, thì cũng giống như chúng ta vậy.”

Lạc Cầm vẫn còn chưa kịp phản ứng lại, thì từ ngoài cửa đã truyền vào tiếng của ca ca: “Hoàng thượng cũng vì tỷ võ chiêu thân?”

Ta vốn không muốn để ca ca biết việc này, trong phút đó liền hối hận bản thân lỡ lời, không thể không đứng lên, nhìn ca ca nhấc chân đi vào, cười mỉa: “Đúng ạ, Hoàng thượng cũng thích xem náo nhiệt đấy.”

Đúng là người có việc vui thì tinh thần sảng khoái, lần đầu tiên trong đời, ca ca bị đánh cho đến không còn ra hình dáng gì nữa, đến bây giờ cánh tay vẫn còn đang bị băng bó, mà khuôn mặt lại tràn đầy hăng hái, không hề có một chút cảm giác bệnh tật.


Ca nghe ta nói xong thì cũng không để ý gì, mà nhấc chân đi về phía ta, ngồi xuống, nháy mắt: “Ca cũng muốn kể cho muội nghe việc ngày hôm đó.”

Ta thấy ca vui vẻ, liền giả vờ bộ dáng hứng trí bừng bừng, hỏi: “Việc gì ạ?”

“Người xúc phạm Thánh giá hôm đó, muội có biết là ai không?”

Ta vừa nghe qua đã hiểu ngay, cười nói: “Nếu muội biết là ai thì có thưởng không ạ?”

“Sao muội lại có thể biết được chứ.” Ca ca không thèm đếm xỉa, nhấc ấm trà lên, tự rót cho bản thân một chén, “Bất cứ ai nghe xong đều ngạc nhiên vô cùng.”

Ta không vui được nữa, ca ca luôn xem thường ta như vậy!

“Đánh cuộc không ạ?”


Biểu tình trên mặt ca ca tràn đầy vẻ “Chỉ dựa vào cái đầu bé tẹo tèo teo kia của muội, làm sao có thể biết được là ai”, hất cằm lên một cách rất đáng đánh đòn: “Thế đánh cuộc đi.”

Ta lại buồn bực, đánh cuộc thế nào mới được nhỉ?

“Nếu mà muội thua thì ngày mai giúp ca gửi thư đi, bộ dáng ca như thế này cũng không ra ngoài được.” Trên mặt ca ca đầy ý cười, vừa nhìn là biết muốn cho ta lọt vào bẫy, “Nếu mà ca thua thì tùy muội ra điều kiện.”

“Úi chà.” Ta liếc trắng mắt, “Ca, ca thua là cái chắc rồi.
Muội biết người đó là Huỳnh Triệu Trung!”

Ca kinh ngạc đến mức đứng bật dậy từ trên ghế: “Làm sao mà muội biết được? Đây là tin tức tuyệt mật cơ đấy, ca vừa mới được biết xong!”

Cuối cùng thì cũng đến




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui