Chi nha một tiếng, cửa đã đóng lại rồi.
Cô nương kia vái chào chúng ta, ôm tỳ bà ngồi xuống đối diện, ngón tay vừa đặt lên dây đàn thì bị ta cắt ngang.
“Không phải người của Hoa Nguyệt Lâu các ngươi đều bị bắt rồi à? Tại sao ngươi lại ở đây hát khúc vậy?”
Vừa nghe được lời này, ca nhìn ta một cái, bỗng nhiên tỉnh ngộ, còn chưa kịp nghe người ta trả lời, lập tức hỏi tiếp: “Ngươi chính là ca nữ mà Kiều Vĩnh thích?”
Nữ tử này có khuôn mặt trái xoan, đôi mắt long lanh, dáng vẻ điềm đạm, đáng yêu, thấy bị người nhận ra, ngồi không yên được nữa, lúng túng hoảng hốt liếc nhìn ta một cái, rồi lại lập tức cúi đầu: “Không giấu được đôi mắt tinh tường của công tử, tiểu thư, lúc đó, nô gia bị nhốt không lâu, thì được thả cùng rất nhiều người làm khác, vì cấp bách kiếm sống nên tới đây đàn hát.
Quái lạ, vụ án thừa tướng rắc rối phức tạp, liên lụy rất lớn, Hoa Nguyệt Lâu là thanh lâu số một ở kinh thành, ngư long hỗn tạp qua qua lại lại, vụ án vẫn chưa lộ chút chân tướng nào, làm sao mà ả có thể được thả ra dễ dàng như vậy?
Ca và ta nhìn nhau, đều hơi ngạc nhiên, nữ tử này ngẩng đầu nhìn chúng ta, thấy không ai nói gì, ngón tay lại đặt lên đàn tỳ bà.
“Ngươi có biết cả nhà Kiều Vĩnh đã bị cuốn vào vụ án này không?”
Tiếng đàn trong trẻo bỗng im bặt.
Ả vẫn cúi đầu ôm đàn, không nói một tiếng nào, chỉ là tay trái hơi run rẩy.
Ta hơi khó hiểu tại sao ả lại phản ứng như vậy, lẽ nào lại đau lòng vì Kiều Vĩnh ư?
Xem ra hai người này đúng là tĩnh nghĩa sâu nặng.
Ta mềm lòng, thấy ả như chú thỏ bị kinh sợ, rất tội nghiệp, cảm thấy bản thân nói lỡ lời, liền mở miệng an ủi: “Ngươi cũng không cần quá lo lắng, vụ án này rồi sẽ có manh mối, đến lúc đó--”
Ả phút chốc ngẩng đầu, một đôi mắt hạnh vừa to vừa tròn, bất giác giơ hai tay lên xua loạn, giọng điệu kinh hoàng, lúng túng: “Không liên quan đến ta!”
Tỳ bà rơi bịch một tiếng xuống đất, làm chúng ta giật mình, ả lại vội vàng nhặt lên, đứng thẳng dậy: “Nếu khách nhân không muốn nghe hát, nô gia liền cáo lui.”
“Từ từ đã!”
Ta nhịn không được mà đứng lên, giữ lấy ả: “Ngươi có ý gì?”
Ả ôm đàn, thân mình run run, cúi gằm mặt xuống đất, giọng nói nức nở, nghẹn ngào: “Nô gia chỉ là một nữ tử hát khúc, xin tiểu thư tha cho nô gia.”
?
Rất kỳ quái, chỉ là thuận miệng hỏi một câu, làm sao lại là không tha cho ả?
Ta hơi tức giận, chỉ vào ả: “Ngươi-”
Ta nhìn về phía ca ca, ca vẫn ngồi im tại chỗ, cho ta một ánh mắt: “Lâm Niệm, cho ả đi đi.”
Ta bực mình ái chà một tiếng, ngoan ngoãn nhường đường, cho ả đi.
Cửa đóng sầm lại sau lưng ả, ta thở hổn hển quay về chỗ ngồi, thiệt cho Kiều Vĩnh vẫn còn tâm tâm niệm niệm cưới ả, ả lại hận không thể dứt hết quan hệ với hắn! Đúng là máu lạnh, bạc tình!
Ca ta lại là không gấp, không vội: “Người ta là một ca nữ, vốn đã không sống tốt qua ngày, tự nhiên không muốn bị liên lụy vào vụ án, muội tức cái gì chứ.”
“Ngày đó, khi quan phủ đến bắt bọn họ, Kiều Vĩnh còn muốn đi cứu ả kìa! Muội còn tưởng ả đau lòng, muốn an ủi một câu.
Ai ngờ ả lại là sói mắt trắng (vong ân phụ nghĩa) như vậy, còn nói không liên quan gì tới ả.”
“Muội còn không phải vì vậy nên không cưới hắn nữa rồi? Lẽ nào nhà chúng ta cũng là sói mắt trắng hết?”
Ta tức giận, quay đi, nghẹn ngào nói: “Sao ca lại có thể khuỷu tay xoay ra bên ngoài như vậy! Một nhà chúng ta không phải vẫn luôn nghĩ cách nghe ngóng tình hình, muốn giúp đỡ hay sao? Sao có thể coi như nhau được!”
“Xuỵt.” Ca cười, ngón trỏ đặt lên môi, chớp chớp mắt với ta.
Hả?
Ta dừng lại, quay đầu nhìn về phía cửa đang đóng chặt, phút chốc liền hiểu ra, trong lòng nổi lên chút căng thẳng và hưng phấn, miệng vẫn giả vờ nổi trận lôi đình như cũ: “Không ăn nữa, về nhà!”
Lúc lôi kéo ca ta xuống lầu, một cô nương mặc trang phục thị nữ đi qua trước mặt, nhìn có hơi quen mắt, ta quay đầu lại thì nữ tử đó đã lướt nhanh qua hành lang, không thấy nữa.
Lẽ nào ta nhìn nhầm rồi sao?
Ta dụi mắt, ca thấy lạ, hỏi: “Sao vậy?”
Ta lắc đầu: “Không sao ạ.”
Vừa mới ra khỏi cửa quán rượu, liền đâm phải Trần Thiến Thiến đang hùng hùng hổ hổ phóng tới.
Mặt nàng đầy căm tức, thị nữ theo phía sau, vội vội vàng vàng đến một người lớn như ta cũng không nhìn thấy, nhấc vạt váy chạy thẳng vào trong.
Ta liền kéo tay áo nàng: “Tỷ tỷ, tỷ đến đây làm gì vậy?”
Nàng bị ta tóm lại, trong chốc lát thu lại vẻ tức giận trên khuôn mặt, sững sờ: “Lâm Niệm, sao muội lại ở đây?”
“Ca muội mời ăn cơm đấy.”
“Ra là như vậy.” Nàng gật đầu, có lẽ cũng chẳng nghe được ta trả lời, lại nổi giận, “Lâm Niệm, muội biết không? Nha đầu Tần Nhược kia bị ăn mấy lần bế môn canh của thế tử, vậy mà lại dám nhớ nhung Nguyệt ca ca, hôm nay còn viện cớ mời Nguyệt ca ca tới ăn cơm!”
Nguyệt ca ca?
À, là Lý Quân Nguyệt.
Thảo nào lúc nãy nhìn thị nữ kia quen như vậy, hóa ra là thiếp thân nha hoàn của Tần Nhược.
Nói xong nàng (Trần Thiến Thiến) lại vội vàng xông vào trong, ta khẩn trương giữ lại: “Tỷ tỷ, lúc này tỷ đi tìm ả có thể nói gì chứ?”
“Nói gì? Hừ!” Bởi vì tức giận mà lông mày nàng cau chặt lại, khuôn mặt trắng mịn nén uất ức đến mức căng phồng như một cái bánh bao nhân thịt, “Cô nam quả nữ ở cùng một phòng, đồi phong bại tục!”
Ta tốt bụng khuyên nàng: “Nhỡ đâu người ta không phải cô nam quả nữ thì sao? Tỷ tỷ dung mạo thiên tiên, có gì mà phải sợ chứ?”
“Phốc.”
Ai đang cười?
Ta và Trần Thiến Thiến đều ngây người.
Quay đầu nhìn, ca ta đang cười ngặt nghẽo rồi.
“Ngươi cười cái gì?” Trần Thiến Thiến mới chú ý tới ca, tức giận đỏ cả mặt, “Ngươi đang cười ta phải không?”
Ta cũng tức đến muốn véo ca một cái.
Ca ngừng cười, ngẩng đầu lên nhìn chúng ta, vẻ mặt chính đáng: “Không nghĩ tới tuyệt thế giai nhân cũng vì mấy việc nhỏ này mà nổi nóng, ngược lại càng thêm vẻ hồn nhiên ngây thơ.”
Ọe.
Đúng là không nhận ra ca ta lại có thể mồm mép tép nhảy như vậy.
~~~~~~~~~~
_________________
Người qua đường Ngát
Tìm kiếm với từ khoá: 2 thành viên đã gởi lời cảm ơn Hương Trà Thơm Ngát về bài viết trên: Thích Cháo Trắng, leedo1901
23.03.2021, 15:25 Hương Trà Thơm Ngát Thành viên cấp 1 Ngày tham gia: 25.02.2021, 23:25
Bài viết: 28
Được thanks: 57 lần
Điểm: 27.29
Tài sản riêng:
Re: [Cổ đại] Niệm Niệm có ăn - Thực ra tôi muốn làm con cá - Điểm: 23 Chương 18: Lên nóc nhà lật ngói
Dịch: Ngát
~~~~~~~~~~
Thoại bản đúng là để lừa trẻ con.
Võ lâm cao thủ vượt nóc băng tường, chỉ cần nhấc một viên ngói là có thể thấy hết tình hình bên trong phòng.
Mà ta và Trần Thiến Thiến lén lút vụng trộm, phí bao nhiêu sức lực mới lên được đến nơi, nhấc ngói, phía dưới lại là một viên gạch.
Ta thấy nàng hăng say lật từng viên ngói, bàn tay trắng nõn dính đầy bụi đất, không thể không hỏi: “Tỷ tỷ, thế này có làm hỏng hết (1) nóc nhà người ta không?”
Nàng chẳng thèm để ý: “Chúng ta đặt lại ngói vào là được mà.”
Ta cẩn thận, dè dặt, bám chặt xà nhà ngồi xuống, nhìn bộ y phục mới hôm nay mặc, hối hận vô cùng đã không cùng về nhà với ca ca, lại hối hận tại sao không khuyên nàng thay một bộ đồ khác rồi mới trèo lên.
Nhịn không được mà lẩm bẩm một mình: “Tỷ tỷ ơi, tỷ rốt cuộc muốn làm gì đây á.”
Trần Thiến Thiến nghe thấy, dừng tay, vén tóc trên trán, quay đầu cười với ta: “Muốn xem Tần Nhược và Nguyệt ca ca đang làm gì mà!”
“Á?” Ta trợn tròn mắt, “Bọn hắn ở tầng hai, chúng ta lại ở trên nóc tầng ba, có thể nhìn thấy gì chứ?”
“Muội nói quá đúng.” Nàng sững sờ, ngay sau đó nghiêm túc nhìn ta: “Niệm muội muội, vậy làm phiền muội rồi, muội xuống dưới thăm dò một chút nhé.”
Ta run rẩy lẩy bẩy bám lấy xà nhà bên cạnh, nhìn xuống bốn phía, chân hơi nhũn ra: “Muội không dám.”
Ta vốn tưởng không sợ độ cao, rõ ràng khi ngồi trên nhánh cây ngắm phong cảnh rất tự tại, bình thường lên cao cũng không có ảnh hưởng gì, tại sao khi lên nóc tầng ba, lại cảm thấy xung quanh trống vắng, dường như chỉ cần động một cái liền trượt chân rơi xuống.
“Thật chẳng được tích sự gì.” Nàng bĩu môi, “Không phải Thải Nguyệt ở phía dưới đỡ chúng ta sao, đừng sợ, muội từ từ lần theo mấy cái mấu nhô lên kia, đi xuống từng bước một là được rồi, tỷ ở đây đợi muội.”
Ta ngồi xổm xuống nhìn, vẫn hơi lo lắng: “Thị nữ này của tỷ, khinh công thế nào vậy?”
“Trần phủ ta là võ học thế gia đó, đảm bảo muội bình yên vô sự.”
Ta suy xét trong chốc lát, vừa tìm chỗ đặt chân, vừa dặn đi dặn lại nàng: “Tỷ tỷ, tỷ cử động nhẹ nhàng chút, ngộ nhỡ bị người phát hiện thì chúng ta chẳng còn mặt mũi nào chống đỡ đâu.”
“Biết rồi, muội mau đi đi.”
Ta đành chịu, thuận theo xà nhà ở góc tây bắc leo xuống, theo như ta đánh giá, phía sau quán rượu chính là một rừng cây lớn thuộc phía đông thành, Thải Nguyệt ở chân tường hậu viện trông giữ, cho dù Thải Nguyệt không đỡ được ta, nếu bị rơi vào nhánh cây mọc ngang thì ta cũng không chết được.
Ai mà biết khi ta vừa nín thở, nhấc chân, Trần Thiến Thiến lại bất thình lình phát hiện tin tình báo, rất kinh ngạc, kích động đến mức vỗ cánh tay ta: “Lâm Niệm, muội mau tới đây xem!”
Ta giật mình nên tuột tay, trượt chân, chỉ cảm thấy gió thổi vù vù, cả người như con chim nhạn bị tên bắn trúng, đầu óc nghiêng ngả, liền rơi xuống.
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, chữ “Niệm” tên ta mà Trần Thiến Thiến đang hét phía trên, bị gió thổi vỡ vụn, tan nát.
Ta sợ đến nhắm mắt, khuôn mặt bị gió cào đau đớn, trong lòng nghĩ: không sao, thế nào cũng có thị nữ của Trần Thiến Thiến cứu ta, không sao không sao, không sợ không sợ.
Nhưng mà nếu ta rơi xuống đất, liệu có nện cho mặt đất lõm một cái hố to không nhỉ?
Chỉ trong giây lát, bên tai có một luồng khí ngược gió thổi tới, ta mở mắt, thấy một cánh tay mặc y phục màu mực nước từ trên không vươn lại đây, ta vừa ngớ người liền quên mất bắt lấy, đối phương chỉ sượt qua ta, tóm được mỗi chiếc khăn trong tay áo của ta mà thôi.
Ta đập vào một nhánh của cái cây to đến bịch một tiếng, như bị ngàn cây kim găm vào người nhưng vẫn phải nhịn xuống, nhanh tay nhanh mắt bám chặt lấy nhánh cây, đau phát khóc.
Thải Nguyệt há mồm trợn mắt chạy đến, đứng phía dưới mở rộng cánh tay, hét to với ta: “Lâm tiểu thư, người nhảy xuống đi ạ, nô tỳ sẽ đỡ người!”
Lá cây đâm vào mặt, ta ôm nhánh cây nhỏ hẹp này sít sao, không buông, trong lòng nghĩ: ông trời ơi, tại sao ta lại tin vào tà thuật của Trần Thiến Thiến cơ chứ……….
Người mặc y phục màu mực cũng nhảy xuống, vừa giơ tay đã ôm ta vào ngực, hoa văn trên y phục gấm vóc này hơi quen mắt, khi ta vẫn đang hốt hoảng thì hắn đã mang ta chạm đất.
Xong rồi, xong rồi.
Ta vẫn mải nghĩ ngợi nên đứng không vững, lảo đảo một cái, lại được hắn đỡ.
Nhìn Thải Nguyệt đang ngẩn ngơ ở trước mặt, ta cứng rắn nhịn xuống đau đớn trên người, chậm chạp quay lại, gắng gượng nặn ra một nụ cười: “Cố đại nhân, thật là trùng hợp.”
Cố Lẫm Chi không cười, dù hắn không mặc quan phục, nhưng toàn thân vẫn tỏa ra khí thế nghiêm nghị.
Một khuôn mặt y hệt băng nhọn dưới mái hiên trong mùa đông rét lạnh, giống như chỉ một lát sau liền rơi xuống, cắm thẳng vào đầu ta, hàn khí bức người.
Thải Nguyệt cũng bị dọa sợ, nói lí nha lí nhí: “Lâm tiểu thư, nô tỳ đi xem tiểu thư nhà chúng ta ạ.” Rồi chạy nhanh như chớp.
Ta cúi đầu, cân nhắc, việc này làm thế nào mới tốt đây.
Trộm lên nóc nhà lại bị tóm được, hắn có bắt ta vào nhà lao không nhỉ? Sẽ định tội danh gì cho ta đây?
Nể mặt Trần tướng quân, có lẽ hắn sẽ tha cho chúng ta một lần.
Khi đang nghĩ ngợi lung tung, thì đôi ủng trước mặt tiến tới mấy bước.
Cố Lẫm Chi cúi xuống, đưa khăn tay cho ta, như không còn cách nào khác ngoài thở dài, nói: “Ta vẫn tưởng ngươi đang mặc áo giáp vàng, nên mới to gan như vậy.”
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...