Niệm Niệm Có Ăn


Lúc ăn cơm trưa, cả nhà ta đều cảm thấy vô vị.


Cha thở dài, căn dặn chúng ta: “Mấy ngày tới các con đừng ra ngoài nữa, miễn cho họa từ miệng mà ra, việc này cũng chỉ là tin đồn, còn chưa có kết luận, không thể nào vừa thấy gió đã có mưa ngay được.”

Ta không nhẫn nại được mà hỏi: “Cha, cha thấy có phải là thật không ạ?”

Cha hạ giọng, nhẹ nhàng trả lời: “Theo lý mà nói, từ cách Kiều bá phụ của con làm người là không thể tham gia vào việc này được.
Nhưng các con phải nhớ kỹ, thánh ý mới là lẽ phải, bất kể như nào cũng không thể cùng người ngoài đàm luận việc này.”

Ca cầm bát, nhìn ta nói: “Ngoan ngoãn ăn cơm đi.”

-

Phiền.


Mặc dù Kiều Vĩnh toàn ỷ vào trên người lắm mỡ mà bắt nạt ta, nhưng mỗi lần ta đi mách với cha nương hắn, người thiệt thòi sau cùng vẫn là hắn.


Khi ta còn nhỏ, cha Kiều Vĩnh và cha ta đều là tiểu quan tầng thấp nhất ở kinh thành, hai nhà lại ở gần, thường xuyên lui tới.
Sau này bá phụ bị điều đi Lan Châu làm tri phủ, bá mẫu cũng đi theo, chỉ còn lại Kiều Vĩnh đi học ở đây, cha nương ta vẫn thường gọi hắn đến ăn cơm.


Ai mà nghĩ ra được, bá phụ mặt mũi hiền hậu, lúc nào cũng cười vui vẻ với mọi người, lại có thể phản quốc đây? Ta còn nhớ rõ ràng, ông luôn dạy bảo Kiều Vĩnh phải chăm chỉ nỗ lực, chuyên tâm, trung thành, tận lực cho quốc gia, làm rạng rỡ, vinh quang cho dòng họ!

Ta nâng mặt, nhìn chăm chú vào mấy bông hoa mẫu đơn trong bình mà Lạc Cầm mới hái xuống sáng sớm hôm nay, đầu óc xoay chuyển liên tục, làm thế nào cũng không rõ ràng, nghĩ thế nào cũng không ra.


Không đúng.


Không đúng.


Khẳng định Kiều gia là bị oan!

Nhất định có tên gian thần nào đó muốn thoát thân, nên đẩy Kiều gia ra làm kẻ chết thay.


Nhất định là như vậy!


Ta không thể ngồi yên được nữa, vỗ bàn một cái rồi đứng lên, chạy ra ngoài, Lạc Cầm kéo ta: “Tiểu thư, người đi đâu thế ạ?”

“Ai da, không kịp nói với em đâu!”

Khẩn cấp lắm rồi mà Lạc Cầm vẫn tóm chặt lấy tay áo ta không buông: “Tiểu thư, lão gia vừa mới dặn người không được ra ngoài mấy hôm nay ạ?”

“Đợi mấy ngày thì thi thể Kiều gia đều đã lạnh mất rồi!”

Ta vốn có một cá tính nôn nóng, thoáng cái liền đẩy tay Lạc Cầm, chạy ra ngoài, đằng sau còn nghe thấy tiếng thở dốc: “Tiểu thư, sớm trở về nhé ạ!”

Người gác cổng trong phủ cũng không giữ ta lại, gần đây ta đi đứng tốt, rất nhanh đã chạy tới một quán trà đối diện Đại Lý Tự, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đi lên phòng bao ở tầng hai, ngồi bên cửa sổ, đợi tên cao to.


Theo dự đoán của ta, sáng sớm hắn đi tra án, buổi chiều nếu không ở Hình bộ thì sẽ ở Đại Lý Tự.
Dẫu sao Hình bộ là nơi thẩm vấn phạm nhân, cảnh giới, phòng bị nghiêm ngặt, nên rất khó tiếp cận, chỉ ở xung quanh Đại Lý Tự ta mới có thể gặp hắn.


Ta gọi một ấm trà Thiết Quan Âm và chút điểm tâm, tuy uống trà nhưng mắt nhìn chằm chằm vào cửa Đại Lý Tự, lại vừa suy nghĩ nói chuyện này như thế nào cho tên cao to.


Chỉ dựa vào vẻn vẹn một câu nói “Ta nghĩ Kiều gia nhất định bị oan” để nhờ vả người khác, e rằng tên cao to sẽ chỉ liếc trắng mắt rồi đuổi ta đi chỗ khác.


Nếu muốn chứng minh Kiều gia bị oan thì phải có bằng chứng.


Nhưng mà ta lại không biết chút nào về vụ án này, làm thế nào mới có thể đi tìm chứng cớ đây?

Ta đặt chén xuống, điểm tâm của trà lâu này không thơm tẹo nào, trà cũng không ngon, làm ta cảm thấy càng phiền lòng hơn.


-

Cố Lẫm Chi so với thế tử thì tốt hơn rất nhiều.
Qua một lát, ta thấy hắn cùng hai đồng liêu nữa đi ra cửa, ba người cũng không vội đi, chỉ đứng ở cửa ngươi một câu, ta một lời, không biết đang nói chuyện gì.


Đại khái là cảm giác được gì đó, hắn liền quay đầu nhìn về phía này, ta chỉ sợ hắn không thấy, nhoài hẳn nửa người ra ngoài cửa sổ, dùng sức vẫy tay với hắn.


Dù ở xa cũng nhìn ra được trên mặt hắn đầy vẻ hoài nghi, sau khi nói thêm mấy câu với người bên cạnh, hắn liền bước nhanh về phía quán trà.



Ta quay người lại, bởi vì chưa nghĩ ra được nên mở miệng thế nào, đành lượn qua lượn lại trong phòng.
Tới khi ta hoàn hồn, hắn đã kịp qua đường, lên lầu, mở cửa, tới trước mặt ta.


Cố Lẫm Chi có thân hình to lớn, dáng người cao ráo, mặc quan phục vô cùng đẹp mắt, khi tiểu nhị của tiệm giúp hắn mở cửa, ta liền nghĩ tới một câu trong quyển thoại bản mới đọc mấy hôm trước, hình dung vai nam chính “phong độ ngời ngời, nhân trung long phượng.”

Ta tự vỗ đầu mình: Lâm Niệm, cái bệnh một khi hoang mang, rối loạn sẽ mất tập trung của ngươi, bao giờ mới thay đổi được chứ!

Tiểu nhị đóng cửa lại, Cố Lẫm Chi đi tới bên cạnh ta, duỗi đôi chân dài một cái liền phong lưu tiêu sái ngồi xuống, ta không tự giác nhấc ấm lên, rót cho hắn một chén trà.


Hắn nâng tay bằng tư thế tao nhã, chậm rì rì uống một ngụm, rồi mới nói: “Ngồi.”

Ta không ngồi xuống, cũng không nói chuyện, chỉ đỏ mắt nhìn hắn.


Có thể, Cố Lẫm Chi thấy ta hơi buồn cười: “Lông mày đã xoắn như thế này, sao nào, lại gây họa rồi?”

Ta lắc đầu: “Không có.”

“Lâm Niệm, ngươi có đọc sách sử không?” Hắn mang ý cười, “Gia Cát Lượng đã nói: Phục tội thâu tình giả tuy trọng tất thích, du từ xảo sức giả tuy khinh tất trạc (1), có biết là ý gì không?

Còn không phải là thật thà khai báo sẽ có kết cục tốt, cố ý lừa gạt, không nhận tội thì sẽ bị trừng phạt nặng sao.


Dọa dẫm một tiểu nữ tử như ta, hừ, rõ là không phải việc đại trượng phu nên làm.


Ta miễn cưỡng nhịn không liếc trắng mắt, nói cạnh nói khóe: “Cố đại nhân, từ khi ta mới gặp ngươi, đã cảm thấy ngươi anh minh thần võ, tài hoa xuất chúng, chính khí ngời ngời, thiết nghĩ lúc ngươi tra án, chắc chắn sẽ không bị kẻ gian lừa gạt, có thể tra rõ ràng sự việc, chấp pháp theo lẽ công bằng.”

“Kẻ gian? Ngươi đang ám chỉ chính mình sao?”

“Mới không phải!” Ta thở gấp, “Ngươi nghe ta nói xong đã!”

Thấy ta nôn nóng, hắn thu lại ý trêu trọc: “Nói đi.”

"Ta nghe nói, Kiều gia bị dính vào án phản quốc.” Ta dứt khoát dốc hết ruột gan (2), “Cố đại nhân, Kiều bá phụ luôn coi ta như nữ nhi ruột thịt, ông ấy làm người ngay thẳng, tuy rằng ta không có chứng cớ, nhưng hầu như có thể khẳng định tuyệt đối ông ấy sẽ không làm việc như vậy, mong Cố đại nhân minh xét.”

Cố Lẫm Chi gõ mặt bàn, dường như đang suy ngẫm gì đó: “Đây chính là nguyên nhân hôm nay ngươi đến tìm ta?”


“Đúng vậy.”

“Hôm nay ngươi ra khỏi nhà cũng là vì chuyện này?”

“Không phải.” Ta lắc đầu, “Ta vừa mới biết được liền vội đi tìm ngươi luôn.”

“Tìm ta thì có tác dụng gì?” Mặt hắn không chút biểu tình, “Ta và Kiều gia cũng chẳng qua lại.”

Thấy nét mặt hắn, trong lòng ta nặng trĩu, biện giải: “Nhưng ta hiểu, nếu ngươi biết được việc này, nhất định sẽ không ngồi xem cuộc vui.”

Cố Lẫm Chi không nói gì, ta chỉ có thể tiếp tục: “Ta cứ cảm thấy, chắc chắn ngươi là quan tốt, vì dân quên mình, sẽ không để người ta bị chết một cách oan uổng được.”

“Ngươi ngồi xổm ở phố Lâm An cả một buổi sáng là vì sao?”

Phố Lâm An?

Ta nghĩ lại, à đúng, cửa sau phủ thế tử chính là nằm trên con phố Lâm An.


Đùa à, còn lâu ta mới nói cho ngươi biết là ta muốn dùng mỹ nhân kế với thế tử.


Ta ngồi xuống, tự rót một chén trà, uống một ngụm, cãi bướng: “Ta mới có một bộ váy đẹp, hiển nhiên muốn ra ngoài đi dạo, liên quan gì đến ngươi?”

Hắn gật đầu, sắc mặt hòa hoãn hơn nhiều.


Chân chó của ta lại muốn đứng lên (muốn nịnh bợ), rót trà cho hắn: “Cố đại nhân, ta đã gọi Thiết Quan Âm ngon nhất, ngươi cảm thấy mùi vị thế nào?”

  

“Chấp nhận được.”

Ta lại đẩy đĩa điểm tâm vẫn còn nguyên tới trước mặt hắn: “Cố đại nhân, ăn điểm tâm.”

“Cố đại nhân.” Hắn không động vào điểm tâm, nhắc lại lời ta nói, ta ở rất gần, còn có thể nhìn thấy hàng mi rủ xuống, và khóe miệng giương lên của hắn, “Cố đại nhân công vụ bận rộn, làm ngươi đợi lâu rồi.”

Có ý gì?

Hắn vừa nhìn lên, thấy ta không chớp mắt ngắm hắn, cạn lời (3), liền giơ tay cốc đầu ta.


Ta giật mình, vội vàng che búi tóc: “Sớm hôm nay ta mất rất nhiều thời gian mới chải được kiểu tóc này đấy!”

“Thế à?” Hắn đứng lên, nhìn ta thật kỹ, gật đầu, “Hôm nay phấn điêu ngọc trác (4), nhìn từ xa lại đúng là cố phán sinh huy (5).”

Ta không phục: “Nhìn từ xa? Nhìn gần thì sao?”


Hắn cúi đầu, sáp lại gần, dọa ta giật mình đến lùi về sau: “Nhìn gần thì vẫn là đứa ngốc.”

Cái gì?

Ta nhíu mày, hắn lại đột nhiên thẳng người dậy, lạnh nhạt nói: “Việc của Kiều gia ta đã hiểu, tin tức này là từ đâu mà ngươi biết được?”

Ta do dự xua tay: “Ta không thể bán đứng người ta được.”

Cố Lẫm Chi cũng không thèm để ý: “Hình bộ mà cũng có thể để lọt tin tức ra ngoài, xem ra cũng nên chỉnh đốn rồi.
Giờ ngươi đợi chút, ta gọi tiểu đồng tới đưa ngươi về nhà.


Đầu óc ta vẫn chưa bắt kịp, thì hắn đã nhấc chân đi mất, vội nói theo: “Không cần đâu, tự ta có thể trở về.”

“Ta biết ngươi đi đứng rất tốt”.
Cố Lẫm Chi quay đầu, nhướng lông mày, “Án phản quốc lớn như vậy cũng xuất hiện rồi, có biết rằng bao nhiêu gián điệp đang ẩn nấp trong kinh không, muốn cướp người chỉ cần vác ngươi lên chạy là được.”

Ta còn chưa kịp nói gì thì hắn đã vội vội vàng vàng đi mất.


Chỉ còn lại một mình ta vẫn ở đó suy nghĩ: Ta yếu như vậy sao?

~~~~~~~~~~

(1) Ý chỉ người phạm tội nặng, nếu thẳng thắn thừa nhận hành vi tội ác, hoặc xét về tình có thể tha thứ, thì có thể giảm nhẹ hình phạt.
Người dùng lời lừa gạt để che đậy sai lầm của bản thân, cho dù tội nhẹ cũng sẽ bị phạt càng nghiêm trọng.
Xuất phát từ “Tam quốc chí” (Theo 5156edu)

(2) Bản gốc “Toàn bàn thác xuất”: đến bàn tính cũng ném ra.
Ý chỉ nói ra toàn bộ, không giữ lại một chút nào.
Xuất phát từ “Thiên mục Trung phong hòa thượng quảng lục”, quyển 16 (Thời Nguyên - Minh)

(3) Bản gốc “Á khẩu vô ngôn”: ý chỉ giống như người câm, không nói được.
Xuất phát từ “Tỉnh thế hằng ngôn”.


(4) Bản gốc “Phấn trang ngọc trác”: ý chỉ trang điểm trắng trẻo, phấn nộn, như được đẽo từ bạch ngọc, để hình dung nữ tử trang điểm xinh đẹp hoặc em bé da trắng nõn nà; cũng có trường hợp dùng để hình dung cảnh tuyết.
Xuất phát từ “Kim Bình Mai”

(5) Ý chỉ nhan sắc mỹ mạo chỉ trong một cái chớp mắt, hình dung khuôn mặt sinh động, dáng vẻ làm rung động lòng người.
Xuất phát từ “Tặng tú tài nhập quân”.





.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui