Niệm Niệm Có Ăn


Cả buổi sáng, đại nương đẩy xe bán tào phớ dọc trên phố đã đi qua tận ba lần, phủ thế tử cứ như đại lao Hình bộ, đến một con chim cũng không bay qua.


Ta đợi sốt ruột, sớm quên mất phải duy trì tươi cười, đi đi lại lại trong ngõ không biết bao nhiêu bước chân, đến lúc đại nương đi qua lần thứ ba, lấy tiền mua một bát tào phớ.


Ta vô cùng khó hiểu, tại sao lại có nhiều người thích tào phớ ngọt đến thế.
Ta thích ăn mặn, thêm một chút dầu mè, rắc ít hành băm, như vậy phối với cảm giác mềm mềm mịn mịn trong miệng quả là mĩ vị tối cao, không gì sánh được của nhân gian.


Bà ấy lấy ra một cái ghế đẩu nhỏ từ xe đẩy cho ta, ta cầm bát tào phớ, ngồi dựa vào cạnh tường phía sau phủ thế tử, ăn rất vui vẻ.


Đại nương chống tay ở vòng eo bánh mỳ, nhàn rỗi nhìn ta ăn, ánh mắt tỏa ra hào quang tám chuyện: “Cô nương, ta thấy ngươi đã ở đây ngồi xổm cả buổi sáng rồi, chuẩn bị trèo tường hay chui lỗ chó vậy?”

Ta suýt nữa thì phun hết tào phớ trong miệng ra, ho sặc sụa.
Đại nương vội vỗ lưng cho ta: “Haizzz, cô nương à, nhìn ngươi mặc y phục xinh đẹp như vậy, nhất định là công tử trong phủ có lỗi với ngươi, ngươi mới nảy ra hạ sách này rồi.”

Ta rất không dễ dàng thở lại bình thường, ngẩng đầu nhìn: “Đại nương có biết viết không ạ?”

Bà ấy lắc đầu.


Ta nắm chặt tay bà ấy, chân thành nói: “Bà đi học chữ, rồi viết thoại bản nhé, khẳng định là kiếm được nhiều tiền hơn bán tào phớ đấy ạ.”


--

Khi sắp tới buổi trưa, ta dậm chân bèm bẹp về nhà.


Trước cửa một tòa nhà gần cổng chợ đang tụ tập rất đông.
Ta đứng đằng sau nhóm người, kiễng chân, cố gắng nhìn xa hơn.
Trước mặt toàn là nam nhân cao to đứng xem náo nhiệt, chắn tầm mắt của ta đến không còn kẽ hở.


Mặc dù trong lòng ta ngứa ngáy, nhưng cũng rất biết điều thu lại bước chân, quyết định về nhà.


Ai mà biết được lúc này nhóm người lại tự động nhường ra một con đường: “Tránh ra, tránh ra, ai cho phép các ngươi tụ tập ở đây? Quan phủ xử án mà còn không biết điều tránh đi à!”

Mấy nha sai áp giải người từ bên trong đi ra, ta lại không nhịn được tò mò mà nghểnh cổ lên nhìn, một nữ nhân xinh đẹp, quyến rũ, và mấy thị nữ nhan sắc bình thường.
Đây là án gì mới được nhỉ?

Ta vẫn chưa kịp vểnh tai lên, tò mò nghe ngóng người xung quanh bàn tán, thì một đạo ánh mắt lạnh lẽo đã dồn ép, bắn tới đỉnh đầu ta.


Ta hơi co rúm lại, nhìn theo ánh mắt, quả nhiên, trên chiếc kiệu không xa, tên cao to đang vén một góc mành, lặng lẽ nhìn ta.


Tại sao ở đâu cũng gặp hắn hết vậy!

Ta ngoan ngoãn co cổ lại, duy trì khoảng cách mà mấp máy môi với hắn mấy chữ:

“Ta lập tức về nhà.”

Ta không biết liệu hắn nhìn có hiểu không, chỉ thấy hắn cười mà như không cười, nhấc tay thả mành kiệu xuống.


Ta sững ra một lúc, ngay sau đó một cơn tức dâng lên: Làm cái gì vậy!

Hắn dựa vào cái gì mà quản ta!

Quản ta thì cũng thôi đi, lại còn thả mành kiệu không thèm nhìn ta!

Tức chết ta rồi!


  

  --

  

“Người ta cũng không hỏi ngươi, ngươi có tật giật mình cái gì.”

Ca ta đang nằm trên ghế dựa, tiện tay lấy một quyển thoại bản trên bàn: “Ồ, Lâm Niệm, đây là sao, chuẩn bị mở phường kịch à?”

Ta đoạt lại: “Hát kịch gì đâu ạ, muội mà muốn mở phường kịch, nhất định sẽ làm cho cái phường đấy nổi tiếng bốn phương.”

“Như vậy, ca thấy toàn thân muội đều là kịch rồi.” Ca xoa nhẹ mi tâm, “Có thể người ta xưa nay đều không để ý đến muội, một mình muội diễn không thú vị.”

Ta càng bực mình hơn.


Giơ tay ra lôi kéo ca: “Ca đứng dậy đi, đừng ngồi ở trong phòng muội nữa.”

Ca ta lại đột nhiên nghiêm túc: “Đừng làm loạn, Lâm Niệm, ca có việc nói với muội đây.”

Ta dừng tay lại: “Sao vậy ạ?”

“Muội còn nhớ Nhạc Lâm Viễn không, cha hắn đang làm ở hình bộ.” Ca ngồi thẳng người dậy, hạ thấp giọng: “Hôm nay ca đi bãi nuôi ngựa chơi, gặp hắn, hắn nói cho ca biết là Hình bộ đã tra ra chứng cớ thừa tướng thông đồng với địch phản quốc rồi.”

“Thông đồng với địch phản quốc?” Ta há to miệng, “Thông đồng với địch nào ạ?”

“Muội thật ngốc.” Ca không có ý tốt trả lời, “Tại nơi biên quan xa xôi kia, vẫn còn một Liêu Quốc đang nhìn chằm chặp chúng ta như hổ đói.”

“Ba mươi năm trước, Liêu binh xâm lược, tổ phụ của Trần Thiến Thiến xuất trận, huyết tẩy doanh trại, giết hết một nửa tướng lĩnh của bọn hắn mới ép được Liêu Quốc lui lại đại bản doanh.



“Trong ba mươi năm này, Liêu Quốc chắc chắn vẫn muốn báo thù.”

Ta càng nghe càng không rõ: “Lần này đã tra ra được gì rồi ạ.”

Ca vỗ vai ta: “Trước đây cha nương Kiều Vĩnh vẫn nhậm chức tại Lan Châu, tết năm nay mới được triệu hồi kinh, muội có biết là tại sao không?”

Trong lòng ta kinh hãi: “Lẽ nào có liên quan tới việc này ạ?”

“Không sai.” Ca gật đầu, “Chính là bắt được gián điệp ở Lan Châu, hoàng thượng mới chú ý tới, một đường tra tới thừa tướng.”

Ý của ca không nói cũng đã rõ ràng rồi.


Ta im lặng.


Ca nhìn ta, nói tiếp: “Mặc dù cha Nhạc Lâm Viễn chỉ là viên quan nhàn rỗi, chân văn thư, chỉnh lý hồ sơ vụ án ở Hình bộ, nhưng cả ngày nhìn những người tra án ra ra vào vào, cũng nghe được không ít tin tức.
Lần này chỉ sợ Kiều gia là lành ít dữ nhiều.”


.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui