Niệm Niệm Có Ăn


Dịch: Ngát

~~~~~~~~~~

Cuối cùng thì Cố Lẫm Chi là ai mới được chứ?

Ta dựa vào khung cửa sổ bằng gỗ của một phòng bao trên tầng hai Thiên Hương Lâu, nhìn xuống đoàn người qua lại nườm nượp không ngớt ở chợ phiên đối diện, suy nghĩ miên man.


Ca ta mới đi tiễn nhị công tử nhà Mộc thị lang, huynh đệ tốt của ca, trở lại, đăng đăng đăng nện bước lên tầng, mở cửa, ngồi xuống cạnh ta, rót trà, một ngụm uống hết, thoải mái thở dài, rồi chỉnh lại đệm lưng: “Lâm Niệm, muội đang nhìn gì vậy?”

Ta trắng mắt liếc nhìn: “Còn xưng “kinh thành bách sự thông” ạ, muội thấy ca nên gọi là “kinh thành vô sự thông”.”

Ca mặt không đỏ, tim không đập loạn: “Nếu không thì muội đi tìm một người biết Cố Lẫm Chi là ai đến đây xem nào?”

“Hứ.” Ta lại quay đầu ngắm ngoài cửa sổ, “Có một người chắc chắn biết ạ.”

Ca không tin ta, nhặt một miếng bánh hạt dẻ trên bàn cho vào miệng, rồi hớp một ngụm trà Bích Loa Xuân, thỏa mãn, vênh váo bắt chéo chân.


Ta đợi mãi không thấy ca trả lời, không tránh được mà bực tức, đứng dậy giả vờ đi về.


“Ái chà, đây không phải là muốn nhắc tới vị hôn phu của muội sao.” Ca vội kéo tay áo ta, “Việc này không trách ca muội được nhé, ai mà biết người nhà họ Cố lại thần bí như vậy.”


Ồ.


Thấy ta mặt ủ mày chau, ca đút một miếng bánh cho ta: “Đứa bé tội nghiệp, con mèo nhỏ ham ăn cũng không còn lòng dạ nào để ăn rồi.
Muội yên tâm đi, hoàng thượng sẽ không lật lọng đâu.”  

Miếng bánh làm miệng ta căng phồng, ta vẫn không vui vẻ lên được: “Nếu có ngộ nhỡ thì sao ạ?”

“Không có ngộ nhỡ.” Ca lại rất điềm tĩnh, “Lý Quân Nguyệt kia khi truyền lời cho phụ thân đã nói rất rõ ràng, hơn nữa, không cần biết Cố Lẫm Chi là ai, đều là người nhà họ Cố, tất nhiên có quan hệ thân mật với thánh thượng, cũng nhất định sẽ không ngồi yên xem kịch.”

“Muội nghi người chống đối muội lần này là Tần Nhược.” Ta lấy khăn tay lau miệng, hạ thấp giọng, “Cố Lẫm Chi tiễn muội đến cửa Trần phủ, để một mình muội đi vào, vừa lúc gặp Tần Nhược và nha hoàn của ả gấp gấp từ trong viện đi ra, sau khi nhìn thấy muội thì vẻ mặt ả luống cuống, chạy đi rất nhanh.”

“Ca đã nghe ngóng rõ ràng về ả Tần Nhược này, nữ nhi của lão thái phó phủ thượng thư, có bà dì là thái phi, là tài nữ nổi tiếng trong triều.” Ca thu lại vẻ cười đùa cợt nhả, “Điều mấu chốt là ả và thế tử là thanh mai trúc mã.”

Ta hừ lạnh: “Nhiều năm không gặp như vậy, Cố Tư Hoành cũng biến thành tên què, ả thật là tình sâu nghĩa nặng nha.”

“Xuỵt”.
Ca giơ ngón trỏ lên, “Sau khi thế tử trở lại đến nay, đều không lộ mặt trước mọi người, có lẽ không mấy người biết về việc chân hắn.


Ta nhíu mày: “Làm sao có thể ạ?”

“Tuyệt đối chính xác.” Ca lắc đầu, “Lúc trước ca còn tưởng bọn họ đồng tình chúng ta vì chân của thế tử, hôm nay mới biết, hóa ra là bởi vì Tần tiểu thư.
Ả nổi tiếng là khó đối phó, chạm vào ả có thế so với đi chọc tổ ong vò vẽ rồi.”

Ta bắt đầu ngứa răng: “Ồ, muội chính là thích chọc tổ ong vò vẽ đấy ạ.”

Ca gục mặt vào thực đơn, qua hồi lâu mới ngẩng đầu hỏi ta, “Lâm Niệm, lâu lắm rồi chúng ta không ăn món cua lông ở đây, muội có mang đủ tiền không vậy?”

- --

Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn.


Tối hôm đó, ánh trăng rất đẹp, Lạc Cầm đốt một ngọn đèn mang đến bàn sách của ta, nhìn thấy rất nhiều cuốn thoại bản chồng chất trên bàn, mắt mở to: “Tiểu thư, người đây là……….”

Ta một bên cắm đầu vào ghi chép, một bên đáp: “Đi tát sắm gầu, đi câu sắm giỏ (1)”.


?

Lạc Cầm ngây ra một lúc, nhẹ giọng nói: “Vậy em đi chuẩn bị bữa ăn khuya cho tiểu thư ạ.”

Ta nghiên cứu tập hợp tất cả các câu chuyện trong thoại bản về yêu, hận, tình, thù từ xưa đến nay, trong lòng nghĩ: không phải ngươi ngưỡng mộ thế tử sao, ta sẽ làm cho trong mắt thế tử không có ngươi, tức chết ngươi!


Có điều là, nữ tử trong những câu chuyện này rất khác biệt với ta, mỏng manh làm rung động lòng người, tri thư đạt lễ, nhìn thấy lá rơi cũng phải cảm thán thế sự vô thường, lại được người đời thương tiếc, đến hoàng đế cũng muốn từ bỏ hết thảy giang sơn xã tắc vì nàng ấy.


Không thích hợp

Nữ tử này sao lại giống Tần Nhược thế?

Ai mà biết được Tần Nhược ở trước mặt Cố Tư Hoành có làm bộ làm tịch như vậy không?

Ta cắn bút, không được, phải đổi một quyển khác.


...


Nửa canh giờ sau, Lạc Cầm mang cháo tổ yến lên, nhưng ta lắc đầu, bèn nói: "Tiểu thư, em đỡ người lên giường đi ngủ."

...


Sáng sớm hôm sau, khi ta đang ăn cháo thì chợt ngộ ra được một đạo lý: nam nữ trong thoại bản đều tình cờ gặp gỡ.


Nghĩ thấy cũng đúng, Cố Tư Hoành chưa gặp ta bao giờ, cân nhắc lại thì khẳng định ta không bằng Tần Nhược.


Vậy thì không được.


Ta đặt bát xuống, trở về phòng, ngồi vào bàn trang điểm: "Lạc Cầm, em chải kiểu tóc đẹp nhất hiện tại cho ta."

Lạc Cầm hưng phấn vào việc.



Một canh giờ sau, ta búi tóc thiếu nữ cao cao, mặc một bộ áo ngắn, váy dài màu hồng đào, ngồi xổm ở góc tường cửa sau phủ thế tử.


~~~~~~~~~~

(1) Bản gốc: “Công dục thiện kỳ sự, tất tiên lợi kỳ khí” (Luận ngữ – Vệ Linh Công): Người thợ muốn hoàn thành tốt công việc của mình thì trước tiên phải mài công cụ sắc bén.


Tập tin gởi kèm:

Chú thích: cua lông (google)



cua lông.JPG [ 149.17 KiB | Đã xem 496 lần ]

Chú thích: không biết có phải đây là bộ "nhữ quần" mà bạn Niệm mặc không?




.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui