Năm năm sau.
Xe chậm rãi tiến vào vườn trường, cây ngô đồng cao to lẳng lặng đứng ở hai bên, khi có cơn gió thổi qua, lá cây lại bắt đầu xao động, tiếng lả tả nho nhỏ vang lên….
Năm ấy khi rời đi cũng đồng dạng là cái mùa này, cây ngô đồng đã đối diện với thật nhiều mùa đông giá lạnh, lá cây lại được sinh trưởng, màu xanh biếc, phi thường sum xuê.
Giống như tất cả đều chưa từng có sự biến hóa, những dãy nhà cao tầng này, những cây ngô đồng bên đường này dường như không có một điểm biến hóa, vẫn là hình dạng như trước đây, thậm chí kiểu dáng trang phục mùa hè mỏng nhẹ của các học sinh đang nói cười đi bên đường cũng giống như trước đây….
Chỉ là, tất cả đã thay đổi, bởi vì hắn đã thay đổi, không còn là một thanh niên như trong đám người kia tùy ý tươi cười ở vườn trường, tiêu pha như thời thanh xuân nữa.
Hắn từ nơi này mà ly khai, ly khai tròn năm năm.
Năm năm sau, hắn đã trở về, hắn phải trở về.
Bởi vì, năm năm trước khi rời đi, hắn đã để lại một món đồ quan trọng nhất của hắn, hắn để lại trái tim của hắn, tình yêu của hắn, sự dịu dàng cùng quyền lợi vui cuời đều bị bỏ quên ở nơi này.
Năm năm qua đi, hắn phải đến để thu hồi lại.
Vì vậy, hắn đã trở về.
Màn đêm buông xuống, ráng chiều ở đây so với ánh đèn màu rực rỡ về đêm ở trong thành phố lớn, sự sầm uất ồn áo huyên náo ở bên ngoài, hắn cảm thấy yên ổn, dấu vết năm tháng lưu lại trên người không chỉ khiến hắn pha tạp, khiến hắn già dặn, cũng lắng đọng tích lũy, khiến hắn nội liễm(1), khiến hắn vững vàng, khiến hắn lãnh đạm, khiến hắn ung dung, khiến hắn tao nhã trầm tĩnh, khiến hắn luôn giữ được lòng tin cùng sự tĩnh mịch khi đối mặt với tất cả những điều phù phiếm….
Khi xe gần đi vào trường, Chu Niệm cảm thấy thời gian như đang lui lại, lui về thời khắc hắn vừa mới vào ngôi trường này, khi đó hắn như con thoi đứng giữa cây xanh trong vườn trường cùng dãy phòng học cũ kỹ này, hắn có một loại ảo giác hoảng hốt, như đang ở trong mộng, hắn đã đến đây rất nhiều lần, định trước sẽ có thiên ti vạn lũ(2) quan hệ cùng hắn.
Gặp được người kia, sau đó từng chút từng chút yêu, cho đến hắn không thể xóa đi tình yêu ấy ở trong lòng, hắn có chút sợ hãi cùng kinh nghi, tất cả đều đã được ông Trời định sẵn, khi đó, hắn đã nghĩ như thế.
Người kia cũng giống như ngôi trường này, trầm tĩnh như nhau, tính cách lãnh đạm mà ôn hòa hiền hậu, anh thường xuyên nở một nụ cười nhẹ, chỉ thỉnh thoảng mới cười to một tiếng, khi đó mới biểu lộ ra nhiều tình tự hơn.
Chu Niệm nhớ, khi đó, việc hắn thích làm nhất chính là lẳng lặng nhìn người kia, nhìn nét mặt tươi cười của anh, nhìn dáng vẻ ôn nhuận của anh, nhìn nét mặt yên bình khi say ngủ của anh, nhìn những biến hóa rất nhỏ trên gương mặt anh khi anh vui vẻ hay tức giận, cứ nhìn chăm chú như vậy, ánh mắt dần trở nên sâu sắc, nhìn chăm chú vào anh, nhìn cho đến khi anh trở thành ấn ký sâu sắc vĩnh viễn khắc ở trong đầu hắn, khắc vào sâu trong linh hồn hắn. Đó là tình yêu của hắn, là tình yêu sâu sắc của hắn, là cảm nhận về tình yêu sâu nặng cùng nỗi đau đớn sâu sắc của hắn.
Trước mắt là ngôi trường cũ kỹ đã có trăm năm lịch sử, thời gian năm năm chung quy đã lưu lại một ít vết tích trên người nó, cái cây cao to kia là hắn và thầy đã từng đi qua, bờ tường kia vốn vô cùng loang lổ bây giờ đã được quét vôi lại, còn có ở chỗ kia vốn không có luống hoa, nhưng bây giờ lại trồng loại hoa đỗ quyên….
Xe chậm rãi chạy về phía trước, mà ánh mắt của hắn lại quyến luyến ở từng nơi hồi tưởng về kỉ niệm, cho đến khi đoạn thời gian tốt đẹp nhất ấy của hắn hiện ra trước mắt.
Cứ như vậy mà yên lặng ngồi trong xe, hắn nghĩ hắn có thể cứ mãi lưu luyến trong hồi ức mỹ hảo như vậy không cần tỉnh lại, thế nhưng, khi một thân ảnh đập vào trong mắt hắn, tất cả những kí ức đã qua nhập nhanh vào đầu hắn, mà hiện thực, lúc này mới chuyển động, tàn khốc hiện ra trước mặt hắn.
Khi Chu Niệm ngẩng đầu lên từ trong mạch suy nghĩ, cũng vừa lúc người kia đi qua một thân cây ở phía trước xe của hắn, bóng lưng gầy yếu, đèn đường chiếu lên sườn mặt của anh, nhu hòa mà trầm tĩnh, giống như hình ảnh nơi cuối hành lang, trầm tĩnh mà an tường, chính là sườn mặt đó, chính là sự dịu dàng đó, chính là sự trầm tĩnh đó, chính là dáng hình từ tốn mà duyên dáng đó, vĩnh viễn ngâm xướng không ngừng nghỉ trong đầu của hắn, khiến hắn say đắm, khiến hắn như sa vào bùa chú….
Chu Niệm cứ như vậy mà nhìn bóng lưng của người kia, kỳ thực hắn không hề nhìn thấy rõ ràng, nhưng hắn vẫn biết, người kia chính là anh, thế cho nên dù phải chuyển thành đui mù, thậm chí chớp con mắt một cái cũng không dám, giống như là sợ rời mắt đi một chút, cái bóng lưng kia sẽ biến mất, sẽ khiến hắn hoài nghi tất cả những gì hắn đang nhìn thấy chỉ là một giấc mộng.
Có lẽ là Sở Mộ phát hiện ra điều gì, dừng chân quay đầu lại nhìn một chút.
“Anh, làm sao vậy?” Người nam sinh bên cạnh anh cũng dừng lại nhìn chung quanh một chút, dò hỏi.
Trên mặt Sở Mộ hiện ra một tia thất vọng mờ nhạt đến xa xăm, lắc đầu, “Không có gì!” Tuy là đáp như vậy, nhưng bản thân vẫn nhịn không được quay đầu lại nhìn một lần nữa, giống như trái tim sản sinh một loại cảm ứng, bỗng chốc đập kịch liệt, nhịp đập kích động ở nơi ấy, bị nó dẫn dắt, khiến anh cảm thấy mình có thể chờ đợi, thế nhưng, chung quy vẫn không tránh được, cuối cùng chỉ biết cảm thấy thất vọng, nương theo nỗi thất vọng thường là nỗi cô đơn cùng tịch mịch khi mà sự bình tĩnh ở đáy lòng bỗng chốc bị đánh vỡ.
Chu Niệm ngồi ở trong xe, hắn biết người kia quay đầu lại không nhìn thấy hắn, thế nhưng, trái tim của hắn vẫn không khỏi loạn đập một trận. Một trái tim giống như vậy, đã lâu lắm rồi hắn mới lĩnh hội qua, chỉ những lúc nhớ đến anh, hắn mới có thể không khống chế được mình như vậy.
Chu Niệm siết chặt nắm tay, rõ ràng Sở Mộ vừa mới quay về trường học chưa được bao lâu, tại sao có thể có học sinh khác đi theo phía sau anh.
Hắn đã cho rằng thầy sẽ chờ hắn, chí ít sẽ không nhanh quên hắn mà đi tìm người khác như vậy, không nghĩ tới hắn đã đánh giá sai sức nặng của năm năm thời gian, hơn nữa cũng đã đánh giá sai trọng lượng của hắn trong lòng thầy, khi chính hắn đem anh trở thành sự tình duy nhất trong cuộc đời, chẳng lẽ người kia chỉ đem hắn trở thành vẻn vẹn mấy năm hồi ức, mà khi đoạn hồi ức ấy có chút phai màu, thì sẽ tìm một hồi ức mới thay vào sao?
Chu Niệm không khỏi phi thường tức giận.
Hắn biết, năm ấy khi hắn ly khai, thầy liền xuất ngoại, học ba năm đại học tiến sĩ ở Mỹ, nhân tiện làm nghiên cứu sinh, rồi ở lại hơn một năm, làm giảng sư, năm trước mới về nước, rồi trở lại trường học cũ tiếp tục cuộc đời dạy học.
Chu Niệm vẫn ép buộc chính mình, cho đến khi bản thân chưa trở nên cường đại, khi gặp phải bất cứ sự tình gì đều có thể có đủ năng lực bảo hộ thầy, hắn nhất định sẽ không can thiệp vào cuộc sống của anh, nhất định sẽ không đi quấy rầy anh.
Song, bất luận là việc gì hắn đều có thể khống chế được bản thân, duy chỉ việc này là hắn không làm được, biết được thầy đã về nước, hắn vô pháp ức chế bản thân không đến nhìn anh, nỗi nhớ nhung càng ngày càng trầm trọng, hệt như thủy triều đang không ngừng dâng lên, rất nhanh đã bao phủ lý trí của hắn, hắn đã đến, bỏ xuống mọi việc để đến đây nhìn anh, hắn vốn chỉ muốn đến nhìn anh rồi thôi, thế nhưng khi nhìn thấy thầy đi đi cười cười cùng với một người khác thì, dự định ban đầu chỉ đến nhìn anh của hắn, bây giờ gặp phải tình huống này liền căn bản vô pháp thỏa mãn hắn, hắn vô pháp khoan nhượng bất cứ kẻ nào khác tiếp cận thầy của hắn, cướp đi thầy của hắn….
Đấu tranh tâm lý một phen, Chu Niệm xuống xe, dọc theo con đường mà hắn đã đi vô số lần, có vô số hồi ức của chính mình, hắn đi rồi lại đi, đi vào trong tình cảm hắn vẫn không sao bỏ xuống được, đi vào trong tình yêu mà hắn đang muốn tìm về, sự ôn nhu của hắn, nụ cười của hắn…
Đi đến phía trước, không cần bất cứ chỉ thị gì, thậm chí là nhắm mắt lại, hắn dường như cũng đều có thể đi đến trước cánh cửa sổ kia, cánh cửa sổ mà hắn thường xuyên nhìn chăm chú ngày trước.
Hắn cứ như vậy mà lẳng lặng đứng dưới tàng cây đối diện cánh cửa sổ, cả người một bộ âu phục màu đen, cà vạt được thắt rất thẳng, cẩn thận tỉ mỉ, lạnh lùng uy phong, rồi lại làm cho người ta có cảm giác buồn phiền vô hạn.
Mỗi một người đi qua hắn trên con đường nhỏ đều nghiêng đầu nhìn hắn, thậm chí có người muốn đến hỏi hắn xảy ra chuyện gì nhưng lại thôi, bất quá, bởi vì tư thái lãnh ngạnh của hắn, làm cho ai cũng không dám tiếp cận.
Hắn còn nhớ thanh thanh sở sở, một đêm mùa đông nọ, hắn cũng từng đứng ở chỗ này như vậy, muốn tiếp cận rồi lại bồi hồi, cuối cùng hắn đã cố lấy dũng khí, hắn nhớ rõ, lần đó, hắn chiếm được nụ hôn của thầy, khởi đầu đoạn ký ức mỹ hảo kia của hắn, cũng là năm năm cô tịch chờ đợi duyên phận ban sơ…
Cây mai vàng phía trước cửa sổ đã lớn lên rất nhiều, lá cây tươi tốt, che lấp hơn phân nửa cửa sổ, cửa kính được mở ra, cửa sổ có rèm màu xanh lá cây bên trong đóng lại, rèm cửa được bán buộc lên, ánh đèn từ trong phòng ngủ xuyên qua chiếc rèm cửa sổ chiếu ra ngoài, như một cõi mộng mông lung, Chu Niệm sợ đi vào sẽ đánh vỡ nó, thế nhưng trong đầu lại kêu gào hãy mau đi đến đánh vỡ nó ra.
Sau cùng, hắn nhấc chân đi vào hành lang.
Khi đứng trước cánh cửa ở lầu hai, hắn ngược lại không còn do dự, đưa tay gõ cửa.
Rất nhanh liền truyền ra một tiếng hỏi “Ai vậy?”, thanh âm trong trẻo mà cao vút, đây không phải là thanh âm của Sở Mộ, như vậy, thanh âm này chỉ có thể là của người đang ở bên Sở Mộ, người được Sở Mộ mang về.
Nghe thấy thanh âm kia, trong nháy mắt trái tim của Chu Niệm bỗng chốc nặng trĩu, ánh nhìn cũng trầm tối hơn rất nhiều.
Cửa mở, xuất hiện ở cửa chính là một đại nam hài vóc người cao gầy tướng mạo anh tuấn khí thế, đôi mắt rất to, có chút mắt đào(3), dễ nhìn. Cậu nhìn thấy một người đàn ông cao to mặc âu phục mang giầy da, khí độ bất phàm liền sửng sốt một chút, nghi hoặc hỏi, “Anh tìm ai?”
“Tôi tìm Sở Mộ.” Thanh âm Chu Niệm yên ả trầm thấp, cũng không nhìn ra một tia gợn sóng nào trên mặt hắn, bình tĩnh mà nghiêm túc như lúc thảo luận công việc.
“Anh, có người tìm!” Đại nam hài hô một tiếng vào trong nhà, đè ép khí thế của Chu Niệm, còn chưa xem xét thân phận của Chu Niệm thì đã trực tiếp mời hắn vào nhà.
“Ai vậy?” Sở Mộ đi ra từ phòng ngủ, không đeo mắt kính, nhìn thấy một thân ảnh cao lớn, nhưng không nhìn thấy rõ gương mặt, hình như không phải là người anh quen, anh phán đoán một hồi, sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc nhìn về phía Đàm Văn Bác.
Đàm Văn Bác nhanh chóng đọc hiểu biểu hiện nghi hoặc trên gương mặt Sở Mộ, “Anh, anh không nhận ra à?”
Sở Mộ vừa từ nước ngoài trở về chưa tới nửa năm, anh nghĩ không chừng đây là người anh quen biết trước kia, nhưng vốn những người quen biết lâu như vậy hầu như đều không nhớ rõ tướng mạo, cho rằng đây chắc là một người bạn cũ bị anh quên, bèn cười nói, “Xin chào! Mời ngồi, xin hỏi anh đến tìm tôi có chuyện gì không?”
Không thể nghi ngờ việc không nhận thức này của Sở Mộ đối với Chu Niệm mà nói là một cú đả kích trầm trọng nhất, hắn đã tưởng tượng qua vô số tình cảnh khi hai người gặp mặt, lại duy nhất ngoại trừ loại tình cảnh này, dù thầy có bạc tình như thế nào thì cũng đừng đến mức quên sạch sành sanh hắn như thế chứ.
Tuy rằng sự thống khổ trong lòng như phiên giang hải đảo(4), nhưng nét mặt của Chu Niệm vẫn không quá thất thố, chỉ là trong lời giới thiệu về bản thân lại mang theo vẻ châm chọc, “Bỉ(5) họ Chu, là học sinh đã nhận qua sự dạy dỗ của thầy Sở trước đây.”
Nghe thấy thanh âm của hắn, đôi mắt bị cận thị nặng của Sở Mộ triệt để sửng sốt, anh yên lặng đứng một chỗ căn bản không có cách nhúc nhích, muốn mở miệng gọi ra cái tên kia, thế nhưng cái tên ấy đã áp quá sâu dưới đáy lòng không cách nào phát ra được, anh chỉ có thể lẳng lặng mà đứng như vậy, thời gian như bỗng chốc quay lại, mà anh thì đang ở vào cái năm ấy khi hai người xa nhau, là người mà dù đau đến ngất đi cũng không nguyện tỉnh lại, anh vẫn chỉ là cái người kia, là người chưa bao giờ thay đổi mà cũng không thể thay đổi.
Đàm Văn Bác bưng nước trà đi ra, xem hai người đứng cách nhau một khoảng không hề có động tĩnh gì, cảm thấy vô cùng kỳ quái, nói, “Anh, các anh đứng làm cái gì? Trà pha xong rồi, uống trà đi!”
Lúc này Sở Mộ mới hồi phục tinh thần lại, đồng thời còn dùng hai tay xoa mặt mình, anh cho rằng mình sẽ chảy nước mắt, thế nhưng, trên mặt lại khô ráo, cái gì cũng không có. Tựa như năm đó khi Chu Niệm ôm anh lần cuối cùng, nói với anh “Tạm biệt”, khi đó, anh cũng cho rằng trên mặt anh sẽ có nước mắt, khi ấy, kỳ thực trên mặt anh cũng khô ráo, cái gì cũng không có chảy ra, thế nhưng, nước mắt, không biết tự lúc nào đã lấp lánh, có lẽ, nó vẫn luôn tồn trữ ở nơi đó, vào một thời gian nhất định, nó sẽ cuồn cuộn mà chảy ra….
Chu Niệm đi đến ngồi xuống sô pha, bộ sô pha này đã không còn là bộ sô pha cũ, là một bộ mới, bộ sô pha ca rô màu kem.
Sở Mộ đứng ở nơi đó, ánh mắt quét lên người Chu Niệm một hồi, đột nhiên anh trở nên hoảng trương không biết phải làm sao, anh bước từng bước về phía trước, nhưng bước chân không vững thậm chí thiếu chút nữa đã ngã xuống, may có Đàm Văn Bác tiến lên đỡ anh, nhìn sắc mặt anh hơi trở nên trắng, quan tâm mà hỏi han, “Anh, làm sao vậy?”
Sở Mộ nhìn Đàm Văn Bác một cái, hít sâu một hơi, lúc này mới hơi hồi phục lại bình thường, nói với cậu, “Văn Bác, hôm nay em trước về phòng ngủ đi.”
Đàm Văn Bác nhìn hai người trong phòng một chút, cảm thấy bầu không khí có chút quái dị, cậu nắm bàn tay của Sở Mộ, nói, “Em đi đây! Anh, em lấy số bài tập anh đã sửa xong của lớp em phát ra nha, như vậy số còn lại đợi khi lên lớp có thể dễ dàng chấm hơn.”
Sở Mộ gật đầu.
Đàm Văn Bác liếc mắt nhìn người mặt không chút thay đổi ngồi trên sô pha một cái, cảm thấy bầu không khí hiện tại ở trong phòng càng ngày càng quỷ dị, thậm chí cậu còn cảm nhận được một loại giống như sát khí phát ra từ người kia, khiến cậu cảm thấy run rẩy sợ hãi không thể hiểu được.
Đàm Văn Bác cầm lấy vở bài tập để trong ngăn tủ nhỏ, rồi lại liếc mắt nhìn Chu Niệm một cái, lúc này mới nói một câu với Sở Mộ, “Anh, em về!”
Lúc này mới ly khai.
__
Chú giải
(1) Nội liễm : nội = bên trong; liễm = thu >>>> tính cách hướng nội.
(2) Thiên ti vạn lũ : hình dung loại quan hệ tương hỗ mật thiết mà phức tạp.
(3) Mắt đào( Đào hoa nhãn) : mắt dài, đuôi mắt mỏng và hơi cong, hình dạng giống cánh hoa đào, mắt luôn ươn ướt, ửng đỏ. Lúc thường không cười nhưng mắt vẫn như cười. Khi cười thì mắt như biến thành hình trăng lưỡi liềm tóm lại là, ai muốn biết hình dạng của mắt này cứ nhìn chị Tịt (SNSD Tiffany).
(4) Phiên giang đảo hải : ý chỉ sự rối loạn của 1 việc nào đó.
(5) Bỉ : lời khiêm tốn, tự gọi mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...