Quen nhau chính thức, Minh Diệp thường xuyên đưa Thanh Ngọc đi chơi, mua sắm, chuẩn bị cho cô mọi thứ không tiếc tay.
Đây là chính thức quan tâm đến cô mà không phải âm thầm như trước. Họ
cùng nhau đi ăn, đi dạo, đêm đến xa nhau rồi lại nhớ nhau, nhắn tin gọi
điện cả đem cho thỏa nỗi nhớ.
Hôm nay Minh Diệp nghỉ làm, vì sinh nhật anh nên anh muốn dành cho Thanh Ngọc một ngày, liền dẫn cô đi nghỉ mát.
Hai người bên nhau trong bữa tối đầy nến và hoa hồng, trên bàn toàn là
những món ăn do Thanh Ngọc làm đầu bếp, Minh Diệp làm phụ bếp.
Rồi sau những phút giây hạnh phúc là những phút giây yên bình bên nhau.
Ở bên hồ bơi của căn biệt thự riêng ngoài biển, Thanh Ngọc nằm tựa vào Minh Diệp, lắng nghe từng nhịp tim của anh.
- Em mệt chưa? – Minh Diệp hỏi.
- Em không mệt, nhưng gió hơi lớn, chúng ta vào trong nha!
- Ừ vậy anh đưa em đi nghỉ, cũng muộn rồi.
- Vâng!
Hai người vào nhà, Minh Diệp đưa Thanh Ngọc vào phòng, anh ôm cô, hôn cô:
- Chúc ngủ ngon, mèo nhỏ!
- Vâng!
Sau đó là một nụ hôn ở môi. Nhưng nụ hôn này lại kéo dài, dài đến không thể thở nổi, không khí trong phòng ái muội.
Tuy quen nhau được một thời gian nhưng Minh Diệp tôn trọng Thanh NGọc, để cô tự mình suy nghĩ, tự nguyện giao cho anh.
Hơi thở gấp gáp, anh một bụng dục hỏa thiêu đốt,. Cố lấy lý trí, anh khàn giọng hỏi cô:
- Được không em? – vừa hỏi, tay anh vừa nhẹ nhàng, cẩn thận di chuyển đến những nơi nhạy cảm.
- ……………..- ma xui quỷ khiến, Thanh Ngọc lại gật đầu.
Và thế là hai người cởi bỏ mọi ngại ngùng, dây dưa triền miên. Từng nụ
hôn gấp gáp của Minh Diệp hạ xuống, bàn tay di chuyển khắp người Thanh
Ngọc, làm cô run lên theo nhịp di chuyển của bàn tay anh.
Anh
biết cô không có kinh nghiệm, dẫn dắt cô từ từ trải nghiệm. Non nớt,
Thanh Ngọc chỉ biết cong mình hứng tất cả những cảm giác của mình bây
giờ.
Vật nam tính Minh Diệp đưa đến nơi tư mật đã ướt át, hôn lên môi cô:
- Ban đầu có chút đau, em cố chịu. Nếu đau quá cứ nói anh, anh không muốn em bị thương tổn.
- Vâng! – Thanh Ngọc nhỏ nhẹ trả lời.
Tiếng nói nhẹ nhàng như kích thích Minh Diệp. Anh đưa vào bên trong.
Thanh Ngọc cong mình đau đớn, như có giọt nước mắt vương ở trên mi.
- Ngoan! Nếu đau thì cắn anh!
- …..- cô lắc đầu.
Ngừng một lát để cô quen với mình, anh bắt đầu từ từ di chuyển. Anh kìm chế đến mồ hôi nhễ nhại. Từ từ rồi nhanh dần, sau đó là cả hai cùng dây dưa, cho đến khi Thanh Ngọc mệt mỏi ngủ thiếp đi. Minh Diệp đứng lên,
bế cô vào lau nước âm rồi mặc váy ngủ cho cô, ôm cô ngủ.
Và họ, bước sang một bước ngoặt khác!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...