Niệm Bồ Công Anh
Xuân Phong ấm áp càng kích thích thêm bầu khí náo nhiệt trên thiên đường miền nhiệt đới Kình Long Đảo. Tuy mới cuối xuân đầu hạ nhưng nhiệt độ trên đảo đã rất oi bức nên dân đảo có một thú vui tao nhã đó là tắm biển.Hôm nay nhà Đông Phương do phải đón tiếp đại công tử đi xa trở về nên không có mặt ở bãi biển khiến mọi người có phần mất hứng.Thôi hôm nay không tắm biển nữa đến Đông Phương gia coi náo nhiệt……
Một đám đông tụ tập trước Đông Phương phủ chứng kiến một màn thề non hẹn biển giữa Đông Phương Nhị tiểu thư và ai kia ấy nhỉ? Người qua đường Ất khều khều người qua đường Giáp hỏi…Để trả lời thắc mắc của hắn một giọng nam trầm êm ái vang lên.
“Chúc mừng, sư huynh và sư tẩu vậy là chúng ta có thể thành sui gia rồi” Một trung niên nam tử trường bào lam nhạt, tóc màu ngân bạc, phượng nhãn tà mị xanh thẳm như đại dương. Ánh vàng chiết phiến phe phảy uyển chuyển lách mình qua đám đông vây quanh đôi kinh đồng ngọc nữ.
“Sư đệ? ai nói ta sẽ gả con gái vàng gái bạc nhà ta cho con trai tên biến thái nhà ngươi?” đảo chủ sau cơn choáng váng quay sang quát.(Tác giả: chưa biết ai biến thái hơn ai á…)
“Sư huynh, bây giờ cản cũng đã muộn rồi con gái huynh đã định là con dâu ta” Trung niên nam tử gân cổ lên cãi.
“Này hai người có thôi đi không, đều lớn cả rồi mà cứ như tiểu hài tử”đảo chủ phu nhân ngán ngẩm nhìn hai đại soái ca một thời ai.., thật là thơi gian không buông tha một ai.
“Nương tử hắn bắt nạt ta” đảo chủ không bị lời nói của ai đó ảnh hưởng liền biến mình thành dây leo quấn lấy phu nhân kêu lên uỷ khuất.
“Sư tẩu a, tẩu phải cho đệ một cái công đạo”
“Tướng công, Đoan Mộc Viêm An từ nay đừng nói là quen biết với ta” phu nhân thực sự bị hai kẻ già không nên nết này chọc cho phát điên. Tức tối đỡ đại công tử đang nằm xụi lơ ở góc tường vào nhà.
Đông Phương Vô Song thật thảm hại bị mẫu thân lôi đi vào, nhưng miệng vẫn không yên phận lải nhải.”Đoan Mộc Huyền Ngự thù này ta không báo thề không làm quân tử” (tác giả: Song ca huynh là tiểu nhân mà, nên chắc thù này để kiếp sau đi)
Nãy giờ lo ngó lơ xung quanh nên quên mất hai nhân vật chính. Đoan Mộc Huyền Ngự vẫn thất thần nên không nhận ra vị vương phụ đáng kính trọng của hắn đang khiến gà bay cho sủa náo loạn cả một vùng.
“Ngự ca ca chúng ta vào nhà đi”
“Ân” Huyền Ngự sủng nịnh bế tiểu Băng Nhi vào bên trong.
“Huyền Ngự hiền chất đi đường xa chắc mệt, phòng ốc đã dọn dẹp ngươi đi nghỉ một chút đi” phu nhân hoà nhã nhìn con rể tương lai, nàng rất ưng ý với”con rùa vàng” này.Năm xưa nếu không phải đã lỡ vướng vào đảo chủ thì cha của tên hiền tế này chắc cũng được nàng nạp vào làm đệ nhất hồng bài cho tướng công quán. Tiểu nữ của nàng quả có mắt nhìn không sai.
“Đa tạ bá mẫu quan tâm” Huyền Ngự lễ phép cúi mình vì không thể thi lễ tay còn đang bận bế tiểu Băng Nhi.
“Ngự ca ca sẽ nghỉ ở đâu?”
“Hiền chất sẽ ở Thuỷ Liên Các với Viêm An bá phụ của con” phu nhân từ mẫu vuốt má tiểu nữ trả lời.
“Ứ không chịu đâu, Ngự ca ca phải ở Tử Băng Lâu với ta cơ” tiểu Băng Nhi vừa nói thì đồng thơi mặt lệ cũng rưng rưng tung đòn sát thủ khiến Ngự ca ca nhà chúng ta gật đầu cái rụp đi theo nàng về Tử Băng Lâu. Lúc Huyền Ngự bế Băng Nhi ra khỏi cửa không hiểu trong ánh mắt to trong suốt kia ánh lên một tia quang mang kì lạ khiến người khác phải rùng mình.Chỉ có phu nhân là cười bí hiểm lẩm bẩm “Đúng là hổ phụ sinh hổ tử”
—————-
Tử Băng lâu được bắt đầu xây dựng từ khi tiểu bảo bối của nhà Đông Phương vừa mới thành hình trong bụng mẹ. Mọi thành viên trong Đông Phương gia đều dốc hết yêu thương vào công trình này tuy không quá xa hoa như ý nguyện của lão đảo chủ và tứ đương gia, nhưng thanh nhã thoát tục đầy kì hoa dị thảo. Nhưng lại tròn tròn đáng yêu như chốn kỉ niệm của phu nhân và đảo chủ.Đến lúc tiểu Băng Nhi biết nhận thức đại thiếu gia còn cất công mang ấu trùng rất nhiều loại hồ điệp tăng thêm vẻ sinh động(thực ra là đem sâu về doạ tiểu Băng nhưng không ngờ phản tác dụng), ngoài ra còn có cả một nhà nuôi chim bồ câu lớn trong khuôn viên của Tử Băng Lâu.
“Ngự ca ca, huynh bế muội cả chặng đường có mệt không”Tiểu Băng Nhi đưa tay nhỏ bé vuốt những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Huyền Ngự.
“Ta không sao” Huyền Ngự bất giác đỏ mặt trước hành động bất ngờ của Băng Nhi.
“Hay là Ngự ca ca đi tắm đi”Tiểu Băng Nhi tà tà đề nghị.Hắc hắc ta thực sự muốn xem cơ thể của Ngự ca ca một chút, tiểu oa nhi gian xảo thầm nhủ.
“Vậy Băng Nhi chờ ta một chút nhé”
“Sao Lại phải chờ?” Băng Nhi mở lớn đôi mắt ngây thơ vố số tội hỏi.
“Cái ….cái này…”
“Băng Nhi muốn tắm cùng với Ngự ca ca cơ”
“Không thể”
“Sao lại không thể? có phải Ngự ca ca ghét Băng Nhi rồi không”Đôi mắt ngây thơ giết người lại tiếp tục ngấn nước làm Đoan Mộc thiếu chủ không thể kiềm chế đành tuân theo sự dẫn dắt của tiểu bảo bối đến dục phòng.
Phía sau Tử Băng lâu một hồ tắm nước nóng thiên nhiên được can thiệp bởi một chút bàn tay con người càng trở nên tuyệt hảo. Bốn trụ đá hoa cương cao vút xung quanh làm giá đỡ cho những bức mành tre dài buông xuống. Nếu có nhã hứng có thể kéo một bức mành lên vừa tắm vừa ngắm biển rất thi vị.
“Ngự ca ca sao còn chưa thoát y phục?” tiểu Băng Nhi hồn nhiên cởi ngoại bào còn lại áo lót(Tác giả: mẹ ơi ta còn tưởng nàng cởi hết..) hoà mình vào làn nước ẩn hiện trong tầng hơi nước mờ ảo.
“Hay để Băng Nhi giúp” tiểu Băng Nhi lao lên bờ cầm vạt áo Huyền Ngự bắt đầu giằng co.
“Băng Nhi không được, nam nữ thụ thụ bất thân” Huyền Ngự cố bảo vệ khỏi bị cưỡng đoạt nhưng lại không dám mạnh tay vì sợ tiểu oa nhi đau.
“Ta không phải là chưa thấy qua nam nhân, đại ca và phụ thân ta đều đã thấy qua lúc tắm biển”
“Nhưng tắm thì khác”
“Khác chỗ nào chẳng phải Ngự ca ca có cái gì ta cũng có cái đó sao?” lần này là do Băng Nhi ngây thơ thực sự.
“Ách thực sự là có thứ ta có mà nàng không có” Huyền Ngự khó xử trả lời.
Tiểu Băng Nhi kiên quyết không bỏ cuộc tiếp tục lôi Huyền Ngự xuống nước cho bằng được. Bỗng cơ thể nhỏ bé mềm nhũn gục xuống, hơi thở chậm rãi đều đều.Đoan Mộc Huyền Ngự hốt hoảng nhìn lên tìm thủ phạm, hay tay vẫn ôm chặt Băng Nhi bảo vệ.
Đoan Mộc Viêm An đưa tay lên miệng làm hiệu giữ im lặng.
“Ngự Nhi đưa con dâu về phòng ngủ đi, ta chỉ điểm hôn huyệt của nó thôi”
“Tại sao?”
“Không cần nhiều lời?” Huyền Ngự không nói gì thêm bế nhân nhi nhỏ bé vào tẩm phòng sau khi vuốt góc chăn thẳng thớm mới yên tâm trở ra ngoài.
“Vương phụ”
“Xong rồi?”
“Ân”
“gần đây có thấy gì khác là trong cơ thể không?” Gương mặt anh tuấn bông đùa bỗng dưng ngựng đọng.
“Dạ không, ý vương phụ là….?”
Đoan Mộc Viêm An thở dài quay sang nhìn con trai.”Ngự Nhi một mùa trăng nữa là đến sinh thần lần thứ mười tám của ngươi ta cũng không muốn giấu con nữa. Gia tộc Đoan Mộc chúng ta thực ra là hậu duệ của long tộc.Tuy đã đồng hoá với con người trong một thời gian dài nhưng dấu vết của Long tộc không thể biến mất hoàn toàn. Khi chạm vào nước nóng chúng ta sẽ biến thân thành Long nhân nửa thân dưới sẽ mọc vẩy biến thành đuôi rồng. Nhưng chuyện này chỉ đối với long nhân trưởng thành thôi, con thì còn nhỏ dòng máu Long tộc còn mãnh liệt một khi ra khỏi Huyền Minh cung có thể bị biến thân bất cứ lúc nào. Để không làm Băng Nhi sợ hãi con hãy trở về Huyền Minh cung tôi luyện thêm đi”
Đoan Mộc Huyền Ngự mặt không huyết sắc trân chối nhìn phụ thân.Bây giờ hắn đã hiểu vì sao từ nhỏ hắn luôn phải thích nghi với nước lạnh ngắt dù đông hay hạ.Nhưng ghê gớm hơn hắn dường như vừa tìm được thứ gì có ý nghĩa lại phải chia xa, thực sự là trêu ngươi mà.Ông trời sao quá nhẫn tâm sao hắn lại phải gánh chịu lời nguyền đáng ghét của gia tộc Đoan Mộc chứ?…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...