Nhiều ngày lăn lộn tại kinh thành nhưng tin tức về vương phụ vẫn không thu được gì. Đoan Mộc Huyền Ngự chán nản thở dài, ngán ngẩm nhìn qua cái tên nghĩa đệ Đông Phương Vô Song đang trêu hoa ghẹo nguyệt bên kia. Đến bây giờ gần ba tháng Huyền Ngự vẫn tự hỏi tại sao lại đi kết bái với hắn.
“Ai…. vị này công tử sao lại tịch mịch ngồi một nhìn ở đây,hay để tiểu nữ uống rượu giải sầu cùng ngài” ẻo lả yên chi ngọc phấn nữ nhân xà vào lòng Huyền Ngự cười khúc khích quyến rũ. Đệ nhất hồng bài của Điệp Mộng Lâu mê mị động lòng người cho đến nay nàng chỉ chào thua trước Lam Kiều của Thiên Tầm Môn. Nhưng với vị công tử có mái tóc đẹp hơn cả ánh minh nguyệt, nhãn thần như bích ngọc này nàng đã động tâm, nhất quyết không thể bỏ qua. Không dám tự kiêu, nhưng dám khẳng định nam nhân trên đời này có thể chống lại sức quyến rũ của nàng vô cùng ít.
Tuy nhiên vô cùng thương tiếc báo tin cho đệ nhất hồng bài Điệp Mộng Lâu, Đoan Mộc Huyền Ngự nhà chúng ta lại nằm trong số ít ỏi đó. Hắn vô cùng chán ghét mùi son phấn vì từ nhỏ đã bị dị ứng với mùi này.Mặt khác mẫu thân của hắn được xem là đệ nhất mĩ nữ trên giang hồ một thời thanh thoát ôn nhu.Nhưng hắn, thân làm con sau mười bảy cái xuân xanh đã nếm trả đủ mọi loại tư vị của thứ gọi là thanh thoát ôn nhu. Nên hắn rất sợ mùi phấn son và còn sợ mĩ nữ hơn gấp bội.
“Tránh ra” nhưng mũi thương băng tuyết cứng rắn đâm vào tâm khảm, tàn nhẫn hất văng mĩ nữ xuống đất tức giận bỏ ra ngoài.
“Ngự đại ca” giọng bông đùa của Đông Phương Vô Song vang lên sau lưng khiến Huyền Ngự càng thêm khó chịu cái tên trời đánh thánh đâm này. Tưởng giao du với hắn sẽ dễ bề tìm kiếm ai dè…. hắn suốt ngày chỉ biết lăn qua lăn lại trong chốn câu lan viện. Nghĩ đi cũng phải nghĩ lại lần trước nếu không nhờ hắn cảnh báo ám tiễn hẳn Huyền Ngự không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.
Đông Phương Vô Song là một tên háo sắc, tướng mạo có thể xem là vừa mắt(tác giả: Ngự ca chỉ là vừa mắt thôi sao? Vô Song: nghiến răng cho ngươi nói lại….Ngự: khinh thường…)
Nhưng thần sắc hắn hôm nay có đôi phần tái nhợt, hơi thở có chút loạn. Ban nãy đâu có như thế. Huyền Ngự nhíu mày bắt lấy tay Vô Song xem mạch. Không ổn hắn trúng độc, vào lúc nào? Tại sao ta không biết? Không khả năng trong thức ăn vì ta cũng ăn uống giống hắn, hay là trong không khí…? Không chắc chắn là hạ độc trực tiếp vào kinh mạch Tuyệt Tâm Độc mới phác tác nhanh như thế. Nhanh như chớp Huyền Ngự ném vào miệng Vô Song một viên gì đó đen đen tròn tròn.
“Khụ… Ngự đại ca huynh cho ta uống thứ gì?” bị vật lạ bất ngờ chui vào họng Đông Phương Vô Song không khỏi ho sặc sụa.
“Giải dược tạm thời của Tuyệt Tâm Độc” Huyền Ngự vẫn giữ vẻ lạnh lùng trả lời.
“Tuyệt Tâm Độc?”
“Đúng ta không biết ai hạ dược, nhưng Tuyệt Tâm Độc rất nguy hiểm đầu tiên ngươi sẽ mất hết võ công sau đó kinh mạch đứt đoạn mà chết. Nhưng ta đã cho ngươi giải dược tạm thời nếu trong vòng một tuần trăng tìm được giải dược thực sự võ công của ngươi vẫn được bảo trụ, không có chuyện gì xảy ra.”
“Vậy phải tìm giải dược ở đâu?” Vô Song vẫn không chút biến sắc bình tĩnh hỏi.
“Tiếu Nhan Thần y là người duy nhất có giải dược”
“Ha ha ha ha…..” Đông Phương Vô Song ngân một tràng cười dài.
“Ta nghĩ ngươi nên về thăm nhà một chuyến đi, tìm ngũ gia gia của ngươi mà xin thuốc giải. Ta tiếp tục ở kinh thành tìm tông tích Vương phụ ta” không thèm để ý tới vẻ bỡn cợt của Đông Phương Vô Song , Huyền Ngự quay lưng bỏ đi.
“Đa tạ” thu lại tiếu ý Vô Song nói nhỏ.
“Có nhận có trả, lần trước ngươi cứu ta nay ta cứu ngươi chúng ta không ai nợ ai”
“Hôm qua nghe mấy huynh đệ của Đoạn Hồn Đường nói Viêm An bá phụ hình như đang ở Kính Long đảo” Vô Song có chút xấu hổ cạo cạo sống mũi.Hắn định dấu nhẹm chuyện này cho đến khi tìm cách hạ bệ được Đoan Mộc Huyền Ngự rồi mới nói ra.Nhưng nay lại nợ hắn ân tình thôi đành để sau vậy.
“Vậy ta hộ tống ngươi về Kình Long Đảo” Huyền Ngự thở dài, không hiểu sao hắn lại bắt đầu có hứng thú với tên nghĩa đệ này, có lẽ vì hắn có gì đó vô hình giống với Vương phụ….
——— —————
Mùi vị mằn mặn của gió biển phả vào mặt cay nồng, Đoan Mộc Huyền Ngự đứng ở mũi thuyền đón gió, huyền bào hoà vào vùng đêm tối. Hắn lần đầu tiên đặt chân đến Kình Long Đảo thật rất hiếu kì, một nơi đã đi vào huyền thoại trên giang hô ai ai cũng kính nể cùng tò mò.
“Ngự đại ca nên vào trong, chúng ta sắp đi đến ảo ảnh trận pháp, khói độc sẽ khiến huynh khó chịu” Đông Phương Vô Song trầm tĩnh nhìn xa xăm.
“Có phải đó là trận pháp cuối cùng?”
“Ân”
“Tại sao đường đến Kình Long Đảo lại gian nan đến vậy?”
“Vì mọi người trên đảo muốn bảo vệ một thứ”
“Báu vật ư?”
“Gần như vậy” Vô Song bất giác mỉm cười tràn ngập ôn nhu, vẫn nhìn xoáy vào màn đêm yên tĩnh chỉ có tiếng sóng biển chăm chỉ vỗ mạn thuyền.
“Ta có thể biết thứ đó là gì?”
“Hạnh phúc” Đông Phương Vô Song buông nhẹ một tiếng rồi lững thững đi vào khoang thuyền. Bỏ lại sau lưng một đôi nhãn châu màu ngọc bích mở lớn ngạc nhiên, hạnh phúc có thật sự quý giá như thế không?
——— ————
Bình minh đỏ ối toả thứ ánh sáng màu cam nhạt vẽ nên một bức tranh tuyệt đẹp của sóng biển và cát trắng, xa xa điểm xuyết một bóng thuyền. Khi thái dương cất bước khỏi mặt biển thuyền cũng cập bến.
Nhao Nhao trên bến cảng cả một đống người đang tụ tập chăng cờ hoa biểu ngữ chào mừng.
“ CHÀO MỪNG ĐẠI CÔNG TỬ TRỞ VỀ”
Bước xuống thuyền nhìn thấy cảnh náo nhiệt này Đông Phương Vô Song không khỏi xấu hổ. Cần gì phải phô trương đến thế nhất là lần này hắn đưa bằng hữu về không biết nương còn muốn đùa cái gì đây.
“Này công tử về đến rồi mau ra hô khẩu hiệu đi, nếu sơ xuất không chừng bị phu nhân hỏi tội đấy” đám người nhao nhao đổ dồn về phía chiếc thuyền vừa cập bến hô to khẩu hiệu chào mừng, đeo vòng hoa tới tấp làm Đông Phương Vô Song phải chật vật mãi mới lôi được Huyền Ngự ra khỏi đám tả bín lù.
“Hộc..hộc… dân đảo rất hoan nghênh ngươi nhỉ?” Đoan Mộc Huyền Ngự tay chống bên hông thở dốc đánh một ánh mắt trách cứ về phía tên chủ nhà phiền phức.
“Ấy không phải lỗi của ta mà là …….” Vô Song cũng không hơn gì Huyền Ngự rất mất hình tượng ngồi bệt xuống đất mà thở.
“Tất cả là lỗi của ngươi Song Nhi, còn Huyền Ngự hiền chất đã để ngươi phải chịu khổ rồi” giọng nữ lanh lảnh vang lên, khiến cả hai giật thót quay lại nhìn phía sau, một thiếu phụ hồng y rực rỡ. Tuy đã ngoại tứ tuần nhưng đảo chủ phu nhân nhan sắc vẫn không hề sút giảm mà càng thêm mặn mà. Sau lưng nàng khỏi nói ai cũng biết dĩ nhiên là đảo chủ một thân bạch sắc trường bào tuấn dật phi phàm, có thể hiểu vì sao Đông Phương Vô Song lại có dáng vẻ đáng kiêu ngạo đến vậy.
“Nương ta làm gì sai sao?” Đông Phương Vô Song mếu máo uỷ khuất nhìn thiếu phụ.
“Nương ngươi trừng phạt như vậy là còn nhẹ đấy biết không. Bỏ nhà đi biệt tăm nay vác mặt về còn dám nói” đảo chủ phu nhân không màng đến hình tượng của quý tử nhẫn tâm xách tai hắn lôi đi xềnh xệch.
“Á,.. nương đau quá thả ta ra, như thế còn gì hình tượng anh tuấn tiêu sái ngọc thụ lâm phong của nhà Đông Phương nữa. Cha cứu ta……” Đông Phương Vô Song gào thét suốt chặng đường về nhà.Dù có cầu cứu đảo chủ thì đảo chủ cũng thúc thủ vô sách vì nếu phu nhân mà điên lên không khéo đảo chủ cũng bị xách lỗ tai luôn.
“Đã về tới, về tới….” khi phu nhân vừa chạm chân vào đại môn đã có gia đinh chạy ùa vào trong thông báo cho toàn thể đại gia ra gặp, cốt yếu muốn cùng tổng xỉ vả tên bỏ nhà đi bụi.
“Song Nhi bây giờ mới vác mặt về?” Lão đảo chủ mở hàng nói trước.
“Song Nhi có biết nãi nãi nhớ ngươi lắm không?” lão phu nhân tiếp tục thổn thức.
“Song Nhi ngươi đi Nhị gia gia không có ai cùng luyện quyền thật buồn chán a” Nhị đương gia lên tiếng trách.
“Song Nhi a ngươi đi rồi không ai cùng Phi Yến a di của ngươi nói chuyện phiến, nàng suốt ngày bám lấy ta thực phiền.” Ngũ đương gia uỷ khuất.
“Vô Song ca huynh đi, đệ thành kẻ thử thuốc cho phụ thân thực thảm. Hại Liễu Nhi không có ai chơi nên khóc nhè suốt” Chu Thiên Tề quý tử của Ngũ đương gia cũng không chịu thua kém mấy vị trưởng bối lanh chanh lên tiếng.
“Vô Song ca huynh thực nhẫn tâm a, huynh bỏ đi Tề ca bị thử thuốc Phong ca lại bị mẫu thân huynh ấy bắt về Mị Hoa Cung ta không có ai chơi thực buồn hức..hức” Tiêu Tuyết Liễu tiểu thư của lục đương gia lại bắt đầu chảy nước.
“Ngươi không có ai chơi không biết đi tìm Băng Nhi mà chơi sao?” Đông Phương Vô Song ngán ngẩm, trừng mắt khiến Phong Tuyết Liễu càng khóc to hơn.
“Song Nhi thôi đi” đến lúc này đảo chủ không nhịn được nữa mới chậm rãi lên tiếng uy vũ bức người vẫn không hề sút giảm với năm xưa.
“Cha…” không khí căng cứng bỗng chốc bị hoà tan bởi một âm thanh non nớt. Tiểu nữ oa nhi xinh xắn trong y phục màu tím nhạt khoảng chừng năm tuổi len lỏi qua đám đại nhân đến ôm lấy chân đảo chủ.
“Băng Nhi thức dậy rồi à?” đảo chủ dương bạc môi quyến rũ sủng nịnh cúi xuống bế tiểu oa nhi vào lòng.
“Đại ca đã về?”tiểu Băng Nhi hai mắt to tròn đáng yêu nhìn Đông Phương Vô Song.
“Phải, đại ca của ngươi đã về” Đông Phương Vô Song cười tà đón Băng Nhi từ tay đảo chủ, tay đưa lên nhéo lấy hai má hồng thuận như trái đào của tiểu oa nhi khiến bé con đau quá phải khóc thét.
“Đáng chết” các trưởng bối nhà Đông Phương chưa kịp làm gì trước hành vi dã man ngược đãi trẻ em.Đông Phương Vô Song đã bị ai đó một chưởng hất văng. Hắc ảnh lướt nhanh đỡ lấy tiểu oa nhi, màu lan bích tròng mắt gắt gao khoá trên khuôn mặt đáng yêu tròn tròn mịn như tơ. Đoan Mộc Huyền Ngự thực sự bị thôi miên bởi đôi mắt to tròn ngấn nước càng thêm tròn hơn, môi anh đào ướt át đáng yêu hơn mọi đoá hoa, cái mũi nho nhỏ phập phồng dễ thương đến phát cuồng. Với một kẻ yêu thứ dễ thương như Đoan Mộc Huyền Ngự thì Đông Phương gia nhị tiểu thư Đông Phương Tử Băng quả thực là cực phẩm của cực phẩm đáng yêu.
“Ca ca huynh là ai” Đông Phương Tử Băng vẫn mếu máo ngước lên nhìn người vừa mới cứu mình ra khỏi ma chảo của đại ca.
“Ta…ta.. là Đoan Mộc Huyền Ngự” Huyền Ngự vẫn ngơ ngác trả lời.
“Huynh là biểu ca của Liễu tỉ, và là con của Viêm An bá phụ phải không?”
“Sao muội biết?”
“Tất nhiên muội biết Phong bá bá là nhị cữ bá của Viêm An bá phụ “
“Tiểu muội muội thật là giỏi” Huyền Ngự sủng nịnh xoa đầu Tử Băng.
“Ta không phải tiểu muội muội” Đông Phương Tử Băng giận dữ nắm lấy cổ áo Huyền Ngự quát. Nhưng trong mắt Đoan Mộc thiếu chủ thì hành động này thực giống mèo con nghịch ngợm.
“Vậy phải gọi là gì”
“Gọi ta là Băng Nhi, ta sẽ gọi huynh là Ngự ca ca”
“Ân, được Băng Nhi”
Tiểu Băng Nhi mỉm cười sung sướng bắn ra muôn vàn thứ ánh sáng chói chang của cực phẩm đáng yêu khiến Huyền Ngự càng thêm choàng váng, bé con đưa hai bàn tay múp míp ôm lấy khuôn mặt Huyền Ngự.
“Ngự ca ca, sau này đại ca sẽ không bắt nạt ta nữa chứ?” nàng uỷ khuất đáng yêu vô hạn nhìn hắn.
“Sau này Ngự ca ca sẽ bảo vệ Băng Nhi, không ai giám khi dễ Băng Nhi nữa…” Hắn trừu mến nhìn nàng nhỏ nhắn như tiểu bạch thỏ sung sướng cười trong lòng.
“Ngự ca ca tốt nhất, Băng Nhi thích Ngự ca ca…”
“Ta cũng thích Băng Nhi “ Hắn sủng nịnh nhìn nàng, cười gượng gạo. Đã rất lâu hắn không cười, nhất thời không biết cười ra sao.
“Ngự ca ca cười thật đẹp, Băng Nhi quyết định phải gả cho một nam nhân đẹp hơn đại ca. Ngự ca ca cười tuyệt đẹp…..đẹp gấp trăm lần đại ca” bàn tay nhỏ nhắn ngây thơ đưa lên xoa mặt hắn.Bờ môi anh đào còn đượm mùi đường hồ lô tự nhiên như làn nước chạm vào môi hắn bên ngoài, đồng thơi cũng thật sâu chạm vào hắn tâm. Băng lãnh tiểu thiếu chủ không lẽ tu vi chưa đủ, chỉ mới một tiểu oa nhi năm tuổi lại khiến hắn xao động.Sau này hắn biết làm sao?
Đại gia nãy giờ cứng đờ người xem kịch mới lộp bộp tỉnh lại trước câu tuyên bố hùng hồn của tiểu Băng Nhi. Đảo chủ gần như muốn ngất, còn đảo chủ phu nhân chỉ biết chép miệng than “con gài lớn muốn cũng không thể giữ trong nhà, aiiiii……”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...