Sau khi tham dự võ lâm đại hội, Huyền Ngự quyết định đưa Băng Nhi rời Tử Nguyệt Thành vì hắn không muốn làm kì đà giữa đôi phu thê ân ái Đông Phương Vô Song và thê tử nhà hắn. Với lại Băng Nhi hình như đã chơi chán nơi này rồi.
Lúc rời thành vợ chồng Vô Song có đến đưa tiễn, theo bóng tịch dương hình giáng hai người huynh đệ tốt của hắn đã có cái kết đoàn viên Huyền Ngự cũng an tâm rời đi. Nhìn về hướng chân trời dần mất ánh sáng tựa như một trang sách mới được lật, Huyền Ngự thực chờ mong tương lai của hắn và bé con.
Sau vài ngày, thảo nguyên bao la một màu xanh ngắt hiện ra trước mắt. Thảo nguyên càng thêm lộng lẫy vào mùa hạ, thảo cỏ xanh như ngọc điểm xuyết bồ công anh trắng như bông. Chỉ qua một cơn gió hằng hà sa số hạt bồ công anh tựa tuyết mùa hạ theo gió.
“Woa, Ngự ca ca thực tuyệt” Băng Nhi thích thú bắt lấy bồ công anh trắng muốt bay lượn lờ xung quanh.
“Ngự ca ca đã nói rồi mà, nơi đây là quê hương của Bồ công anh. Cuối cùng ta cũng đưa được Băng Nhi đến đây” Huyền Ngự mỉm cười nắm tay Băng Nhi đi dạo trên cỏ tận hưởng nắng và gió thảo nguyên, để xe ngựa và tùy tùng theo phía sau.
Đoạn đường đáng lẽ chỉ mất một canh giờ, biến thành cuộc dạo chơi đến nửa ngày. Khi đã mệt mỏi được Huyền Ngự bế trên tay, Băng Nhi tựa đầu lên bờ vai rộng lớn đùa với mái tóc ngân bạch, có lẽ bô công anh trắng muốt không còn thu hút được bé con nữa.
“Băng Nhi chúng ta đến”
“Nhà của Ngự ca ca sao?”
“Ân” Huyền Ngự để Băng Nhi xuống, nàng quay lại nhìn tòa thành trước mắt không khỏi sửng sốt. Trong ánh hoàng hôn màu vàng cam đặc thù của thảo nguyên tòa thành nhuộm một màu hoàng kim sừng sững lưng lựa vào vách núi màu oải hương xám tím. Xung quanh là hồ nước hình bán nguyệt vừa vặn ôm trọn toà thành và vách núi, tựa như một một rào chắn tự nhiên bảo vệ cho bảo khố bên trong. Xuôi xuống một đoạn, hồ bán nguyệt bắt đầu dốc dần tạo thành một con đập nhỏ biến ra thực nhiều bọt nước, khiến tòa thành luôn đủ độ ẩm ướt không quá khô vì khí hậu đặc thù của thảo nguyên. Bọt nước tạo thành ảo giác bồng bềnh như mây, tòa thành tựa như đang lẫn trong vân mây. Trong mắt người nhìn thì đây chính là cung điện của tiên nhân, một tòa tiên cảnh nhân gian.
“Huyền Ngự ca huynh chắc huynh là phàm nhân chứ không phải tiên nhân trốn nhà đi chơi chứ?” Băng Nhi giật giật tay áo Huyền Ngự hỏi, vẫn không rời mắt khỏi tòa thành.
“Băng Nhi ngốc” Huyền Ngự cười lớn ôm bé con lên , nhéo cái mũi đang yêu của nàng, rồi phất tay ra lệnh mọi người vào cung.
Cầu treo từ từ hạ xuống trong ánh nắng cuối ngày biến thành một câu cầu vàng, bắc ngang qua măt nước thực giống y như cầu nối giữa nhân gian và cõi tiên.
“Cung nghênh vương thượng hồi cung”
“Được rồi” Huyền Ngự nhàn nhạt đáp lại, không nhìn hàng người đông đúc đón tiếp, bế Băng Nhi tiếp tục bước lên những bậc thang cẩm thạch trắng. Vì Huyền Minh Cung được thiết kế dựa theo vách núi, nên tòa kiến trúc được đan kết với nhau bởi những chuỗi hành lang dài và những bậc thang bằng cẩm thạch. Hạ nhân vốn đã quen với sự lạnh nhạt của vương thượng, nhưng nay lại hết sức tò mò vì nhân nhi nhỏ bé bị vương thượng keo kiệt giấu trong ngực không cho bà con chiêm ngưỡng. Lời đồi về Nhị Tiểu Thư của Kình Long Đảo và vương thượng có gian tình, mọi người đã nghe từ tám trăm năm trước. Vương Thượng còn bày đặt che che giấu giấu, đúng là keo kiệt mà.
“Vương Thượng, phòng cho tiểu thư đã được xắp xếp. Là phòng cách vách với …..” tổng quản lạm dụng chức quyền mà tiến gần vương một chút mới thấy được lấp ló sườn mặt của tiểu thư.
“Không cần, Băng Nhi ở cùng phòng với ta. Sợ nàng không quen giường ngủ không được”
Huyền Ngự không để tổng quản nói hết liền cắt lời.
“Vâng” Tổng quản cười híp mắt, lão biết mà vương thượng từ nhỏ đã có tính độc chiến siêu cường làm gì có chuyện để tiểu thư ở phòng riêng. Vả lại trong cung phòng thích hợp nhất với tiểu thư đáng yêu như thỏ ngọc kia chỉ có phòng của vương mà thôi. Tổng quản cười lên thực ám muội, truyền cảm hứng cho mọi người xung quanh cười cũng thực ám muội. Cả cái Huyền Minh Cung này thực ám muội (=))).
“Băng Nhi tỉnh, muội muốn tắm rửa trước hay dùng bữa trước. Ngủ bụng đói không tốt” Huyền Ngự từ tay Lan lấy một chiếc khăn nóng, giúp Băng Nhi lau mặt một chút cho tỉnh ngủ. Nữ tỳ đứng xung quanh không khỏi sửng sốt cằm rớt xuống, từ lúc nào vương biết chăm con nít giỏi thế? Mai và Lan nhìn cảnh này suốt đường đi đã quen chỉ che miệng cười khúc khích.
“Muội thực mệt chỉ muốn ngủ” Băng Nhi làm nũng cọ cọ vào cổ Huyền Ngự.
“Thỏ con lười biếng này.” Huyền Ngự dung túng nàng hư hỏng, chỉ mỉm cười.
“Lan ngươi giúp Băng Nhi lau người một chút, còn Mai mang một ít cháo và sữa dê nóng lại đây”
Huyền Ngự phân phó xong liền bế Băng Nhi vàn nội thất. Đã tỉnh hẳn Băng Nhi có một chút không tin tưởng nhìn tẩm thất của Huyền Minh Vương a, nói sao nhỉ? Ừ thì nó quá đáng yêu đi. Bước vào cừa là thảm lông dài trắng tinh êm mượt như đang bước trên mây. Trần nhà chạm trổ tiên điệp từ bảo ngọc xanh thẫm kéo dài theo hằng hà sa số màn sa trắng thỉnh thoảng đan vào một mảnh hồng sa, tạo nên hiệu ứng màu sắc khiến cả căn phòng nhuộm màu hồng phấn.
Bên trong không có nhiều vật dụng, chỉ có một bàn nhỏ bằng cẩm thạch để trà cụ. Một bàn dài đàn hương để đàn bên cửa sổ, vì nằm ở vị trí cao nhất trong cung nên từ tám cử sổ lớn có thể nhìn thấu toàn bộ Huyền Minh Cung tử trên cao. Sâu hơn một chút là chín cột đá trắng chạm khắc ngũ trảo long văn từ miệng rồng trên đỉnh cột phu ra ngàn vạn dây kim tuyến được kết bằng vàng và hổ phách che chắn cho chiếc giường lớn giữa phòng. Sau lớp mành kim tuyết không gian chuyển sang màu trắng thuần pha lẫn sắc lam nhạt. Chiếc giường lớn hình tròn, khung giường là cẩm thạch trắng vân tím xanh quý hiếm, tứ phía là những quả cầu vàng chặm khác tinh xảo tỏa khói xông hương. Phủ lên trên đệm lông ngỗng là lãnh tơ trắng ẩn ẩn hoa văn thiên thanh, đặc biệt có rất nhiều gối nhỏ bằng lông thú nhiều màu sắc ôm vào trong ngực thực mềm thực thoải mái. Huyền Ngự đặt Băng Nhi xuống giường lông ngỗng nhẹ bồng bềnh như giường tường vân. Lúc này Băng Nhi có một chút nghi ngờ về sở thích thẩm mỹ của Ngự ca ca.
Bây giờ nàng mới biết hình như Ngự Ca Ca hình như có một chút sở thích biến thái (Tác giả: biết quá muộn rùi cưng ) Nhưng mà biến thái thì cấp độ của người Kinh Lòng Đảo chỉ có hơn chứ không kém, do đó Băng Nhi nghĩ Huyền Ngự chính là hình tượng nam nhân lý tưởng để kén làm rể Kình Long Đảo a.
“Băng Nhi muội ở đây để Lan và Mai giúp muội, ta có chuyện cần xử lý muộn một chút mới quay lại được. Mệt rồi ngủ sớm một chút” Huyền Ngự yêu thương hôn nhẹ lên trán nàng. Băng Nhi nhu thuận gật đầu, Huyền Ngự hài lòng cười nhẹ lưu luyến một chút rồi mới rời đi.
Tổng quản đã đứng đợi trước cửa, Huyền Ngự vừa bước ra liền nối gót hắn đến thư phòng.
“Vương thượng, chúng ta nhận được thư tín từ triều đình hai ngày trước”
“Bọn muốn gì?”
“Triều đình muốn phái sứ giả đến tặng lễ vật chúc mừng tân Huyền Minh Vương”.
“Sứ giả lần này có lẽ không đơn giản”
“Vâng, đúng vậy. Lần này triều đình phái Cửu hoàng tử và Phính Đình quận chúa đến”
“Phính Đình quận chúa?”
“Là vị quận chúa được sủng ái nhất xuất thân từ Bắc Thần tướng phủ. Lại là hồng nhân bên cạnh thái hậu, tài nữ vang danh kinh thành”
“Phái một vị quận chúa cao quý như thế đến đây thì thực có dụng ý a” Huyền Ngự cười lạnh ngã lưng vào ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần.
“Xưa nay thảo nguyên vốn chỉ nghe lệnh từ Minh Cung, triều đình vô phương thu phục có lẽ bọn họ muốn dùng quan hệ thông gia đây” Tổng quản vân vê râu mép nói.
“Thông gia? để xem triều đình muốn diễn tuồng gì? cứ để sứ giả đến còn đạt được mục đích hay không còn phải xem thủ đoạn của vị Phính Đình quận chúa này. Còn chuyện gì nữa không, ta muốn về phòng cùng Băng Nhi ngủ”
“Dạ không còn đại sự, cung tiễn vương thượng. Chúc vương thượng và tiểu thư ngủ ngon”
Tổng quản điệu nghệ cúi chào tiễn bước Huyền Ngự. Nhìn bước cân bước dài hơn bình thường của vương thượng, lão cười cười thực là thương cảm cho vị quận chúa kia a hình như đến không đúng lúc nàng sẽ chịu khổ rồi.
……………………………………………
Bảy ngày sau, đoàn sứ giả truyền đình đã đến trước Huyền Minh Cung mang theo rất nhiều không kể xiết trân bảo phủ hồng điều.
“Nhìn kiểu nào cũng giống của hồi môn của tân nương về nhà chồng a” nha hoàng Ất nói.
“Giống gì mà giống, tân nương là do tân lang đón về còn đây là đem dâng tận cửa” nha hoàng Giáp bình luận.
“Các ngươi ở đó làm gì? không mau làm việc” Lan nhanh chóng lên tiếng cắt đứa câu chuyện của hai nha hoàn kia. Vì hai nàng đứng nói chuyện ngay phía dưới cửa sổ Băng Nhi đang ngồi để Lan giúp nàng chải tóc. Nhìn đôi chân mày xinh đẹp khẽ nhíu, trái tim bé bỏng của Mai như muốn treo lên tận cổ họng.
“Tiểu thư đừng nghe bọn nha hoàn nói lung tung, chỉ là sứ giả đến chúc mừng vương đăng cơ. Không có gì đâu” Mai vội giải thích, để vị tiểu tổ tông này không vui vương không lôi các nàng ra trút giận mới lạ.
“Ân” Băng Nhi thản nhiên đáp như không để tâm. Nhưng trong cái đầu bé nhỏ bắt đầy hình thành ý tưởng gì thì không ai biết được
Sứ giả lần này đáng chú ý chính là Phính Đình quận chúa, còn lại Cửu hoàng tử mười một tuổi chỉ là một mao đầu tiểu tử đi theo giúp vui. Phính Đình quận chúa một thân cung trang chính thức, ngoại y kim tuyến tơ tằm quý phái không mất đi thanh tao khi kết hợp với bên trong nhiều tần gấm vóc màu lam ngọc từ đậm đến nhạt tuyệt phối màu sắc của thập nhị cung bào. Mái tóc đen mượt vấn cao để lộ cần cổ xinh đẹp không cần kim sức rườm rà, búi tóc đính một bộ kim phượng hoàng nhỉ nhìn thôi cũng biết giá trị liên thành. Ngoài ra nàng không mang nhiều trang sức chỉ có chiếc chuông ngọc bên thắt lưng theo từng bước đi uyển chuyển vang lên tiếng đinh đang tinh tế. Qua sự tinh tế của trang phục có thể nhận biết được tính cách của một nữ nhân, Phính Đình quận chúa này cũng là người hiếm có. Ngồi trên Minh Vương bảo tọa kiến tạo từ pha lê thiên nhiên nguyên khối cao quý tao nhã tỏa quang mang tím nhạt, Huyền Ngự một thân hắc bào đơn giản nhưng cao quý nhíu mày nhìn Phính Đình đang bước vào chính điện, cô ta nhìn có vẻ quen mắt.
“Phính Đình xin ra mắt Huyền Minh Vương” đoan trang nghiêng mình theo đúng quy củ hoàng gia chào hỏi.
“Cửu Hoàng tử có lời chào đến Minh Vương” giọng nam hài vẫn còn non cất lên, tuy nhỏ tuổi những vẫn có phong phạm nhà đế vương.
“Hoàng tử cùng quận chúa ngàn dặm xa xôi đến đây là vinh hạnh của bổn vương”
“Minh vương quá lời”
“Đây là chút quà mừng phụ hoàng gửi đến ngài làm quà chúc mừng” Cửu hoàng tử đỉnh đạc trình bày xong.
“Cám ơn hoàng đế Tử Nguyện triều, ta thực hân hạnh. Hoàng tử cùng quận chúa đi đường đã mệt mỏi, xin đừng chê khách phòng đơn giản mà nghỉ ngơi đêm nay bổn vương mở tiệc đãi hai vị đón gió tẩy trần”
“Minh vương khách khí, ta cùng quận chúa xin phép cao lui” trên chính điện đóng vai nam chính đã xong Cửu hoàng tử tung tăng chạy biến, Phính Đình đang định nói tiếp liền thấy trên bảo tọa không bóng người cũng buồn bực bỏ đi.
…………………..
Cửu hoàng tử từ lúc vào thành liền tò mò muốn chết với nơi đẹp không giống nhân gian này. Huyền Minh Cung lầu các được phân chia theo thang bậc gồm chín tầng, mỗi tầng biến ảo theo một phong cách riêng biệt. Tầng thứ bảy thể theo kiến trúc Giang nam đình đài thủy trúc, liên trì, non bộ nhã nhặn. Cửu hoàng tử tách ra khỏi đám người tổng quản chạy được đến liên trì xanh mượt lá biếc đan hoa sen phấn hồng cùng bạch liên. Cái hồ sen này tuy không lớn bằng trong cung nhưng nói về phong cảnh và hoa quý hiếm thì hơn nhiều lần, chỉ nhìn số tịnh đế liên hoa hai màu hồng trắng trải khắp hồ thì biết. Cửu hoàng tử cảm thán, nhanh chóng đến bên hồ nước mát lạnh có lẽ do dẫn nước từ Nguyệt hồ bên ngoài mà đến nên sắc nước có phần tương tự. Hoa sen thơm chỉ thiếu mỹ nhân nữa là đủ một bức mỹ nhân đồ. Ông trời cũng không bạc đãi Cửu hoàng tử nha, lập tức liền cho mỹ nhân xuất hiện. Trên tiểu kiều bắc ngang đến lương đình chính giữa liên trì mỹ nhân một thân hồng y đơn giản, tóc đen dài chải thành hai búi nhỏ hai bên theo kiểu tiểu cô nương chưa đến lễ trưởng thành. Nha, mới nhỏ như vậy đã có phong vị như
thế vị tiểu mỹ nhân kia sau này thì chắc chắn là khuynh quốc khuynh thành. Cửu hoàng tử nhanh chân chạy đến tiểu kiều.
“Mỹ nhân xin dừng bước”
Tiểu mỹ nhân vội quay người lại, mỹ mạo xinh xắn đáng yêu nhưng có phần quen mắt.
“Là ngươi?” tiểu mỹ nhân có vẻ chán ghét Cửu hoàng tử người gặp người thích này thì phải.
“Ngươi biết ta?” Cửu hoàng tử ngơ ngác hỏi.
“Ngươi là tên nhóc Cửu Cửu ngu ngốc” mỹ nhân mỉm cười như xuân nhưng sao Cửu hoàng tử thấy lạnh gáy. Nụ cười đó, cách gọi bất kính như thế nếu đổi lên hình dạng một cục bột nham hiểm thì không thể nhầm lẫn chính là nàng, ác ma ám ảnh hắn rất nhiều năm Đông Phương Tử
Ma Đầu aaaaaa. Năm xưa chủ nhân Kình Long Đảo có tiến cung ít ngày có mang theo Ma đầu này vì gần tuổi, Cửu Cửu đáng yêu bị cùng chơi với nàng. Đó là quãng thời gian bi thảm nhất trong đời Cửu hoàng tử nha thực không muốn nhớ lại.
“Ngươi…ngươi..”
“Ta làm sao?”
“Không có gì?” Cửu Hoàng tử sợ hãi không dám nói tiếp.
“Con ngươi đến chỗ này làm gì? không phải chỗ cho khách nhân ở tầng thứ năm sao?” Tử Băng nheo mắt nhìn Cửu hoàng tử như nhìn cún con trước mặt.
“Ta chỉ tò mò một chút….” Cửu hoàng tử càng thêm co rúm trước khí thế bức người của Băng Nhi.
“Chút cái gì? cấm ngươi chạy lung tung nghe chưa, yên thân ở chỗ biểu tỷ nhà ngươi. Cấm ả ta đến gần Ngự ca ca của ta” Băng Nhi hung dữ đe dọa.
“Vì sao? Biểu tỷ lần này đế là để liên hôn sao lại cấm nàng đến gần Minh Vương? với lại ngươi có quyền gì ra lệnh cho ta.” Cửu hoàng tử lấy hết dũng khí mà nói.
“À đúng nha, ta không có quyền gì. Có phải lâu ngày không giáo huấn tên ngốc nhà ngươi muốn làm phản à?” Băng Nhi mắt sáng quắc, tay chống hông một chưởng xuất ra nhanh chuẩn chính xác ngay hạ bộ của Cửu hoàng tử, một tiếng gào cao vút thấu trởi xanh vang lên. Cửu hoàng tử tội nghiệp mặt mũi tái mét khóc lóc ôm hạ bộ. Băng Nhi khoái trá, môi anh đào nhếch lên cười đúng kiều ác ma. Khi xưa vô tình nàng bắt gặp tên ngốc này tắm rửa, cơ thể hắn không khác gì nàng nhưng chỉ riêng hạ bộ thừa ra một khối thịt. Tò mò Tiểu Băng Nhi liền nhéo chơi ai biết tên ngốc Cửu Cửu đau chết đi sống lại từ đó nàng biết được nhược điểm này cho nên chuyên tập kích vào đó, cho hắn biết sự lợi hại của bản tiểu thư. Sau này mới biết chỗ đó chính là tiểu kê kê, nói gì thì nói đúng là tên ngốc đến tiểu kê kê cũng quá nhỏ đi.
“Bây giờ biết nghe lời?” Băng Nhi rít qua kẽ răng hỏi.
“ta biết, hứa lần sau không tái phạm nữa aaa”
“Biết thì tốt” Băng Nhi bỏ mặc Cửu hoàng tử chật vật tung tăng đi tìm chỗ khác chơi, giờ này hình như nhà bếp đã làm xong mẻ điểm tâm mới nàng phải nhanh nếm thử mới được.
…………………………….
Càng quét một trận ở phòng bếp, Tử Băng từ biệt mấy thẩm thẩm nấu bếp tốt bụng trở về đến tẩm thất thì cũng vừa lúc chạng vạng. Bên trong Mai và Lan tỷ tỷ đã đốt đèn, sao hôm nay lại đốt đèn sớm vậy?
Chân chạm đến lớp thảm lông dày, Tử Băng lấy làm tạ mọi ngọn đèn đều đã được đốt sáng nhưng không có ai trong phòng. Tiến sâu vào bên trong cũng không thấy người, hình như có tiến róc rách phát ra từ dục trì phía sau. Vượt qua tầng tầng sa mỏng, làn khói mỏng tách dần hiện ra một bể tắm bằng cẩm thạch mỡ cừu trắng muốt tinh mịn không vân đá, nhìn vô cùng sạch sẽ đã được đổ đầy nước nóng phun ra từ đầu rồng đá bên cạnh bể. Hương hoa theo nhiệt khí bốc lên, trong hồ nam nhân tuyệt mỹ đang dựa vào thành hồ tóc dài buông xõa tùy ý nhắm mắt dưỡng thần. Băng Nhi nuốt nước bọt, nhìn từng múi cơ bắp ưu mỹ từng bắp tay bắt chéo đến xương cổ rồi khéo léo kéo dài đến bờ ngực vững chãi, rất may mặt nước phủ đầy cánh hoa nếu không Băng Nhi liền có thể nhìn thấy nhiều hình ảnh cấm trẻ em.
“Băng Nhi?”
“Ân, Ngự ca ca hôm nay về thực sớm a” Băng Nhi nuốt một ngụm khí cố gắng bình tĩnh trả lời.
“Đêm này có yến tiệc, huynh trở về sớm một chút để chuẩn bị. Muội lại chạy đi chơi mất nên ta đành tắm trước. Nào lại đây cùng tắm nếu không sẽ không kịp giờ mất” Huyền Ngự mỉm cười vẫy tay.
“Ách..” Băng Nhi túm chặt tay áo do dự. Trước giờ chỉ có ôm ôm ấp ấp, với ngủ cùng giường chứ chưa thâm mật đến nức tắm chung a. Tuy chưa lớn Tiểu Băng Nhi cũng biết thẹn thùng nha.
“Không muốn sao? Băng Nhi chán ghét tắm cùng ta sao?” Huyền Ngự làm ra vẻ ủy khuất, nhưng đôi nhãn đồng xanh thẫm lại mang theo ý cười. Băng Nhi không thích thấy Ngự ca ca không vui đành cắn răng thoát y phục một mạch nhanh chóng trầm xuống hồ để những cánh hoa che khuất đi thân thể. Không biết do nước nóng hay xấu hổ mà cả cơ thể nàng đều nhuộm một màu hồng thấu ngọt ngào như ăn được vào bụng.
“Làm gì ngồi xa quá vậy, lại đây Ngự Ca ca giúp muội chà lưng” Huyền Ngự giang rộng tay mời gọi. Băng Nhi dù rất muốn nhảy khỏi hổ chạy trốn nhưng mà vì Ngự ca ca a. Nàng chậm chạp men theo thành hồ nhích dần đến chỗ Huyền Ngự khi còn một quãng ngắn liền bị vòng tay rộng lớn nhanh chóng thu vào bờ ngực cứng cáp.
Huyền Ngự vui vẻ nhìn thỏ con màu hồng đáng yêu trong ngực, bắt đầy táy máy tay chân. Từ năm năm trước hắn không còn nhìn rõ bé con như bây giờ. Tứ chi mập mạp như củ se đã thon gọn dài ra mảnh khảnh trắng nõn. Hương vị non sữa dần bị thay thế bằng mùi thơm của thiếu nữ dậy thì. Vô tình hắn chạm đến một nơi đã không bằng phẳng như ngày xưa, nhân nhi trong lòng thoáng chốc cứng đờ. Còn hắn tựa như có một dòng khí mạnh mẽ từng ngón tay chạy thẳng lên não khiến Huyền Ngự choáng váng mà say mê, thâm tâm bắt đầu rục rịch.
“Băng Nhi lúc chiều muội làm gì Cửu hoàng tử mà khiến hắn kêu như heo bị chọc tiết vậy” điềm nhiên rời khỏi nơi kia, Huyền Ngự vẫn thản nhiên dùng khăn bố chà lưng cho bé con.
“Ách chỉ dạy dỗ tên ngốc đó một chút mà thôi” Băng Nhi chột dạ nói chuyện, nhanh chóng nghĩ cách lấp liếm nào còn nhớ đến màn phi lễ vừa rồi.
“Vậy à, sao muội biết tấn công vào hạ bộ hắn sẽ đau như thế? Không được nói dối nha huynh sẽ rất thương tâm” Huyền Ngự nửa đùa nửa thật ôm Băng Nhi quay sang đối măt với mình. Băng Nhi thực sự là không thể cãi lời Ngự ca ca, nên đành mang sự tích tiểu kê kê ra kể hết cho hắn nghe. Nàng cứ nghĩ Ngự ca ca sẽ giận cho coi nhưng.
“Vậy là muội đã nhìn thấy và còn chạm vào tiểu kê kê của hắn?” giọng điệu vẫn bình thường không giận dữ mặt khác lại có phần ma mị.
“Ân”
“Như thế Ngự ca ca thực ghen tỵ nha” Huyền Ngự cúi xuống để chóp mũi chạm lên má phấn hồng tạo ra một giáng vẻ ủy khuất đẹp đến nao lòng.
“Ách, vậy muội phải làm sao? huynh đừng đau lòng, huynh buồn muội cũng buồn nha” Băng Nhi vội vàng nhận lỗi nàng không muốn bị Ngự ca ca ghét bỏ đâu.
“Vậy muội cũng chạm vào kê kê của ta vậy coi như huề. Sau này Băng Nhi chỉ xem kê kê của ta thôi như vậy Ngự ca ca sẽ không đau lòng nữa” Huyền Ngự mở to đôi mắt màu xanh lục bảo rất là thành khẩn yêu cầu.
“Ách ..” Băng Nhi muốn chết a.
“Vậy thì…….”
“Được rồi, muội hứa sau này chỉ nhìn chỉ sờ một mình kê kê của Ngự ca ca mà thôi nếu trái lời liền bị huynh ghét bỏ cả đời” Băng Nhi hết cách đành đưa tay lên thề độc.
“Vậy thực ngoan nha” Huyền Ngự cười đến mức mắt loan loan cong thành hình lưỡi liền hệt như hồ ly tinh chuyển thế.
“Vậy bây giờ sờ thử một lần đi được không” Huyền Ngự muốn lập tức rèn sắt khi còn nóng . Thấy Băng Nhi có vẻ muốn rút lui, Huyền Ngự liền bắt lấy bàn tay nhỏ ấn xuống nước. Băng Nhi giật bắn khi bàn tay chạm phải một vật dài, to lớn và cứng rắn như sắt nhưng lại mang xúc cảm của da thịt và nhiệt độ của lửa nóng. Vật thô to không ngừng trướng lớn, còn nổi lên những đường gân như muốn nứt ra.
“Ngự ca ca, ta có thể bỏ tay ra chưa?”
“Chưa, muội không thích sao?”
“Huynh không đau sao? trướng lớn như vậy?”
“Không rất thoải mái, nắm chắc một chút” Huyền Ngự hơi thở bắt đầu dồn dập, nhãn đồng bắt đầu chuyển màu.
“Nhưng ma huynh chắc là muội đang chạm vào cái đó …….chứ không phải chỗ khác sao?”
Băng mồ hôi lấm tấm trên trán, có chút bất an hỏi.
“Sao lại nói vậy?”
“Vì nó không giống với tên ngốc kia” Băng Nhi nuốt nước bọt nói.
“Có gì không giống?” Huyền Ngự thâm sâu nhìn nàng.
“Của Cửu Cửa là tiểu kê kê còn của huynh giống….”
“Giống gì?”
“đại chim ưng a.”
“Ha ha. ha” Huyền Ngự cười đến bọt nước xung quanh cũng run rẩy theo.
“Băng Nhi muội thực đáng yêu. Người đâu vào giúp Băng Nhi thay quần áo” nghe thấy tiếng bước chân đám nha hoàn vào phòng Huyền Ngự liền hôn nhẹ Băng Nhi một chút lấy khăn bông quấn nàng lại rồi cẩn thận đặt nàng lên thành bể. Vừa lúc Mai và Lan tiến vào, Băng Nhi vẫn còn hồng thấu được mang đi trang điểm chuẩn bị cho tiệc tối. Khi bóng người đã đi khuất Huyền Ngự mới âm trầm đứng lên khỏi bể. Cơ bắp hoàn mỹ trồi lên khỏi mặt nước, sáu múi cơ bụng khiện mỹ chạy dài đến hông liền thay đổi sần sủi chuyển thành những chiếc vẩy bạc. Huyền Ngự nhíu mày nhìn biến hóa của thân thể, không phải một năm mới biết thân một lần sao? không lẽ do dục vọng tăng vọt? Huyền Ngự nhíu mày với lấy áo choàng màu ngọc che khuất phần cơ thể biến đổi như không có chuyện gì xảy ra bước ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...