CHƯƠNG 96: SẮP LÀM CHA RỒI
Gió lạnh se lạnh, sương tuyết thổi vào mặt, vai của Ôn Nhu bỗng nhiên run lên, Lãnh Triệt phát hiện nàng không cóáo choàng, nghỉ chân, khẽ nói một tiếng “Chờ một chút”, liền xoay người trở về thính tử, lúc trở ra trên tay cầm theo một kiện áo khoác, khoác lên vai của Ôn Nhu.
” Trời giá rét, phủ thêm.” Lúc này Ôn Nhu từ Yên Thủy các đi ra ngoài quá vội, không có lấy thêm áo choàng, muốn nói không cần, Lãnh Triệt cũng đã giúp nàng thắt dây lại, không phải do nàng nói không cần, vì nàng mặc lên một áo choàng lông cừu ta, nắm tay nàng hướng viện trong bước.
Kỳ thực Ôn Nhu muốn nói hắn so với nàng càng cần áo khoác này hơn, nhìn hắn có thểđể cho nàng cảm thấy an tâm, cũng nắm chặt tay hắn.
Trong viện trống trải, bọn hạ nhân hôm nay quét sạch, tuyết vẫn chưa che hết đường, hoa mai thưa thớt rơi đầy đất, để lúc này có chút vắn lặng, Ôn Nhu cũng không cảm thấy thanh lãnh, mà là cảm thấy ấm áp.
Lãnh Triệt dừng chân trong viện, buông lỏng tay của Ôn Nhu, sau đó từ tay áo xuất ra một đồng quản nhỏ, chỉ thấy hắn khẽ kéo đồng quản có một ngân tuyến thật nhỏ, một luồng tinh hỏa từ trong đồng quản bảy ra, bay về phía trời cao màu mực trầm trầm, tiện đà tại trời cao bắn ra ánh sáng chói mắt, Lãnh Triệt đem đồng quản thu hồi, nắm tay của Ôn Nhu, chỉ cảm thấy tay nàng lạnh lẽo, liền cầm luôn tay còn lại của nàng, một lượt đặt lên ngực mình, lấy ấm áp của mình truyền cho nàng.
Ôn Nhu bị mờám hành động này của Lãnh Triệt làm cho cảm động, nàng không phải người dễ cảm động, thậm chí lúc biết hắn vì cứu nàng mà bị một mũi tên bắn trúng, lòng của nàng cũng không có giống như hiện nay bị chấn động như vậy, hai tròng mắt chăm chú nhìn đôi tay bị Lãnh Triệt nắm chặt, hai tay có chút không ức chếđược run.
” A Nhu, nhìn.” Lãnh Triệt ôn nhu nói, ngẩng đầu nhìn phương hướng bầu trời, Ôn Nhu không khỏi nhìn theo tầm mắt của hắn.
” Thình thịch ——” Chỉ nghe thấy một thanh âm ùù như sấm rền nổ vang trên bầu trời cao đen như mực, kèm theo tiếng nổ chính làánh sáng trăng hoa cực đẹp, sau đóâm thanh sấm rền bên tai không dứt không ngừng vang lên, trên bầu trời như là hoa vũ cực đẹp.
Ôn Nhu bị yên hỏa này mà cho mê hoặc hai mắt, hai mắt không nháy chăm chú nhìn yên hoa nỡ rộ trên trời cao, đem vạt áo trước ngực của Lãnh Triệt nắm chặt, cảm động đến cắn chặt môi dưới.
Yến hỏa này mặc dù thua đời trước nàng đã thấy, thế nhưng trong lòng nàng cũng đẹp nhất, bởi vì, yên hỏa này chỉ vì nàng mà bắn lên, đồng thời nàng biết Đại Di vẫn chưa thể làm ra yên hoa to như vậy, nói vậy hắn là tốn không ít tâm lực mới từ nước khác mang về, có thể thấy được trong lòng hắn là cực quan tâm nàng, thế nhưng…
Nếu là hắn đã biết sự kiện kia, đã biết quyết định của nàng, còn có thể quan tâm nàng như vậy sao…
Nàng muốn gạt hắn, rồi lại không nỡ gạt hắn, nàng nên làm thế nào mới tốt…
Ôn Nhu đang nhìn yên hỏa trên bầu trời ý nghĩ trong lòng thiên chuyển bách hồi, kinh ngạc xuất thần.
“A…” Ngay khi Ôn Nhu suy nghĩ xuất thần, Lãnh Triệt xuất kỳ bất ýđem nàng ôm lên cao, chọc cho nàng nhất thời không phản ứng kịp, khẽ hô một tiếng, nhìn đúng là Lãnh Triệt nâng nàng lên cao.
” Sợ nàng nhìn không thấy, như vậy rõ ràng chút.” Lãnh Triệt cười đến mặt mày lộ vẻ nhu tình, lời nói làm tâm của Ôn Nhu ấm áp, Ôn Nhu cúi đầu nhìn khuôn mặt nhu tình của Lãnh Triệt, chợt thấy viền mắt cay.
Nàng đây là thế nào? Thế nào trở nên cũng không chính nàng, nếu đổi thành kiếp trước, chưa bao giờ sẽ vì một việc lựa chọn bất định, mặc dù việc này sẽ có liên quan đến tính mạng của nàng, nhưng hôm nay nàng là thế nào? Nhìn mặt mày hắn, nàng không biết nên làm thế nào quyết định mới tốt, có phải là hay không buộc hắn lại, mới có thểđể cho nàng hạ không được quyết định.
Nếu lưu, sẽ hại hắn, có thể nếu không lưu, cũng sẽ tổn thương hắn.
“Đẹp sao?” Bóng đêm sương mù, Lãnh Triệt không nhìn thấy đáy mắt của Ôn Nhu giãy giụa vẻ thống khổ.
” Ân!” Ôn Nhu cười đến mỹ hảo, nặng nề mà gật đầu.
” Thích không?” Phần lễ vật này, hắn trên đường từ Tào thành trở về gọi người chuẩn bị, Đại Di vẫn chưa được như vậy đâu, hắn cũng chỉ nghe nói qua tiểu quốc Tang Lâm có yên hoa xinh đẹp như thế, muốn cho nàng một kinh hỉ, cũng muốn đem yên hoa đẹp nhất của Đại Di lần đâu tiên vì nàng phóng lên, chỉ vì nàng có thể vui vẻ có thể thích.
” Thích!” Ôn Nhu cười tươi như hoa, hai tay ôm lấy đầu Lãnh Triệt, chậm rãi cúi đầu, hôn lên môi lạnh lẽo của hắn, “Triệt, đa tạ ngươi.”
Cám ơn ngươi cho ta tình yêu, cám ơn ngươi là người duy nhất trên đời này nguyện ý bảo hộ ta trong lòng bàn tay.
Có phu như vậy, phụ phục hà cầu, túc hĩ túc hĩ.
(Luna: câu trên nghĩa là có chồng như vậy, vợ nào không muốn, vui đến thỏa mãn)
Tại yên hoa rực lửa hai người ôm nhau tạo thành một cảnh đẹp, tuyết giâm đầu cành, đến hồng mai cũng bị che giấu đi.
Hương thơm lượn lờ, hồng duy trướng noãn, chính là lúc mây mưa vu sơn.
Lãnh Triệt khẽ cầm mặt của Ôn Nhu, yêu thương hạ xuống một cơn mưa hôn(Luna: câu này ta chế vào vì câu văn ghi là hôn dầy đặc không được hay), Ôn Nhu từ từ nhắm hai mắt khiến cho mình trầm luân, rồi lại cảm thất bản thân lúc này chính như lục bình trên mặt nước, chìm nổi bất định.
Ôn Nhu ôm chặt cổ của Lãnh Triệt, đem cằm của mình đặt lên vai hắn, ngay lúc Lãnh Triệt bước vào phương trạch của nàng lại dùng hai tay đặt lên vai hắn, đem hắn đẩy ra.
” A Nhu, ta sẽ không làm đau nàng.” Phát giác được Ôn Nhu không thích hợp, trong con ngươi của Lãnh Triệt nổi lên yêu thương, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má trơn bóng của Ôn Nhu, lời đã nói ra hết sức ái nịch.
Ôn Nhu cũng khẽ lắc đầu, không nói lời nào, xoay người sang chỗ khác, hiện nay đáy lòng của nàng chỉ có một ý niệm trong đầu, không thể, nàng không thể làm như vậy.
Lãnh Triệt tuy là bị lửa thiêu cả người, lại cũng không muốn tổn thương nàng, nếu nàng không muốn, hắn cũng tuyệt không cưỡng cầu nàng, nhẹ nhàng đỡ lấy vai của Ôn Nhu, đem nàng xoay người lại đối với mặt mình, mà hắn mới khẽ xoay người Ôn Nhu lại, Ôn Nhu liền ôm hắn thật chặt, để thân thể của hắn nhịn không được rồi đột nhiên run lên, cũng nhẹ nhàng ôm nàng.
” Triệt, Triệt, Triệt…” Ôn Nhu dán sát bên tai Lãnh Triệt, nỉ non tên của hắn, cũng nhu tình, nỉ non mang theo sầu bi khó có thể nói, đem Lãnh Triệt ôm chặt, móng tay khảm thật sâu vào lưng của Lãnh Triệt, tựa hồ nàng đang cực lực ẩn nhẫn cái gì.
” Làm sao vậy?” Mi tâm của Lãnh Triệt rồi đột nhiên khẩn túc, Ôn Nhu như vậy khiến cho bỗng dưng hoảng hốt, muốn đem nàng khẽđẩy ra nhìn xem, thế nhưng Ôn Nhu lại ôm chặt như vậy, hắn chỉ có thể vỗ nhẹ lưng của Ôn Nhu yêu thương ôn nhu nói, “A Nhu, đừng như vậy, làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì nói với ta làđược, ân?”
Nhưng màÔn Nhu lại không trả lời lời nói của Lãnh Triệt, như trước chi ôm chặt hắn, nhẹ giọng nỉ non tên của hắn, để lòng hắn càng lòng nóng như lửa đốt.
” A Nhu/” Lãnh Triệt đem Ôn Nhu từ trên người hắn cố sức đẩy ra, nâng mặt của nàng lên để cho nàng nhìn mình, tại mi tâm của nàng hạ xuống một nụ hôn cho nàng an tâm, ngữ khí kiên định màôn nhu, “Đừng sợ, có ta ởđây, tất cả có ta.”
Đừng sợ, có ta ởđây…
Mâu tửÔn Nhu mang theo thống khổ bỗng nhiên run lên, những lời này, cùng câu nghe trong mộng kia để cho nàng cảm thấy tuy trời sập xuống nàng cũng nàng cũng không cần lo lắng, khiến nàng thâm ý nồng đậm nhìn Lãnh Triệt kiên định có thểđể cho nàng không khỏi an tâm, đáy lòng thỏa mãn cùng hạnh phúc không nói ra được.
” Có phải làđã xảy ra chuyện gì hay không? Nói cho ta biết làđược?” Thanh âm của Lãnh Triệt nhẹ nhàng, mang theo vịđạo dụ hống, hình như sợâm thanh của bản thân lớn hơn một phần nữa làm sợ một dạng.
Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt gần trong gang tấc vẻ mặt đau lòng khuôn mặt, cầm tay của hắn nhẹ vỗ về mặt nàng, sau đóđem tay hắn chậm rãi dời đến trên bụng bản thân, Lãnh Triệt đầu tiên là không giải thích được, sau đó kinh hãi, Ôn Nhu có thể tinh tường cảm thụđược tay hắn run nhè nhẹ trên bụng.
Lãnh Triệt không thể tin nhìn Ôn Nhu, kinh ngạc đến nhất thời nói không ra lời, đây là lần đầu tiên Ôn Nhu nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ như vậy của hắn, không hề che giấu.
” A Nhu, cái này, đây là thật?” Lãnh Triệt kích động đến lãnh tĩnh lúc trước đều bỏ hết.
” Ân.” Ôn Nhu nhợt nhạt cười, gật đầu, giơ tay lên vỗ về mặt của Lãnh Triệt.
Lãnh Triệt bỗng dưng ngồi dậy, khoác lên một kiện áo khoác, liền xoay người xuống giường, hài cũng không mang, lúc Ôn Nhu chính kinh với động tác của hắn, Lãnh Triệt đứng trước giường, lại đem cả người nàng kể cả chăn ôm ngang, mừng rỡ nhưđiên xoay tròn, trên mặt không chút nào che giấu cực kỳ hưng phấn.
(Luna: Thật không hiểu đang đứng ở trong viện sao lại lên giường rồi @@ lúc nãy nói tiến vào phương trạch là ta nghi nghi rồi)
” A Nhu, ta sắp làm cha?” Lãnh Triệt cao hứng như hài tử, mi cười mắt mở, thanh âm hưng phấn lớn đến đểÔn Nhu cảm thấy bên ngoài viện đều có thể nghe được, nhất thời thẹn, đem mặt chôn ở trong ngực hắn, thẹn thùng nói, “Triệt ngươi nói nhỏ chút, không sợ bên ngoài nghe được sao?”
Từ một khắc này, nhìn Lãnh Triệt mừng rỡ nhưđiên, tâm của Ôn Nhu không chần chờ nữa, không do dự nữa, không giãy dụa nữa, nàng quyết định, sinh hài tử, mặc dù trả giáđắt, nếu thật đến lúc đó, nàng theo hắn cùng đi, nàng vốn muốn gạt hắn đem cốt nhục của hắn lấy xuống, thế nhưng nàng lại không bỏđược, bởi vìđây là cốt nhục của nàng và hắn, thế nhưng nếu sinh hạđứa bé này, sẽ hại thân thể của hắn, bởi vì trong vòng một năm, còn nhất thiết phải mỗi tháng máu của nàng làm thuốc để hắn dùng, để thanh trừ toàn bộ tàn độc trong cơ thể hắn, hơn nữa là không thể có thai máu của nàng, nếu không có như vậy, giá phải trả chính là mười năm tuổi thọ của hắn.
Sinh hài tử hạ, sẽ hại hắn, nếu lấy hài tử xuống, sẽ tổn bị thương tim của hắn, cho nên nàng lựa chọn bất định, cho nên nàng thống khổ, mà khi nhìn đến dáng dấp mừng rỡ nhưđiên của hắn, nàng không nỡ thấy hắn mất đi nụ cười này, cuối cùng hạ quyết tâm, nàng muốn sinh hài tử hạ, đồng thời vĩnh viễn sẽ không nói cho hắn biết tình hình thực tế, nàng vĩnh viễn bồi hắn, để hắn vĩnh viễn vui vẻ, nếu hắn đi, nàng liền bồi hắn cùng đi.
” Sợ gì, ta chính là muốn cho tất cả mọi người biết, ta sắp là cha rồi!” Lãnh Triệt cười đến vui vẻ, đáy lòng kích động không thôi, vui vẻ xoay xoay, sau đóđem Ôn Nhu bỏ vào trên giường, cúi đầu hôn lên mi tâm của Ôn Nhu, cười, “A Nhu, ta sắp làm cho rồi!”
Hắn chưa từng có nghĩ tới, một ngày hắn cũng sẽ có hài tử, hơn nữa còn là hài tử của nàng và hắn, vậy làm sao có thểđể hắn không vui vẻ.
” A Nhu, đa tạ nàng.” Lãnh Triệt hạ xuống môi xuống thâm tình hôn lên môi của Ôn Nhu, cám ơn nàng, để ta lúc còn sống gặp nàng, cám ơn nàng, không ngại ta không vứt bỏ ta, cám ơn nàng, ta cho rằng cảđời này vô pháp cóđược thứ gì.
Lần đầu tiên Ôn Nhu cười đến hết sức e thẹn, đem mặt chôn thật sâu trong lồng ngực Lãnh Triệt, ôm chặt hắn, nàng làm sao không phải cám ơn hắn? Nàng chẳng bao giờ nghĩ tới có thể làm bản thân chân thật, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ yêu một người.
Đây là một trừ tịch chi da đẹp nhất, một đêm này, hai người chăm chúôm nhau, đều là chưa chợp mắt, Lãnh Triệt ở bên tai Ôn Nhu nói rất nhiều lời, Ôn Nhu ở trong ngực hắn ấm áp cười nghe, cảm thấy đây đại khái làđời này của hắn chưa bao giờ nói nhiều như vậy.
” A Nhu, có thể có trách ta lúc trước không có cho nàng một hôn lễđẹp nhất?’ Lãnh Triệt dùng ngón tay vuốt ve mặt của Ôn Nhu, nhẹ nhàng thổi khí.
“Đóđã là thu hút sự chúý của vạn người rồi.” Ôn Nhu nghe lời nói của Lãnh Triệt, tâm trạng không có chút nào muốn trách hắn, dù sao ai cũng không muốn thú một nữ tử từng cùng người bỏ trốn, lúc đó tuy là Thanh vương hướng Vương Thượng tạo áp lực để Vương Thượng không thể không hạ thánh chỉ, nhưng hắn có thể lúc nàng gả qua cửa liền hưu nàng, bởi vì chỉ cần hắn muốn, không có gì là hắn làm không được, thế nhưng hắn không có làm vậy, hắn vẫn cho nàng một cái “nhà”.
Năm đó nàng cũng không thèm đểý những thứ này, thế nhưng lại không nhịn được nghĩ muốn đùa hắn, muốn biết hắn sẽ có phản ứng thế nào.
” Vậy không tính.” Lãnh Triệt đột nhiên xụ mặt xuống, đem Ôn Nhu càng ôm chặt một phần, trong giọng nói sinh ra một phần buồn bực, nàng bị vạn người chúý là vì người khác, lại không phải là bởi vì hắn, huống hồ hắn vừa nghĩ tới Nghiêm Vô Ly còn đã từng hai lần đến Yên Thủy các là còn từng gọi “Nhu nhi”, để hắn càng buồn bực, “Ta sẽ vì nàng bù lại.”
Ôn Nhu trong lòng Lãnh Triệt cười ra tiếng, quả nhiên… Tâm trạng vui mừng đến nhịn không được dùng cằm cà cà ngực của hắn, vừa thân thể của Lãnh Triệt rồi đột nhiên cứng đờ.
” A Nhu đừng làm rộn.” Lãnh Triệt đem Ôn Nhu ôm chặt rất lâu, dùng cằm đặt trên đỉnh đầu nàng, không cho nàng tiếp tục lộn xộn, nàng nếu là lại loạn như vậy động hắn không muốn không nhịn được, hôm nay nàng cực dễ liền có thể lay động tim của hắn, thế nhưng hắn không thể phóng túng bản thân, “Nàng đang mang thai, đừng làm rộn, ân?”
” Bù? Triệt phải như thế nào bù cho ta?” Nhìn Lãnh Triệt nói nghiêm túc như vậy, Ôn Nhu lại muốn trêu chọc hắn.
“Để ta nghĩ.” Lãnh Triệt đột nhiên trở nên nghiêm túc, “A Nhu muốn ta bù thế nào?”
” Sỏa đầu gỗ!” Ôn Nhu vừa cười, lại tiếp tục cọđầu vào ngực hắn, nhìn môi mỏng của hắn khêu gợi, liền nhịn không được nhẹ nhàng hôn một cái, thẳng quậy đến tâm Lãnh Triệt loạn cả lên, hai gò má vừa không tự chủđược hiện lên phi sắc, ngoại trừôm chặt Ôn Nhu, hắn cũng không có cách nào, chọc cho Ôn Nhu Ôn Nhu ngọt ngào ấm áp.
” Cùng ngươi nói đùa thôi, sỏa đầu gỗ!” Quả nhiên là kẻ ngu si, nếu là nàng muốn cho hắn bù, hà tất đến lúc này? Nghĩđến cái đề tài này cứ như vậy nói xong hắn có lẽ sẽ không vui, Ôn Nhu liền đem trọng tâm câu chuyện ngăn lại, “Triệt thích nam hài nhi hay là nữ hài nhi?”
” Chỉ cần hài tử của chúng ta, bất luận nam hài nhi hay là nữ hài nhi, ta đều thích.” Lãnh Triệt cưng chìu nói.
” Miệng lưỡi trơn tru.” Thế nhưng nghe cũng rất hạnh phúc.
” A Nhu thế nào nghe ra ta miệng lưỡi trơn tru? Ta nói đều là lời nói thật.” Tiểu nữ nhân, hắn không biết nàng đáng yêu như vậy, những câu đều có thể kích thích tim của hắn, “Bất kể là nam hài hay là nữ hài, ta cũng sẽ chiếu cố thật tốt mẫu tử các nàng thật tốt.”
” Ân.” Ôn Nhu trong ngực hắn khẽ gật đầu một cái.
” Những ngày kế tiếp, ta sẽ tận lực mỗi ngày đều bồi nàng.” Lãnh Triệt nhẹ nhàng vuốt ve tóc đen của Ôn Nhu, trìu mến nói, “Do ta tự mình tới chiếu cố nàng.”
Nhưng màÔn Nhu cũng cười khẽ lắc đầu, “Đại Di còn có nhiều chuyện cần ngươi làm như vậy, có thể nào đem thời gian đều tiêu tốn trên người ta, huống hồ tự ta chăm sóc mình đọcw, không cần Triệt ngươi tự mình chiếu cố.”
Nếu hắn đem tâm tưđều đặt ở trên người nàng, thì không phải là nàng yêu hắn, nàng làm sao cam lòng bởi vì có thai màđem hắn buộc bên người.
” Đếđô không ninh, ta sợ nàng gặp nguy hiểm.” Lãnh Triệt nhíu mi lên, chỉ có hắn bên người nàng, mới có thểđể hắn cảm thấy nàng là an toàn.
” Ta không cần ngươi chiếu cố, tự ta không có nguy hiểm.” Ôn Nhu nói, há mồm cắn cằm của Lãnh Triệt, như dỗi một dạng, nàng không phải ngay cả bản thân cũng không chiếu cốđược, nàng không muốn cũng sẽ không trở thành ràng buộc của hắn, không cần hắn làm như vậy.
Mâu quang của Lãnh Triệt bỗng nhiên run lên, xuyên thấu qua mâu tử của Ôn Nhu tựa hồ thấy được nghĩ cách đáy lòng của nàng, đem cầm dưới rút ra khỏi hàm răng nàng, cúi đầu chiếm hữu môi nàng, yêu thương liếm, Ôn Nhu dần dần trong ngực hắn hóa thành nhu miên.
Lãnh Triệt hôn vào trên trán mi môi trên của Ôn Nhu, chậm rãi kéo dài xuống, Ôn Nhu tựa hồ trầm luân trong mê tình của Lãnh Triệt, bỗng nhiên nghĩđến không thể như vậy, muốn đẩy hắn ra, phát hiện mình cánh bị hắn ôm đến không nhúc nhích được.
” Không. . .” Ôn Nhu vừa mới muốn nói, lại bị Lãnh Triệt hôn ngăn chặn, lời nói tại miệng bị Lãnh Triệt làm cho thành nỉ non: “Ngô. . . Không thể. . . Ân. . .”
” A Nhu, không phải sợ, ta sẽ không làm nàng cùng hài tửđau. . .” Lãnh Triệt nhẹ nhàng liếm môi của Ôn Nhu, thanh âm ôn nhu trầm thấp thanh âm trầm thấp mang theo lực lượng đầu độc, đểÔn Nhu căn bản vô pháp cự tuyệt hắn, mà là cánh tay ôm cổ hắn chặt hơn.
” Ân. . .” Ôn Nhu mỉm cười để nhiệt lưu trong thân thể Lãnh Triệt chợt phun trào.
Dưới ánh nến, yêu say đắm lưu luyến.
—— đề lời nói bên ngoài ——
Lúc nào mới có thể không lo. . .ai. . .
CHƯƠNG 95: ÂM MƯU ÁM SINH
Trừ tịch qua đi, trong cung liền sắp cử hành đại triều hội một năm chi thủy, tại đại triều hội, Vương Thượng phải lấy quấn chi đại sự trong nhất nhất cùng quan viện thương nghị, sau đó quyết định, phân công người đi hoàn thành, bởi vì làđại triều hội trong vòng một năm, cho nên phi thường quan trọng, mà nay đại triều hội năm nay, chủ yếu nhất có hai chuyện, một kiện làđại điển quan lễ của Vương Thượng, một cái khác đó là vấn đề của hậu cung, nói vô luận như thế nào Vương Thượng trong năm nay phải nạp phi lập hậu, quan viên hô cấp thiết, Vương Thượng chỉ có thểđáp ứng, tâm trạng cũng cảm thấy phiền não, đến nỗi hắn còn chưa cùng quan viên tinh tế thương nghị thế nào lợi dụng cơ hội Hải quốc nội loạn, liền sớm cho giải tán.
Trở lại thư phòng Lãnh Hạo vẫn như cũ phiền não, ngồi xuống cầm một quyển chiết tử cũng không có nhìn mấy hàng chữ chỉ ngây ngốc ởđó, tiểu An tử biết trong lòng hắn phiền não, cũng không dám nói nhiều, chỉ cẩn thận ở bên hầu hạ.
” Vương Thượng, Bạch vương gia ở bên ngoài cầu kiến.” Ngay khi Lãnh Hạo tựa ở lưng ghế dựa nhắm mắt dưỡng thần, một tiểu thái giám tiến đến khom người bẩm báo nói.
” Mau mời tiến đến.” Lãnh Hạo bỗng nhiên mở mắt ra, đại ca? Đến thật đúng lúc.
“VVang.” Tiểu thái giám khom người xin cáo lui, chỉ chốc lát sau, Lãnh Triệt một thân quan bào liền đi đến.
” Hạ thần gặp qua Vương Thượng, Vương Thượng vạn an.” Lãnh Triệt hướng Lãnh Hạo ôm quyền chắp tay, rất là cung kính.
” Đại ca, ta đã nói qua bao nhiêu lần rồi, thời gian không có người khác ngươi không cần khom mình hành lễ.” Lãnh Hạo từ trên ghếđứng lên, đi tới trước mặt Lãnh Triệt tự mình đỡ hắn, có chút tả oán nói.
” Vương Thượng, quân chi lễ không thể loạn.”
” Đại ca!” Lãnh Hạo có lúc vì Lãnh Triệt nghiêm trang khiến cho bất đắc dĩ, hiện tại cũng chỉ có thể bất đắc dĩ khoát khoát tay, “Được được được, sẽ theo đại ca, sau này ta cũng không nói ngươi nữa.”
” Vương Thượng đang vì chuyện nạp phi lập hậu phiền não?”
” Ngoại trừ việc này còn có thể có chuyện gì.” Lãnh Hạo bỗng nhiên nhãn tình sáng lên, tựa như chờ mong nhìn Lãnh Triệt, “Đại ca ngươi đến rất lúc, mau dạy ta nên làm thế nào.”
” Vương Thượng đã sớm qua thú thê chi niên, quả thực nên nạp phi lập hậu, hậu cung Đại Di trống không, tóm lại không phải là chuyện tốt, Vương Thượng cũng nên lo lắng chuyện con nối dòng, bằng không giang sơn Đại Di này ngày sau ai đến kế thừa?” Cùng phiền não của Lãnh Hạo muốn so sánh, Lãnh Triệt thoạt nhìn không thể nghi ngờ lãnh tĩnh cực kỳ, lạnh nhạt trong giọng nói tràn đầy chuyện đương nhiên.
” Đại ca, đám đại thần nói như vậy, thế nào ngươi cũng nói như vậy?” Lãnh Hạo hiển nhiên là nóng nảy, “Muốn nữ nhân hậu cung đến thì có tác dụng gì? Nếu không phải là có nữ nhân hậu cung, Đại Di cũng sẽ không giống như ngày hôm nay vậy!”
Lãnh Hạo không cóđem chuyện nói thẳng ra, thế nhưng Lãnh Triệt biết hắn nói nữ nhân hậu cung này, là chỉ thái hậu, cũng là bởi vì thái hậu, Lãnh Hạo chậm chạp không muốn nạp phi lập hậu, chỉ sợ thái hậu ở bên cạnh hắn xếp vào tai mắt, khó lòng phòng bị.
” Vương Thượng chậm chạp không nạp phi không lập hậu cũng không phải biện pháp, lẽ nào Vương Thượng muốn cứ vậy kéo dài, đểĐại Di không người nối nghiệp?” Lãnh Triệt làm sao không biết ý nghĩ trong lòng Lãnh Hạo, lo lắng của Lãnh Hạo làm sao không phải lo lắng của hắn, chỉ là việc này thật không thể kéo dài được nữa, nếu lại chậm trễ. Chỉ biết dẫn phát triều thần bất an.
” Dám thỉnh đại ca dạy ta!” Lãnh Hạo bị Lãnh Triệt nói đế vô pháp, chỉ có thể hướng Lãnh Triệt khom người thật sâu, cầu Lãnh Triệt vì hắn nghĩ ra một biện pháp vẹn toàn đôi bên.
Hắn làm sao không biết việc này không thể kéo dài, cũng chính vì vậy hắn mới cảm thấy phiền não không gì sánh được.
“Căn cứ thế phương pháp Di quốc, Vương Thượng nạp phi lập hậu không quy định, toàn bằng ý của Vương Thượng, thế nhưng,” Lãnh Triệt thần tình nghiêm túc nhìn Lãnh Hạo, “Vương Thượng khi biết tình thế triều đình Đại Di hôm nay, đương biết mình nên làm như thế nào.”
Lãnh Hạo cũng ánh mắt kiên định nhìn Lãnh Triệt, âm thanh nói năng có khí phách: “Ta biết.”
Hắn làđế vương Di quốc, sinh không vì mình, tử không vì mình, yêu cùng không yêu, cũng không vì mình, ý tứ của đại ca hắn minh bạch, hắn không thể lại giống như tiên đế chỉđem nữ tử mình thích nhét vào hậu cung, điều hắn phải làm, chính là hôn nhân chính trị cóích cho đất nước, trước mặt gia quốc, tình ái của bản thân không đáng nhắc tới, hắn biết được đạo lý này, hắn cũng tin tưởng vững chắc đạo lý này.
(Luna: Ta khóc vì Hạo ca)
Chỉ là, đây là hắn của lúc đó, lại có ai biết, tương lai có chuyện khó dự liệu, hiện nay lời thề son sắt của hắn, cuối cùng biến thành lục bình chìm nổi bất định.
” Như vậy, không cần ta nhiều lời, Vương Thượng cũng biết nên như thế nào hạ chỉ rồi.” Bọn họ là vừa sinh ra đãđịnh trước số phận khổn buộc chung một chỗ với hoàng thất, rất nhiều chuyện từ vừa mới bắt đầu liền quyết định không phải do bọn họ làm chủ.
” Ta minh bạch.” Lãnh Hạo khẽ vuốt cằm.
” Như vậy hạ thần xin được cáo lui trước.”
” Ân.” Lãnh Triệt đi rồi, Lãnh Hạo chậm rãi đi ra thư phòng, đứng chắp tay ở trên bậc thang tầng tầng cao cao, nhìn trời dần dần sáng, nội tâm dị thường trầm trọng.
Loan Hoàng cung
Chỉ thấy ba nữ tử trẻ tuổi dáng người thướt tha, hình dạng xinh đẹp động nhân cúi đầu đứng ở trước mặt thái hậu, trên mặt thái hậu cười khẽ làm cho các nàng cảm thấy hưng phấn, thế nhưng thái hậu cảm thấy các nàng đem Vương Thượng hầu hạ thật tốt, mới cốýđem các nàng gọi tới tưởng thưởng các nàng một phen? Tuy rằng mỗi lần cùng Vương Thượng hoan du đều là tắt hết nên, lúc xong việc liền đứng dậy rời khỏi, làm cho các nàng nhìn không thấy đích thực dung của Vương Thượng, thế nhưng giường, các nàng lại tinh tường cảm thụđược nhiệt tình như lửa cùng hưởng thụ thực cốt ** của Vương Thượng, thậm chí còn cảm thụđược hắn đối với các nàng lưu luyến vong phản, cũng mặc kệ bọn họ triền miên thế nào, Vương Thượng xong việc cũng sẽ bỏđi, vô luận các nàng cầu xin hắn lưu hắn lại thế nào hắn cũng thờơ.
Mặc dù như thế, Vương Thượng ban đêm như trước thường xuyên cùng các nàng hô vân hoán vũ, như vậy có thể thấy các nàng đem Vương Thượng hầu hạđến cực tốt.
” Ba người các ngươi, hầu hạ Vương Thượng được bao lâu?” Trong tay thái hậu đang cầm một chén trà nóng, trên mặt tuy là cười, hai mắt cũng lạnh lùng, thế nhưng các nàng ai cũng không thấy được.
” Hồi thái hậu, nửa năm có thừa.” Một nữ tử trong đó nhỏ giọng hồi đáp.
” Nửa năm có thừa, tốt,” Thái hậu nhẹ nhàng thủ sẵn ly ngọc, mâu tử bỗng nhiên khẽ híp một cái, “Nửa năm qua, ba người các ngươi hầu như hàng đêm cùng Vương Thượng vu sơn **, có thể có ai, có tài cán vì Vương Thượng hạ sinh long tự?”
Lời nói của thái hâu để lòng của ba người đột nhiên mát lạnh, vì nữ tử nói chuyện trước đang muốn tựa đầu cực thấp, nhưng mà nàng lại cảm thấy cằm mát lạnh, cằm mình đã bị thái hậu nắm, cố sức giơ lên, đột nhiên cảm giác được mâu tử của thái hậu trong nháy mắt trở nên dữ tợn.
” Nói.” Thái hậu thiếu điều đem nữ tửăn sống nuốt tươi dưới ánh mắt hai nữ tử còn lại cả lưng hàn thấu, mừng rỡ lúc đầu từ lâu tiêu tán sạch sẽ, hiện nay trong lòng chỉ có sợ hãi.
” Hồi thái hậu, tiểu nữ, tiểu nữ không biết…” Nữ tử chiến chiến căng căng rất làđiềm đạm đáng yêu, bộ dáng như thế lại làm cho thái hậu trong mắt hàn ý càng sâu.
” Không biết?” Thái hậu nắm thật chặt cằm của nữ tử, móng tay lướt qua nét mặt trơn truột của nàng, để nữ tử nhịn không được lạnh run, “Ba người các ngươi cùng Vương Thượng luân phiên hoan ái nửa năm có thừa, dĩ nhiên nói không biết?”
Khá lắm Lãnh Hạo, giả bộ thật là giống, giống đến cực tốt, tuy nàng mỗi ngày phái người trông coi, vẫn như cũ có thể làm được chuyện để cho nàng không biết, giả bộ thật đúng là tốt! Đến nàng cũng lừa gạt được!
Tìm thế thân, lăn long tháp, ngây thơ vô tri, đều là hắn làm cho nàng xem, nếu không phải là hắn tự mình xé rách sắc mặt làm bộ ngây thơ vô tri của mình, sợ là nàng vẫn luôn chẳng hay biết gì! Tốt, tốt!
Đáy lòng của thái hậu là hận, bỗng nhiên thủ hạ dùng một chút lực, đem móng tay đâm vao da thịt trơn bóng của nữ tử.
” A ——” Trên mặt truyền tới đồng cảm để nữ tử hoảng sợ kêu thành tiếng, vì bảo trụ mặt mình muốn tránh khỏi tay của thái hậu, nhưng mà nàng càng giãy giụa, móng tay càng cắm sâu vào mặt của nàng, bỗng nhiên thái hậu buông lỏng tay, nữ tử liền điệt ngồi dưới đất, trên má trái đã xuất hiện vết máu rõ rệt, vết thương kéo dài đến cằm.
” A —— mặt của ta, mặt của ta!” Nữ tử kinh khủng muôn dạng giơ tay lên muốn che mặt mình, thái hậu mặt không thay đổi nâng trà trong tay, đem ly trà nóng hổi hất vào trong mặt nữ tử.
“A ——” Một trận đau nhức truyền đến, nữ tửđau đến ngất đi, hai tên nữ tử bên cạnh nàng từ lâu sợđến đầy mặt trắng bệch, vội vã quỳ trên mặt đất.
” Người đến.”
“có nô tài.”
” Đem nàng mang xuống, rách vài dấu trên mặt nàng, sau đó ném xuất cung.” Thanh âm lạnh lùng của thái hậu chút nào cũng không giống như là xử trí một người, mà là giống như xử trí một kiện vật, không làm được chuyện nàng muốn làm, giữ lại gương mặt này cho nàng còn có cóích lợi gì.
“Vâng, nô tài liền đi.”
” Thái, thái hậu tha mạng!” Hai tên nữ tử nghe xong thái hậu đối với nữ tử kia xử trí, không khỏi sợ nổi da gà, run rẩy thân thể liên tiếp dập đầu cầu xin tha thứ, các nàng đối với bụng của mình lòng tin tràn đầy, có thể các nàng lại làm sao biết vì sao nửa năm qua bụng của các nàng một chút phản ứng cũng không có? Các nàng là người của thái hậu, biết thái hậu không thểđắc tội, biết được đắc tội thái hậu cũng chỉ có thể sống không bằng chết!
” Tha mạng? Ha ha ha ha!” Phảng phất như nghêđược chuyện cười lớn trong thiên hạ, thái hậu bỗng nhiên phá lên cười, tha mạng? Vậy ai tha cho thất gia của nàng một mạng? Thất gia đã chết, lòng của nàng tựa như tro nguội, nàng nói qua, thất gia vừa chết, nàng muốn toàn bộĐại Di vì hắn chôn cùng!
” Người đến a!” Ánh mắt của thái hậu dữ tợn màđáng sợ.
“Có nô tài.”
” Hai nữ nhân này, tặng cho các ngươi! Mặc cho các ngươi thưởng thức!” Thái hậu ngắn gọn một câu nói đem hai nữ tử trong nháy mắt đánh xuống địa ngục, thẳng so với làm quân kỹ còn để người khác cảm thấy sỉ nhục hơn!
” Nô tài tạ qua thái hậu!” Nhìn hai mỹ nhân như hoa như ngọc, ánh mắt của thái giám chợt sáng lên.
(Luna: @@ đùa sao? Thái giám mầm gìđược???)
” Thái hậu tha mạng/1 Thái hậu tha mạng a!” Nữ tử cầu xin tha thứ tiếng rống thê lương vang lên.
“Rút gân lưỡi! Mang xuống!”
Loan Hoàng cung khôi phục an tĩnh trước sau như một, chỉ có thái hậu một mình lẳng lặng ngồi ở trên quý phi tháp.
” Thái hậu, thời thần không còn sớm, người nên nghỉ ngơi một chút…” Tiểu Lý tử bưng một chén ninh thần thang đi tới bên người thái hậu, nhìn thái hậu biểu tình suy nghĩ viễn vong, khẽ thở dài một tiếng, nhỏ giọng kêu.
” Tiểu Lý tử? Thái hậu thật lâu mới lấy lại tinh thần, nghiêng đầu nhìn tiểu Lý tử bên cạnh thân, lần đầu tiên phát hiện tóc của tiểu Lý tử chẳng biết lúc nào đã có chút bạc rồi, chẳng bao lâu sau, đây cũng là niên thiếu hăng hái, không khỏi khổ sáp cười, có thể cũng chỉ có trước mặt tiểu Lý tử, nàng mới có thể biểu lộ ra được bản thân chân thật, “Nghỉ ngơi? Bổn cung muốn ngủ không bao giờ tỉnh lại nữa…”
” Thái hậu, người lại bắt đầu suy nghĩ lung tung.” Nhìn dáng dấp tiều tụy của thái hậu, tiểu Lý tử chỉ cảm thấy tâm trận trận đau nhức, hắn vì nàng hy sinh nhiều như vậy, mắt của nàng thủy chung chứa người khác, hắn không oán không hối hận, chỉ nguyện nàng có thể vui vẻ, hắn luyến tiếc thấy nàng thương tâm, “Nô tài vì người bưng tới ninh thần thang, người mau uống rồi nghỉ ngơi một chút đi, người đã lâu không có nghỉ ngơi tốt rồi.”
” Bổn cung thế nào có thể ngủ…” Vừa nhắm mắt, trước mắt hiện lên một cáu chau mày, một ý cười của hắn, bên tai quanh quẩn đều là thanh âm của hắn mà nàng yêu thích, tất cảđều là hắn, để cho nàng thế nào ngủđược.
” Thái hậu…” Tiểu Lý tử cảm thấy đau lòng càng sâu.
” Tiểu Lý tử, ngươi biết loại đau này, không phải sao?” Thái hậu đau thương nhìn tiểu Lý tử, duỗi tay chạm nhẹ vào ngực hắn, nàng biết hắn yêu nàng, thậm chí không tiếc vì nàng, tiến cung làm thái giám, chỉ vì muốn có thể bên nàng chiếu cố nàng, thế nhưng nàng cho tới bây giờ một mắt cũng chưa từng nhìn hắn, lại không biết năm tháng như thế chẳng tha người, hắn cũng ở trong thâm cung chậm rãi nàng, nàng thậm chíđã quên hắn vốn là tên gì.
“Vâng.” Tiểu Lý tử khổ sáp cười, từ khi hắn thấy nàng lần đầu, liền quyết định cảđời này của hắn đều vượt qua trong thống khổ, thế nhưng hắn dứt khoát.
” Không nghĩ tới người cuối cùng bồi bổn cung, sẽ là ngươi…” Thế nhưng trong lòng nàng người kia, lại hết lần này tới lần khác không phải hắn, trời cao trêu người, “Tiểu Lý tử, ngươi vẫn bồi bổn cung, phải không?”
“Vâng, nô tài sẽ vẫn bồi bên người người.” Hắn tuyệt sẽ không để nàng một mình, “Vô luận sinh, vô luận tử, nô tài cũng sẽ bồi người.”
Bởi vì ta yêu người, Phù Dung.
” Những lời này nếu như hắn nói cho ta nghe, tốt biết bao nhiêu.” Thái hậu tự giễu nở nụ cười, mặt tiểu Lý tử lộ vẻđau đớn cũng không nói được một lời.
“Ẩn nhẫn ở Di quốc mấy năm nay, cùng là vì hắn, hôm nay hắn mất, bổn cung coi chừng cóích lợi gì, nên đãđến lúc kết thúc tất cả rồi.”
Thái hậu chậm rãi từ quý phi tháp đứng lên, trong mắt đau thương dần dần bị quyết tuyệt thay thế.
” Biết nên làm như thế nào?”
” Nô tài hiểu rõ, nô tài liền đi làm.”
“Chậm đã, có chuyện cần bổn cung tựđi làm, thay bổn cung chuẩn bị thân xiêm y.”
“Vâng.”
Cứ cho là mấy năm nay nàng hy sinh chỉ bị hủy đi trong chốc lát, nàng cũng thế có biện pháp đem triều đình Đại Di hủy đi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...