CHƯƠNG 88: PHU QUÂN TÌNH NHÂN
EDITOR : LUNA HUANG
Đáy lòng của Ôn Nhu mọc lên một cảm giác chán ghét, cứ cho là không nhìn người nọ, chỉ nghe thanh âm kia, nàng cũng biết người nọ là ai, nàng thế nào cảm thấy người này đúng làâm hồn bất tán.
Nghiêm Vô Ly kinh ngạc nhìn nữ tử xuất hiện ở trước mặt, khiến hồn hắn mộng lượn quanh nữ tử, hắn là chủ thượng phái tới trông coi Tào thành, không cho bất luận kẻ nào từ Tào thành đi ra, nếu là xông vào liền giết không tha, tuy rằng nhìn thấy cừu nhân cũ Túc Dạ, thế nhưng hắn thế nào cũng không nghĩ ra ở chỗ này nhìn thấy Ôn Nhu, trước khi mũi tên thứ hai được bắn ra hắn liền vội vã ngăn lại, hắn sợ thương tổn nàng.
Nàng không phải ở Bạch vương phủđếđô sao? Làm sao sẽ xuất hiện ở Tào thành sắp thành tử thành!
Đột nhiên Nghiêm Vô Ly xuất hiện, người bị kinh hách chỉ làÔn Nhu, Ôn Nhu cảm thấy hắn làâm hồn không tiêu tan, Lãnh Triệt cảm thấy tâm tư của Lam vương sâu đậm.
” Nhu nhi, ngươi tại sao sẽởđây?” Nghiêm Vô Ly đột nhiên từ chốẩn núp nhảy xuống, để những tiểu tướng cùng hắn chấp hành nhiệm vụ cũng không khỏi không từ chỗẩn núp nhảy ra, bảo vệ bên người Nghiêm Vô Ly.
Những người này đều biết chủ thượng Lam vương đểý nhất đó là Nghiêm Vô Ly, cho nên bọn họđều phải một trăm con mắt để bảo hộ hắn, chính là chưa hoàn thành nhiệm vụ cũng không có thểđể hắn chịu một chút thương tổn, bằng không trở lại Lam vương phủ bọn họ cũng chỉ có một con đường chết.
” Nghiêm công tử quả nhiên làâm hồn bất tán, muốn lấy mạng của ta cư nhiên đưa người đuổi đến nơi này.” Ôn Nhu cười lạnh nhìn mặt Nghiêm Vô Ly lộ vẻưu thương, chán ghét nói, “Người thương tổn Túc Dạ cũng là ngươi đi?”
Lãnh Triệt đã xuống ngựa, sắc mặt âm trầm đứng ở bên cạnh thân Ôn Nhu, ám vệ cũng người người cầm kiếm, vây quanh trước mặt Ôn Nhu cùng Lãnh Triệt, đem hai người bảo hộở trong đó.
Đây là Lãnh Triệt lần đầu tiên nhìn thấy Nghiêm Vô Ly, vừa nghĩ tới hắn là là người đã từng cùng Ôn Nhu muốn bỏ trốn, tim của hắn liền cảm giác không khỏi phiền não, hận không thể cho người trước mặt tiêu thất.
” Nhu nhi, sự tình không phải như ngươi tưởng tượng như vậy.”
Nghiêm Vô Ly cảm giác lòng của mình đau đớn giống như bị người xé nạt vậy, hắn không biết nàng xuất hiện ởđây, chủ thượng cũng không biết, lần này hắn sẽ không lấy tính mệnh của nàng, là hắn bị bất đắc dĩ, hắn quan tâm nàng như vậy, nếu không phải không còn đường đểđi, hắn làm sao nỡ chỉa kiếm về phía nàng, chỉ là nàng không rõ mà thôi.
” Sự tình thế nào ta không có hứng thú biết.” Nội tâm của Nghiêm Vô Ly thống khổ giãy giụa Ôn Nhu không cảm giác được chút nào, cũng không muốn biết, hôm nay ở trong mắt nàng, bất quá là chỉ là một nam nhân để cho nàng cực kỳ chán ghét, luôn miệng nói trong lòng có nàng, rồi lại thời thời khắc khắc muốn lấy tính mạng của nàng, nói nữ nhân giỏi thay đổi, xem ra nam nhân này so với nữ nhân còn muốn cho người đoán không ra, huống chi, hắn, nàng tuyệt không muốn biết, “Trước mặt phu quân ta xin Nghiêm công tử hãy tôn trọng một chút, tên của Ôn Nhu, không có thểđể cho người khác có thể tùy tiện gọi như vậy.”
Một ngụm “Nhu nhi”, thực sự là nàng nghe mà cả người rùng mình, nàng không phải làÔn Nhu mà hắn yêu, bọn họ không có từ kýức lúc trước, cũng không có tương lai.
” Phu quân?” Nghiêm Vô Ly nhìn vẻ mặt bệnh trạng tái nhợt của Lãnh Triệt, phảng phất như nghe được chuyện cười trong thiên đại, khinh thường lặp lại một từ, “Phu quân? Phu quân? Chỉ bằng hắn? Một nam nhân gần đất xa trời, Nhu nhi ngươi cư nhiên gọi hắn là phu quân? Ha ha ha ——”
Đối với lời nói của Nghiêm Vô Ly, Lãnh Triệt thờơ mặt không đổi sắc, những năm nay hắn học xong cách ẩn nhẫn, tuyệt không sẽ không nổi giận, mà nhìn từ thái độ của Ôn Nhu, hình như hoàn toàn coi Nghiêm Vô Ly là người xa lạ, phiền não trong lòng hắn cũng giảm đi một chút.
Ôn Nhu cũng không thấy lạ, lời nói của Nghiêm Vô Ly để cho nàng đột nhiên nghiêm túc sắc mặt lạnh, mỗi một tiếng cười nhạo của Nghiêm Vô Ly sắc mặt của nàng càng hàn một phần.
” Lãnh Triệt, ngươi bất quá là một vương giaốm yếu, xứng với tình yêu của Nhu nhi sao?” Một tiếng “Phu quân” của Ôn Nhu để Nghiêm Vô Ly mất đi lý trí, phút chốc rút kiếm ra chỉ vào mặt của Lãnh Triệt, ghen tỵ nói, “Ngươi không xứng! Trong lòng của ngươi có Nhu nhi sao? Nếu là có, ngươi làm sao sẽđể cho nàng đến Tào thành gặp nguy hiểm?”
” Vương gia là phu màÔn Nhu nhận định, hảo hay không tốt, còn không phải do Nghiêm công tử chỉđịnh.” Thanh âm của Ôn Nhu lạnh lùng, ánh mắt nhìn Nghiêm Vô Ly cũng lạnh lùng, nam nhân của nàng, cứ cho là không tốt, cũng không đến lượt người khác nói, “Nghiêm công tử cho là mình là ai, có tư cách chỉđịnh phu quân của Ôn Nhu sao?”
Lời nói của Ôn Nhu để lòng của Lãnh Triệt run lên bần bật, không khỏi nghiêng đầu nhìn bên người nàng, mơ hồ cảm thấy nàng hình nhưđang tức giận, là vì hắn? Đáy lòng của Lãnh Triệt đột nhiên ấm áp, khóe miệng không tự chủ nhếch lên.
” Nhu nhi, ta là vì người tốt! Nam nhân như vậy, không đáng cho ngươi giao phó!” Nghiêm Vô Ly đem kiếm trong tay cấm chặt một phần, hung hăng run rẩy, hiển nhiên là lời nói của Ôn Nhu đem tim của hắn hung hăng đâm đến bị thương rồi.
Nhu nhi là của hắn, hắn không muốn nàng rúc vào trong ngực của nam nhân khác! Hắn là muốn ôm lấy nàng trong ngực biết nhường nào!
” Tốt với ta? Nghiêm công tử cũng thật là biết nói đùa, lúc trước vứt bỏ ta là tốt với ta? Muốn lấy tính mạng của ta là tốt với ta? Hôm nay sử dụng kiếm tương hướng cũng là tốt với ta?” Ôn Nhu cười nhạt, tiếp tục châm chọc nói, “Nếu là vương gia không đáng để ta giao phó, vậy người phương nàođáng để ta giao phó, ngươi sao? Nghiêm công tử?”
” Ta…” Nghiêm Vô Ly bịÔn Nhu làm đến nghẹn không lời nào để nói, thống khổ nhìn Ôn Nhu, muốn phản bác, cũng không có từđể phản bác, nàng nói đều là sự thực, ban đầu là hắn vứt bỏ nàng, khiến danh tiếng của nàng bại hoại, bị Thanh vương nắm giữ hạnh phúc cảđời, hắn lại không cóđứng ra cứu nàng, hắn muốn lấy tính mệnh nàng, tuy là mệnh lệnh của chủ thượng không thể trái, nhưng cũng là sự thực, hắn muốn nói hắn muốn dẫn nàng cao bay xa chạy, thế nhưng hắn không thể, hắn trốn không thoát lòng bàn tay của chủ thượng, nếu là mang theo nàng rời khỏi, chắc chắn thương tổn hắn, cho nên hắn không thể nói mình là người đáng để nàng giao phó, thế nhưng Bạch vương cũng tuyệt không phải người có thể cho nàng hạnh phúc!
” Ha ha… Vô Ly, ngươiđây làđang trình diễn vỡ kịch khổ tình sao?” Một trận âm thanh mang theo châm chọc cười nhạo vang lên bên tai của mọi người, thanh tới người tới, chỉ thấy bên cạnh thân Nghiêm Vô Ly đột nhiên xuất hiện một nam tử mặc sam y màu nâu, khinh bỉ nhìn Nghiêm Vô Ly bên cạnh thân, “Nhìn thấy trong mắt Bạch vương phi không có ngươi sao? Ngươi khổ như vậy, không phải tự rước lấy nhục sao?”
Lời của nam tử khiến sắc mặt của Nghiêm Vô Ly bỗng nhiên như lá rụng mùa thu tàn bại, hướng nam tử quát dẹp đường: “Câm miệng! Chuyện của ta còn chưa tới phiên ngươi quản!”
Nam tử xuất hiện để trong con ngươi Lãnh Triệt cẩn thận càng nhiều một phần, cho tới bây giờ nhìn thân thủ người đến, tất nhiên không phải hạng người tầm thường, công phu cùng nội lực, tất nhiên trên Nghiêm Vô Ly, Lam vương làđoán chắc hắn sẽđến Tào thành, cốýđể hai người ởđây sao?
” Ta đương nhiên không muốn quản ngươi mà làm hỏng chuyện, nhìn dáng dấp thống khổ của ngươi, ta là vui vẻ còn không kịp.”
Nam tử cười đến đắc ý, đời này chuyện khiến hắn vui nhất chính là nhìn thấy Nghiêm Vô Ly thống khổ, ai bảo chủ thượng coi trọng hắn yêu thương hắn như vậy, đến nỗi cho hắn trước mặt chủ thượng càng lúc càng không có nơi sống yên ổn, đây hết thảy đều phải trách hắn Nghiêm Vô Ly, cho nên Nghiêm Vô Ly càng thống khổ, hắn liền cảm thấy vui vẻ, “Chỉ là mệnh lệnh của chủ thượng, ta ngươi biết đến, ngươi muốn cãi mệnh lệnh của chủ thượng sao?”
” Kham Diệc! Ta không cho phép người hại Nhu nhi!” Nghiêm Vô Ly đối với Kham Diệc trợn mắt tương hướng, hắn nhớ kỹ lời nói của chủ thượng, hắn phái Kham Diệc tới lấy rồi.
” Lời của ngươi, dùng được sao? Chủ thượng cũng đã có nói, mạng của người nữ nhân này giao cho ta tới lấy.” Kham Diệc chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, sau đó sử dụng kiếm chỉ vào Ôn Nhu, “Phải biết rằng, nếu là ta giết nàng, chủ thượng chắc chắn thật cao hứng.”
” Hay là, do ngươi tự mìnhđộng thủ? Người chết trên tay ta, không có toàn thây, vìđể cho nàng được chết đẹp một chút, ta có thể tặng cơ hội này cho ngươi, thế nào?” Kham Diệc có nhiều ý tứ hàm xúc nhìn Nghiêm Vô Ly, dùng ngôn từđùa bỡn khiến đáy lòng của Nghiêm Vô Ly không có một tia khí lực chống cự nào, hắn thích nhất chính là nhìn Nghiêm Vô Ly giãy giụa thống khổ, “Lẽ nào ngươi còn muốn chờ hai người ngày sau hoan ái, ngươi mới bằng lòng hạ thủ sao?”
Ôn Nhu nghe lời nói của Kham Diệc, đáy lòng định cho hắn một từ, biến thái, lẽ nào Nghiêm Vô Ly là cùng một đống biến thái này lớn lên sao, cho nên tính cách cũng sẽ biến thái như vậy?
Lãnh Triệt lại không có nghĩ cách nhưÔn Nhu vậy, hắn chẳng qua là cảm thấy hai người này, chắc chắn vướng tay chân, tốc tốc chấm dứt, thời thần không thể kéo dài.
” Không nên ép ta.” Nghiêm Vô Ly bỗng nhiên dùng hai tay ôm lấy đầu, dáng dấp cực kỳ thống khổ.
” Vậy xem ra vẫn là ta tự mình động thủ, không biết phệ tâm cổ này, có nên hay không hạ trên người nàng? Nhìn dáng dấp nàng thống khổ giãy giụa, chủ thượng vui vẻ nhất.” Kham Diệc vân đạm phong khinh nói, từ tay áo rút ra một cây ngọc sáo, thưởng thức trên ngón tay.
Nghiêm Vô Ly bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn đến sáo ngọc trong tay của Kham Diệc, thống khổ giãy giụa trong lòng nhất định chảy máu mới có thể chết lặng.
“Ta tới.” Lại ngẩng đầu, đáy mắt Nghiêm Vô Ly rất nhanh xóa đi tình cảm, chỉ mang theo sát ý nhìn Ôn Nhu cùng Lãnh Triệt.
” Ha ha… Cái này làđược rồi, giết bọn họ, ngày sau ngươi cũng sẽ không thống khổ như vậy, chủ thượng cũng sẽ phi thường vui vẻ…” Kham Diệc ở một bên đầu độc, hắn biết giết Ôn Nhu, Nghiêm Vô Ly chỉ có thống khổ hơn, đây là kết quả hắn mong muốn nhất.
“Kịch của các ngươi hát xong chưa? Chúng ta không có thời gian xem các ngươi hát hí khúc.” Ôn Nhu lạnh lùng cắt đứt lời nói biến thái của Kham Diệc, nàng cũng không có rỗi rãnh nghe hai tên biến thái hát hí khúc, bách tính Tào thành vẫn là chờ bọn họđem đến cứu mạng.
” Bạch vương phi, như thế không kịp chờđợi muốn chết ở trên tay của tay của tình nhân cũ của mình sao? Yên tâm, Vô Ly chắc chắn cho ngươi chết tốt.” Kham Diệc nói cho cùng nàng và Lãnh Triệt hai người cũng chỉ là tay trói gà không chặt, bọn họ thoạt nhìn kém như vậy sao?
Quả thực, trong mắt Kham Diệc, Lãnh Triệt chính là một người tay trói gà không chặt, màÔn Nhu, cũng bất quá là nữ nhân bình thường khoa chân múa tay, so với Túc Dạ người bị hắn đả thương còn không bằng, lại còn dám ở can thiệp vào, quả nhiên là tựđưa đến cửa.
” Thuận tiện trước khi các ngươi chết nói cho các ngươi biết, người duy nhất sống chạy về Tào thành, là ta đả thương.” Kham Diệc đắc ý cuời lời nói còn chưa rơi hết, kinh ngạc phát hiện Lãnh Triệt chẳng biết lúc nào đi tới bên cạnh hắn, đem kiếm để tại cổ họng của hắn, hắn thậm chí ngay cả nhìn cũng chưa kịp nhìn ra Lãnh Triệt là như thế nào trước mặt hắn!
Kham Diệc còn phản ứng không kịp nữa, đám tiểu tướng đứng ở bên cạnh hắn không có phản ứng, Kham Diệc liền bị Lãnh Triệt hung hăng đánh trúng bụng, đau đớn quỳ trên mặt đất, sau đó Lãnh Triệt nhanh chóng lui trở về bên cạnh thân Ôn Nhu.
Hắn là sử dụng nội lực cực mạnh của mình, dùng qua hai ba chiêu đem đối phương giải quyết hết, bọn họ không có thời gian không có thời gian cùng những người này lãng phí, hắn vốn là có thể một kiếm lấy một mạng, giơ kiếm trong lúc đó bỗng nhiên nghĩ tới có thểđể cho hắn sống không bằng chết, liền tạm thời tha cho hắn một mạng.
Nhưng mà, trong chớp nhoáng này cửđộng của Lãnh Triệt lại lần nữa đểÔn Nhu nhìn với cặp mắt khác xưa, nàng cũng như Kham Diệc một dạng, mắt cũng không nhìn thấy hắn làm thế nào đến bên người đối phương, thế nhưng nàng lại biết, sau đó khẳng định tránh không được nàng là phải khổ cực một phen.
Nghiêm Vô Ly đã hai ba câu nói của Kham Diệc bức đến tư tưởng cực đoan, lúc này không biết sợ hãi, thầm nghĩ muốn lấy mạng người, để tránh khỏi bản thân ngày sau nhìn đến hai người ngọt ngào càng làm cho hắn vô pháp tiếp thu, hiện tại hắn muốn bọn họđi tìm chết.
Nghiêm Vô Ly giơ kiếm hướng vọt tới vọt tới, Ôn Nhu xuất thủ, Lãnh Triệt liền chắn trước người của nàng, nhẹ nhàng một câu: “Ta tới.”
Ôn Nhu nhất thời cảm thấy ấm áp, một loại cảm giác được bảo vệ.
Chỉ nghe tiếng đao kiếm va chạm không ngừng truyền vào trong tai, quanh thân đều là người giao thủ, Ôn Nhu đột nhiên cảm thấy bản thân thành bất kỳ cố kỵ nào, đây là, lần đầu tiên có người bảo hộ nàng, đáy lòng có một loại cảm giác nói không được.
Bất quá vài lần giao thủ, Nghiêm Vô Ly liền bị Lãnh Triệt đâm một kiếm xuyên qua ngực, đem hắn đinh trên mặt đất, đồng thời ám vệ cũng đã xử lý xong, ám vệ tuy rằng cũng có người bị thương, cũng may người người còn có thểđứng, Lãnh Triệt nhìn cũng không nhìn Nghiêm Vô Ly nằm dưới đất một mắt, đối với Ôn Nhu nói một tiếng “Đi”, đem ám vệ bị thương cho hồi Tào thành, liền phóng người lên ngựa.
Ôn Nhu vô tình vô cảm hai mắt nhìn Nghiêm Vô Ly tràn ngập tơ máu, cố gắng nhớ lại kýức nguyên bản của chủ thể lúc mới quen hắn, cũng trở mình tìm không được, đạp lên ngựa ám vệđưa đến.
Kham Diệc muốn động thân đến giết Lãnh Triệt, thế nhưng một kích kia của Lãnh Triệt dùng nội lực quá sâu nặng, hắn không thể bò nổi.
” Nhu nhi, trở lại, ngươi không thể, không thểđi…” Nghiêm Vô Ly nhìn bóng lưng của Ôn Nhu, chiến chiến nguy nguy đứng lên, loạng choạng người bỗng nhiên rút ra kiếm đâm bên ngực phải của hắn, chỉ thấy máu chảy ra Nghiêm Vô Ly chịu đựng đau nhức khom người cầm lấy cung tiễn dưới đất, dùng hết khí lực toàn thân khí lực toàn thân kéo dây cung, đem tiễn nhắm vào Ôn Nhu.
Đột nhiên, hai mắt của Nghiêm Vô Ly sương mù lộ vẻ dữ tợn, buông lỏng ra dây cung, “Sưu” một tiếng mũi tên hướng Ôn Nhu bay đi, trong nháy mắt tiễn rời dây cung, Nghiêm Vô Ly ầm ầm ngả xuống đất.
Nhu nhi, nếu không chiếm được ngươi, như vậy thìđể chúng ta hoàng tuyền tái kiến!
(Luna: thực sự ta đây rất đau lòng cho Nghiêm Vô Ly, hắn làm mọi thứđều là do tên Lam vương biến thái kia cả. Chỉ mong hắn có thể cùng Ôn Nhu trước hoàng tuyền tái kiến, hỵ vọng có ngoại truyện của hai người này =.=)
**
Chỉ thấy tiễn hướng Ôn Nhu cấp tốc bay đi, Ôn Nhu lại không có phát giác!
” Thử——!” Một tiếng nhỏ nhẹ bao phủ trong tiếng vó ngựa, ám vệở phía sau nhìn vào bên hông Lãnh Triệt, hít một hơi khí lạnh, muốn lên tiếng, lại bị Lãnh Triệt lắc đầu ngăn lại.
Chỉ mành treo chuông, hắn cốý chậm lại tốc độ, thay nàng cản một tiễn! MàÔn Nhu dĩ nhiên không biết chút nào!
Lãnh Triệt mặt không đổi sắc, không để cho ám vệ nói cho Ôn Nhu biết, cũng không có ghìm ngựa dừng lại xử lý vết thương, mà là một tay cầm chặt dây cương, một tay nắm ngược cây tiễn đâm ở bên hông, cắn răng, đem tiễn chậm rãi rút ra! Sau đó vứt trên mặt đất!
” Chủ thượng!” Ám vệở bên cạnh hắn nhịn không được kinh hô một tiếng, Ôn Nhu lúc này mới phát hiện lúc này mới phát hiện Lãnh Triệt nguyên bản cùng nàng song song chẳng biết lúc nào rơi lại phía sau, không khỏi chậm lại tốc độ, nghiêng người sang nhìn hắn, hỏi: “Vương gia, xảy ra chuyện gì?”
Chỉ là tốc độ của Ôn Nhu chậm lại, Lãnh Triệt cũng đồng dạng chậm lại tốc độ, không cùng nàng song song, không cho nàng phát hiện bên hông hắn bị thương, chỉ thản nhiên nói: “Vô sự, mau chóng chạy đi là tốt.”
Ôn Nhu khẽ gật đầu, không đểý tới Lãnh Triệt nữa, tiếp tục tăng nhanh tốc độ, dược liệu là việc quả thực khẩn cấp, nhưng đến địa điểm lấy thuốc, nàng cũng tốt vì hắn bắt mạch, nhìn thân thể của hắn xem có vấn đề gì không.
Chỉ là tại tiếng động lớn rầm rĩ, Ôn Nhu không có phát hiện, Lãnh Triệt vốn là sắc mặt tái nhợt, càng thêm tái nhợt.
Phóng ngựa rong ruổi sắp hai canh giờ, đoàn người rốt cục đến được Thuần thành, vừa vào thành, hỏi dược đường ởđâu, mấy người liền phân công nhau hành sự, thẳng đến dược đường mới mua được dược liệu cần thiết.
Thẳng đến đem dược liệu cần thiết mua xong, thuê xe, đem dược liệu chật tốt, Ôn Nhu mới thở phào một hơi, lúc này mới nhìn về phía Lãnh Triệt, nói: “Vương gia, ngồi xuống, Ôn Nhu bắt mạch cho ngươi.”
Lãnh Triệt khẽ gật đầu, đang muốn dời bước, hai mắt đột nhiên một trận mơ hồ, suýt nữa đứng không vững chân, thiếu chút nữa liền vừa ngã vào trên người Ôn Nhu.
” Vương gia?” Ôn Nhu cả kinh, lúc này mới phát hiện sắc mặt của Lãnh Triệt cực không tầm thường, cũng không kịp dược đường, liền vội nắm lấy cổ tay của Lãnh Triệt, trong nháy mắt kinh trụ, tại sao như vậy?
Lãnh Triệt cảm thấy Ôn Nhu trước mặt càng lúc càng mông lung, cuối cùng là không rõ, hắn trong nháy mắt mất đi ý thức, ngã lên người Ôn Nhu, Ôn Nhu duỗi tay bắt được hắ, thời gian va chạm vào bên hông hắn, bỗng nhiên cảm giác lòng bàn tay có chất lỏng sềnh sệch ấm áp, không khỏi rút tay ra nhìn.
Máu?
Hắn khi nào bị thương? Nàng làm sao không biết?
—– đề lời nói bên ngoài ——
Ngày hôm qua vì cản vạn, một ngày đêm chỉăn hai cái bánh bao và một chén cháo, hôm nay chương này viết đến hừng đông năm giờ mới OK, Thập Tứ tận lực. . . Có loại cảm giác muốn chết. . . Mệt mỏi quá. . .
CHƯƠNG 83: VÌ AI KHẨN TRƯƠNG
Ôn Nhu nhìn máu lòng bàn tay mình, kinh trụ, hắn khi nào bị thương? Nàng làm sao không biết?
” Vương gia?” Trước lúc cùng Nghiêm Vô Ly giao thủ hắn còn bình yên vô sự, làm sao lại đột nhiên bị thương? Không đúng, máu đã có chút nâu, sẽ không phải mới bị thương, như vậy là bị thương không lâu sau khi cùng Nghiêm Vô Ly giao thủ!
Trong đầu của Ôn Nhu hiện lên một đường sáng, ám vệ thét một tiếng kinh hãi?
” Chuyện gì xảy ra?” Ánh mắt của Ôn Nhu bén nhọn nhìn chằm chằm ám vệđứng ở một bên, cho dù có người âm thầm đánh lén, mặc dù nàng không có phát giác, lấy thân thủ của hắn, cũng tuyệt đối sẽ không thụ thương, trừ phi là bất ngờ không kịp đề phòng, có thể lại có tình huống gì bất ngờ không kịp đề phòng?
” Hồi phu nhân, một mũi tên này, là chủ thượng vì phu nhân chịu” Thanh âm của ám vệ không có một tia ôn độ.
” Cái gì?” Ôn Nhu có chút bất khả tin tưởng, mũi tên này, là hắn vì nàng gánh? Cái này. . . Làm sao có thể?
“Vì chủ thượng có mệnh lệnh, cho nên trên đường không có báo cho phu nhân biết.”
“Là người phương nào?” Tâm của Ôn Nhu rung động, vì sao hắn dùng thân thể của chính mình vì nàng đỡ tiễn? Lại vì sao không nói cho nàng?
” Thứ cho thuộc hạ không thể trả lời, bất quá người nọ cũng sống không được, phu nhân yên tâm.” Người nọ bị chủ thượng đánh đến trọng thương, lại chịu một kiếm, tất nhiên vômạng, chủ thượng để cho bọn họ không nên báo cho phu nhân biết, bọn họ cũng chỉ có thể vâng theo, “Việc cấp bách, thỉnh phu nhân vì chủ thượng cứu trị.”
“Ta biết.” Ôn Nhu thoáng qua trong lúc đó thở bình thường đáy lòng chấn động, khiến cho mình quy về lãnh tĩnh, hôm nay hắn vì nàng rồi ngã xuống, như vậy nàng nhất định phải vì hắn gánh trách nhiệm của hắn.
” Ngươi tới.” Thần tình của Ôn Nhu đột nhiên trở nên lãnh túc, trong con ngươi tự tin cùng lãnh tĩnh đểđám ám vệ cảm thấy cái này phảng phất là chủ thượng đứng ở trước mặt bọn họ, không khỏi túc nhiên khởi kính, cung kính cúi đầu đứng thẳng, cùng đợi mệnh lệnh của Ôn Nhu.
Ôn Nhu đem Lãnh Triệt nhẹ nhàng dựa vào trên người của ám vệ bên cạnh, dùng giọng ra lệnh nói: “Ngươi lập tức đưa vương gia đi tìm khách điếm nghỉ ngơi, sau đó ta đến.”
“Vâng.” Ám vệ lập tức ôm Lãnh Triệt rời khỏi.
” Bốn người các ngươi, lập tức đem dược liệu chở về Tào thành, nói cho Túc Dạ, để dựa theo phương thuốc của ta đưa màđun, sau đó phân phát cho bách tính dùng, nếu là có người bất hạnh dính vào dịch bệnh mà chết, nhất định phải tập trung dùng lửa thiêu, tro cốt phải dùng đất lấp, sau đó rải vôi lên trên.” Thời khắc này Ôn Nhu, giống như là người quyết đoán vận mạng của Tào thành, mỗi chữ mỗi câu, kiên quyết quảđoán, nghiêm túc.
” Phu nhân, vậy ngươi cùng chủ thượng ——? Chúng ta nhất thiết phải lưu lại bảo hộ chủ thượng!” Trong đám ám vệ có một người ánh mắt sáng quắc nhìn Ôn Nhu.
” Tính mệnh của bách tính Tào thành, hiện tại liền trong tay các ngươi, các ngươi nhất thiết phải lấy tốc độ nhanh nhất đem dược liệu an toàn chở về Tào thành!” Thanh âm của Ôn Nhu không lớn, lại có một loại lực lượng cho người không thể cãi lại, “Vương gia có ta chiếu cố, ta tuyệt sẽ không để cho vương gia có bất kỳ nguy hiểm nào.”
” Tin tưởng ta, ta không hại Đại Di, càng không hại vương gia.” Dưới lớp tay áo rộng của Ôn Nhu, dần dần nắm thành quyền, hắn lấy thân thể hộ nàng, nàng sao để hắn gặp nguy hiểm.
” Cầm!” Dứt lời, Ôn Nhu từ trong lòng ngực lấy ra một khối thanh ngọc, giao cho một người trong đám ám vệ, “Đây là phù quyền hành sự của Tào thành, giao cho Túc Dạ, ngày mai giờ mẹo vương gia nhất định sẽ bình an trở lại Tào thành, đến lúc đó cần phải để vương gia nhìn thấy một Tào thành bình thản vẫn như cũ!”
” Tuân mệnh!” Ám vệ nhìn cả người Ôn Nhu tản ra cổ khí phách, không nói thêm nữa, đều hướng Ôn Nhu ôm quyền, xoay người lái xe chở dược liệu rời đi.
Đoàn người Nghiêm Vô Ly bị thương không nhẹ, tất nhiên sẽ không mai phục nữa, đoạn đường này trở lại, bọn họ tất nhiên có thể bình an đến Tào thành, như vậy kế tiếp, hảo hảo chữa thương cho hắn trước, nhất thiết phải đem một chuyện quan trọng khác xử lý tốt, chuyện này, cùng chuyện vận dược liệu một dạng không thể kéo dài, nếu là hiện tại đứng ở chỗ này chính là hắn, thì cũng sẽ làm như nàng thôi.
**
Khách điếm, Ôn Nhu từ thân thể của Lãnh Triệt lấy ra một khối ngọc quyết, trịnh trọng giao cho ám vệ.
” Ta không biết ngươi là danh hiệu ám vệ thứ bao nhiêu, thế nhưng ta biết bọn ngươi đều làđem số phận của Đại Di đặt lên trước.” Ôn Nhu nhìn ám vệ, nói xong trịnh trọng, “Hôm nay đem ngọc quyết giao trong tay ngươi, là muốn ngươi đi làm một chuyện quan trọng liên quan đến vận mạng của Đại Di, ngươi nguyện ýđi sao?”
Nhìn ám vệ trước mặt, không khỏi làm Ôn Nhu nghĩ tới mình kiếp trước, kiếp này nàng hối hận kiếp trước vì tổ chức bán mạng, thế nhưng kiếp này, nàng lại cảm thấy, Đại Di, hay là nói là hắn, đáng giáđể bọn họ bán mạng.
” Phu nhân chỉ cần hạ mệnh lệnh, dầu sôi lửa bỏng, không chối từ!” Ám vệ nói xong, lập tức xốc quỳ một chân trên đất trước mặt Ôn Nhu, chưa bao giờ có người nào, để cho bọn họ có cảm giác được dường như chủ thượng như vậy, thế nhưng nàng, để cho bọn họ cảm thấy cũng chủ thượng một dạng cho người cam nguyện chiết phục lực lượng.
” Hảo, vậy ngươi lập tức trở về Tào thành, mang thêm một chút ám vệđến hiệp quan đạo, bọn họ không thể lộ diện, mà ngươi sẽ cầm ngọc quyết ở hiệp quan đạo cùng người gặp mặt, nói cho đối phương biết, sự tìnhđã hoàn thành.” Đối phương lưu lại dịch bệnh bạo phát sau ba canh giờ gặp tại hiệp quan đạo, định để bảo đảm Tào thành hẳn phải chết không thể nghi ngờ, mà bọn họ muốn tin tức này, tất nhiên có dự mưu, nếu là người Hải quốc, chắc là muốn mượn cơ hội này nhấc lên sóng gió gì, “Lúc theo dõi đối phương đi nơi nào, nếu là có thể thám thính ýđồđối phương là tốt nhất, nếu là nghe không được thì cũng không cần cậy mạnh, trước giờ tý, cũng nhất định phải trở vềđậy, đem tin tức của đối phương nói cho ta biết.”
“Quan hệ này cùng Di quốc, nhờ ngươi.” Ôn Nhu nói xong, trịnh trọng hướng ám vệôm quyền vái chào, vẻ mặt ám vệ nghiêm nghị, cũng thẳng người hướng Ôn Nhu ôm quyền vái chào.
” Chủ thượng cũng chỉ có thể phiền phu nhân chiếu cố! Thuộc hạ nhất định không phụ lòng phu nhân!” Ám vệ nắm chặt ngọc quyết trong tay, xoay người rất nhanh ly khai.
Ám vệ rời khỏi, Ôn Nhu chẳng những không có thở phào một cái, mà làđem tâm thu càng chặt hơn, bởi vì, Lãnh Triệt, tình huống rất là không ổn!
**
Ôn Nhu ngồi xuống mép giường, lại lần nữa bắt mạch của Lãnh Triệt, đầu ngón tay hạ xuống mạch tượng, để sắc mặt của Ôn Nhu chìm đến cực điểm! Lập tức giơ tay lên chạm vào cái trán của Lãnh Triệt, nhiệt độđể cho nàng nhịn không được nhíu mi tâm lên.
Tại sao có thể như vậy? Thân thể hắn sẽ không sốt cao như vậy, mất máu quá nhiều cũng sẽ không để cho hắn đột nhiên sốt cao, hô hấp dồn dập, từ mạch tượng của hắn nhìn, hình như bị lây dịch bệnh rồi.
Nhưng này làm sao có thể? Tuy rằng trên người hắn không có túi thuốc phòng dịch, hắn cũng uống qua thuốc nàng đích thân chuẩn bị, trên người còn khoác xiêm y xạ hương hun nóng, bọn họở Tào thành căn bản không lâu, căn bản không thể nào dính dịch bệnh được.
Như vậy, xem ra liền chỉ có một cái khả năng ——
Ôn Nhu cong người kiềm tra trên lưng của Lãnh Triệt, chỉ thấy ra bên ngoài vết thương sấm mủ!
Trong con ngươi của Ôn Nhu đột nhiên dần hiện ra sát ý, độc thi! Mũi tên kia nhất định là bôi máu của người dính bệnh dịch mà chết! Mà người hướng nàng bắn tên, ngoại trừ Nghiêm Vô Ly nàng không nghĩ ra được người khác, tuy rằng ám vệ không nói, tuy rằng hắn bị Lãnh Triệt đánh tọng thương, thế nhưng lực lượng của người điên cuồng thật đáng sợ, hắn tất nhiên muốn dùng hết khí lực cuối cùng để cho nàng bồi hắn xuống địa ngục!
Nếu là Nghiêm Vô Ly không chết, nàng nhất định phải để hắn vì món nợ này trả giá thật lớn!
Ôn Nhu lập tức gọi tiểu nhị bưng tới một chậu nước nóng, sau đó một cái toa thuốc giao cho tiểu nhị, để hắn đến dược đường bốc thuốc.
Nhìn khuôn mặt của Lãnh Triệt ngủ mê, Ôn Nhu nhẹ nhàng khép mắt lại, lại nhẹ nhàng mở ra, đưa cánh tay lên sau cổ của Lãnh Triệt, tay kia ổn định vai hắn, đem hắn chậm rãi đỡ ngồi dậy, sau đó một tay giữ lấy hắn, một tay vì hắn cởi áo bào.
Chỉ là, Ôn Nhu mới cởi được ngoài bào của Lãnh Triệt, một vật gìđó rất quen mắt đập vào mi mắt của Ôn Nhu.
Túi gấm mễ bạch sắc thêu vân văn, đọng ở trên cổ của Lãnh Triệt, rũ xuống trước người của hắn.
Ôn Nhu đưa tay cầm qua túi gấm, đây không phải là túi gấm nàng vứt bỏ sao? Tại sao lại ở chỗ này? Ôn Nhu nhìn chăm chú vào nhìn chăm chú vào Lãnh Triệt thật lâu, đáy lòng có loại tư vị nói không rõ, hắn như thế nào sẽ, mang trên người?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều, Ôn Nhu lấy túi gấm trên cổ hắn xuống, để qua một bên, tiếp tục vì hắn vì hắn cởi áo ra, nàng nhất thiết phải mau chóng vì hắn xử lý vết thương, bằng không tiến thêm một bước bị nhiễm liền đại sự không ổn.
Ôn Nhu lấy nến đang cháy, đến bên giường, sau đó tay áo lấy ra một thanh chủy thủ màu đồng cổ, đem khăn nhúm lại, nhét vào trong miệng Lãnh Triệt, nàng rạch miệng vết thương mưng mủđể xử lý sạch sẽ, không thể kéo dài, Đại Di không có gây mê tán, nàng cũng không có thời gian đi chuẩn bị kể từđó cũng chỉ có thểđể hắn cố nén rồi.
” Vương gia, nhịn xuống.” Ôn Nhu đem chủy thủ lên nến hơ qua lửa, nhìn thoáng qua hai mắt nhắm nghiền của Lãnh Triệt, khẽ nói một tiếng, đao sắc bén để lên miệng vết thương bên hông của Lãnh Triệt.
Chỉ thấy Lãnh Triệt bỗng nhiên có giật, trên trán mồ hôi lạnh liên tiếp toát ra, lại vẫn không có mở mắt, Ôn Nhu mi tâm khẩn túc, thanh âm êm ái nhẹ nhàng vang lên: “Vương gia nhịn một chút, nhịn một chút là tốt rồi. . .”
Nàng biết hắn đau nhức, thế nhưng nàng không có cách nào, trong lúc bất chợt nàng có nghĩ cách muốn thay hắn chịu một phần thống khổ, nàng không đành lòng nhìn đến hắn thống khổ như vậy.
Nếu không phải là vì nàng. . .
Lúc đem vết thương xử lý sạch, Ôn Nhu rải ít bột thuốc lên miệng vết thương, vội vàng dùng băng gạc băng lại, tùđầu đến cuối, đều là mi tâm khẩn túc, hàm răng cắn chặt môi dưới.
Vết thương băng bó kỹ, Ôn Nhu đem Lãnh Triệt nằm trên giường hẹp, đem một dược hoàn cho vào miệng hắn, vắt khăn nóng trong thau đồng, vì Lãnh Triệt nhẹ nhàng lâu mồ hôi trên trán, chậm chậm vì hắn lau thân thể, bởi vì trên người có hắn có vết thương, không thích hợp tắm rửa, cho nên chỉ có thể giúp hắn lâu người xong mới châm cứu, đợi thân thể của Lãnh Triệt đucợ lau xong, vì hắn mặc vào y sam tiểu nhị chuẩn bị xong, mới lấy chén thuốc tiểu nhị mang vàng, chậm rãi để Lãnh Triệt dùng.
Lúc Lãnh Triệt nằm ở trên giường, Ôn Nhu lấy ra ngân châm ở trên người, vì Lãnh Triệt châm cứu, sau đó lấy chủy thủ lại lần nữa rạch một đường trên tay trái của mình, để Lãnh Triệt uống máu của mình.
Cuối cùng, Ôn Nhu vì Lãnh Triệt đắp chăn, mình thì mệt mỏi dựa vào ghế thái sư trong phòng, hơi khép lại hai mắt.
Tất cả, Ôn Nhu cũng chưa từng phát hiện, nhất cử nhất động của nàng, mang theo mềm nhẹ, rất sợ sẽ làm hắn đau.
Nàng chỉ là không rõ, nàng chưa bao giờ chiếu cố qua bất luận kẻ nào như vậy, cũng không có khẩn trương bất luận kẻ nào như vậy?
Nàng minh bạch đáy lòng nàng có một loại cảm giác khẩn trương, làđối với hắn khẩn trương, thế nhưng nàng không rõ, tại sao nàng lại khẩn trương hắn, nàng làđối với bất luận người nào cũng không có quá nhiều tình cảm, cho tới bây giờ nàng khẩn trương đều làđối tượng tổ chức giao nhiệm vụ, chưa bao giờđối với bất kỳ người nào khẩn trương, thế nào sẽ khẩn trương hắn?
Lẽ nào ——
Ôn Nhu bị nghĩ cách từđáy lòng mình hù dọa, cả kinh bỗng nhiên nàng mở hai mắt ra, không, không có khả năng, thế nào lại là một loại như vậy, tuyệt đối không thể nào.
Thế nhưng, Ôn Nhu lại lần nữa nhìn phía Lãnh Triệt nằm ở trên giường, thế nhưng vì sao, tim đập lợi hại như vậy. . .
Nàng khẩn trương hắn bất quá là sợ hắn vạn nhất có cái gì sơ xuất, Đại Di liền ngã mất một trụ, như vậy nàng còn làm sao tiếp tục thực hiện di ngôn của tổ phụ?
Đúng, nhất định là như vậy.
Nghĩ như vậy, Ôn Nhu chậm rãi đứng lên, đi tới bên cửa sổ nhìn sắc trời một chút, chỉ thấy màn đêm đã hạ xuống, lúc này bọn họ cũng sắp đến Tào thành, ám vệ cũng đãđến hiệp quan đạo, không biết sự tình có thể không thuận lợi?
**
Do phương hướng của Tào thành hồi đếđô, mấy chiếc xe ngựa bôn ba, xa phu quất roi không ngừng tay lên lưng ngựa, liên tiếp thúc ngựa chạy nhanh.
Nhưng mà, tuy rằng xe ngựa trạng thái bay nhanh, chạy cũng cực kỳ bình ổn, ở trong xe ngựa, ngồi rất an tĩnh có thể thấy được kỹ thuật lái xe của người đánh xe.
Ở trong xe ngựa, vẻ mặt của Lam vương sương lạnh, nhìn Nghiêm Vô Ly hôn mê bất tỉnh bên người mình, đáy mắt lộ vẻ sát ý.
Đột nhiên, xe ngựa nhẹ nhàng lung lay một chút, tựa hồ là không cẩn thận đụng phải cục đá ven đường, Lam vương khẽ nâng mâu tử lên, nhẹ nhàng gõ một cái vào bích, xe ngựa liền chậm rãi ngừng lại.
” Chủ thượng, có mệnh lệnh gì?” Ngoài xe ngựa, có thanh âm cung kính của thị vệ truyền đến.
” Xa phu ởđâu?” Thanh âm của Lam vương lạnh đến cúi đầu vang lên.
” Có thuộc hạ.” Xa phu tay cầm mã tiên lên tiếng trả lời.
Chỉ là, tiếng nói của xa phu vừa dứt, một thanh lợi kiếm liền đâm vào tim của hắn!@ Xa phu vẫn còn ở trong kinh ngạc, không thể tin nhìn chằm chằm trường kiếm đâm vào trên ngực mình, một câu nói còn chưa nói, trường kiếm liền không chút lưu tình rút ra, máu bắn ra tung tóe toàn bộ xe, xa phu trợn tròn ngã trên mặt đất, thị vệ một bên từđầu đến cúi chỉ là cúi đầu, không dám phát ra một tiếng, đó làđến biểu tình kinh hách cũng không phát ra, xa phu ngã xuống, liền có một tên thị vệ khác tiến lên, hai người đem thi thể vứt sang một bên.
Trong xe ngựa Lam vương chậm rãi thu hồi kiếm, dùng khăn nhẹ nhàng lau máy trên kiếm, lạnh lùng nói: “Xe ngựa xóc nảy, chết tiệt.”
” Chủ thượng nói rất đúng.” Thị vệ ngoài xe ngựa tuy rằng cảm thấy kinh hãi, có ai dám cả gan lên tiếng nghịch ý của chủ thượng, liền chỉ có một con đường chết, cho nên bọn họ cực kỳ sát ngôn quan sắc, tuyệt không dám nói sai một câu nói, “Chiếc xe ngựa này đãô uế, chủ thượng cần phải đổi một chiếc xe ngựa?”
” Không cần, thay màn xe mới, tiếp tục chạy đi.” Đem kiếm cầm trong tay lau sạch sẽ, Lam vương lập tức ném khăn xuống, rất sợ cầm thêm lâu một chút, sẽô uế tay hắn vậy.
“Vâng, chủ thượng.”
(Luna: không biết ởđâu ra rèm xe để thay nữa =.=)
Thị vệ lui ra không được một hồi, mang một màn xe mới đến treo xong, xa phu đã bị Lam vương giết chết, thời gian bọn thị vệđều biết Lam vương không thểđắc tội, cũng không dám thương lượng, một người có kỹ thuật lái xe tốt nhất không thể không cắn răng ngồi trên đánh xe vị vì Lam vươngđánh xe, những người còn lại không khỏi vì hắn chảy mồ hôi, hy vọng hắn có thể bình anđến đếđô. . .
Màn xe buông xuống, xe ngựa tiếp tục chạy, Lam vương ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Vô Ly, dùng khăn tay vì hắn lau mồ hôi đang liên tục thấm ra trên trán.
Vết thương mặc dùđã xử lý, băng bó kỹ, thế nhưng vết thương khá nặng, nhất thiết phải mau chóng hồi đếđô, tìm ngự y tốt nhất, mới có thể chửa trị tốt vết thương trên người Nghiêm Vô Ly.
Trong mắt của Lam vương đắp lên một ý yêu thương, nếu không có hắn cảm thấy ởđếđô chờ không có thú vị, liền cũng chạy tới Tào thành, muốn chính mắt thấy Tào thành bị hủy diệt như thế nào, ai biết còn chưa tới Tào thành, lại thấy được Nghiêm Vô Ly cùng Kham Diệc bị trọng thương, nếu không có hắn xuất hiện kịp thời, Nghiêm Vô Ly lúc này sợ mất mạng rồi.
Kham Diệc cũng ngất đi, hắn nhất thời không biết đến tột cùng là người phương nào có thểđem khiến hai người bọn họ bị thương như vậy, đáng hận hơn chính là, hắn Vô Ly đểý nhất, dĩ nhiên bị thương nặng như thế, đợi hai người tỉnh lại, cho hắn biết là hành vi của người phương nào, hắn chắc chắn để cho bọn họ không chết tử tếđược!
Tào thành, tạm thời không quản nữa, chỗ của thái hậu cũng không cần ăn nói, lúc này quan trọng nhất chính làđể Vô Ly tỉnh lại!
Thay Nghiêm Vô Ly lau mồ hôi trên trán xong, Lam vương từ trong lòng lấy ra một ngọc sáo, chỉ thấy trên sáo có một vết máu đỏ sẫm, phảng phất là từ trong thấm ra ngoài, ánh mắt của Lam vương đột nhiên trở nên thâm độc, đây là cổ trùng thành công tiến vào thân thể, đây là sáo ngọc Kham Diệc mang theo trên người, Kham Diệc bị cổ trùng hủy, cái này liền chứng minh Kham Diệc đãđem cổ trùng trong cơ thể của người đả thương bọn họ!
Như vậy ——
Lúc này, đó là sáo còn người còn, sáo vong người ắc vong.
Đáy mắt thâm độc của Lam vương càng sâu một phần, chậm rãi buộc chặt năm ngón, sáo ngọc trong tay hắn liền đứt thành hai đoạn.
Người dám đả thương Vô Ly, hắn muốn bọn họ, chết!!
**
Ôn Nhu đến giá nến đổi một cây nến mới, lại đến bên giường, khẽ sờ vào trán của Lãnh Triệt, thấy nhiệt độ của cơ thể không hạ khiến mấu tử của nàng thêm một phần lo lắng.
Nếu là trước hừng đông sáng vẫn chưa thể hạ sốt. . .
Hôm nay, giờ tý buông xuống, còn chưa có tin tức của hiệp quan đạom bất quá dịch bệnh Tào thành chi loạn đều bình thường.
” Phu nhân.” Ngay lúc Ôn Nhu nâng lưng của Lãnh Triệt, ngoài cửa phòng truyền đến thanh âm dồn dập, “Phu nhân, Túc Dạ cầu kiến.”
Túc Dạ? Ôn Nhu hơi ngơ ngẩn, đúng là thanh âm của Túc Dạ, hắn thế nàođi tới nơi này?
Ôn Nhu đi tới cạnh cửa, không cảm giác được sát ý, mở cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...