CHƯƠNG 73: THÙY ĐÍCH ÔN NHU
Editor: Luna Huang
** thầy thuốc cơn giận **
Ôn Nhu cùng Túc Dạ trở về Bạch vương phủ, cảm thấy hôm nay nhất thiết phải cùng Bạch vương gặp mặt, liền hướng Túc Dạ nói xin lỗi: “Đại quản sự, tuy rằng trên người ngươi có thương tích, thế nhưng ta hiện nay nhất thiết phải gặp vương gia, còn phải phiền đại quản sự thay truyền báo.”
Túc Dạ cũng thay đổi thái độ bình thường, khó có được đối với Ôn Nhu cười cười, “Túc Dạ là người tập võ, chút tiểu thương không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏi hẳn, trái lại gia cho phép Vương phi có thể tùy thời đi gặp hắn, không cần Túc Dạ đến đó truyền báo trước.”
” Hôm nay những người đó, là vì Ôn Nhu mà đến, trái lại làm phiền hà đại quản sự.”
” Vương phi nói quá lời, Túc Dạ cũng là phụng mệnh bảo hộ Vương phi, tại sao nói đến liên lụy, Vương phi muốn gặp gia, Túc Dạ liền dẫn Vương phi đi.”
” Làm phiền đại quản sự.” Ôn Nhu hướng Túc Dạ khẽ gật đầu, “Về phần chỗ của Mẫn muội muội, còn cần đại quản sự đi đầu chiếu cố, hôm nay đại phu vì Mẫn muội muội, thỉnh đại quản sự sai người đi mời tới.”
” Vương phi yên tâm.”
Vẫn là chiếu theo phương thức hai lần trước, Ôn Nhu dùng miếng vải đen che mắt, đi tới hai tầng lầu các của Lãnh Triệt mới gở miếng vải đen xuống, theo Túc Dạ lên hai tầng lầu, Túc Dạ nhẹ nhàng gõ cửa gỗ đang đóng chặt, “Gia, Vương phi xin gặp.”
” Thỉnh Vương phi vào đi.” Cách cửa, âm thanh nhàn nhạt của Lãnh Triệt nhẹ nhàng từ trong phòng truyền đến, Ôn Nhu liền đẩy cửa mà vào.
Lọt vào trong tầm mắt đó là án thư, Lãnh Triệt đang ngồi ở sau án thư, trước mặt án thư còn có sách cùng chiết tử hoàn toàn che hắn, hai bên án thư, là lò than, trước án thư, ngay giữa phòng, cũng có một lò sưởi.
Bên ngoài, ngoại trừ bên trái có một gian nhỏ, giá sách bày đầy gian nhà, trên giá sách để ngập sách, đây cũng là thư phòng của hắn đi? Thực sự là so với tàng thư lâu của Bạch vương phủ còn giống tàng thư lâu hơn.
(Luna: Triệt ca là mọt sách)
Ôn Nhu tiến đến, Lãnh Triệt cũng không ngẩng đầu lên, cách chồng sách cao trước mặt, nhẹ giọng hỏi: “Vương phi đã trở về? Còn hảo?”
” Vương gia là đoán được hôm nay Ôn Nhu xuất môn, tất sẽ phải chịu kẻ xấu tập kích, cố để đại quản sự ở bên hầu hạ Ôn Nhu sao?” Nam nhân này, là cái gì cũng đoán được? Ôn Nhu đứng ở lò sưởi to trong phòng, cũng nhàn nhạt nói.
” Vương phi bình yên vô sự không phải tốt nhất sao? Không cần biết ta có đoán được hay không.” Lãnh Triệt nói xong, đột nhiên cảm giác được đột nhiên cảm giác được ngực chấn động hít thở không thông, liền vội vàng đem bút đặt lên nghiên mực, ôm ngực ho ra tiếng.
Nghe Lãnh Triệt ho khan, sắc mặt của Ôn Nhu chìm một phần, thẳng đi tới án thư, nhìn sắc mặt tái nhợt của Lãnh Triệt, lạnh lùng nói: “Vương gia, xin đem tay ngươi cho ta.”
” Vương phi muốn làm gì? Khụ khụ ——” Cảnh giác, là hắn vô thì vô khắc đều cần chú ý.
” Bắt mạch.” Ôn Nhu cũng nói rất ngắn gọn, khẩu khí băng lãnh, nàng đã biết nam tử đẹp đến giống trích tiên vậy bị nàng đụng tới sẽ có dáng dấp xấu hổ, tự nhiên phải nói rõ.
Như vậy, Lãnh Triệt dựa vào trên ghế dựa, đưa cổ tay cho Ôn Nhu, Ôn Nhu nhìn sắc mặt tái nhợt của hắn như vậy, đáy lòng dâng lên tức giận nhợt nhạt, nhìn thấy giá bút lông trên bàn, trực tiếp đưa tay lấy giá bút lông đặt dưới vào cổ tay của Lãnh Triệt để làm gối chẩn mạch, Lãnh Triệt nhìn thấy Ôn Nhu dĩ nhiên bút lông của hắn cứ như vậy vứt một bên, thẳng lưng muốn đem bút lông cất xong, nhìn thấy Ôn Nhu hướng hắn lộ ra ý tứ hàm xúc cảnh cáo.
” Vương gia, không biết lúc bắt mạch phải ngồi ăn tĩnh sao?” Ôn Nhu tuy là cười nhạt một tiếng, mệnh lệnh vọt ra miệng là mười phần.
Lãnh Triệt không nói gì, cũng không có tức giận, chỉ là không nói một lời lại dựa vào trên ghế dựa.
Ôn Nhu tiếp tục nghe mạch đập của Lãnh Triệt, sắc mặt bộc phát âm trầm, nhìn gương mặt đẹp không thể tả của Lãnh Triệt, lạnh lùng hỏi: “Vương gia, ngươi mấy ngày không có chợp mắt.”
” Ba ngày.” Lãnh Triệt dừng một chút, lại nói, “Hai đêm.”
Lời của Lãnh Triệt vừa dứt, liền cảm giác nguyên bản ngón tay nhẹ nhàng đặt trên cổ tay của mình bỗng nhiên cố sức, năm ngón nắm thật chặt trên cổ tay của mình, còn có thể cảm nhận được móng tay của nàng đâm vào da thịt của hắn, không khỏi ngước mắt nhìn người đối diện.
” Vương gia trái lại thành thực,” Ôn Nhu có chút hận hận nói, không khỏi tăng thêm lực đạo trong tay, dùng sức kháp cổ tay của Lãnh Triệt, “Vương gia nếu thật xem mạng của mình không phải là mạng, thỉnh cùng Ôn Nhu nói, Ôn Nhu cũng không tiếp tục lãng phí thần vì vương gia trừ độc.”
Nam nhân này! Đầu tiên là không để ý giá lạnh đi tham gia hoàng yến, lúc trở lại hấp hối! Nàng là vì hắn cả đêm trừ độc, hôm nay hắn còn dám ba ngày hai đêm không ngủ! Hắn cho rằng thân thể của hắn giống người bình thường có thể lăn qua lăn lại sao? Coi như là người bình thường, ba ngày hai đêm không ngủ sợ cũng là chống đỡ không được, huống chi là hắn?
Trong nháy mắt Ôn Nhu thật cảm thấy mình cứu người không nên cứu, quả thực chính là đang lãng phí tâm tình của nàng!
” Vương phi thế nào lại nói như thế?” Lãnh Triệt bắt được đáy mắt Ôn Nhu dần dần tức giận lên cao, nàng tức giận? Vì sao? Cũng bởi vì hắn ba ngày hai đêm không có chợp mắt sao?
“Lấy trí tuệ của vương gia, tin tưởng không cần Ôn Nhu nói rõ, vương gia cũng sẽ biết được.” Cái này có phải là thân thể của hắn hay không? Thật là ngại mạng của mình quá dài?
” Bất quá ba ngày hai đêm không chợp mắt, không chết được.” Lãnh Triệt cố sức thu hồi tay mình, “Hàng tháng như vậy, Vương phi có gì kinh hãi như vậy?”
Lãnh Triệt cúi đầu nhìn trên cổ tay của mình thấm ra xuất huyết của dấu móng tay dấu móng tay, mâu quang nặng nề, nữ nhân này, cũng lạ, hắn mấy ngày không chợp mắt là chuyện thường, phát cái điên gì, nếu không nhìn nàng đối với hắn có ân, hắn sớm đã đem nàng ném đi rồi, còn tùy vào nàng ở chỗ này chất vấn hắn, thật là một nữ nhân không biết tốt xấu.
Ôn Nhu bị lời nói của Lãnh Triệt khiến cho ngẩn ra, sau đó cảm thấy một trận chịu không nổi, kinh hãi như vậy? Vì hắn? Thật không ngờ hắn nghĩ ra được một hình dung từ như vậy, thế nhưng, hàng tháng như vậy, khó trách thân thể hắn suy nhược như thế.
“Đúng, vương gia người là không chết được, thế nhưng cũng bởi vì người không sợ chết như thế, Túc Dạ cứ cho là chỉ còn nửa cái mạng, cũng còn muốn hầu hạ cái người không sợ chết này.” Thật là làm cho nàng không hiểu, vốn là muốn cùng hắn hảo hảo nói chuyện, nhưng hắn tự chỉnh ra cái này, xem ra hiện nay nếu không trước vì hắn trừ độc, sợ không quá mấy canh giờ hắn sẽ ngã xuống, chuyện quan trọng như vậy, nàng há có thể để hắn rồi ngã xuống.
Thực sự là, hỗn đản!
Ôn Nhu chưa từng có mở miệng mắng qua bệnh nhân của mình, Lãnh Triệt này, quả thực chính là bệnh nhân không cho nàng bớt lo!
” Túc Dạ bị thương?” Lãnh Triệt ngước mắt nhìn phía Ôn Nhu, cư nhiên có thể đem Túc Dạ làm bị thương, xem ra đối phương thân thủ không thể khinh thường.
” Thụ thương thì như thế nào, muốn tới hầu hạ vương gia ngươi?” Ôn Nhu châm chọc nói.
” Ta không cần Túc Dạ đến đây hầu hạ.”
” Bản thân Vương gia không cần Túc Dạ đến hầu hạ, Ôn Nhu không thể không không gọi Túc Dạ đến hầu hạ ngươi.” Trong Ngõa Phủ Lôi Minh, nàng có thể gọi được bất luận kẻ nào.
” Vương phi muốn làm chi?” Nữ nhân này, muốn làm cái gì?
“Chuẩn bị nước nóng, vì vương gia trừ độc.” Lẽ nào để bản thân nàng đi nấu nước nóng sao, chuyện cười.
” Hôm nay ta không có bệnh.” Không phải mấy ngày trước mới trừ qua độc sao? Hôm nay hắn vẫn chưa cảm thấy có gì không khỏe.
” Vương gia quả nhiên là xem cảm giác của mình là tốt, vậy vì sao vương gia lại có thể ho khan, lại có thể bị đau ngực?” Ánh mắt Ôn Nhu thẳng tắp nhìn chằm chằm Lãnh Triệt, “Mới vừa rồi Vương gia cảm thấy ngực hít thở không thông co rút đau đớn?”
Nàng thế nào biết được? Lãnh Triệt nhìn chằm chằm Ôn Nhu.
” Nếu là như vậy, xin mời vương gia không nên nhiều hơn nữa, hiện nay, Ôn Nhu là thầy thuốc, vương gia bất quá là bệnh nhân do Ôn Nhu chữa trị, bệnh nhân cần nghe lời thầy thuốc, đạo lý này vương gia là biết được.” Thành bại liền tại tối nay, nàng còn cần Lãnh Triệt hỗ trợ, dù sao hôm nay nàng thế đơn lực bạc, nếu muốn diệt trừ hết đám tiểu nhân, nhất thiết phải dựa vào hắn.
” Hắc y.” Lãnh Triệt không có trả lời câu hỏi của Ôn Nhu, mà là thoáng nói ra một cái tên.
Lát sau, chỉ nghe tiếng gõ cửa, một hắc y nữ tử liền xuất hiện ở trong tầm mắt. ** vì ai tức giận **
Lãnh Triệt không có hắc y, mà là đưa mắt dừng lại trên người Ôn Nhu, thản nhiên nói: “Vương phi muốn chuẩn bị cái gì, chỉ cần nói với hắc y, không cần làm phiền Túc Dạ.”
Chỉ thấy hắc y hướng Lãnh Triệt khom mình hành lễ, liền không nói một lời đứng ở một bên chờ Ôn Nhu phân phó.
” Làm phiền cô nương chuẩn bị hai thùng nước nóng to, cành nhanh càng tốt.” Ôn Nhu nhìn hắc y hai mắt vậy không có tiêu cự, tâm trạng ngẩn ra, nàng, nhìn không thấy?
Hắc y hướng Ôn Nhu khom người gật đầu, liền lui ra ngoài, nhất cử nhất động, chút nào nhìn ra nàng là bị mù, đây nên nói là không có thị lực thì thính lực và bén nhạy không.
Ôn Nhu quay đầu lại, Lãnh Triệt như trước cầm bút lông, trên giấy Tuyên Thành viết gì đó, Ôn Nhu thực sự là muốn cho hắn một cái tát, hắn thật coi lời nàng mới vừa nói như gió thổi bên tai? Thực sự là một nam nhân khiêu chiến tính kiên nhẫn của nàng.
Ôn Nhu không chút suy nghĩ liền đoạt lấy bút lông trong tay Lãnh Triệt, hướng hắn khẽ cười nói: “Vương gia, có thể nhớ kỹ lời Ôn Nhu đã nói qua, đừng làm khó thầy thuốc?”
Ánh mắt của Lãnh Triệt phút chốc lạnh một phần, chậm rãi ngước mắt vẻ mặt nụ cười của Ôn Nhu, hai tròng mắt nheo lại, lạnh lùng nói: “Vậy Vương phi cũng biết sức nhẫn nại của một người là có hạn?”
Chưa từng có người dám cướp đi đồ từ trong tay hắn, nàng là người đầu tiên, nàng thực sự là dám khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn, hắn không bỏ qua bất kỳ người nào dám khiêu chiến ranh giới cuối cùng của hắn.
” Những lời này, Ôn Nhu cũng muốn hỏi vương gia.” Tuy rằng đã thấy rõ sát ý trong con ngươi của Lãnh Triệt, Ôn Nhu không sợ hãi chút nào, hắn tức giận? Nàng tức giận hơn.
Lãnh Triệt chính muốn nói cái gì, đầu quả tim hít thở không thông co rút đau đớn lại lần nữa truyền đến, so với mới vừa rồi còn khó nhịn hơn gấp trăm lần, Lãnh Triệt nhịn không được nằm trên án thư, Ôn Nhu nhìn thấy bộ dáng này của hắn, trong lòng thầm mắng thực sự là làm bậy không thể sống, vốn muốn cho hắn nếm thêm nhiều tư vị như vậy, nhìn hắn sau này còn dám tự cho mình là đúng nữa không, thế nhưng nghĩ lại, nếu hắn tiếp tục co rút đau đớn như vậy sẽ ngất, nàng cũng không thể để hắn lúc này đã bất tỉnh.
Nghĩ như vậy, Ôn Nhu giơ tay lên, nhẹ nhàng vuốt lưng của Lãnh Triệt đang run nhè nhẹ, mặc dù không tình nguyện, nhưng vẫn là thản nhiên nói: “Nhịn một chút, có nước ta mới có thể giúp ngươi trừ độc.”
Chỉ là, khi tay của Ôn Nhu va chạm vào lưng của Lãnh Triệt, thân thể hắn đột nhiên cứng đờ, sau đó theo trên lưng động tác nhu đề nhẹ nhàng, hắn cảm giác được ngực không đau đớn như vậy.
Nhưng mà, ngực lại phảng phất như có một dòng nước ấm chạy thẳng qua, làm hắn muốn đẩy nàng ra, rồi lại luyến tiếc để mềm nhẹ như vậy rời khỏi hắn.
Trong lúc nhất thời, luôn luôn từ chối người chạm vào hắn, an tĩnh để Ôn Nhu vỗ nhẹ lưng hắn. Mà để Ôn Nhu kinh ngạc chính là kinh ngạc chính là, thân thể của Lãnh Triệt, lạnh như băng tuyết, cách y sam nàng cũng có thể cảm giác được thân thể hắn lộ ra lãnh y, thảo nào, ba lò sưởi xung quanh hắn, thế nhưng, Lục Hồn Quy chi độc, cứ cho là mang theo hàn ý, lại cũng sẽ không để thân thể của con người băng hàn như vậy.
Hai lần trước vì hắn trừ độc, mặc dù nàng có thể cảm nhận được hàn ý trên người của hắn, nhưng không giống hôm nay, chuyện gì xảy ra?
Sau một lát, hắc y lại xuất hiện, khom người nói: “Gia, Vương phi, nước nóng đã chuẩn bị tốt, thỉnh gia cùng Vương phi dời bước xuống phòng ngủ dưới lầu.”
Nước nóng tới đúng lúc, có thể giúp hắn sớm giải đi hàn băng trong cơ thể trước, nếu băng lãnh như trước, chỉ sợ là. . .
” Như vậy, liền thỉnh vương gia dời bước dưới lầu, có thể cần Ôn Nhu nâng đỡ?”
” Không cần.” Lãnh Triệt đứng lên, cự tuyệt hảo ý của Ôn Nhu, thẳng đi xuống lầu dưới.
Hắc y dấy lên thơm mát, đang lúc chỉnh phòng ngủ tỏ khắp hương thơm nhàn nhạt, hắc y vì Lãnh Triệt đẩy cửa phòng ra, cúi đầu ở bên cung kính nói: “Vương phi lúc cần đối nước nóng, kêu hắc y là được.”
Ôn Nhu gật đầu một chút, đợi Lãnh Triệt cùng Ôn Nhu vào phòng, hắc y nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Gian nhà bên trái, sa trướng rủ xuống đất, thùng nước tắm nước nóng bốc hơi nóng.
Mâu quang của Lãnh Triệt lạnh lùng nhìn nhiệt khí lên cao, hai gò má không tự chủ ửng đỏ, lần trước hắn ở trong vô ý thức nàng vì hắn trừ độc, hắn có thể làm bộ không thèm để ý, thế nhưng lần này, muốn hắn trước mặt nàng tự mình cởi thắt lưng cởi áo?
Mà Ôn Nhu cũng không thèm nhìn hắn, thẳng đi tới bàn tròn ngay giữa phòng ngồi xuống, đem tay áo xuất ra cẩm bạch túi, thản nhiên nói: “Vương gia xin hãy cởi áo ra ngồi vào trong thùng nước tắm, Ôn Nhu vì vương gia châm cứu.”
Thế nhưng sau một lúc lâu, Ôn Nhu không có nghe được động tĩnh Lãnh Triệt dời bước, không khỏi ngẩng đầu nhìn phương hướng của Lãnh Triệt, chỉ thấy Lãnh Triệt vẫn như cũ đứng tại chỗ, nhãn thần lạnh lùng, hai gò má cực không nể tình nổi lên phi sắc.
Lại nữa rồi, Ôn Nhu không khỏi mỉm cười, đem mặt quay sang chỗ khác, dùng miệng trấn an: “Vương gia yên tâm, Ôn Nhu tuyệt không nhìn vương gia lâu.”
Ánh mắt của Lãnh Triệt càng lạnh hơn một phần, nàng dĩ nhiên cho rằng, hắn là sợ nàng xem thân thể của chính mình? Hắn là đối với nữ nhân chống cự cảm, lại không có nghĩa là hắn sợ nữ nhân, Lãnh Triệt hắn, sợ cái gì, cũng sẽ không sợ nữ nhân.
Nữ nhân… Lãnh Triệt giơ tay lên che tim của mình, nếu không phải nữ nhân kia, hắn lại như vậy?
Mâu quang lạnh lùng, Lãnh Triệt không hề tự hỏi bất luận cái gì, dứt khoát đem toàn bộ y phục trên người trút xuống, đạp lên ghế đẩu, bước vào trong thùng nước tắm, sau đó ngồi xuống.
Nghe được tiếng nước, Ôn Nhu đứng dậy cầm giá cắm nến bước qua, vén lên sa trướng, vòng qua phía sau Lãnh Triệt, đi tới trước mặt hắn.
Chỉ thấy Lãnh Triệt đem đặt lên cạnh thùng nước tắm, hai mắt nhắm lại, phi sắc trên hai gò má đang dần dần lui bước.
Đối mặt với Lãnh Triệt trần như nhộng, xương quai xanh hoàn mỹ, gương mặt tuyệt mỹ, trước ngực đầy đặn, mặt Ôn Nhu không đỏ tim không đập mạnh, cầm lấy ngân châm, ghim vào trong lòng ngực của Lãnh Triệt.
Bởi vì, giờ này khắc này, ở trong mắt nàng, người trước mặt nàng ai cũng không phải, chỉ là người bệnh của nàng, cần nàng cứu trị, nàng nhất thiết phải hết sức chăm chú, mới không làm kiêu ngạo của thầy thuốc thất vọng.
Thời gian Ôn Nhu ghim cây châm đầu tiên, Lãnh Triệt chậm rãi mở mắt ra, lọt vào trong tầm mắt chính là khuôn mặt nhỏ nhắn cực kỳ nghiêm túc của Ôn Nhu, không có nàng dáng tươi cười thường ngày nàng giả vờ tạo nên, mà là gương mặt bình tĩnh thong dong, nàng như vậy, hình như mới thật sự là nàng.
Lãnh Triệt nhìn Ôn Nhu hết sức chăm chú dần dần xuất thần, mà giờ này khắc này Ôn Nhu, trong mắt căn bản không có hắn, nàng chỉ chuyên chú ghim ngân châm trên tay mình, đó là đến Lãnh Triệt không cảm giác được.
Lòng của Lãnh Triệt hơi rung động, một loại cảm giác nói không ra lời, rất ấm, vài lần nhìn thấy nàng, nàng cũng sẽ cho hắn hắn một loại cảm giác được quan tâm…
Quan tâm? Lãnh Triệt bị ý nghĩ của chính mình làm cho ngơ ngẩn, nàng, là quan tâm hắn? Thực sự quan tâm hắn sao?
Rồi lại cười khổ, quan tâm… Thiên hạ này, lại có sẽ thực sự quan tâm hắn? Mà nàng gả cho hắn, vốn là bị buộc bất đắc dĩ, sao lại quan tâm hắn, hắn thú nàng, cũng không phải thật tâm, nói đến quan tâm, càng không thể nói được.
Đến nay chưa lập thú thê, trừ mình chống cự nữ tử, cũng bởi vì không người dám gả cho hắn mặc dù tuổi còn trẻ, thân thể cũng đã như người gần đất xa trời, gả cho hắn, không khác gì phải làm quả phụ, nữ tử nào nguyện ý? Mà phu nhân trong phủ này, nếu không phải bị xem là một con cờ, ai nguyện y bước vào Bạch vương phủ này?
Hắn chẳng bao giờ cảm thấy còn có người nào sẽ thật tình quan tâm hắn, chớ nói chi là nữ tử.
Mà nàng, là hư tình giả ý? Hay là thật tâm thực lòng?
Thôi, tánh mạng của hắn, có người quan tâm hay không để không đáng nói, cuối cùng hắn chỉ có thứ bản thân sở hữu mà thôi, bao gồm cả sinh mạng cùng lâu dài của Đại Di, bất quá là kẻ để người khác thương hại, không bằng cô độc.
Lúc tròng mắt Lãnh Triệt suy nghĩ, Ôn Nhu đã ghim kim xong, lại chuyển người sang trước người hắn, nhìn hắn nói: “Vương gia, giơ mười ngón lên.”
Lãnh Triệt ngước mắt, một đôi đồng tử đen kịt con ngươi sáng ngời tầm mắt của hắn, phảng phất như một viên đá rơi trên mặt hồ tĩnh lặng, giật mình trận trận rung động. ** Ôn Nhu của ai **
Lãnh Triệt cũng bất động, Ôn Nhu không nhìn hắn, trực tiếp đưa tay thả vào trong nước, cầm lên tay trái của hắn, cảm giác lạnh lẽo khiến Ôn Nhu nhịn không được hơi nhíu mi tâm.
Thân thể của hắn, ngâm mình ở trong nước nóng, cư nhiên, lạnh như vậy?
Mà ở thời gian Ôn Nhu nắm cổ tay của Lãnh Triệt, Lãnh Triệt tự nhiên muốn thu hồi tay, lại bị Ôn Nhu cố sức nắm không cho hắn thu hồi, một đôi đồng tử lại ánh mắt sáng ngời bình tĩnh nhìn hắn, âm thanh Ôn Nhu xuất ra miệng ngay cả mình cũng không có dự liệu đến, phảng phất lộ ra thương yêu quan tâm: “Đừng nhúc nhích, nhịn một chút là tốt rồi.”
Bởi vì đầu ngón tay của Ôn Nhu truyền đến cảm giác mát trong nháy mắt, trong nước nóng đồng thời cảm thụ được cảm giác nóng lạnh hai loại giao thoa, không khỏi nhớ lại lời của Lãnh Hạo.
Bởi vì tẩu tẩu là người đầu tiên đối tốt với đại ca…
Thân thể bị tàn phá như vậy, cũng không có người đối tốt với hắn, thật là một loại tư vị thế nào, nàng biết cảm giác không người quan tâm là một loại cô độc thế nào, cho nên thời gian nghĩ đến câu nói này, nàng cảm giác được hắn cùng với nàng tương tự, bất tri bất giác liền muốn quan tâm hắn nhiều hơn một chút.
Mà lời của Ôn Nhu, phảng phất như có dùng cổ ma lực, để Lãnh Triệt không chống cự được, liền tùy ý nàng giơ tay của mình, sau đó hướng hắn ôn nhu bảo hắn nhịn một chút là tốt rồi.
Nhưng mà, vẻn vẹn cử động vi bất túc đạo cùng câu lơ đãng này nói như vậy, trong lòng Lãnh Triệt tạo thành trước nay chưa có rung chuyển, hắn phảng phất có thể nghe được thanh âm của lòng mình.
Tay đứt ruột xót, khi Ôn Nhu dùng ngân châm trong tay đâm vào đầu ngón tay của Lãnh Triệt, hắn vốn nên đau đớn khó nhịn, thế nhưng hắn mặt không đổi sắc, đó là nháy mắt một chút cũng không có.
Đợi kh Ôn Nhu đem mười cây ngân châm đều đâm vào mười ngón của Lãnh Triệt, đem tay hắn khẽ đặt ở trên thành thùng tắm, rút ra chủy thủ trong ngực, nhìntrên cổ tay trái của mình đã có một vết , không chút do dự rạch ra một vết thứ hai.
” Uống.” Ôn Nhu đem máu ở cổ tay đưa đến trước mặt Lãnh Triệt, thấy Lãnh Triệt chỉ là nhìn vệt máu trên cổ tay nàng, không hề có ý động, Ôn Nhu liền lạnh lùng giọng ra lệnh: “Uống, không nên lãng phí máu của ta.”
Khi giọt máu từ cổ tay của Ôn Nhu chảy xuống, rơi vào trong nước tắm, Lãnh Triệt há mồm ngậm vào cổ tay trắng noản của Ôn Nhu, để mùi tanh của máu tràn ngập trong cổ họng của mình.
” Vương gia, khẩu hạ lưu tình, chớ đem máu của ta hút cạn.” Mâu quang của Ôn Nhu không đổi sắc, cực kỳ không nể tình nói, nam nhân này, không uống liền sẽ không uống, muốn uống dĩ nhiên uống lợi hại như vậy, cũng không biết nhả ra.
Dứt lời, Ôn Nhu đem cổ tay của mình từ trong miệng Lãnh Triệt kéo ra ngoài, còn có thể thấy dấu răng nhợt nhạt trên cổ tay, quả thực có chút dở khóc dở cười, nam nhân này, thật đúng là trong ngoài không đồng nhất.
Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, biểu tình trên mặt Ôn Nhu cũng lạnh lùng, không nhìn nữa vết máu máu trên tay mình, đem ngân châm đâm trong mười đầu ngón tay của Lãnh Triệt không chút nào nhu tình rút ra, máu không ngừng ở mười đầu ngón tay chảy ra, sau đó mới gỡ những ngân châm trên người của hắn xuống, dùng tay phải ấn vệt máu trên cổ tay trái, ôn hoà nói: “Thỉnh vương gia chuẩn bị đứng lên, Ôn Nhu phải gọi hắc y tiến đến hoán nước nóng.”
Lãnh Triệt cũng đầu ngón tay của bản thân, mâu quang lạnh lùng, độc tố trong cơ thể của hắn, lại trầm trọng hơn rồi?
Ôn Nhu dứt lời, đi tới cửa, hướng ra ngoài kêu một tiếng “Hắc y”, sau một lát liền có hai hắc y nam tử mang thùng nước nóng to tiến đến, đến thúng tắm trước mặt Lãnh Triệt buông xuống, sau đó khom người lui ra ngoài.
Tuy rằng hai người từ đâu đến cuối đều là cúi đầu, thế nhưng Ôn Nhu vẫn là tinh tường thấy trên mặt thấy bọn họ, ám nâu sắc hiện ra chữ, Ôn Nhu có chút kinh hãi, bởi vì, trong trí nhớ, chữ trên mặt của bọn họ, cũng không phải là văn tự Di quốc, mà là văn tự Hải quốc!
Phong chi đại lục, vẫn như cũ tồn tại nô lệ, mà tiêu chí của nô lệ, là trên mặt bọn họ có khắc chữ, hai người kia, rõ ràng cho thấy là nô lệ của Hải quốc! Trong Bạch vương phủ lại có nô lệ của Hải quốc?
Ôn Nhu phỏng đoán không ra, tâm tư của Bạch vương rốt cuộc sâu đậm bao nhiêu? Dĩ nhiên nuôi dưỡng nô lệ Hải quốc, nguyên nhân cùng mục đích là cái gì?
Đứng ở ngoài sa trướng Ôn Nhu lại lần nữa nghe được thanh âm của nước, xuyên thấu qua sa trướng nhìn đến Lãnh Triệt ngồi xuống trong một thùng nước khác, lại xốc sa trướng đi vào, kéo một cái ghế tròn ngồi bên thùng tắm, đem tay trái của mình đặt vào trong nước tắm.
Huyết sắc, dần dần hiện ra trong nước trong suốt.
Lãnh Triệt cúi đầu nhìn nước nóng dần dần bị huyết sắc dính vào, tim đập dị dạng, mở miệng thản nhiên nói: “Da của Vương phi mềm mại như vậy, bị hủy như vậy không cảm thấy đáng tiếc sao?” Thời gian nàng rạch ra cổ tay mình, hắn rõ ràng nhìn thấy tay nàng còn lưu lại dấu vết, những thứ này, đều là vì hắn mà lưu lại trên da thịt trắng noãn của nàng, có vẻ cực kỳ xấu xí, hôm nay, không ngờ lại vì hắn mà rạch thêm vết thứ ba vì hắn trừ độc.
” Vương gia là phu của Ôn Nhu, chỉ cần vương gia không ngại, Ôn Nhu liền không cảm thấy xấu xí.” Ôn Nhu nhẹ nhàng cười, từ bên biên gò má nhìn Lãnh Triệt, nói xong vân đạm phong khinh.
Trong lòng cũng không khỏi lại lần nữa cảm thán, nam nhân này thật là đẹp đến cực hạn, thế nào là chưa từng được người quan tâm?
” Ta tự nhiên sẽ không ghét bỏ, Vương phi lấy phương thức như vậy cứu ta, không cảm thấy làm tổn thương bản thân?” Vì cứu hắn mà tổn thương bản thân, đến nay hắn chưa từng gặp phải một người như vậy, nàng, dĩ nhiên là người đầu tiên.
” Nghe giọng của vương gia, đây là đang quan tâm Ôn Nhu sao?” Ôn Nhu không trả lời vấn đề của Lãnh Triệt, mà là dùng tay phải cố sức đè xuống máu trên cổ tay trái, buông ra, chỉ thấy máu chảy ra, lại chậm rãi nói, “Nếu vương gia biết Ôn Nhu cứu vương gia không dễ dàng, như vậy thì thỉnh vương gia sau này không nên đem bản thân xem không ra gì, như vậy cứ cho là thay Ôn Nhu tiết kiệm chút máu, bằng không, cho dù có Ôn Nhu, cũng không đủ máu cho vương gia dùng.”
Hắn cũng biết nàng vì mỗi lần giúp hắn trừ độc phải mất nhiều máu như vậy. Hai ngày trước vì cứu hắn, nàng đã mất rất nhiều máu, bất quá chỉ mới hai ngày, không ngờ nàng lại phí thêm nhiều máu như vậy, nàng còn chưa mạnh mẻ như vậy có công năng tạo máu, nếu là hắn lại không biết sống chết như thế, chỉ sợ hắn còn chưa có chết, máu của nàng đã chảy khô.
” Lời nói của Vương phi, ta nhớ kỹ, sau này nhất định không làm khó Vương phi.” Lãnh Triệt nhìn thân thể của chính mình đã hoàn toàn ngâm trong dịch thể đỏ, mi tâm cau lại, nguyên lai một lần vì hắn trừ độc, nàng lại lãng phí máu của mình, như vậy lần trước, lúc hắn hôn mê, nàng cũng là cứu hắn như vậy? Mới hai ngày mà thôi, thân thể của nàng có thể chịu nổi không? “Được rồi, vương gia ngâm thêm một khắc nữa là có thể đứng dậy được rồi.” Ôn Nhuởuts tay khỏi nước nóng, bởi vì lo lắng đến thân thể lạnh như băng của Lãnh Triệt là thể nội độc tố cấp tốc chả, nhất thiết phải dùng máu đi qua lông mao trong cơ thể nhiều hơn, áp chế độc trong cơ thể hắn, cho nên nàng lần này nàng thả lượng máu nhiều gấp đôi, trên cổ tay của nàng bị nước nóng ngâm đến trắng bệch.
Nhưng mà, lần này không có Túc Dạ ở bên, Ôn Nhu nhất thời lại cũng quên chuẩn bị kim sang cùng băng gạc, liền thùng nước tắm thành thùng tắm đứng lên muốn hắc y vì nàng lấy một lọ kim sang cùng băng gạc đến, thế nhưng mới đứng lên, dưới chân có chút vô lực, đứng vững liền hướng Lãnh Triệt thẳng tắp ngã xuống! ** Nhu Triệt xấu hổ **
Chết tiệt! Đáy lòng của Ôn Nhu chửi bới một tiếng, nàng đã quên cổ thân thể này vốn cũng không phải là thân thể của nàng, cứ cho là có thể miễn cưỡng đem toàn bộ những thứ đã học ở kiếp trước ra phát huy, thân thể so ra kém cứng cỏi hơi thân thể của nàng ở kiếp trước, tựa như mấy ngày trước đây giương cung bắn tên trong sân rộng trước đại điện, muốn thắng người Hải quốc cao to, liền đã sử xuất hết khí lực của toàn thân mới có thể đạt được hiệu quả nàng muốn, mà nay mất máu như vậy, căn bản thân thể không chịu được!
Ôn Nhu muốn sử xuất khí lực, nhưng mà thân thể lại giống không nghe sai sử một dạng, căn bản nói không có bất luận cái khí lực gì, chỉ có thể dưới đáy lòng nàng ghét bỏ cổ thân thể này, lại không thể làm gì ngã về phía trước.
Xem ra, nàng là muốn bản thân ngã vào trong nước máu của mình roiò, Bạch vương kia tới gần hắn một chutd là hai gò má đỏ bừng, còn cho người đoán không ra tâm tư, tất nhiên sẽ không xuất thủ đỡ nàng, chật vật, là tránh không được rồi.
Chỉ nghe tiếng nước hoa lạp lạp vang lên, Ôn Nhu không có đoán được sẽ không ngã trong thùng nước tắm, mà là đụng phải lồng ngực rắn chắc lạnh như băng!
Bạch vương? Lúc chóp mũi chạm được vào trong ngực lạnh lẽo mang theo mùi máu tươi, Ôn Nhu kinh ngạc, trong lúc nhất thời cảm giác so với té vào trong thùng nước tắm còn muốn chật vật hơn, muốn thối ly đối phương, lại vẫn như cũ không có khí lực, chỉ có thể dựa vào trong lòng hắn.
Mà Lãnh Triệt, trong nháy mắt Ôn Nhu ngã xuống, cơ hồ là không chút nghĩ ngợi liền đứng lên, giơ tay lên tiếp nhận thân thể nho nhỏ nàng, nàng mang theo tình cảm ấm áp ở chóp mũi đụng tới lồng ngực của hắn, thân thể của hắn chợt căng thẳng.
Sau đó, Lãnh Triệt liền cảm giác dị thường xấu hổ, bởi vì lúc này hắn của giờ phút này, đó là nếu nói trần như nhộng! Muốn ngồi trở lại trong nước cũng không được, muốn buông nàng ra cũng không được, trong lúc nhất thời, hắn luôn luôn tĩnh táo dĩ nhiên tay chân luống cuống, hai gò má ửng đỏ.
Ôn Nhu cũng phát giác bầu không khí không thích hợp, bởi vì giờ khắc này đầu của nàng chính là hơi hướng xuống dưới, ánh mắt có thể thấy được nơi không nên nhìn nhất, để cho nàng thoáng chốc đỏ mặt, vội vã nhắm mắt lại, cằm cọ trong ngực Lãnh Triệt tựa đầu nâng lên.
Tuy rằng kiếp trước nàng là sát thủ giỏi nhất chính là đổi mặt, bất luận cái gì tổ chức quyết định nàng tới gần mục tiêu cho dù là nam nhân, thậm chí tiếp xúc thân mật, nàng là cũng là hoàn toàn cống hiến tặng cho tổ chức, đó là thân thể, nàng cũng cam lòng bán đứng, thế nhưng, nàng chán ghét những nam nhân kia, cho nên mỗi một lần, để cho nàng như vậy đều là theo yêu cầu của nàng trong bóng tối tiến hành, bởi vì nàng không muốn thấy sắc mặt cùng thân thể bọn họ hay bất kỳ bộ vị nào của những nam nhân kia, bởi vì nàng bởi vì nàng là vì tổ chức, không phải là vì mình, không cần nhớ kỹ bất luận những người bị nàng giết.
Thế nhưng kiếp này không giống, nàng không hề thuộc về tổ chức nào, nàng là của mình, nàng chỉ vì mình mà sống, thân thể sạch sẽ, thuần khiết, nàng tuyệt sẽ không dễ dàng ném bản thân, huống hồ, nam nhân loại đồ vật này, nàng chưa từng thấy qua! Như vậy có thể nào khiến cho nàng không cảm thấy xấu hổ.
Chỉ là, cằm của Ôn Nhu cọ một cọ trên ngực Lãnh Triệt, để Lãnh Triệt vốn là thân thể căng thẳng giờ lại càng chặt hơn, hai gò má lại đỏ lên, nơi nào đó ở dưới thân, đột nhiên truyền đến cảm giác sưng, càng làm cho chân tay hắn luống cuống, hai tay đỡ hai vai của Ôn Nhu, thật không biết rốt cuộc có muốn đem nàng đảy ra hay không.
Ôn Nhu này không còn nhìn xuống thứ không nên nhìn nữa, nghễnh đầu, thấy được Lãnh Triệt lộ ra một bộ mắt như đánh phấn, còn có thể nhìn đến trên trán hắn bởi vì khẩn trương mà mồ hôi xuất ra không ít.
Trời… Ôn Nhu thực sự là kinh ngạc, nàng thật không nghĩ tới có người nam nhân nào mặt có thể hồng thành, quả thực tựa như đại nam hài chưa bao giờ chạm qua nữ nhân vậy, khả ái.
Lại nói ngũ quan của hắn hoàn mỹ như vậy, thực sự là… Khả ái…
Đáy lòng Ôn Nhu, lúc này chỉ dùng được từ đó để để hình dung hắn mà thôi.
Cũng trong lúc nhất thời, hai người đều không nói.
Đột nhiên, Ôn Nhu cánh bị Lãnh Triệt ôm ngang lên, mặt tựa ở trên ngực lạnh lẽo của Lãnh Triệt, có thể cảm nhận được rõ ràng nhịp tim của hắn, trong lúc nhất thời Ôn Nhu kinh ngạc, không thể tưởng được Bạch vương xấu hổ đến không thể nói này, dĩ nhiên sẽ ôm lấy nàng? Thế nhưng nàng muốn chống cự, lại không có khí lực, chỉ có thể mở miệng nói: “Ôn Nhu không ngại, vương gia tiếp tục tắm cho thỏa đáng, bằng không máu của Ôn Nhu lãng phí rồi.”
” Nếu Vương phi là vì ta mà rồi ngã xuống, ta làm sao rút có thể không quan tâm?” Lãnh Triệt cũng không có chiếu theo lời của Ôn Nhu mà làm theo, bước ra khỏi thùng tắm, ôm Ôn Nhu bước đến giường mình, xuyên thấu qua lòng bàn chân tâm truyền hàn ý khiến ửng đỏ trên mặt hắn chậm rãi rút đi.
Hắn không biết vì sao, mới vừa rồi, thấy nàng ngã xuống, hắn thế nào không chút nghĩ ngợi liền đứng lên, đỡ lấy nàng.
Là khẩn trương sao? Thế nhưng hắn chưa bao giờ khẩn trương như vậy với bất luận kẻ nào.
Có thể, bất quá là hắn không muốn nhìn thấy bộ dáng chật vật của nàng ngã vào trong thùng nước tắm mà thôi, dù sao nàng là vì hắn mới có thể như vậy.
Tuy rằng giờ này khắc này hắn trần như nhộng cũng hiểu được cũng hiểu được xấu hổ không chịu nổi, thế nhưng hắn lại không thể cũng không muốn thả người trong lòng ngực xuống, liền như vậy ôm toàn thân nàng vô lực đi tới giường, khom người nhẹ nhàng mà đặt nàng trên giường hẹp, sau đó nhanh chóng cầm lấy áo bào trên giá choàng lên người mình, ánh mắt nàng chạm đến toàn thân hắn đã được che khuất.
Chỉ là Lãnh Triệt thật không ngờ, nàng cường thế cư nhiên cũng có thời gian giống như nữ tử nhu nhược.
Lãnh Triệt xoay người, đến tủ âm tường lấy băng gạc cùng kim sang dược, lại đi đến bên giường, ngồi xuống mép giường.
” Vương gia, mời trở lại thùng nước tắm.” Ánh mắt của Ôn Nhu bất thiện nhìn chằm chằm Lãnh Triệt còn ở bên cạnh buôn bán còn không chịu trở lại trong thùng nước tắm, dùng giọng ra lệnh nói, còn là một bệnh nhân không nghe lời, nếu như nàng tức giận mà còn khí lực, trực tiếp đã đem hắn nhúng vào trong thùng nước tắm, làm sao có thể tùy vào hắn như vậy đem lời của nàng xem như gió thoảng bên tai.
” Đây là tự nhiên.” Lãnh Triệt không có nghe lời nói của Ôn Nhu, mà là cầm cổ tay của nàng lên, đem thuốc bột nhẹ nhàng rắc vào vết thương, sau đó cầm lấy băng gạc nhẹ nhàng quấn lên vết thương, thản nhiên nói, “Bất quá cũng muốn đợi bôi xong thuốc lên cổ tay của Vương phi trước.”
Đang lúc ngón tay băng lãnh, thế nhưng đụng tới cổ tay của Ôn Nhu, lại truyền đến đáy lòng nàng cảm giác để cho nàng cảm thấy ấm áp, khiến cho hai mắt nàng thẳng tắp nhìn hắn mang theo ý tứ hàm xúc quan tâm, không nhìn ra, hắn cũng có một mặt ôn nhu nhưa vậy.
Mà nàng, cũng giống hắn, chẳng biết đến cái gì gọi là quan tâm.
” Hắc y.” Lãnh Triệt nhẹ nhàng vì vì cổ tay Ôn Nhu quấn băng gạc, đề cao âm lượng kêu một tiếng, hắc y liền xuất hiện ở trước mặt hắn, cúi đầu đợi mệnh lệnh.
” Đi chuẩn bị một chén thuốc bổ huyết đến, nhanh chút.” Lãnh Triệt đem băng gạc cột lại, mắt không có nhìn Ôn Nhu cùng hắc y, phân phó nói, sau đó đứng lên, hướng đến thùng nước tắm, hắc y tức khắc lui ra.
” Vương gia tốt với Ôn Nhu như vậy, không lo lắng Ôn Nhu là mật thám của ai an bài bên người Vương gia sao?” Ôn Nhu nằm ở trên giường hẹp, quay đầu chỗ bóng lưng cao to của Lãnh Triệt, cười hỏi.
” Nếu là như vậy, Vương phi cho rằng, thời gian ngươi lần thứ hai đi vào Ngõa Phủ Lôi Minh này, còn có thể sống mà đi ra ngoài sao?” Lãnh Triệt không đáp phản vấn.
” Vương gia thật đúng là vô tình.”
“So với Vương phi thế nào?”
” Vương gia thật biết nói đùa, Ôn Nhu chưa bao giờ vô tình.” Chỉ nghe thấy âm thanh của nước tiếng vang lên, Lãnh Triệt ngồi trong thùng nước tắm, âm lượng của Ôn Nhu sửa, nàng tin tưởng hắn nghe được, “Chỉ là vương gia tự mình băng bó cho Ôn Nhu, thật là làm cho Ôn Nhu thụ sủng nhược kinh.”
” Nếu Vương phi nói ta là phu của Vương phi,vì Vương phi băng bó vết thương một chuyện nhỏ như vậy, lại làm sao cần nói đến?” Lãnh Triệt dựa lưng vào thùng nước tắm, từ từ nhắm hai mắt, muốn bình phục cảm giác kỳ quái trong lòng đối với Ôn Nhu.
” Đã như vậy, vương gia vì Ôn Nhu đoán một câu nói thế nào?”
” Vương phi mời nói.”
“Noãn thủy lương dược, nghi nhân bảo thân, noãn thủy hệ nghi nhân, phi bạch bất khả.”
Tiếng nói của Ôn Nhu vừa dứt, bỗng dưng Lãnh Triệt mở hai mắt ra! “Tín nghi chi gian **
Sau sa trướng mâu quang của Lãnh Triệt nặng nề, trầm mặc không nói, trên giường hẹp mâu quang của Ôn Nhu cũng lạnh lùng, không cần phải nhiều lời nữa, hương thơm trong gian nhà lượn lờ, lâm vào yên lặng.
Lãnh Triệt trầm mặc, là bởi vì hắn đoán hàm nghĩa trong câu nói này, phỏng đoán ý đồ thân phận Ôn Nhu muốn nói đến.
Ôn Nhu trầm mặc, là bởi vì nàng muốn xác định Lãnh Triệt có đúng hay không là người đáng để nàng giúp đỡ, có phải là thật hay không có trách nhiệm gánh vác như tổ phụ nói.
Nửa khắc đồng hồ qua đi, Lãnh Triệt khoác bạch y như tuyết đi ra từ sau sa trướng, lúc này Ôn Nhu cũng khôi phục một chút khí lực, xuống giường ngồi trên bàn tròn.
Mặc dù đã gặp Bạch vương rất nhiều lần, Ôn Nhu cũng cho là mình có đầy đủ định lực đối mặt hắn với gương mặt đẹp thế này của hắn, thế nhưng giờ này khắc này Lãnh Triệt, bởì mới trừ độc, nét mặt tái nhợt sinh ra một chút huyết sắc, xương quai xanh hoàn mỹ cùng trên ngực còn dính một chút nước, còn mấy lọn tóc trên ngực, càng hiện lên vóc người mê người của hắn, phảng phất có ánh sáng chói mắt đâm vào đồng mâu, Ôn Nhu chậm rãi thõng xuống mâu tử, không hề nhìn hắn.
Chỉ là Ôn Nhu cúi đầu, liền nhìn thấy Lãnh Triệt hai chân của Lãnh Triệt, không khỏi lại kéo sắc mặt xuống, lạnh lùng nói: “Vương gia, chẳng lẽ không cảm thấy được lòng bàn chân quá lạnh?”
Lẽ nào hắn không biết hàn khí bức người nhất đó là lòng bàn chân? Như vậy không khác gì hiệu quả trừ độc lúc nãy, cùng với máu của nàng bị lãng phí có gì khác nhau?
” Không cảm thấy.” Lãnh Triệt cũng lạnh lùng hồi đáp, toàn thân của hắn như hàn băng, lòng bàn chân hàn cùng không hàn, có cái gì khác.
Tuy rằng Ôn Nhu không có nhìn thẳng Lãnh Triệt, thế nhưng ánh mắt của Lãnh Triệt nhưng vẫn không có rời khỏi Ôn Nhu, bởi vì câu nàng vừa mới nói kia, cùng câu ‘chỉ có Trấn Quốc Công phủ có thể vì ngươi tương trợ’ vô cùng trùng khớp, mà nàng là lão thân truyền Trấn Quốc công tử, như vậy, nàng thật có thể vì hắn sử dụng?
” Ba ——!” Ai ngờ đạt được, lời của Lãnh Triệt còn chưa nói, Ôn Nhu liền vỗ án, trừng mắt Lãnh Triệt, sau đó đi tới bên thùng nước tắm, khom người đem đôi hài trắng không nhiễm một hạt bụi của Lãnh Triệt, ném ở bên chân hắn, tuy là cười, nhưng tức giận trong lời nói xuất phát từ kẽ răng, “Vương gia, thỉnh mang hài vào rồi nói, nếu không vương gia còn muốn gọi Ôn Nhu mang hài giúp ngươi?”
Thế nào nàng từ trước đến nay vẫn chưa từng gặp qua bệnh nhân không để cho nàng bớt lo lắng? Hôm nay loại khẩn trương này, thật là làm cho lãnh tĩnh trong cơ thể nàng đều nóng nảy.
” Cái này không cần.” Sinh khí? Lãnh Triệt cách bàn tròn nhìn con ngươi xinh đẹp Ôn Nhu hàm chứa tức giận, không giải thích được hắn có mang hài hay không cùng nàng có quan hệ gì, lúc này lại không phải thời gian tranh chấp, cúi người xuống đem hài Ôn Nhu ném ở bên chân hắn mang vào, “Vương phi thân thể thượng hư, không dám phiền Vương phi động thủ.”
Lúc nói chuyện, ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa, chỉ nghe Lãnh Triệt nói “Tiến đến”, hắc y liền đẩy cửa phòng ra, cầm chén trong tay để lên bàn, sau đó cài cửa lại lui xuống.
Lãnh Triệt nâng lên chén sứ trắng lên, đưa tới trước mặt Ôn Nhu, thản nhiên nói: “Vương phi thỉnh uống, thân thể quan trọng hơn.”
” Nguyên lai vương gia cũng biết đạo lý thân thể quan trọng hơn này, Ôn Nhu còn tưởng rằng vương gia không biết đạo lý này.” Ôn Nhu không khách khí chút nào tiếp nhận chén sứ trắng, mở ra, hương vị ngọt ngào của cẩu kỷ liền bay lên mặt, Ôn Nhu cầm lấy thìa, nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Lãnh Triệt đối với hỏi vặn của Ôn Nhu có bất kỳ phản ứng nào, chỉ là lẳng lặng nhìn, nặng nề hỏi: “Vương phi lời mới rồi, vì ý gì?”
Ôn Nhu không có vội vã trả lời lời nói của Lãnh Triệt, mà là chậm rãi thưởng thức chén thuốc máu, nàng muốn xem, tính nhẫn nại của hắn có bao nhiêu.
Một chung thuốc bổ, Ôn Nhu uống đến nửa nén hương, mới ngẩng đầu, nét mặt của Lãnh Triệt cũng không có nửa phần tức giận, vẫn như cũ là vẻ mặt thần tình nhàn nhạt, khiến Ôn Nhu không khỏi thán phục, nếu hắn thật là người có thể gánh vác vận mạng của Đại Di, sau khi nghe câu nói kia của nàng còn có thể nhẫn nại lâu như vậy, thực sự rất cao, mà thời gian hắn nghe được câu kia liền trầm mặc rất lâu, hắn tất là đạo lý ngầm trong câu nói kia.
Mà hắn tham ngộ câu nói kia, tất nhiên thân phận không cạn, tất nhiên đáng để phó thác.
” Vương gia tâm tư nhạy cảm, có thể tự đoán được lời nói của Ôn Nhu, là có ý gì.” Ôn Nhu đem thìa trong tay đặt xuống, lấy khăn nhẹ nhàng lau khóe miệng, không nhanh không chậm.
“Tâm tư của Vương phi, ta không dám phỏng đoán.” Mặc dù nàng là người đáng để phải tin tưởng, thế nhưng hôm nay nàng cùng Trấn Quốc Công phủ hầu như một chút quan hệ cũng không có, nếu là muốn giúp hắn, thì như thế nào giúp được? Thực lực? Nhân thủ? Những thứ này, nàng có sao?
” Vương gia khiêm tốn rồi.” Ôn Nhu thu hồi dáng tươi cười giả tạo ở khóe miệng, bất cẩu ngôn tiếu đón nhận ánh mắt của Lãnh Triệt, “Vương gia muốn cái gì, cũng nhất thiết phải xem vương gia có hay không thực sự tín nhiệm Ôn Nhu.”
Tín nhiệm nàng, nàng nguyện giúp hắn một tay, nếu là nghi nàng, tuy có di ngôn của tổ phụ, thứ cho nàng cũng khó mà tuân mệnh, dùng người thì không nghi ngờ người, nghi người thì không dùng người, nghi nàng, nói vậy kết quả của nàng sẽ giống như đời trước, không được chết già.
” Mạng của ta hôm nay đều là Vương phi giữ lại, ta lại nói thế nào thâm tư thục lự Vương phi?” Lãnh Triệt tự nhiên biết đáy lòng Ôn Nhu cố kỵ, dù sao tin tưởng người một lòng có dạ sắc sảo, cần suy nghĩ cặn kẽ, cũng hắn phải tin tưởng nàng một dạng, hai người ngờ vực vô căn cứ, hôm nay lại phải tương hỗ tín nhiệm, há có thể không cẩn thận gấp đôi?
” Nếu ta không tin Vương phi, lại sao đáp ứng vì Vương phi che gió che mưa?” Thế nhưng thời cơ đã thành thục, thời gian cũng không có thể kéo dài, bọn họ là nên áp dụng hành động, nếu là có Trấn Quốc Công phủ một phần lực, nói vậy cũng sẽ sinh ra tương trợ không ít, không bằng tin, “Như vậy không biết Vương phi tín ta hay là nghi ta?”
” Ôn Nhu đối với vương gia là nghi hay là tín cũng không quan trong, quan trọng là … Ôn Nhu cảm thấy có đáng giá hay không.” Ánh mắt của Ôn Nhu sâu thẳm, “Chỉ bất quá, vương gia, người, đáng giá để Ôn Nhu giúp đỡ sao?”
” Có đáng giá hay không, cũng muốn chờ Vương phi nhìn thấy, bản thân từ từ đánh giá.” Giúp đỡ? Bản thân nàng sao? Có hay không nàng có chút dõng dạc? “Chỉ là không biết Vương phi vì sao phải giúp đỡ ta? Mà ta, lại vì sao cần Vương phi giúp đỡ?”
Có mấy lời, vẫn là trước đó nhất thiết phải nói rõ mới tốt.
Tiếng nói vừa dứt, mắt thấy bạch quang trước mắt nhoáng lên, một khối bạch ngọc bài to bằng bàn tay xuất hiện ở trong tầm mắt.
” Vấn đề của Vương gia, nó, đều có thể trả lời.” Ôn Nhu mở trong lòng bàn tay ra, một khối bạch ngọc bài có khắc chữ “Lãnh” Liền xuất hiện ở trước mắt!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...