CHƯƠNG 72: TAM PHƯƠNG THẤT THỦ
Editor: Luna Huang
** tâm mang ý xấu **
Chỗ của Ôn Nhu cùng Vương Như Mẫn.
Túc Dạ lái xe ngựa, Ôn Nhu cùng Vương Như Mẫn ngồi bên trong xe ngựa, Ôn Nhu nhắm mắt nghĩ ngợi kế tiếp sẽ phát sinh chuyện, không muốn cùng Vương Như Mẫn nói nhiều, Vương Như Mẫn nhìn Ôn Nhu cũng không vừa mắt, không muốn nói nhiều, chỉ nhìn chằm chằm bụng của mình, chỉ hận không thể đem cái bụng bằng phảng của mình nặn ra một nam oa oa.
Xe ngựa chạy chầm chậm chậm rãi ngừng lại, sau đó nghe được thanh âm cung kính của Túc Dạ: “Vương phi, Mẫn phu nhân, đã đến Thấm Hương lâu.”
Vừa nghe nói đến Thấm Hương lâu, trên mặt Vương Như Mẫn tức khắc lộ ra vui mừng, không kịp chờ đợi hướng Ôn Nhu cười nói: “Vương phi tỷ tỷ, đến Thấm Hương lâu rồi, chúng ta mau vào đi thôi, muội muội không kịp đợi muốn nếm thử món điểm tâm ngọt rồi.”
” Muội muội tham như vậy, cũng phải cẩn thận hậu quả mới phải.” Trong lòng Ôn Nhu cười nhạt, vội vã như vậy muốn đưa nàng đến hoàng tuyền, cũng không biết cuối cùng là ai vào địa ngục.
Lúc Ôn Nhu nói lời này, Vương Như Mẫn rõ ràng thấy được trong mắt nàng có băng lãnh cùng sát ý, lại chăm chú nhìn, nhưng chỉ là trước sau như một cười nhạt, Vương Như Mẫn không khỏi tự chế giễu bản thân, bất quá hoa mắt thôi, Ôn Nhu đồ con lừa này làm sao có nhãn thần đáng sợ như vậy.
Ôn Nhu đứng ở trước Thấm Hương lâu, nhìn trên đầu cửa có tấm bảng sơn vàng ghi “Thấm Hương lâu”, nhìn lại náo nhiệt trong lầu hoàn cảnh an tĩnh trang nhã, không khỏi tán thán, không hổ là đế đô đệ nhất lâu, quả thực không bình thường, bất quá Thanh vương muốn động thủ, cũng có thể thấy thân phận địa vị cùng lực lượng không giống nhau.
Nếu là Thanh vương muốn ở Thấm Hương lâu động thủ, sau ngày hôm nay, bất luận đây là trà lâu tiên đế tán thưởng hay là đế đô đệ nhất lâu, đều sắp không thể tồn tại nữa rồi, dù sao đường đường Bạch vương phi ở đây gặp chuyện không may, thử lâu muốn tiếp tục, chỉ sợ là không thể nào, Ôn Nhu nhìn kiến trúc trước mắt, thật không nỡ hủy diệt, được rồi, cứ cho là không vì mình, cũng vì một gian trà ngon chỉ trong chốc lát bị hủy hoại, nàng phải hảo hảo thưởng thức mới được.
Chọn địa phương như thế hạ thủ, xem ra Thanh vương cho là mình nắm chắc phần thắng, trước mắt bao người diệt trừ nàng, tất nhiên sẽ áp dụng thủ đoạn “Ngoài ý muốn”, lúc thắng lợi, thực sự là thay mình báo một chút tâm thù, vừa hung hăng đánh vào mắt của Bạch vương phủ một cái, còn có thể lấy việc này tố cáo, thực sự là đem Bạch vương phủ chà đạp dưới lòng bàn chân rồi.
Mà Bạch vương, cũng còn có thể nhẫn, có thực lực, vẫn còn nhẫn để Thanh vương một người tầm thường trên đầu mình tác uy tác phúc, quả nhiên là sự nhẫn nại rất cao.
Ba người khó khăn lắm bước vào Thấm Hương lâu, mắt sắc của chưởng quỹ liền nhìn thấy thân phận ba người bất phàm, vội vã tự mình tiến lên cung nghênh: “Ba vị khách quan, có cần giân thượng đẳng?”
“Hiển nhiên.” Vương Như Mẫn dẫn đầu lên tiếng, “Muỗn thiên tự tọa, phi lâm gian.”
Vương Như Mẫn vừa nói ra hai chữ “Phi lâm”, trong mắt của chưởng quỹ hiện lên một tia một tia, lập tức tiêu thất, sau đó vừa cười nói: “Khách quan nhìn liền biết là quý nhân, thiên lâm gian là chỗ tốt nhất của thiên tự tọa.”
” Mời khách quan đi theo ta.” Chưởng quỹ dứt lời, tự mình dẫn Ôn Nhu ba người đến tầng ba của lầu các, đẩy cửa “Thiên lâm” ra, giải thích, “Không biết khách quan là muốn thưởng thức món điểm tâm ngọt, hay là đối với hay là đối với trà thơm cảm thấy hứng thú?”
” Phù dung tịnh đế, tân hoa lãng nhị, hàn mai ngạo tuyết, mỗi thứ một phần.” Vương Như Mẫn còn chưa ngồi xuống, liền hướng chưởng quỹ phân phó nói, ba món điểm tâm này, là nàng ra ám hiệu cho chưởng quỹ.
Chưởng quỹ hiểu ý, cười nói: “Không biết khách quan loại nào trà thơm nào?”
“Chấn trạch xuân trà, một ấm.” Ôn Nhu đi tới trước cửa sổ, thản nhiên nói.
” Như vậy mời khách quan ngồi chờ một chút, ta đây liền đi chuẩn bị.” Chưởng quỹ khẽ gật đầu, lui xuống.
Ôn Nhu đứng ở trước cửa sổ, duỗi tay đẩy cửa sổ đóng chặt ra, đập vào mắt là cảnh cả đế đô phồn hoa nhất, không khỏi cười nói: “Mẫn muội muội thực sự là biết chọn địa phương, nơi này thu hết cả đế đô phồn hoa vào đáy mắt, nói vậy Mẫn muội muội là thường đến đây, nếu không thế nào vừa mở miệng liền chọn được nơi tốt như vậy.”
“Cũng không phải là thường đến, chỉ là thích nơi này có nhiều món điểm tâm ngọt.” Nhãn thần Vương Như Mẫn rùng mình, ngửi được vị đạo không tầm thường, Ôn Nhu nói như vậy, tựa hồ là trong lời nói có chuyện?
Đợi chưởng quỹ đi xuống lầu, hướng tiểu nhị nháy mắt, tiểu nhị gật đầu, hướng lầu hai chạy đi, sau một lát, chưởng quỹ mới tự mình mang món điểm tâm ngọt cùng trà lên lầu.
Mỗi lần bước một bước, tâm của chưởng quỹ đau một phần, đây chính là cơ nghiệp tổ tiên lưu lại a! Bị hủy như vậy! Muốn hắn lấy mặt mũi gì đi gặp tổ tiên a! Thế nhưng đây là mệnh lệnh của Thanh Vương gia a, tử mệnh lệnh a! Nếu không tuân theo, sẽ đem hắn cả nhà đem hắn tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội! Như vậy, hắn không muốn cũng phải muốn rồi! Tổ nghiệp cùng con cháu đời sau, hắn lựa chọn con cháu, chỉ cần sống, hắn tin tưởng, tổ nghiệp của bọn họ nhất định sẽ lại lần nữa phát triển!
Vương Như Mẫn hàm chứa cười món điểm tâm ngọt, Ôn Nhu cũng hàm chứa cười thưởng thức trà, nàng muốn xem bước tiếp theo Vương Như Mẫn sẽ làm cái gì.
Vương Như Mẫn mới ăn được ba khối điểm tâm, bỗng nhiên liền nhăn mi lại, dáng dấp không thoải mái, sau đó hướng Ôn Nhu xấu hổ xin lỗi nói: “Tỷ tỷ, muội muội đột nhiên cảm thấy có chút khó chịu, muốn xuống lầu đi ngoài một chuyến.”
Ôn Nhu để chén trà trong tay xuống, thản nhiên nói: “Mẫn muội muội không phải nói điểm tâm nơi này rất tốt sao? Sao mới ăn vài khối đã tháo dạ rồi?” Sợ đây là dấu hiệu muốn động thủ rồi, trước thối lui, để bản thân tránh khỏi gặp nguy hiểm không cần thiết, nàng sao lại để Vương Như Mẫn như nguyện, nàng còn muốn lấy nàng làm văn a.
“Đây không liên quan đến chuyện món điểm tâm ngọt, có lẽ là đêm qua uống trà có chút lạnh, hôm nay bụng không khỏe.”
” Đã như vậy, tỷ tỷ liền cùng muội muội đi, vừa vặn tỷ tỷ cũng muốn xuống lầu gọi chưởng quỹ thêm một ấm trà.” Còn muốn chạy, cũng phải để nàng gật đầu mới được.
” Tỷ tỷ hà tất tự mình đi, muội muội xuống lầu có thể cùng chưởng quỹ nói là được, tỷ tỷ ngồi ở đây là tốt rồi.” Làm sao có thể Làm sao có thể Ôn Nhu rời khỏi!
” Tỷ tỷ uống trà rất kén chọn, muội muội không biết tỷ tỷ yêu thích gì, không biết lá trà nên ngâm bao lâu, nước nống thế nào, chỉ cần sai một chút thì vị đạo liền không giống nhau, vậy thì không hợp với ý của tỷ tỷ, cho nên vẫn là tỷ tỷ tự mình đi cùng chưởng quỹ nói là được.”
” Vậy muội muội thay tỷ tỷ gọi chưởng quỹ đến là được.”
” Hà tất phiền toái chưởng quỹ, tỷ tỷ tự mình xuống là được.”
” Đây có gì phiền toái, đây là chưởng quỹ phải làm.” Vương Như Mẫn nóng nảy, trong thanh âm mang theo lo lắng, nàng thế nhưng bấm đốt ngón tay đến giờ rời đi rồi, lại không rời đi, những người đó sắp đến, tuy rằng gia nói sẽ không làm thương tổn nàng, nhưng là vì hài nhi trong bụng, nàng vẫn là rời đi trước mới tốt, Ôn Nhu còn đang trì hoãn thời gian của nàng!
Nghĩ như vậy, Vương Như Mẫn không khỏi vì ý nghĩ của chính mình khiến cho sửng sốt, kéo dài thời gian? Lẽ nào Ôn Nhu cố ý? Nàng biết cái gì?
Vương Như Mẫn nhìn Ôn Nhu, chỉ thấy trong con ngươi đen như mực của Ôn Nhu tràn đầy tiếu ý, tiếu ý lạnh như vậy, phảng phất có thể đem nàng xem nhìn xuyên thấu.
Cùng lúc đó, dưới lầu vang lên tiếng thét chói tai, “Có tặc nhân a ——! A ——!”
Trong nháy mắt, có ba người bịt mặt phá cửa xông vào!
Trước cửa sổ, chẳng biết lúc nào mỗi bên cửa đều có hai người bịt mặt!
Mâu quang của Ôn Nhu chợt chuyển lạnh! ** chính diện giao phong **
Trấn Quốc Công phủ.
Lúc này Triệu Yên Nhi chưa nghe được đồn đãi bên ngoài, trong lòng đắc ý lại tự tin, đêm qua nàng len lén đi tìm Lam vương, Lam vương đáp ứng giúp nàng diệt trừ Ôn Nhu, điều kiện vẫn như cũ, chỉ cần nàng cử động của Thanh vương mà bản thân biết nói cho hắn nghe, mà nàng vừa thấy được Lam vương lạnh cả người nàng liền cảm thấy lạnh, nàng tin tưởng, hắn nói được, nhất định làm được, cho nên, mạng của Ôn Nhu, hôm nay liền kết thúc.
Mà Ôn Thế Nghi mang tin tức về, cũng là Thanh vương đáp ứng giúp bọn hắn diệt trừ Ôn Nhu, như vậy tựa như có hai tầng bảo đảm, nàng cũng không tin Ôn Nhu còn có thể toàn mạng, còn có thể sống được!
Thế nhưng điều kiện Thanh vương ra là, hắn giúp bọn hắn diệt trừ Ôn Nhu, bọn họ nhất thiết phải giúp hắn diệt trừ Ôn Nhan, không thể để cho nàng gả và Thanh vương phủ, thành sự ngày sau, thú Ôn Tâm vào Thanh vương phủ, Ôn Thế Nghi vui vẻ đáp ứng.
Trong mắt Ôn Thế Nghi, mạng của một thứ nữ, không tính là mạng, chỉ cần có thể giúp hắn thông quan lộ, chết cũng đáng giá, cho nên mới có cử động hôm nay của Triệu Yên Nhi.
Mà Ôn Nhan đoán được không có sai, đây không phải là canh tổ yến, mà là một chén đã hạ kịch độc vô sắc vô vị, trong nháy mắt liền có thể lấy mạng người! Loại độc chất này, Ôn Nhan liền chết, trong khoảng thời gian ngắn cũng sẽ không tra ra được nàng vì trúng độc mà chết, cứ cho là có người hoài nghi, thi thể cũng đã vào quan tài, chôn xuống đất hóa thành cát bụi.
Sở dĩ Triệu Yên Nhi dám đường hoàng hạ độc trong thực phẩm như vậy, muốn giết chết Ôn Nhan, là bởi vì phía sau có Ôn Thế Nghi làm chỗ dựa cho nàng, mà nàng cũng đem toàn bộ hạ nhân trong viện của Ôn Nhan lui hết, lúc này cứ cho là nàng đã chết cũng có không người biết, sau phát hiện, nàng tự nhiên có thể mượn cớ vì mình bài trừ hiềm nghi, mục đích của nàng, chính là muốn Ôn Nhan chết.
Về phần nương nhát gan sợ phiền phức bất thành khí của Ôn Nhan, ngày sau xử lý cũng không muộn.
” Tam cô nương, thừa dịp vẫn còn nóng mau ăn đi.” Ôn Nhan chỉ là bưng canh tổ yến không có dấu hiệu muốn ăn, Triệu Yên Nhi không khỏi thúc giục.
” Đa tạ ý tốt của phu nhân, Ôn Nhan ăn xong điểm tâm, hiện nay vẫn chưa đói, ăn không vô.” Ôn Nhan không nhanh không chậm giải thích.
” Ngươi ăn hay là không ăn?” Ánh mắt của Triệu Yên Nhi đột nhiên trở nên dữ tợn, hung hăng nhìn chằm chằm Ôn Nhan, ngược lại hiện tại bốn bề vắng lặng, nàng không cần giả vờ giả vịt nữa, cứ cho là Ôn Nhan không ăn, nàng cũng có biện pháp để cho nàng ăn!
” Phu nhân gấp như vậy để Ôn Nhan ăn canh tổ yến này, có đúng hay không canh tổ yến này rất không bình thường?” Nếu Triệu Yên Nhi lộ ra chân diện mục, Ôn Nhan cũng không giả bộ, cũng rút lui tiếu ý giả tạo trên mặt.
” Tam cô nương khi nào trở nên thông minh?” Triệu Yên Nhi lạnh lùng cười, “Chỉ là canh tổ yến này, hôm nay ngươi ăn cũng được, không ăn cũng phải ăn! Từ ma ma, giúp nàng ăn!”
“Vâng!” Từ ma ma ứng tiếng, vén tay áo lên đè Ôn Nhan lại, nếu nói cái khác, Từ ma ma nàng không nhất định làm được, nhưng nếu nói trừng trị thị nữ trẻ tuổi cùng thứ tiểu thư không được sủng, nàng có biện pháp! Một là đối đãi với thứ tiểu thư có chút tâm tư đầu óc như Ôn Nhan, Từ ma ma rất là hưng phấn.
” Phu nhân gấp như vậy muốn cho Ôn Nhan đi tìm chết, thế nhưng Ôn Nhan sống còn chưa đủ, trái lại sao có thể đưa tay chịu trói.” Tiểu Linh chưa có trở về, chứng minh sự tình đã hoàn thành, nàng liền yên tâm, đó là tử, nàng cũng muốn Triệu Yên Nhi vì nàng chôn cùng! Nàng cũng tin tưởng, Triệu Yên Nhi như thế nào sẽ đơn giản đem mạng của mình ra nói đùa.
” Vậy tam cô nương trái lại nói một chút, ngươi bây giờ, có biện pháp nào chạy thoát khỏi lòng bàn tay của ta? Lẽ nào tam cô nương muốn làm thú bị nhốt mà đấu?”
” Xin phu nhân hãy nhận rõ sự tình, so sánh rồi mới nói.” Ôn Nhan tuy rằng nét mặt trấn định, trong lòng cũng không ngừng sợ, dù sao nàng chưa từng cùng Triệu Yên Nhi chính diện giao phong, cứ cho là trước đó nàng để tiểu Linh đi tìm Ôn Nhu, cũng không biết chiêu này đối với Triệu Yên Nhi có tác dụng hay không, “Lẽ nào phu nhân không có nhìn thấy thị nữ thiếp thân tiểu Linh của Ôn Nhan không ở bên người sao?”
” Một thị nữ nho nhỏ, có ở hay không ở thì đã làm sao, chẳng lẽ tam cô nương còn muốn lấy mạng của mình cột trên người thị nữ?” Triệu Yên Nhi cười nhạt, nàng là phát hiện nha đầu tiểu Linh kia không ở đây, thế thì đã sao? Cũng không thấy đối được chuyện nàng muốn đưa Ôn Nhan đến hoàng tuyền.
” Phu nhân đoán không sai, Ôn Nhan chính là đem mạng của mình trao trên tay của tiểu Linh roiò, lẽ nào phu nhân không muốn biết vì sao tiểu Linh không ở trong phòng, lại đi nơi nào?”
” Tam cô nương, ngươi cho là ngươi đấu thắng ta?” Triệu Yên Nhi hung tợn trừng mắt Ôn Nhan.
” Cứ cho là Ôn Nhan đấu không lại phu nhân, cũng có thể ôm phu nhân chôn cùng Ôn Nhan.” Ôn Nhan cố tĩnh táo chậm rãi nói rằng, “Ta để tiểu Linh mang theo ngọc trụy thiếp thân đi tìm Bạch vương phi rồi, nếu là giờ lành ngày mai Ôn Nhan không có xuất hiện ở hỉ đường, giờ lành ngày mai chính là tử kỳ của phu nhân!”
Triệu Yên Nhi chấn kinh rồi, không thể tin nhìn Ôn Nhan, lúc nào bắt đầu, Ôn Nhan cũng có tâm tư bén nhạy như thế? Cư nhiên biết tiên hạ thủ vi cường?
” Ôn Nhan, ngươi cho là ngươi uy hiếp được ta?” Đáy lòng Triệu Yên Nhi có chút luống cuống, nếu thật như Ôn Nhan nói, với Ôn Nhu bây giờ mà nói, định sẽ không bỏ qua nàng!
” Nếu là phu nhân không tin, có thể bây giờ sẽ giết Ôn Nhan, ngày mai không phải là có thể nghiệm chứng xem lời nói của Ôn Nhan có thật hay không rồi?” Ôn Nhan khẽ hít một hơi, nhãn thần bén nhọn tiếp tục nói: “Nếu là hôm nay Ôn Nhan chết ở chỗ này, sợ rằng không chỉ là tính mệnh của phu nhân, còn có đường làm quan của cham xin phu nhân cùng cha hãy nghĩ lại!”
Nàng không tin, nếu không có người cha kia bày mưu đặt kế, Triệu Yên Nhi sao dám sao dám như thế đường hoàng lấy tính mệnh của nàng! Cha? Đây là cha?
Đầu vai của Triệu Yên Nhi đột nhiên run lên, khá lắm Ôn Nhan, không chỉ có uy hiếp nàng, lại còn dùng con đường làm quan của lão gia để uy hiếp lão gia!
” Ôn Nhan, để ngươi đắc ý thêm mấy ngày! Đường hoàng tuyền trước mặt luốn chờ người!” Nhãn thần của Triệu Yên Nhi thâm độc, nghiến răng nghiến lợi hung hăng nói, mang giá y hung hăng xé rách, cố sức vứt trên mặt Ôn Nhan, phất tay áo nổi giận rời khỏi!
Đợi Triệu Yên Nhi đi rồi, Ôn Nhan xụi lơ trên mặt đất.
Thấm Hương lâu.
Trong nháy mắt người bịt mặt xuất hiện, Túc Dạ bước nhanh đến trước mặt Ôn Nhu, nắm chặt bội kiếm bên người không rời, ngưng thần tĩnh khí, mắt lạnh quan sát đến mỗi người, quan sát thân thủ của bọn họ, mặc dù không phải là cao thủ, nhưng đối phương có đến mười người, mà bọn họ, cùng hắn và Vương phi hai người! Cũng may còn có dẫn theo hai ám vệ, bọn họ sẽ hợp thời xuất thủ, nếu không bọn họ ít không đấu lại.
Mà xem ánh mắt của người bịt mặt, cũng không phải là giống kẻ bắt cóc, lại không có ý cướp bạc, cũng không có bắt cóc tống tiền chi tâm, xem ra, là đối với tính mạng của bọn họ cảm thấy hứng thú, hay là nói là, đối với mạng của Vương phi có hứng thú.
” Vương phi, cẩn thận.” Túc Dạ chậm rãi rút kiếm ra khỏi vỏ, hướng Ôn Nhu thấp giọng nói rằng, “Vô luận như thế nào, Túc Dạ chắc chắn bảo hộ Vương phi an toàn.”
Khóe miệng của Ôn Nhu cong lên, nàng biết cái này nhất định là ý của Lãnh Triệt, bằng không Túc Dạ tuyệt không sẽ vì nàng liều mạng, không nghĩ tới hắn là người đáng tin, nói qua không cho nàng chịu gió táp mưa sa, thật đúng là làm tốt.
Đáy lòng của Ôn Nhu mọc lên một tia ấm áp, được người quan tâm tình cảm ấm áp.
Về phần Vương Như Mẫn, không có thể rời khỏi, nhìn người bịt mặt chợt xuất hiện, chấn kinh không cạn, Ôn Nhu cho rằng lúc này nàng cũng trốn không thoát, liền đem nàng ném vào một bên, để tránh khỏi vướng chân vướng tay.
Ôn Nhu cùng Túc Dạ đưa lưng về nhau, hai mắt nhìn trên người đám người bịt mặt, nắm chặt chủy thủ trong tay, ám tiễn trong tay trái, chỉ có ba mũi tên, không được chỉ mành treo chuông, tuyệt không có thể lãng phí.
Là lúc binh khí va chạm, dưới lầu bốc khói nồng nặc! “Cháy rồi ——! Cháy rồi ——! Thấm Hương lâu cháy rồi ——!” ** Thanh vương chi tâm **
Cháy rồi?
Xem ra Thanh vương thật đúng là lòng dạ độc ác, là muốn hủy thi diệt tích sao? Hơn nữa ——
Ôn Nhu đưa mắt chuyển qua Vương Như Mẫn đang ngồi một bên, thật là một nữ nhân đáng thương, xem ra Thanh vương không nghĩ đến hài tử trong bụng chưa xuất thế của nàng rồi, hôm nay nói vậy đem nàng diệt trừ cùng một lúc, bằng không những người này sẽ không không đợi Vương Như Mẫn còn chưa rời khỏi mà vọt vào, cũng sẽ không đặt mình trong biển lửa, hổ dữ không ăn thịt cơn, Thanh vương, là loại vật gì?
Trong mắt của Vương Như Mẫn lộ ra sợ hãi, trong một khắc kia khói tràn ngập, nàng ngửi được mùi nguy hiểm, thế nhưng nàng không muốn tin tưởng, nàng không ngốc, nàng biết trận lửa này là muốn đưa bọn họ chết cháy một lượt, thế nhưng, gia làm sao sẽ muốn nàng chết cháy? Sáng nay hắn còn nắm tay nàng, lời thề son sắt, sau khi chuyện thành công sẽ thú nàng vào Thanh vương phủ, như thế nào sẽ để nàng chết cháy ở chỗ này?
Nàng không tin, nàng không tin!
” Mang ta rời khỏi! Mau dẫn ta rời khỏi! Gia nói qua để cho các ngươi mang ta rời đi!” Đối mặt với sự chết chốc sợ hãi, Vương Như Mẫn đã quên mất lý trí, đã quên vẫn còn ở trước mặt Ôn Nhu, đứng lên phòng đến chỗ người bịt mặt, muốn bọn họ mang nàng rời đi!
Người bịt mặt theo tiếng kêu nhìn lại, nhìn thấy vẻ mặt sợ hãi của Vương Như Mẫn, nhãn thần lạnh như băng đúng là hướng Vương Như Mẫn nhấc dao!
Bởi vì trước khi bọn hắn hành động, Thanh vương đã ra lệnh, ngoại trừ Ôn Nhu, những người còn lại đều giết sạch! Nhất là Vương Như Mẫn, tuyệt không thể để cho bọn họ sống đi ra khỏi Thấm Hương lâu! Tá thi nhất cụ, dùng hỏa hoạn để dựng lên hiện trường giả là Bạch vương phi đã chết, kỳ thực là mang về!
Vương Như Mẫn trợn to hai mắt kinh khủng, trơ mắt nhìn ánh đao kia hướng mình chém xuống, hai chân không nghe sai sử, muốn tránh cũng không thể tránh!
” Tê ——” Ngay khi người bịt mặt giơ tay chém xuống, chỉ thấy Ôn Nhu đem chủy thủ trong tay ném đến, hướng người bịt mặt trước Vương Như Mẫn hung hăng bay đi, chuẩn xác không có lầm đâm vào tim của đối phương.
Mà nhưng vào lúc này, một người bịt mặt khác hướng Ôn Nhu chém đến, Ôn Nhu cấp tốc tránh né công kích của đối phương, sau đó giơ chân lên, hung hăng đá vào bụng của đối phương, lực đạo mãnh liệt làm cho đối phương bày về phía sau đụng vào vạch tường, ngất đi!
Ôn Nhu cười lạnh một tiếng, nắm lấy chủy thủ đã đâm vào tim của người bịt mặt đang thoi thóp bên dưới, một cước cố sức dẫm nát trên ngực đối phương, rút đi tia khí lực cuối cùng của đối phương, sau đó cúi người mới rút chủy thủ ra, lại liếc mắt nhìn liếc mắt nhìn Vương Như Mẫn, đã ngất đi.
Đã bất tỉnh cũng tốt, đỡ phải nàng còn muốn bảo hộ nàng.
” Vương phi cẩn thận!” Ngay khi Ôn Nhu cúi người, có người lại muốn giơ dao đến, một bước xa vọt tới bên cạnh Ôn Nhu, chỉ nghe “Đinh” Một tiếng, Túc Dạ sử dụng kiếm thay Ôn Nhu ngăn công kích của đối phương.
Trước mắt, khói đặc càng lúc càng nhiềum đều có thể cảm thụ được sức nóng của lửa, Túc Dạ nhìn trước mặt còn đến tám tên bịt mặt,, nhãn thần bộc phát, nếu không nhanh chóng giải quyết những người này, sợ là bọn hắn đều bị hỏa táng hết.
” Ám vệ!” Túc Dạ cùng năm tên hắc y nhân giao thủ, hắn đã đến cực hạn, còn dư lại ba tên để Vương phi đối phó, bất quá xem thân thủ của Vương phi, một địch ba có lẽ không thành vấn đề, thế nhưng thời gian không còn nhiều, Túc Dạ bị bất đắc dĩ gọi ám vê.
Vì gọi ám vệ, đó là ẩn tại những chỗ tối để hộ vệ không để người phát hiện, bình thường tuyệt không dễ dàng xuất thủ, ám vệ của Bạch vương phủ, đều trực tiếp nghe lệnh của Lãnh Triệt, hay là nói lực lượng bí mật của Đại Di, đều trực tiếp nghe lệnh của Lãnh Triệt!
Túc Dạ vừa dứt lời, liền thấy có hai năm tử một thân hôi sắc sắc mặt cương lạnh ngoài cửa sổ lướt đến, trên tay mỗi người, cầm một trường kiếm lóe hàn quang, cả người phảng phất cùng trường kiếm trên tay hợp nhất, giống như một pho tượng không có tình cảm.
Kỳ thực, không cần ám xuất thủ, bọn họ cũng có thể lấy ít thắng nhiều, bất quá là vấn đề thời gian mà thôi, Ôn Nhu cũng biết hiện nay thời gian không thể chậm trễ, cũng không có ngăn cản Túc Dạ gọi ám vệ ra.
Mà thân thủ của ám vệ, không thể khinh thường, không quá nửa chén trà nhỏ, nguyên bản người bịt mặt còn đứng thẳng liền ngã xuống toàn bộ, còn không chờ Ôn Nhu lên tiếng lưu lại một người sống, lưỡi dao sắc bén của ám vệ liền cắt vỡ yết hầu của người cuối cùng, sau đó hai người một lượt biến mất trong mắt của Ôn Nhu.
Bạch vương Lãnh Triệt, là đoán được Thanh vương sẽ hướng nàng hạ sát thủ sao? Thậm chí ngay cả ám vệ cũng cho Túc Dạ mang ra ngoài, nhãn tuyến của hắn, nên có bao nhiêu?
” Vương phi, đi nhanh đi, nếu là đám người này chưa trở về, tất sẽ có thêm người đến đây, huống hồ hiện tại lửa nhiều như vậy, không đi liền không còn kịp rồi.”
” Ân.” Ôn Nhu khẽ lên tiếng, nơi đây quả thực không thể dừng, nghi vấn trong lòng đợi hồi phủ sẽ tìm Bạch vương giải thích nghi hoặc, ngược lại hôm nay nàng hồi phủ nhất định phải tìm hắn hảo hảo nói chuyện một chút.
Ôn Nhu đi tới bên cạnh thân Vương Như Mẫn đang hôn mê, nhìn Túc Dạ: “Đại quản sự, phiền ngươi đem Mẫn phu nhân mang về vương phủ.”
” Phụ nhân như vậy, để cho nàng tiêu thất thì không tốt?” Đối với Vương Như Mẫn, Túc Dạ là hận, nữ nhân cắm sừng gia, hắn hận không thể chính tay chấm dứt nàng, còn muốn hắn cứu nàng?
” Đại quản sự, để cho nàng đã chết ngươi có thống khoái không, thế nhưng giữ lại nàng, sẽ có tác dụng lớn hơn.” Ôn Nhu tự nhiên biết Túc Dạ đang suy nghĩ gì, nếu quyết định phải giúp Bạch vương, Vương Như Mẫn tồn tại, tác dụng quá lớn, “Nếu là ngươi Nếu là ngươi thật muốn vì vương gia xuất khẩu ác khí này, liền nghe ta.”
“Vâng.” Túc Dạ không hỏi thêm nữa, cúi người ôm lấy Vương Như Mẫn, liền muốn rời khỏi chỗ thị phi này.
Thế nhưng ngay lúc hai người muốn rời đi, trước mắt xuất hiện người ai cũng không ngờ rằng sẽ xuất hiện.
Nghiêm Vô Ly? Ôn Nhu lạnh lùng nhìn người ngăn ở cửa, thế nào cũng không nghĩ ra hắn dĩ nhiên sẽ xuất hiện ở nơi này.
” Nhu nhi, nghỉ đi.” Nghiêm Vô Ly nhéo đau tâm, nhìn vết máu lây dính trên người Ôn Nhu, hận không thể tiến lên đem nàng ôm vào trong ngực, thế nhưng, hắn không thể, lần này hắn đến, không phải nàng, mà là muốn giết nàng!
Hắn đúng là đến chính tay đâm chết người hắn yêu nhất!
Hắn không hạ thủ được! Thế nhưng, nếu không phải hắn tự mình xuất thủ, chủ thượng sẽ để những người khác đến, đến lúc đó, với tính tình của chủ thượng, Nhu nhi chắc chắn sống không bằng chết.
Hắn thế nào cam lòng để Nhu nhi hắn yêu nhất sống không bằng chết! Hắn đã hại nàng, thế nào còn có thể để cho nàng đến chết cũng không được bình an?
Cùng với như vậy, không bằng để tự mình đến, cũng tốt để hắn nhìn thấy Nhu nhi một lần cuối.
Túc Dạ cũng kinh hãi, Nghiêm Vô Ly? Vào lúc này hắn sao lại ở nơi này, cũng vừa khớp, chỉ có thể chứng minh hắn thực sự là thủ hạ của Lam vương! Cũng nhân cơ hội này, lấy mạng của Vương phi!
” Nghiêm công tử, thế nào ngươi cũng tới lén xem náo nhiệt?” Ôn Nhu đem đáy mắt giãy giụa của Nghiêm Vô Ly nhìn ở trong mắt, lúc này Nghiêm Vô Ly ngăn ở cửa không cho nàng rời khỏi, tất nhiên là không phải muốn cứu nàng, như vậy, “Không phải là Nghiêm công tử cũng muốn tới lấy tính mệnh của Ôn Nhu chứ?”
” Nhu nhi, mạng của ngươi, nhất thiết phải do ta kết thúc!” Nghiêm Vô Ly nhìn Ôn Nhu hai mắt lạnh như băng, thống khổ nói rằng.
” Ha ha ha ha ——” Ôn Nhu ngửa mặt lên trời cuồng tiếu, nhìn chằm chằm Nghiêm Vô Ly, khinh thường nói, “Vậy phải xem ngươi có bản lãnh này hay không muốn lấy mạng của ta!” * vô tình gặp được Huyền vương **
Hai đời làm người của Ôn Nhu nàng, cảm thấy đây là câu chuyện buồn cười nhất mình từng được nghe!
Mạng của nàng, chỉ do bản thân nàng định đoạt, bằng Nghiêm Vô Ly, cũng muốn đến nhúng chàm?
Hơn nữa, lại còn là một nam nhân đã từng nắm tay nàng, nói với nàng yêu nàng bảo hộ nàng một đời, hiện tại cư nhiên muốn lấy tính mệnh của nàng, thực sự là thật là tức cười!
Nghiêm Vô Ly, cô phụ nàng như vậy, thương tổn nàng như vậy, hôm nay không ngờ cũng muốn đến lấy tính mạng của nàng, nàng tuyệt không tha thứ!
” Vương phi đi mau! Để Túc Dạ ngăn hắn!” Cư nhiên cũng muốn đối với Vương phi xuất thủ? Mạng của gia còn chờ Vương phi tới cứu, vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không bất luận kẻ nào thương tổn Vương phi! Hơn nữa, thân thủ của Nghiêm Vô Ly không thể khinh thường, hắn đã đáp ứng gia không cho Vương phi gặp nguy hiểm, hắn tất nhiên sẽ làm được!
” Đại quản sự ——” Trong nháy mắt Ôn Nhu động dung, nếu Nghiêm Vô Ly có bản lĩnh bước qua biển lửa đến đây, đồng thời nhìn thấy nàng cùng Túc Dạ mặt không đổi sắc, chứng minh thân thủ của hắn cực kỳ cao, mà nếu là Túc Dạ giao thủ cùng hắn, tất nhiên khó phân thắng bại, thậm chí vô pháp rời khỏi biển lửa này nói không chừng. . .
” Vương phi mang Mẫn phu nhân, đi mau!” Mặc kệ mình có phải là đối thủ của Nghiêm Vô Ly hay không, hắn đều phải bảo đảm Vương phi an toàn rời khỏi!
” Như vậy, Ôn Nhu nên rời đi trước.” Ôn Nhu ôm lấy Vương Như Mẫn, muốn đoạt cửa đi, nếu là bản thân nàng, nàng có thể cửa sổ nhảy xuống bình yên vô sự rời khỏi, thế nhưng hiện tại còn mang theo Vương Như Mẫn, nàng lại không thể không xuống bằng thang, từ trong hỏa hoạn rời khỏi! Mà nàng nàng cũng không muốn cùng Nghiêm Vô Ly dây dưa quá nhiều, ngày sau có thời gian từ từ chỉnh hắn! Không cần gấp vào lúc này!
” Nhu nhi, ta sẽ không để cho ngươi đi.” Nghiêm Vô Ly rút kiếm ra, ngăn lối đi của Ôn Nhu, Ôn Nhu giơ tay trái lên nhắm ngay ngực của Nghiêm Vô Ly, “Sưu” liên tiếp bắn ra ba ám tiễn, Nghiêm Vô Ly không nghĩ tới Ôn Nhu cư nhiên sẽ thời khắc mang theo ám tiễn, vội vã giơ kiếm ngăn lại, tuy rằng giữ được mạng, nhưng vẫn là bị ám tiễn là trầy cánh tay, Ôn Nhu mang theo Vương Như Mẫn bước nhanh tông cửa xông ra, Nghiêm Vô Ly phản ứng kịp đang muốn đuổi, lại bị Túc Dạ chặn lối đi.
” Đối thủ của ngươi là ta.” Túc Dạ mắt lạnh nhìn Nghiêm Vô Ly, sử dụng kiếm sử dụng kiếm chỉ vào hắn.
” Nhu nhi chạy rồi, lấy tính mạng của người hướng chủ thượng ăn nói, lưu lại một mạng cho Nhu nhi, cũng tốt.” Nghiêm Vô Ly âm trầm cười, trong lòng co rút đau đớn, Nhu nhi, nếu ngươi có thể xa xa thoát đi, chạy trốn tới đến nơi chủ thượng tìm không được, mới là tốt.
Trong khoảnh khắc, thanh âm của lưỡi dao sắc bén va chạm vang lên.
Ôn Nhu nhìn lửa hừng hực dưới chân, muốn chạy ra đại môn không thể nào, dứt khoát leo lại lên lầu hai, đạp ra một gian phòng, đi tới bên giường, đẩy cửa sổ đóng chặt ra, đem Vương Như Mẫn cõng trên lưng, hít sâu một hơi, đạp lên bệ cửa sổ, hướng ra ngoài nhảy xuống!
Dân chúng vây xem ánh mắt kinh ngạc, Ôn Nhu bình yên rơi xuống đất, nhưng mà nàng ngẩng đầu một cái, liền thấy lộ ra một bộ mặt quen thuộc.
” Huyền Vương gia?” Ôn Nhu hơi kinh ngạc nhìn nam tử tuấn mỹ xuất hiện ở trước mắt, hỏi ra, cư nhiên trùng hợp như vậy, thật bị nàng nói trúng rồi, lần sau bọn họ gặp mặt chính là ở phố.
” Tẩu tẩu sao từ lầu hai của Thấm Hương lâu đang cháy nhảy xuống? Trên lưng lại là cô nương nào?” Nhưng mà, nhìn thấy Ôn Nhu, Huyền vương lại không có kinh ngạc chút nào, trên mặt mang thủy chung là mang dáng tươi cười như mộc xuân phong.
Bỗng nhiên Ôn Nhu đến đây, giả bày ra dáng dấp lo lắng, hướng Huyền vương vội vàng nói: “Gặp phải Huyền Vương gia thật sự là quá tốt, hôm nay ta cùng với Mẫn muội muội tới Thấm Hương lâu thưởng thức trà, lại gặp phải kẻ xấu đối với hai người chúng ta bất lợi, lại còn có kẻ phóng hỏa trà lâu, đại quản sự vì cứu hai người chúng ta, lúc này vẫn còn ở lầu ba cùng kẻ xấu giằng co, xin Huyền Vương gia hãy mau cứu đại quản sự.”
” Tẩu tẩu chớ vội, Li liền phái người đi cứu hắn.” Huyền vương mỉm cười, vội vã gọi tùy tùng phía sau lên lầu cứu người, cùng lúc đó có một gã tùy tùng bước đến trước mặt Ôn Nhu, Ôn Nhu liền để thị vệ ôm ngang Vương Như Mẫn, lửa lớn như thế làm sao có thể lên lầu cứu người, hai người đang muốn từ leo lên, liền thấy thân ảnh giao thủ lầu ba phá cửa sổ ra, một lượt nhảy xuống.
Nghiêm Vô Ly nhìn thấy Huyền vương trong đám người, vội vã đạp trên mặt đất nhảy lên đỉnh, lướt qua đỉnh của các gian phòng, chạy trốn, Túc Dạ đang muốn đuổi theo, lại phun một ngụm máu trong miệng ra.
” Đại quản sự đừng đuổi theo!” Ôn Nhu ngăn lại Túc Dạ, không nghĩ tới thân thủ của Nghiêm Vô Ly có thể để cho Túc Dạ bị thương nặng, “Mau tìm chỗ chữa thương cho tốt.”
” Vương phi có bị thương?” Túc Dạ chỉ cảm thấy trong lồng ngực như sóng biển mạnh vậy, rất khó chịu, ngực trận trận co rút đau đớn, hắn tránh thoát một kích trí mạng của Nghiêm Vô Ly, lại không tránh thoát hắn trở bàn tay một kích, một chưởng bén nhọn như vậy liền đánh đến lồng ngực của hắn! Mà hắn cũng tuyệt đối không để Nghiêm Vô Ly trong vòng nửa tháng có thể chấp hành nhiệm vụ!
” Ta không sao, đại quản sự không cần phải lo lắng cho ta.” Túc Dạ bị thương nặng, mà nàng từ bóng lưng Nghiêm Vô Ly cấp tốc rời đi, nhìn thấy một mảng máu to trên lưng, liền cũng biết Nghiêm Vô Ly nhất định cũng bị thương không nhẹ.
” Mặc dù hiện nay không biết bọn ngươi nào xấu xa tập kích, việc cấp bách là đại phu vì ngươi xem thương thế, Túc Dạ, cách đây trăm mét có một y quán, ta cho người đưa ngươi đến đó xem.” Thanh âm của Huyền vương ấm áp hợp thời vang lên, mang theo quan tâm. Túc Dạ lúc này mới phát hiện Huyền vương ở đây, vội vàng dùng kiếm chống khom mình hành lễ: “Túc Dạ gặp qua Huyền Vương gia, không biết Huyền Vương gia ở đây, Túc Dạ thất lễ.”
Huyền Vương gia dĩ nhiên cũng xuất hiện ở nơi này, chỉ là trùng hợp? Đồng thời đối với chuyện của Thấm Hương lâu không hề có quan tâm, là vì sao?
” Không cần đa lễ, chữa thương quan trọng hơn.” Huyền vương sai người đưa Túc Dạ cùng Vương Như Mẫn mang đi y quán, mình thì cùng Ôn Nhu sóng vai đi tới, “Để tẩu tẩu hoán thân y sam, y phục quần áo trên người tẩu tẩu đều dính vết máu.”
” Đa tạ Huyền Vương gia xuất thủ cứu giúp.” Không giải thích được, Ôn Nhu đối với nam tử bên người có một loại hảo cảm không nói ra được, cũng không phải là thích, cảm thấy cùng hắn nói chuyện với nhau rất là thư thái.
(Luna: Không hiểu nỗi luôn, Huyền Vương ngập tràn mùi nguy hiểm mà Nhu tỷ lại có hảo cảm. Nam nhân như vậy mới là đáng sợ nhất.)
” Li không có giúp được gì, tẩu tẩu không cần nói đa tạ.” Huyền vương nghiêng đầu, nhìn gò má của Ôn Nhu, tâm rung động không giải thích được, “Chỉ là kẻ xấu đào thoát vậy, tẩu tẩu vì sao không cho đuổi? Túc Dạ thụ thương, Li có thể để thị vệ đuổi.”
” Sao dám làm phiền Huyền Vương gia, thoát liền chạy thoát cũng may đại quản sự không nguy hiểm đến tánh mạng, sau để quan phủ tra xét là được.” Chỉ là ngày sau Nghiêm Vô Ly nhất định còn xuất hiện, hiện tại không cần đuổi theo, huống hồ đuổi théo, còn không biết có rơi vào bẩy rập của đối phương hay không.
Nghiêm Vô Ly, tất không phải một mình, phía sau hắn, nhất định còn có người, mà lúc đầu cùng nàng quen biếtm để cho nàng đem bản thân giao phó cho hắnm nói vậy cũng là sớm có dự mưum cũng không phải chỉ là một người Triệu Yên Nhi tùy ý mang đến.
” Tẩu tẩu thực sự là rộng rãi.” Huyền vương khẽ mỉm cười nói, “Chỉ là thân thủ của tẩu tẩu thật tốt, trên lưng còn cõng người mà còn có thể bình yên vô sự tiếp đất, gặp phải kẻ xấu còn có thể lãnh tĩnh như vậy, Li bội phục.”
” Một chút công phu da lông thôi, không đáng được Huyền Vương gia khen.” Ôn Nhu trái lại khiêm tốn, lúc nói chuyện, hai người cũng đi tới y quán, Ôn Nhu hướng Huyền vương khẽ gật đầu, đi đầu bước vào y quán.
Huyền vương nhìn bóng lưng của Ôn Nhu, như có điều suy nghĩ, đột nhiên có một nghĩ cách đem nàng chiếm lấy vì bản thân đặt vào trong lòng. ** ba chỗ thất thủ **
” Cái gì? Ngươi không thành công?” Ôn Thế Nghi cả kinh từ trên ghế đứng lên, không thể tin nhìn chằm chằm Triệu Yên Nhi, bởi vì ngạc nhiên, suýt nữa đem bạch ngọc cao túc bôi ở trong tay ném té xuống đất, “Ôn Nhan chỉ là một thứ nữ có cũng được không có cũng không sao ngươi cũng không giải quyết được?”
Triệu Yên Nhi làm việc, Ôn Thế Nghi luôn luôn yên tâm, dường như giống như sự kiện năm đó một dạng, hắn hai người có thể nói là làm được thiên y vô phùng! Còn có đem Ôn Nhu từ Trấn Quốc công tử vị gạt sang một bên, kết hảo với Thanh vương, Triệu Yên Nhi đều làm được cực kỳ hợp ý Ôn Thế Nghi, tuy rằng sự kiện kia của Ôn Tâm là ngoài ý muốn, Ôn Thế Nghi vẫn tin tưởng năng lực làm việc của Triệu Yên Nhi, cho nên liền không hề cố kỵ đem chuyện Ôn Nhan giao cho nàng, nhưng hôm nay nàng dĩ nhiên nói với hắn, sự tình không thể hoàn thành?
” Lão gia, cũng không phải là ta không muốn nhanh chóng tiễn Ôn Nhan xuống hoàng tuyền, chỉ là ——” Triệu Yên Nhi tự nhiên biết không lý giải Ôn Nhan sẽ động đến bao nhiêu tức giận của Ôn Thế Nghi, nàng làm sao có thể không muốn Ôn Nhan nhanh một chút tìm chết chứ?
” Chỉ là Ôn Nhan tựa hồ sớm đoán được chúng ta sẽ hướng nàng xuất thủ, tiên hạ thủ vi cường!”
” Cái gì?” Hắn hầu như không biết nữ nhi bộ dáng không màn thế sự kia, lại có tâm tư như thế? “Ôn Nhan trước đó để thị nữ bên người cầm ngọc trụy thiếp thân của nàng đi tìm Ôn Nhu, nói nếu là giờ lành ngày mai nàng không có xuất hiện, Ôn Nhu liền sẽ ra tay!” Triệu Yên Nhi không có nói rõ, thế nhưng nàng Ôn Thế Nghi nhất định rất rõ ràng, một khi Ôn Nhu muốn điều tra chuyện này, chớ nói Triệu Yên Nhi, đó là bản thân Ôn Thế Nghi, cũng không chịu nổi! Như vậy, tất nhiên sẽ trở ngại tiền đồ của hắn!
” Lão gia, Yên nhi đang vì ngươi suy nghĩ, cho nên không có tùy tiện hạ thủ.” Nếu là lúc trước, Triệu Yên Nhi làm sao sẽ cố kị Ôn Nhan uy hiếp đến nàng chứ, chỉ là hôm nay, nàng biết trong mắt của Ôn Thế Nghi dần dần đã không có sự tồn tại của nàng, nàng liền không thể nâng cao bản thân, mà là đem lợi ích của Ôn Thế Nghi lên đầu, như vậy, Ôn Thế Nghi liền sẽ không trách nàng.
” Yên nhi luôn luôn suy nghĩ cho ta, thật là làm cho ta cảm động.” Ôn Thế Nghi vẻ mặt ủy khuất của Triệu Yên Nhi, đột nhiên cảm giác được bản thân không nên đem tức giận toàn bộ trút lên trên người nàng, dù sao nàng vì hắn mới không dám khinh cử vọng động.
” Yên nhi không vì lão gia, còn muốn vì ai?” Triệu Yên Nhi rất hợp thời rơi lệ xuống.
Lúc này Ôn Thế Nghi lại không có tâm tình dỗ nàng, chỉ là phiền não khoát khoát tay, “Ngươi đi xuống trước đi, việc này ta còn phải nghĩ thế nào cùng Thanh Vương gia nói.”
Ôn Nhan không có giải quyết, hắn nên lấy mặt mũi gì đi gặp Thanh Vương gia?
” Nghe nói không, đại tiểu thư ở bên ngoài cùng người hoan hảo! Đến thịt cũng trộm luôn!”
” Làm sao ngươi biết?”
” Ta hôm nay thay Ngô ma xuất môn mua thức ăn nghe được, bên ngoài bây giờ đầu đường cuối ngõ đều đang nghị luận!”
” Còn có chuyện này?”
” Thảo nào hai ngày này cũng không đại tiểu thư xuất môn, chẳng lẽ là phá không có ý tứ xuất hiện?”
” Hừ! Đại tiểu thư là ai a? Sao không có ý tứ? Còn nói Nhu đại tiểu thư cùng người bỏ trốn là giày rách là dâm phụ, ta xem đại tiểu thư trong khung cũng là lả lơi!” Có thị nữ cắn răng nghiến lợi oán hận nói, hiển nhiên là trong ngày thường chịu không ít nộ khí của Ôn Tâm.
“Đúng vậy, ai kêu nàng trong ngày thường cũng không xem chúng ta là người, hôm nay mọi người đều biết bị hủy danh tiếng, thực sự là ác nhân có ác báo!”
” Ba ——!” Trầm muộn ba tiếng vỗ tay vang lên, đám thị nữ tụ chung một chỗ sắc mặt tức giận đến trắng bệch nhìn Triệu Yên Nhi, sợ đến vội vã đều quỳ trên mặt đất.
Triệu Yên Nhi bất quá là muốn đến Hoán Tâm viện nhìn Ôn Tâm, trên đường đến Hoán Tâm viện nghe được để cho nàng khiếp sợ, thế nào không để cho nàng trong cơn giận dữ?
Chu Ma không phải nói xử lý sạch sẽ sao? Làm sao sẽ truyền đến hạ nhân trong phủ nhà mình đều biết rồi? Ôn Nhu, nhất định là Ôn Nhu con tiện nhân kia!
Triệu Yên Nhi không kịp xử trí thị nữ, lập tức vòng trở về tìm Ôn Thế Nghi!
Thanh vương phủ.
Thanh vương một cước đạp nam tử quỳ gối trước mặt, gương mặt giận không kềm được.
” Vương gia bớt giận! Thuộc hạ chưa hoàn thành nhiệm vụ vương gia giao cho, cam nguyện bị phạt!” Thế nhưng ai nào biết Bạch vương phi cư nhiên khó đối phó như vậy, chưa hoàn thành nhiệm vụ không nói, còn liên lụy một đám huynh đệ! Có thể thời gian là bọn hắn đang muốn tăng đi đối phó Bạch vương phi, Huyền Vương gia xuất hiện! Bọn họ vô luận như thế nào cũng không dám đối với Huyền Vương gia xuất thủ, cho nên mới phải tay không mà về.
” Vậy Vương Như Mẫn xử lý sạch sẽ không?” Cư nhiên để Ôn Nhu chạy thoát! Hắn thế nhưng đang chờ nữ nhân kia nằm ở dưới thân hắn hướng hắn cầu xin tha thứ, dĩ nhiên để cho nàng chạy thoát? Cái này hỏi làm sao hắn không giận cho được.
” Cái này. . .” Nam tử hung hăng nuốt hớp nước miếng, chỉa vào lửa giận của Thanh vương, không dám nói tiếp.
“Cút! Thùng cơm! Thùng cơm!” Thanh vương tức giận đến tức giận đến gân xanh nổi lên trên trán, hung hăng trên người nam tử đạp mấy cái, “Các ngươi người nhiều như vậy, thậm chí ngay cả hai nữ nhân hai nữ nhân cũng đối phó không được! Lại còn có mặt mũi trở về gặp bổn vương? Cút! Đừng để bổn vương thấy ngươi nữa!”
Vương Như Mẫn cư nhiên cũng không có chết!! Lưu lại nàng chính là tai họa! Qua chuyện hôm nay nàng càng không thể giữ lại! Vương Như Mẫn, phải chết!!
Nghĩ như vậy, Thanh vương nhìn nam tử, quát dẹp đường: “Trở lại!”
” Vương gia còn có gì phân phó?” Nam tử chờ đợi lo lắng, vương gia không có giết hắn đã là nhân từ, như thế nào sẽ gọi hắn trở lại, là hối hận để hắn đi, muốn lấy mạng hắn rồi?
” Sang đây.” Thanh vương nặng nề phân phó nói, sau đó đến gần rồi bên tai nam tử, thấp giọng phân phó chút gì.
Nam tử rõ ràng cả kinh, lại không dám chống lại, chỉ có thể vâng theo.
” Sau khi chuyện thành công, tự có thưởng.” Người không nên lưu, tuyện không thể lưu, về phần Ôn Nhu, lần này thất thủ, hắn còn biện pháp đem nàng lấy trở về!
Lúc nam tử lui ra, Thanh vương đang muốn đến hậu viện chà đạp đám nữ nhân nịnh nọt, thần sắc quản gia hốt hoảng chạy vào.
” Chủ tử, Trấn Quốc Công phủ truyền đến nói, là chỗ của Trấn Quốc Công phủ không có thành công! Đặc biệt hướng chủ tử xin chỉ thị, kế tiếp nên làm cái gì bây giờ?”
“. . .!” Quản gia không khác gì lửa cháy đổ thêm dầu vào lửa giận của Thanh vương, chỉ thấy Thanh vương nắm chặt song quyền, nhãn thần dữ tợn đến đáng sợ, âm u nói, “Đi chuyển cáo Ôn đại nhân, mặc kệ hắn dùng biện pháp gì, nữ nhân kia tối nay nhất thiết phải chết!!”
Lam vương phủ.
” Nói như vậy, ngươi không có chính tay tiễn nàng xuống hoàng tuyền?” Lam vương dựa nghiêng ở tháp khắc hoa, nhìn Nghiêm Vô Ly quỳ một chân xuống đất, ngực máu ồ ồ chảy, sắc mặt trắng bệch, vi thiêu mi, lạnh lùng hỏi.
” Cũng không phải là thuộc hạ nghịch chủ thượng, mà là Túc Dạ bên cạnh Bạch vương gia cũng ở đó, che chở Bạch vương phi, thuộc hạ không có thể hạ thủ,” Nghiêm Vô Ly nhịn đau, cắn răng hồi đáp.
” Thật không?” Lam vương chăm chú nhìn hai mắt Nghiêm Vô Ly, “Những câu ngươi nói đều là thật?”
” Thuộc hạ không dám lừa gạt chủ thượng.”
“Muốn ngươi không dám gạt ra, Vô Ly ngươi thế nhưng không nghĩ đến hậu quả khi làm ta nóng giận rồi.” Lam vương hạ tháp, xích đi tới trước mặt Nghiêm Vô Ly, cúi người tự mình đỡ Nghiêm Vô Ly dậy, trong mắt như đau lòng, “Đến tháp nằm, ta thanh lý vết thương cho ngươi.”
” Không dám phiền chủ thượng tự mình động thủ!” Nghiêm Vô Ly lui về sau một bước.
” Vô Ly đây là đang cự tuyệt ta sao?” Lam vương hướng Nghiêm Vô Ly xề gần một phần, “Phải biết rằng ngươi như vậy, ta rất đau lòng.”
” Thuộc hạ không dám.”
Trong con ngươi Lam vương mang theo tiếu ý, lại đem Nghiêm Vô Ly ôm ngang lên, bỏ vào tháp!
” Nếu Vô Ly nhiệm vụ thất bại, như vậy lần sau ta liền để Kham Diệc xuất thủ.” Lam vương vén tóc của Nghiêm Vô Ly lên, cười nhạt một tiếng, “Cũng đỡ phải ta vì ngươi đau lòng.”
Thế nhưng cười như vậy, trong mắt Nghiêm Vô Ly cũng mang theo băng lãnh cùng sát ý, để hắn cực sợ.
—— đề lời nói bên ngoài ——
Tồn cảo đang thiêu đốt, tâm tình vô hạn thương. . .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...