CHƯƠNG 47: THÁNH THƯỢNG ĐẢN THẦN
Editor: Luna Huang
Nửa đêm Ôn Nhu mới trở về Yên Thủy các, Duẫn nhi đang ở nhà nhỏ bằng gỗ bên ngoài viện chà xác hai tay thổ hơi liên tục, xa xa nhìn thấy Ôn Nhu liền chạy đến đón, Ôn Nhu cười cười, vỗ vỗ đầu vai nàng, cũng không nói gì liền đi đến nhà nhỏ bằng gỗ.
Đến phòng ngủ, Ôn Nhu cởi áo khoác trên vai xuống, nằm trên tháp mỹ nhân, sau đó Duẫn nhi liền bưng nước nóng chứa trong thau đồng tiến đến, đang muốn hầu hạ Ôn Nhu rửa mặt, chợt phát hiện lòng bàn tay trái của Ôn Nhu bị thương, vừa nóng nảy hỏi, sau đó lập tức chạy đi lấy kim sang dược, Ôn Nhu nhìn dáng dấp khẩn trương của Duẫn nhi, mặc dù ngoài miệng không nói gì, trong lòng nhưng có chút ấm áp, dù sao, kiếp trước kiếp này, Duẫn nhi là người đầu tiên thật tâm tốt với nàng.
Đợi đến Duẫn nhi bôi thuốc lên bàn tay của nàng, lại băng bó kỹ, lại lao thao dặn dò gì đó, Ôn Nhu rốt cục nhịn không được hung hăng nói “Một chút vết thương thôi, cũng không phải mất mạng.” Để cho nàng nghỉ ngơi nhanh một chút đi, Duẫn nhi mới ngậm miệng lui ra, bản thân Ôn Nhu cũng đi tìm Chu công.
Sáng sớm hôm sau, Ôn Nhu không rõ có tâm tình tốt gì lại muốn tản bộ xung quanh Bạch vương phủ, đi tới chính sảnh, liền thấy Túc Dạ cầm thiếp mời đỏ nhũ vàng trong tay đến phương hướng Ngõa Phủ Lôi Minh, lập tức lên tiếng gọi Túc Dạ lại.
” Đại quản sự xin dừng bước.” Ôn Nhu hàm chứa cười nhạt đi đến Túc Dạ, “Sáng sớm liền nhìn thấy đại quản sự cước bộ vội vã, đây là muốn làm gì?”
Túc Dạ dừng bước lại, hướng phía Ôn Nhu cúi đầu chắp tay nói: “Túc Dạ gặp qua Vương phi, trong cung gửi thiệp mời đến đây, Túc Dạ đang muốn đi đưa cho Vương gia.” Vừa lúc có thể đi hỏi gia một chút, đêm qua Vương phi có xúc phạm đến gia.
” Nga? Trong cung gửi thiếp mời đến?” Quả nhiên không ngoài dự liệu của nàng, trên đời này ngoại trừ đế vương trong cung, còn có người nào dám can đảm dùng thiếp mời mạ vàng, “Trong thiếp mời này viết gì, đại quản sự có thế nói cho ta biết được không?”
” Hồi Vương phi, cũng không bất tiện.” Túc Dạ kính cẩn trả lời, “Đây là việc Đại Di đều biết, hai ngày nữa là sinh nhật Vương Thượng, trong cung dụng tâm gửi thiệp mời đến đây, thỉnh Vương gia hai ngày sau nhập yến.”
” Sinh nhật thánh thượng như vậy cũng đưa thiếp mời sao?” Trong cung sinh nhật vương đưa thiếp mời, nàng chưa từng nghe qua, bất quá nam tử Di quốc hai mươi mốt tuổi làm quan lễ thì nàng biết.
” Vương phi có chỗ không biết, năm nay sinh nhật thánh thượng cũng là lúc quan lễ, thái hậu chú ý lễ nghi, nên hướng toàn bộ hoàng thân quốc thích cùng văn võ bá quan phát thiệp mời.” Bất quá nói cho cùng, cũng chỉ là là một loại hình thức thôi, chỉ là không biết sinh nhật tổ chức cùng quan lễ của thánh thượng trọng đại như vậy, gia có từ chối được hay không.
” Trái lại Ôn Nhu ngu dốt rồi.” Ôn Nhu nhẹ nhàng cười, tâm trạng đột nhiên có chủ ý, cơ hội khó được như thế nàng có thể nào buông tha, lại nói, “Không biết sinh nhật thánh thượng, Vương gia có tham gia hay không?”
” Hồi Vương phi, Vương gia thân thể bênh quanh năm mọi người đều biết, vào đông xuất hành càng bất lợi cho bệnh tình của Vương gia, cho nên sinh nhật thánh thượng mấy năm, Vương gia đều là không tham dự.” Cho nên mới để tiểu nhân hèn hạ thừa dịp trục bánh xe biến tốc trục bánh xe biến tốc đem nữ nhân này nhét vào vương phủ, chỉ không biết, Vương phi vấn như vậy là ý gì?
” Cũng không có thể không cho thánh thượng mặt mũi phải không?” Ôn Nhu tiếu ý dịu dàng, “Nếu là năm nay Vương gia vẫn ôm bệnh vô pháp yến, ta thay Vương gia là được, cũng không có thể để cho người khác xem thương Bạch vương phủ chúng ta đúng không?”
” Cái này Túc Dạ phải trước bẩm báo Vương gia.” Nếu để cho Vương phi đi tham gia yến cũng tốt, cũng có thể từ miệng của những người đó, thăm dò lai lịch Vương phi, bất quá cứ như vậy để cho nàng đi sợ cũng không ổn.
” Đây là tự nhiên, bất quá tin tưởng Vương gia sẽ không phản đối, còn phiền đại quản sự thay báo cho Vương gia biết.”
” Như vậy, Túc Dạ xin được cáo lui trước.”
Thực sự là đến trời cũng giúp nàng, nàng suy nghĩ tìm cơ hội gì cho những người từng chà đạp nàng nếm chút vị đắng, hoàng yến này chính là thời cơ.
Trấn Quốc Công phủ.
Ôn Tâm để mười thị nữ giúp nàng cầm lên mười kiện y phục sắc màu hoa văn kiểu dáng khác nhau, nàng cau mày bước qua bước lại chậm rãi dời bước trước người mười thị nữ, nhãn thần rơi vào váy màu mau ngũ sắc trên tay thị nữ.
Bỗng nhiên, Ôn Tâm nhìn trúng một kiện váy hoa văn cây lựu thắt lưng xếp ply, rồi lùi người vừa so sánh, bước đến trước gương đồng, khóe mắt đuôi lông mày cười, khoanh tay đứng ở một bên hỏi thị nữ Châu nhi: “Thế nào? Bổn công tử mặc bộ này thế nào?”
” Tiểu thư ngày thường vốn là khuôn mặt đẹp, tự nhiên mặc cái gì cũng đẹp!” Châu nhi rất là biết ăn nói, lúc này chính là nịnh nọt, “Bộ y phục này càng tôn lên thêm một phần quý khí của tiểu thư! Thanh gia nhìn thấy, chắc chắn bị tiểu thư hấp dẫn!”
“Ngươi, tiểu nữ nhi này! Nói thật bùi tai!” Ôn Tâm rất là hưởng thụ, “Bất quá ngươi nói lời này để bổn công tử rất là cao hứng, thưởng cho người năm trăm tiền.”
” Nô tỳ tạ qua tiểu thư!” Châu nhi vội vã quỳ xuống đất tạ ơn ban thưởng.
Ôn Tâm cao hứng lại cầm lấy một kiên váy bị ngạn, ngoài cửa vang lên âm thanh thỉnh an của thị nữ, sau đó một phòng thị nữ đồng loạt thỉnh an: “Nô tỳ gặp qua phu nhân, thỉnh an phu nhân.”
Chỉ thấy Triệu Yên Nhi một thân phục trang đẹp đẽ được thị nữ thiếp thân Giang nhi đở đến, nhìn thị nữ phủ phục đầy đất, đáy lòng rất là cao hứng, âm thanh cũng nâng cao vài phần: “Đều đứng lên đi.”
” Tạ phu nhân.”
” Đều lui ra đi.” Triệu Yên Nhi lạnh lùng phân phó nói, đám thị nữ liền nối đuôi nhau ra ngoài.
Ôn Tâm nhìn thấy Triệu Yên Nhi, lập tức tiến lên ôm lấy cánh tay Triệu Yên Nhi, nhìn mặt của Triệu Yên Nhi quấn băng gạc, thân mật quan tâm nói: “Nương, vết thương trên mặt người còn chưa khỏi, người sao đi lại rồi? Nương người nhanh ngồi xuống.”
” Cha ngươi thay nương mời đại phu tốt nhất vì nương trị thương rồi, tin tưởng qua không được bao lâu liền có thể liền có thể khỏi rồi.” Triệu Yên Nhi cũng bởi vì có người nhắc tới vết thương trên mặt nàng mà phiền não, ngược lại nắm tay trắng noản tinh tế của Ôn Tâm, “Trái lại Tâm nhi sắp phải gả đi rồi, nương chính là bệnh nặng hơn, cũng muốn đến nhìn Tâm nhi một chút đúng không?”
” Nương!” Ôn Tâm đột nhiên đỏ mặt rút tay lại, quay lưng lại, xấu hổ, “Cái này, cái này không ảnh hướng đến a!”
“Làm sao có thể nói thế được?” Triệu Yên Nhi kéo tay của Ôn Tâm, cưng chìu cười, “Hôm qua Thanh vương cùng cha ngươi nói, muốn trong quan lễ của thánh thượng thỉnh thánh thượng hạ chỉ tứ hôn, cho ngươi gả được phong phong quang quang, thế nào lúc này bản thân liền xấu hổ rồi?”
” Nương. . .!” Ôn Tâm đầy mặt ửng đỏ dậm chân, nếu không phải biết được bản tính nàng, còn thật cho là nàng là một nữ tử khuê các ôn nhu ngại ngùng.
” Được rồi được rồi, nương cũng không trêu ghẹo ngươi nữa, ngược lại a, chuyện cửa hôn sự này của ngươi cùng Thanh vương thành! Nương cùng cha ngươi không cần quan tâm nữa!”
” Nương, vậy chỗ của Ôn Nhu con tiện nhân kia?” Ánh mắt của Ôn Tâm bỗng nhiên trở nên thâm độc, đến gần rồi Triệu Yên Nhi, “Nữ nhi luôn cảm thấy không thể giữ nàng lại.”
” Ôn Nhu tiểu tiện nhân kia, vốn còn muốn giữ lại nàng để mẫu nữ chúng ta nhìn dáng dấp sống không bằng chết của nàng, bất quá ——!” Triệu Yên Nhi giơ tay lên giơ tay lên vết thương trên mặt mình, nhãn thần trở nên thâm độc mà dữ tợn, cắn chặt răng nói, hận không thể uống máu lột da, “Nếu tự mình nàng chán sống, để nàng cùng tiện nhân nương của nàng gặp mặt!”
—— đề lời nói bên ngoài ——
Nay nhìn thấy có một cô nương bình luận, Thập Tứ ở đây vì Ôn Nhu làm sáng tỏ một chút, hai người trong lòng vẫn chưa thích nhau, hai người đều biết đối phương là mặt ngoài diễn trò, không có đẩy ra mà thôi, có lẽ là Thập Tứ viết còn chưa được tốt, để hình tượng của Ôn Nhu mất rồi, ở đây ăn năn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...