Nịch Sủng: Chí Tôn Cuồng Phi

Editor: Luna Huang

Mỗi pháp chế của một quốc gia đại biến là lúc sẽ không thuận buồm xuôi gió, pháp trường một hồi hình sát diễn ra ở bãi sông, chém giết tất cả những người tham dự dùng binh khí đánh nhau làm trái tân pháp, tròn trăm người, đem toàn bộ bãi sông nhuộm thành huyết sắc, vẫn là Lãnh Triệt một thanh trấn di kiếm quyết định đây hết thảy, để bách tính thấy được quyết tâm chân chính của pháp luật cùng kiên quyết phổ biến tân pháp của vương thất, kinh hồn táng đảm là lúc lại tránh không khỏi khó nhịn.

Tân pháp có định: Phàm là người tham dự dùng binh khí đánh nhau, trải qua thẩm tra, bất luận thân phận địa vị, chém không tha.

Mà Lãnh Triệt hạ lệnh hình sát trăm người dùng binh khí đánh nhau, cũng không phải là hắn lãnh huyết vô tình, mà là hắn muốn cho bách tính toàn quốc thấy quyết tâm phổ biến tân pháp của vương thất, thủ đoạn tuy rằng ngoan, cũng không để người chê một câu nào, bởi vì người dùng binh khí đánh nhau, đến cuối cùng nhất khắc cũng biết vậy chẳng làm, hối hận bản thân không nhập ngũ vẫn không có nhìn tân pháp mà dùng binh khí đánh nhau, thế nên huyết tế tân pháp.

Ôn Nhu nghe Duẫn Nhi nói, bội phục quả đoán cùng quyết tuyệt của Lãnh Triệt.

"Vương phi, Túc Dạ đại quản sự tới gặp." Ngay khi Ôn Nhu nghe Duẫn Nhi kể cho nàng nghe, một thị nữ khom người tiến đến truyện.

"Để đại quản sự vào đi." Ôn Nhu khẽ gật đầu.

Rất nhanh, Túc Dạ xuất hiện ở trước mặt Ôn Nhu, "Túc Dạ gặp qua Vương phi."

"Mới vừa rồi bên ngoài phủ có một vị sư phụ đến từ Tây Vân Tự, để Túc Dạ mang một phong thư giao cho Vương phi." Túc Dạ nói, hai tay đang cầm một phong thư đưa cho Ôn Nhu.

Tây Vân Tự? Ôn Nhu tiếp nhận thư, mở ra xem, sau đó hướng Túc Dạ khẽ cười nói: "Nguyên là lần trước ta để trụ trì thay ta phát thiện cho bách tính, nói bách tính đáp tạ ta."

"Vương phi là hiện nay phải đến Tây Vân Tự một chuyến sao?"

"Đây là tự nhiên."

"Túc Dạ đi chuẩn bị xe, chờ Vương phi ngoài phủ."

Ôn Nhu thay đổi một thân xiêm y, đưa tay đặt lên trên bụng khẽ vuốt, tay có chút run, lòng bàn tay có chút mồ hôi rịn, là Bắc Ích có tin tức sao? Sẽ là là dạng tin tức gì?

Ôn Nhu ngồi ở trong xe ngựa, hận không thể xe ngựa này có thể bay bôn ba, nàng biết đây là kết quả nàng khẩn trương thái quá, đến Tây Vân Tự, trụ trì trẻ tuổi thân nghênh, đem nàng đến gian sương phòng xuối cùng yên lặng nhất, xa xa liền thấy Bắc Ích ngồi ở trên xe lăn, dưới ống tay áo hai tay của Ôn Nhu không khỏi nắm lên, đến trước sương phòng, trụ trì trẻ tuổi hướng Ôn Nhu và Bắc Ích nhẹ nhàng gật đầu, sau đó hai tay tạo thành chữ thập ly khai.

"Bắc Ích gặp qua chủ thượng, thỉnh chủ thượng thứ cho ta bất năng toàn lễ." Bắc Ích hướng Ôn Nhu cúi đầu tỏ vẻ cung kính.


"Bắc Ích huynh đa lễ, có tin tức?" Lòng bàn tay thấm mồ hôi, Bắc Ích tự mình đến đây, chỉ sợ việc này khác xa so với tưởng tượng của nàng.

"Thỉnh chủ thượng vào trong sương phòng nghe ta nói rõ." Bắc Ích khẽ gật đầu, thuần thục chuyển động xe lăn, xoay người, vào bên cạnh sương phòng, "Nơi này an toàn, không cần lo lắng tai vách mạch rừng."

"Vì thượng cống hiến là chức trách của chúng ta, chủ thượng không cần suy nghĩ nhiều." Bắc Ích đi tới bên bàn tròn, tự mình châm một ly trà, đang cho Ôn Nhu, "Chủ thượng thỉnh ngồi, Bắc Ích muốn nói, cũng không phải là hai ba câu liền nói xong."

Ôn Nhu tiếp nhận ly trà, cách bàn tròn Bắc Ích đối diện ngồi xuống.

Thanh âm của Bắc Ích thấp thấp vang lên, nhất ngôn nhất ngữ tinh tế thảng vào bên tai Ôn Nhu, Ôn Nhu nghe, nắm thật chặt tách trà trong tay, chỉ thấy nước trong tách trà hoảng động, hầu như Ôn Nhu sắp đem tách trà bóp nát.

Bắc Ích nói, nàng vĩnh viễn cũng sẽ không dự đoán được, thế nào, sẽ là như thế này?

"Phương pháp giải độc Bắc Ích cũng chỉ là chiếu theo tin tức nghe được chuyển đạt cho chủ thượng, về phần có hữu hiệu hay không, có được hay không, Bắc Ích không được biết." Cho tới bây giờ chuyện hắn muốn biết trong vòng ba ngày là rõ như lòng bàn tay, nhưng này hắn vận dụng toàn bộ lực lượng mới có khả năng tròn một tháng mới thu tập được hết tin tức, với hắn mà nói đã là chuyện lạ, một khắc kia nhận được tin tức, hắn cũng khiếp sợ, này, có thể nói là tai tiếng của hoàng gia.

"Vô luận được hay không, Ôn Nhu tạ qua Bắc Ích huynh!" Một lúc lâu, Ôn Nhu mới hồi phục tinh thần lại, đứng lên hướng bắc Bắc Ích khom người thật sâu, "Chỉ là việc này, người biết được..."

"Chủ thượng yên tâm, Bắc Ích tự có cách dùng người của mình, về việc này, tuyệt không truyền ra nửa lời." Bắc Ích tự nhiên biết Ôn Nhu lo lắng chính là cái gì.

"Vất vả cực nhọc Bắc Ích huynh rồi." Ôn Nhu đang khiếp sợ không thể hoàn toàn lấy lại tinh thần, tâm thắt đến chặt.

"Đối với Bắc Ích, chủ thượng không cần nói cảm ơn." Như vậy, kế tiếp độc trên người Bạch vương gia có thể trử hay không, liền phải xem tạo hóa, "Chủ thượng nếu là có ra lệnh nữa, chỉ để ý nói với trụ trì là được, như vậy, Bắc Ích đi đầu cáo từ."

Chỉ thấy Ôn Nhu khẽ gật đầu, Bắc Ích thúc xe lăn ly khai, Ôn Nhu một lần nữa ngồi trở lại trên băng ghế, khéo tay đỡ trán, nhắm mắt lại, mi tâm chăm chú nhíu lên.

Tại sao sẽ là như vậy... Làm sao có thể là như thế này...

Hắn vẫn không có phái ám vệ đi thăm dò, chẳng lẽ là hắn biết được gì sao...

Cho đến mặt trời sắp lặn, Túc Dạ còn chưa thấy Ôn Nhu từ trong tự viện đi ra, cũng không ngăn cản của trụ trì, liền vọt đến phương hướng của sương phòng, chỉ là hắn mới bước vào hậu viện, liền thấy Ôn Nhu hướng hắn chậm rãi đi tới.


"Vương phi!" Túc Dạ nhìn thấy Ôn Nhu trong nháy mắt, chỉ cảm thấy nàng cùng thường ngày bất đồng, về phần kỳ quái ở đâu, hắn không phát hiện ra được, "Giờ đóng cổng thành sắp đếnm Vương phi phải hổi phủ."

Ôn Nhu ở trong sương phòng thật lâu không ra, lòng của Túc Dạ có thể nói là vẫn căng thẳng, hắn sợ có sự cố phát sinh ngoài ý muốn.

"Túc Dạ, ta muốn đến tướng quân phủ một chuyến." Ôn Nhu hít một hơi thật sâu, ngước mắt, để cho mình lãnh tĩnh như ngày thường, bây giờ không phải là thời gian nàng tâm loạn, nếu loại phương pháp giải độc thứ hai, không thử một chút làm sao biết kết quả? Có, tổng so với không vẫn tốt hơn.

"Vương phi muốn đi tìm Tử vương gia?" Túc Dạ nghi hoặc.

"Ân." Nàng nhất định phải đi tìm Tử vương tỉ mỉ xác thực một việc, mà nàng nghĩ chỉ có Tử vương mới nói thật với nàng.

Túc Dạ chỉ ứng tiếng "Vâng", đợi Ôn Nhu lên xe ngựa xong, liền lái đến phương hướng tướng quân phủ.

Tướng quân phủ.

"Tướng quân không ở quý phủ?" Ôn Nhu nhìn lão quản sự trước mặt, hỏi, "Là tiến cung sao?"

"Lão nô không biết..."

"Thôi." Đáy lòng Ôn Nhu khe khẽ thở dài, xoay người liền muốn đi, "Túc Dạ, hồi phủ thôi."

"Vị công tử này!" Ngay khi Ôn Nhu phải ly khai, lão quản sự gọi nàng lại, Ôn Nhu dừng chân, xoay người, "Lão bá, có việc?"

"Lão nô biết tướng quân ở nơi nào." Lão quản sự có chút sợ hãi có chút bận tâm nhìn Ôn Nhu, "Chỉ là công tử đi tìm tướng quân, có thể hay không khuyên hắn trở về, để hắn đừng đến cái loại địa phương đó nữa..."

Túc Dạ đang muốn nói, lại bị Ôn Nhu ngăn cản, "Lão bá có hay không nan ngôn chi ẩn?" Nếu biết tướng quân ở nơi nào, mới vừa rồi vì sao không nói?

"Lão nô chỉ cầu công tử có thể đem tướng quân khuyên trở về." Nói, lão quản sự đột nhiên quỳ xuống trước mặt Ôn Nhu, dùng thanh âm già nua nói, "Tướng quân ở Điệp Tiên lâu."

Điệp Tiên lâu? Ôn Nhu ngẩn ra, nơi yên hoa? Nhìn tướng quân không giống như là dạng người sẽ lưu luyến cái loại địa phương đó, nhưng là từ lão quản nghe ra, như là lưu luyến vong phản.


"Lão bá yên tâm, Vân mỗ thay lão bá khuyên tướng quân trở về." Ôn Nhu tự mình đỡ lão quản sự quỳ trên mặt đất lên, dù cho hắn không cầu nàng, nàng cũng sẽ khuyên tướng quân trở về, lưu luyến nơi yên hoa, chẳng phải là hủy mất hắn?

"Lão nô đa tạ công tử! Đa tạ công tử!" Lão quản sự liên tiếp khom người nói tạ ơn, lúc ngẩng đầu, Ôn Nhu đã ngồi xe ngựa ly khai, mà lão quản sự sở dĩ nới thực cho Ôn Nhu biết, là bởi vì hắn ngẫu nhiên ở trong thư phòng của Tử vương thấy được bức họa Ôn Nhu mặc nam trang.

"Vương phi, người thật muốn đến Điệp Tiên lâu?" Túc Dạ lái xe nhịn không được hỏi, này nếu để cho gia biết, thì như thế nào?

"Chẳng lẽ muốn chờ Tử vương gia trầm luân không dậy nổi sao?" Không phải là nàng coi thường nơi yên hoa, mà là nàng nghĩ Tử vương không nên bị cái loại địa phương đó làm bẩn.

"... Túc Dạ hiểu."

Điệp Tiên lâu.

"Gia, nô gia uy người một ly." Một nữ tử xinh đẹp toàn thân chỉ mặc một bộ sa mỏng y dựa ở trong lòng Tử vương, sa mỏng y đem dáng người yểu điệu của nàng hoàn toàn lộ ra ngoài, đường cong hoàn mỹ, để bất kỳ một nam tử nào nhìn đều có thể huyết mạch sôi sục, lúc này nàng cầm một ly rượu nhỏ, đem ly rượu đến bên mép bên mép, cười đến nhãn thần mê ly, tay kia không ngừng mà chạy trên ngực rắn chắc của Tử vương.

Chỉ thấy khóe miệng Tử vương cong lên, nhẹ nhàng cắn miệng ly, sau đó, đem rượu trong ly uống một hơi cạn sạch, chỉ nghe nữ tử cười duyên một tiếng, lại châm ly rượu mới, nhưng không đưa cho Tử vương, mà là ngậm ở trong miệng, sau đó hướng môi của Tử vương hôn xuống, đem rượu trong miệng của mình rót qua, đầu lưỡi đầu lưỡi lay động lưỡi của Tử vương.

Nam tử đẹp như vậy, nàng làm sao có thể buông tha! Mấy ngày mây mưa thất thường đã làm cho nàng thật sâu yêu thân thể hắn, dũng mãnh để nàng hết sức vui thích.

Chịu đựng đầu lưỡi nữ tử lay động, Tử vương vốn là nhiệt liệt đốt người thân thể càng khó nhịn, khéo tay mạnh ôm thân hình như rắn nước của nữ tử, chỉ nghe nữ tử ưm một tiếng, Tử vương chuyển thủ vi công, lập tức liền kéo luôn sa mỏng y duy nhất trên người nữ tử xuống, nữ tử dục thôi hoàn tựu.

Nhưng vào lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, cắt đứt tình cảm mãnh liệt của Tử vương, chỉ nghe hắn ngoài cửa nổi giận gầm lên một tiếng nổi giận gầm lên một tiếng, "Cút!"

"Vốn định cùng tướng quân uống một ly, không biết tướng quân không muốn gặp lại Vân mỗ, như vậy Vân mỗ liền đi đầu cáo từ." Thanh âm nhàn nhạt của Ôn Nhu ở ngoài cửa vang lên, để Tử vương rồi đột nhiên cả kinh, sau đó thô lỗ đem nữ tử cô gái trong ngực mạnh đẩy ra.

Là nàng? Nàng làm sao sẽ đến?

Tử vương nhìn thoáng qua nữ tử xinh đẹp đã bị bản thân khiến cho y sam xốc xếch, chỉ cảm thấy trong lồng ngực phiền muộn, nhãn thần lạnh lẽo khom người sa mỏng y bị hắn ném, ném tới trên người nữ tử, lạnh lùng nói: "Cút ra ngoài."

Nữ tử kinh ngạc không thôi nhìn chằm chằm nam tử anh tuấn một khắc trước còn cùng mình mây mưa, một khắc sau lại làm cho bảo nàng cút, đôi mắt lập tức lệ ý điềm đạm đáng yêu rót đầy, không biết không chỉ có không có thể khiến đối phương thương tiếc, ngược lại thì càng thêm lãnh giọng: "Ta kêu ngươi cút ra ngoài, không nghe được sao?"

Nước mắt trong hốc mắt lăn ra, nữ tử cắn môi dưới, khóc kéo cửa ra chạy ra ngoài, Ôn Nhu đứng ở trước cửa, tinh tường nhìn thấy nữ tử mới vừa rồi đi ra ngoài cơ hồ là không mặc gì, tâm chìm một phần, thật chẳng lẽ là lưu luyến vong phản?

"Xem ra Vân mổ đến không đúng lúc, quấy rầy nhã hứng tướng quân thật sự là áy náy." Ôn Nhu nhấc chân bước qua bậc cửa, mỉm cười nói xin lỗi.

Mà Tử vương khi nhìn đến Ôn Nhu trong nháy mắt còn lại là tâm hoảng ý loạn, tuy rằng đã sửa sang xong y sam trên người, nhưng là lại lại lo lắng Ôn Nhu nhìn ra chút gì, nhưng mà càng nhiều hơn chính là đau lòng, hắn không muốn để cho nàng nhìn thấy bộ dáng này của hắn.


"Tẩu... Vân công tử làm sao sẽ đến nơi này?" Sơ vói "Tẩu tẩu", hắn càng thích gọi hắn là "Vân công tử" hơn, nàng một thân nam trang, có thể để cho hắn hài lòng để mê say, phảng phất hắn vẫn vẫn là Vân công tử kia, mà không phải tẩu tẩu của hắn.

"Đến tướng quân phủ tìm tướng quân, lão quản sự nói tướng quân ở chỗ này, liền tới." Ôn Nhu ngồi xuống bên cạnh Tử vương, lấy ly rượu trên bàn, thay mình châm một ly rượu, thản nhiên nói, "Làm sao, có cần Vân mỗ bồi tướng quân uống đến không say không về?"

"Không." Tử vương đoạt lấy ly rượu trong tay Ôn Nhu, đem rượu trong ly hất đi, nghiêm túc nói, "Lãnh Tịch không thể để cho Vân công tử uống rượu."

"Còn tưởng rằng tướng quân say, nguyên là không có say." Bị Tử vương không ngần ngại chút nào đoạt ly rượu trong tay mình, Ôn Nhu chỉ là cười.

"Lãnh Tịch thật ra muốn say, cũng say không được." Say hắn có thể quên có thể quên tất cả đau nhức trong lòng, say hắn có thể quên quên đi sự thật nàng là tẩu tẩu của hắn, thế nhưng vô luận hắn uống bạo thế nào cũng không sau nỗi, chỉ có thể để mình trầm luân nơi yên hoa để quên đi nàng, hắn thường xuyên nhìn người thân dưới của mình nghĩ, vì sao không phải nàng?

"Tướng quân có tâm sự có thể cùng Vân mỗ nói, ra vào nơi phong nguyệt như vậy cũng không phải là cách giải quyết vấn đề." Tình thương? Có lẽ, vì ai? Không được biết.

"Lãnh Tịch làm sao có chuyện gì." Tử vương khổ sáp cười, châm một lý rượu, kính uống một mình, "Nhưng thật ra Vân công tử, nơi như thế này không phải là nơi người nên lui tới, nếu để cho đại ca biết, nên mất hứng."

Vân công tử Vân công tử...ha ha... Hắn là Vân công tử, hắn mong muốn hắn là nữ nhi, mà hắn thật là nữ nhi, hắn lại mong muốn hắn là nam nhân, sao mà buồn cười!

Hắn cho là mình một người nam nhân, lại không biết bản thân yêu tẩu tẩu mình! Vô pháp tự kềm chế! Nhìn đại ca đem nàng ôm vào trong ngực, nhìn nàng dựa ở trong lòng đại ca, tim của hắn đau nhức thiên đao vạn quả.

Chuyện trong lòng hắn, hắn có thể cùng nàng nói sao? Không nói, hắn còn có thể nhìn thấy nàng, nếu là nói, hắn còn có thể gặp lại nàng sao? Nên, hắn chỉ có thể đem nghĩ cách đáy lòng của mình che giấu thật sâu, không cho bất luận ai đoán ra được.

Rõ ràng nàng ở trước mặt hắn, hắn lại không đến gần được, thậm chí, ngay cả mình tưởng niệm đáy lòng cũng không thể biểu đạt, sống hai mươi lăm năm, hắn cho tới bây giờ chưa cảm giác mình bất lực như thế.

"Vương gia nếu là thấy tướng quân như vậy, mới là mất hứng." Ôn Nhu nhìn chằm chằm Tử vương như có điều suy nghĩ, lạnh lùng nói, "Đi thôi, hồi phủ đi, như vậy cũng không có thể giải sầu."

Ôn Nhu nói xong liền đứng lên, Tử vương nắm cổ tay của nàng, hai tròng mắt dính vào men say, cười nói: "Vân công tử để Lãnh Tịch trở lại sao?" Nguyên lai, nàng lo lắng hắn, tới tìm hắn, là vì đại ca...

"Lẽ nào tướng quân muốn miên hoa túc liễu?" Tròng mắt Ôn Nhu nhìn Lãnh Tịch tửu ý vi huân, làm sao cũng nhìn không thấy tướng quân hăng hái trước kia, người nào có thể đem khiến hắn trở thành như vậy?

"Ở trong mắt Vân công tử, Lãnh Tịch là người như vậy sao?" Miên hoa túc liễu? Cũng phải để lòng hắn có miên hoa túc liễu mới được, hắn bất quá là đè nén khó chịu mà thôi, "Nếu là Vân công tử bất khí bất khí, có thể bồi Lãnh Tịch ngồi một đêm, hừng đông nhất định theo Vân công tử ly khai."

"Nếu là Vân mỗ có thể để cho tâm tình tướng quân khoan khoái chút, Vân mỗ tự nhiên lưu lại bồi tướng quân."

"Lãnh Tịch đi đầu tạ qua Vân công tử tương bồi." Thấy Ôn Nhu ngồi xuống, Lãnh Tịch buông lỏng cổ tay của nàng ra.

Ôn Nhu ngồi ở bên cạnh Tử vương một câu nói cũng không nói nữa, chỉ lẳng lặng lẳng lặng nhìn những vò rượu rỗng trên bàn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận