CHƯƠNG 112: THÍCH TRÊU CHỌC HẮN
Editor: Luna Huang
Sau nửa tháng.
Trước Loan Hoàng cung, nguyên lão thế tộc cẩm y hoa phục vinh quang toả sáng, đứng ở dưới bậc thang của Loan Hoàng cung, lúc này thảo luận cái gì, nếp nhăn già nua mang theo tiếu ý kích động.
” Vương Thượng cung thỉnh thái hậu đến thành lâu quan sát giáo binh võ diễn, không biết là cóý gì?” Một thanh âm già nua mang theo nụ cười chậm rãi vang lên, vịđạo rất rõ ràng biết rõ còn hỏi.
” Lão Thái sư, người nói xem?”
” Giáo binh võ diễn? Đại Di ta còn có binh để diễn sao?” Lão Thái sư cười nhạt nói rằng, khí tức từ xoang mũi phun ra để râu bạc trắng run lên một cái, “Dù cho diễn, cũng ở tác vân đại doanh, ở ngoài đếđô giáo binh, còn thể thống gì? Tân pháp này, là hủy đi Đại Di!”
“Đúng vậy! Tân pháp như vậy hoàn toàn đem tổ chếĐại Di phá vỡ sớm muộn cũng bị hủy!”
Tân pháp xúc phạm đến lợi ích thế tộc, đưa bọn họ nguyên bản kế tục vinh dự cướp đoạt đến không còn một mảnh, kể từđó bọn họ cùng thứ dân có gì khác biệt? Vậy làm sao có thểđể cho bọn họ không liên hợp lại phản tân pháp phản Vương Thượng.
” Thái hậu đến ——”
Ngay lúc chúng nguyên lão nghị luận ầm ỉ, thanh âm cao vút bén nhọn của tiểu Lý tử rơi xuống toàn bộ nơi an tĩnh, ánh mắt đồng loạt liếc về phía phượng bào trên người thái hậu, trong mắt kích động quang lóng lánh tới cực điểm.
Phượng bào, chỉ cóđại điển quan trọng thì thái hậu mới có thể mặc, hôm nay chúng nguyên lão thấy thái hậu mặc phượng bào, liền biết nàng làđối với việc phủđịnh tân pháp Đại Di có mười phần tính toán trước, không phải sẽ không mặc phượng bào đểđi quan sát “Giáo binh võ diễn”, vậy làm sao có thể không để cho bọn họ kích động, có thái hậu tại, bọn họ không sợ nhào lộn con ấu sồ Vương Thượng kia, nguy cấp là lúc, coi như là Bạch vương gia, cũng vô lực ngăn trở.
” Chúng nguyên lão, có thể nguyện cùng Bổn cung một lượt đến thành lâu xem giáo binh võ diễn?” Thái hậu vươn tay, do tiểu Lý tửđỡ nàng chậm rãi đi xuống bậc thang, nhất cử nhất động, nhất ngôn nhất ngữ, lộ ra nàng đối với chuyện này nắm chắc phần thắng.
” Chúng thần tự nhiên nguyện ý!” Thanh âm già nua vang dội toàn bộ bình đài, tiện đà theo thái hậu đi.
Hôm nay, chính là ngày Đại Di bị phá hủy!
Trên thành lâu, đại kỳ thêu chữ Di hắc sắc nghênh gió vù vù phi dương, trên vai Lãnh Hạo áo choàng hắc sắc trong gió mạnh thổi quay không ngừng, hai tay của hắn nắm chặt thành quyền, trong lòng bàn tay có mồ hôi lạnh thấm ra, hai mắt nhìn phương tây.
Nhận được thám báo mật báo, hôm nay binh di tây xuất động, hướng đếđô công tới, rất nhanh, đó là nguy cấp, tuy rằng bọn họđã thương lượng tốt kế hoạch, cóÔn Nhu nắm chắc phần thắng, hắn vẫn như cũ có chút sợ.
Hắn cũng muốn nhưđại ca vậy bất luận đối mặt chuyện gìđều có thể trấn định tự nhiên, thế nhưng hắn vô pháp làm được cảnh giới nhưđại ca, chíít hiện nay làm không được.
Đang lúc xuất thần nhìn chằm chằm phương tây, tiểu An tử tiểu chạy đến bên cạnh hắn, thấp giọng rỉ tai một câu, Lãnh Hạo buông lỏng ra hai quyền, bàn tay to vung sau lưng khoác, bước đi hạ thành lâu.
” Mẫu hậu.” Lãnh Hạo đi xuống thành lâu, thấy thái hậu mặc phượng bào, nhãn thần lạnh lẽo, vẫn như cũ cười đến xán lạn.
” Vương Thượng thân nghênh, thật là cho Bổn cung mặt mũi lớn.” Thái hậu cũng lạnh lùng cười, biểu tình không chút nào đem Lãnh Hạo đểở trong mắt, về sau nhìn cũng không nhìn Lãnh Hạo một mắt, thẳng đi lên thành lâu, các nguyên lão thấy thế, đều là hít một hơi khí lạnh, chỉ thấy Lãnh Hạo cũng không nộ, xoay người cũng lên thành lâu.
Lại không biết, hai tay của Lãnh Hạo ẩn dưới áo choàng lần thứ hai nắm chặt thành quyền.
Trên thành lâu, thái hậu cùng Lãnh Hạo đứng sóng vai, hai mắt đều là nhìn chăm chú vào phương tây.
Chính ngọ, chỉ nghe có thanh âm như vậy nổ vang phương tây, tiện đà bụi bặm cuồn cuộn màđến, mang theo tiếng động lớn rầm rĩ, hướng đếđô cuốn tới.
Khóe miệng thái hậu vung lên tiếu ý thắng lợi, lòng bàn tay Lãnh Hạo mồ hôi rịn thấm ra, các nguyên lão thế tộc kích động kích động.
” Không biết từ phương tây màđến, Vương Thượng muốn giáo luyện binh mã?”
” Mẫu hậu người nói sao?”
” Di tây bộ tộc dũng mãnh thiện chiến, không biết Vương Thượng dẫn theo bao nhiêu binh mã chống lại?” Thái hậu không hề quanh co lòng vòng, quay đầu, nhìn chằm chằm hai mắt của Lãnh Hạo.
” Binh mãĐại Di được bao nhiêu, mẫu hậu không phải là biết được nhất thanh nhị sở?” Lãnh Hạo lạnh lùng cười.
” Nói như vậy, Vương Thượng là muốn đem đếđô chắp tay tặng cho Bổn cung sao?”
” Dù cho trẫm muốn cho, cũng phải nhìn mẫu hậu có dám nhận hay không.”
Đồng mâu của thái hậu bỗng nhiên co rụt lại, hận không thể vươn tay bóp chết Lãnh Hạo, thế nhưng nàng không thể, nàng muốn chính là bọn hắn sống không bằng chết, sao để cho bọn họ chết đơn giản như vậy.
” Cũng phải nhìn Vương Thượng có bản lĩnh hay không ngăn cản được tám vạn binh mã di tây này.” Vô tri tiểu nhi, chết đãđến nơi còn không biết.
” Hảo, trẫm để mẫu hậu xem thật kỹ một chút.”
Lời của Lãnh Hạo vừa dứt, trên thành lâu liền cóôô tiếng kèn vang lên, một chiếc vân xa lập tức ở trước thành lâu cách đó không xa mọc lên, mà trên vân xa có người đứng sóng vai, không là người khác, chính làÔn Nhu cùng Lãnh Triệt!
Chỉ thấy hai người đều là một thân nhung trang, áo choàng màu trắng ở trong gió bay lượn quấn quít, liệt liệt phi dương đại kỳ, điều này làm cho thái hậu lấy làm kinh hãi, chợt tỉnh táo lại, Bạch vương thì như thế nào, hắn cũng cứu vãn không được số phận của Đại Di hôm nay!
Lãnh Triệt nắm thật chặt tay của Ôn Nhu, tay kia nắm chặt bội kiếm trên lưng, nhãn thần lạnh.
Di tây quân không hề ngăn trở rong ruổi đến thành lâu, thái hậu chính vô cùng kinh ngạc dù cho Bạch vương cùng Lãnh Hạo thúc thủ chịu trói cũng không cóứng đối, cầm đầu quân đầu lĩnh di tây chợt ghìm ngựa, toàn quân tại nhất tiễn chi ngoại dừng lại!
Các nguyên lão thế tộc cả kinh hai mặt nhìn nhau, làm sao cùng với trả lời thuyết phục bọn họ không giống? Vì sao không công thành? Không nghĩ ra đáp án, chỉ có thểđem toàn bộánh mắt dừng trên người thái hậu.
Thái hậu cũng khiếp sợ, chấn kinh đến hai tay chăm chú nắm chặt trên thành tường, hai mắt trợn tròn.
Chỉ thấy quân di tây cuộn trào mãnh liệt rồi lại chợt dừng lại, nam tử trung niên nhãn thần thong dong mà bình tĩnh phi ngựa đến một quân đội, áo khoác ngắn tay mỏng áo choàng hắc sắc, sau đó tung người xuống ngựa, quay trên thành lầu hướng Lãnh Hạo quỳ một gối!
Phía sau hắn toàn quân chỉ chốc lát một lượt quỳ!
” Thủ lĩnh thập tộc Di tây ứng với Di vương chi thỉnh, vì Di vương diệt trừ kẻ xấu tai nạn và rắc rối!” Tây Triêu hiên ngang nói như vậy để thái hậu hai chân mềm nhũn, lảo đảo, đồng mâu phóng đại, sắc mặt trắng bệch.
Ứng với Di vương chi thỉnh, vì Di vương diệt trừ kẻ xấu tai nạn và rắc rối. . . Những lời này vang vọng thật lâu trong đầu của nàng, thật lâu không thôi.
Toàn lực của nàng ném một cái, đổi lấy kết quả như vậy?
Trung gian, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
” Ha ha ha ha ———” Thái hậu chợt ngửa mặt lên trời cười to, tiếng cười thê lương phảng phất phá tan tận trời, các nguyên lão thế tộc từ lâu sợđến ngã ngồi trên mặt đất, thậm chíđã bất tỉnh, bọn họ vô luận như thế nào cũng không nghĩ ra sự tình sẽ biến thành như vậy! Chiếu xem ra, bọn họ an bài binh ma tư gia Binh từ từ một nơi bí mật gần đó, xem ra cũng là bị tiêu diệt sạch sẽ. . .
” Xem kỹ thái hậu.” Lãnh Hạo mắt lạnh nhìn thái hậu gần nhưđiên cuồng, từđầu đến cuối hận không thể hiện tại tiện tay giết nàng, thế nhưng không được, “Đừng để nàng chết.” Giữ lại nàng, xử trí sau cùng.
“Vâng!” Hai tên lính áp trứ thái hậu, cung kính lĩnh mệnh.
” Bọn họ, nhốt vào đại lao, chờ xử trí!” Lãnh Hạo nhìn cũng không nguyện nhìn các nguyên lão thế tộc đầy đất, phất tay áo ly khai.
“Vâng!”
Trên vân xa. Ôn Nhu cũng nắm thật chặt tay của Lãnh Triệt, từđầu đến cuối, lòng của nàng là căng thẳng, trong lòng bàn tay có một lớp mồ hồi lạnh mịn đang không ngừng thấm, bởi vì nàng đang sợ, nàng sợ Tây Triêu lại đột nhiên phản chiến, nàng tựa hồ như trước không thêr hoàn toàn tin tưởng một người, mặc dù có tồn tại của long ngọc bạch bích.
Duy nhất ngoại trừ hắn bên người nàng, có thểđể cho nàng không nghi ngờ thâm tín phát ra từđáy lòng.
Cũng may, tất cảđều y như kế hoạch mà tiến hành, Đại Di, chung triều đình nghiêm túc.
” Triệt, ta mệt mỏi.” Một lòng treo rơi xuống, Ôn Nhu đột nhiên cảm thấy thân thể rất mỏi.
“Ta tiễn nàng về nhà.” Lãnh Triệt hơi nghiêng đầu nhìn Ôn Nhu bên người mỉm cười, chợt thấy yêu thương, bởi vì hắn có thể cảm thụđược nàngđang sợ, “Không sao. Chúng ta về nhà.”
Về nhà, chữấm áp cỡ nào, Ôn Nhu cười yếu ớt gật đầu, lại nói, “Trong cung rất nhiều chuyện chờ ngươi xử lý. Tự ta trở về làđược.”
Còn không chờÔn Nhu nơi hết, Lãnh Triệt đãôm lấy nàng, không thèm đểý nói, “Vương Thượng sẽ xử lý, không cần ta đa ưu.”
Trên vân xa, có thể nói là trước mắt bao người, Lãnh Triệt liền như vậy mặt không đổi sắc đem Ôn Nhu ôm lấy, Ôn Nhu nhất thời sắc mặt đỏ lên, muốn Lãnh Triệt buông nàng, thế nhưng Lãnh Triệt cũng ôm thật chặt, Ôn Nhu biết vô pháp, cũng chỉ có thểđem đầu chôn xuống.
Sỏa đầu gỗ, thật mất mặt.
Chỉ là không người biết, trên thành lâu Tử vương chưa rời đi, nhìn một màn này, phảng phất có người đang đánh màđau.
(Luna: tội nghiệp Tử vương quá, nỗi đau chung của dàn nam phụ, ta thông cảm)
Trong cung, tất cả dựa theo trong kế hoạch tiến hành, di tây vìĐại Di chước thanh thái hậu cùng nguyên lão thế tộc lập công lớn, Lãnh Hạo cùng Tây Triêu lập ước hẹn mười năm tương hỗ bất phạm, cùng với kết thông gia, sử song phương có thể vĩnh cửu hữu hảo vãng lai, mà di tây nếu không dùng triều cống hàng năm hướng Đại Di, có thể nói làĐại Di thừa nhận di tây độc lập, vì trước đó nói rõ, nên Tây Triêu mới có thể làm bộứng thừa thái hậu, lúc nguy cấp cũng nghe lệnh của Lãnh Hạo, dã tâm của thái hậu cùng nguyên lão thế tộc hắn nhìn ra được, hắn tuyệt đối là chọn lợi ích cho di tây.
Trong cung có thể nói là thịnh yến, lại độc không gặp người công đầu, Vương Thượng cười ha ha không giải thích, tâm trạng Tây Triêu cũng minh bạch, liền cùng Lãnh Hạo một bôi cử rượu mà uống, người người vui thích, chỉ có Tử vương một mình ngồi ở góc tối không thấy được, không ngừng uống rượu.
Bạch vương phủ.
Hứa là bởi vì nhất cử của thái hậu cùng phe cánh, Ôn Nhu trong mắt Lãnh Triệt, mặt ngoài mặc dù thưòng lui tới, nhưng nàng biết, đáy lòng hắn là khó cóđược thở dài một hơi, nếu không hắn không giống bây giờ, thanh nhàn.
” Sỏa đầu gỗ, ta có tay có chân, không cần ôm ta đi, y phục tự ta có thể thay.” Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt một đường đem nàng ôm trở về, ở trên xe ngựa vẫn làôm nàng, lúc này đến Yên Thủy các còn tự mình giúp nàng thay y phục, không khỏi bắt tay hắn, có chút bất đắc dĩ cười nói.
” Ta thích.” Lãnh Triệt mặc kệÔn Nhu nói gì, kỳ thực hắn muốn nói nữ nhân của mình, muốn thương thế nào liền thương thếđó, nhưng là nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không nên nói, để tránh khỏi lại bị cười nhạo.
“. . .” Ôn Nhu cũng không sẽđối với từng có nghĩ cách im lặng, trừ hắn ra, được rồi, nếu hắn thích hầu hạ nàng, cũng không cần trách nàng không khách khí, “Sỏa đầu gỗđi giúp ta chọn kiện xiêm y ngươi thích nhất thay cho ta đi.”
“Ân.” Lãnh Triệt nghe lời, kéo chăn mền trên người Ôn Nhu, xoay người liền đi đi lựa y phục, y sam thanh lịch thanh sắc, Lãnh Triệt đối mặt với ngăn tủ y sam mi nhíu lên, hắn thích nhất? Cuối cùng làđem y sam trong tủôm thành một đống đi trở về trước mặt Ôn Nhu.
Ôn Nhu nhìn Lãnh Triệt ôm y sam đầu lòng, suýt nữa ngây người, cái này để cho Duẫn Nhi nhìn thấy, có thể hay không rơi lệ, trước đó vài ngày nàng mới cằn nhằn chỉnh lý tủ quần áo là phiền toái nhất, thế nhưng, lẽ nào ở trong mắt hắn đây đều là hắn thích nhất? Trán của Ôn Nhu có chút đau.
” Không chọn được, hay là A Nhu đều thử qua một lần cho thỏa đáng.” Quả nhiên. . .
” Dừng một chút, sỏa đầu gỗ, ta không phải đi tuyển tú, không cần phải mỗi một món đều mặc thử một lần,” Ôn Nhu bất đắc dĩ, tùy tiện từ trong ngực hắn rút ra một kiện sam choàng trên người, “Cái này đi, mấy cái kia đem về chỗ củ.”
” Sẽ không.” Cho tới bây giờđều là người khác hầu hạ hắn, để hắn đem y sam từng món một treo trở lại, hắn chưa từng làm.
“. . .” Lẽ nào quyết định của nàng sai lầm? Hãy nhìn hắn ân cần như thế, không đùa hắn, nàng là có lỗi với bản thân, “Để lên giường đi, không cần ngươi, như thế này ta để Duẫn Nhi chỉnh lý là tốt rồi.”
“Ân.” Lãnh Triệt đem vật y sam trong tay buông xuống, Ôn Nhu liền bắt được cổ tay của hắn, quay đầu lại, chỉ thấy một đôi con ngươi xinh đẹp theo dõi hắn.
” Làm sao vậy?” Lãnh Triệt có chút không giải thích được, nghĩ quang trong mắt Ôn Nhu không giống ngày thường.
” Ta đói bụng.” Ôn Nhu nhợt nhạt cười.
” Chờ ta một chút, ta đi ta đi phân phó người chuẩn bị thiện.” Lãnh Triệt đang muốn xoay người, phát hiện Ôn Nhu còn kéo tay mình, dừng chân, quay đầu.
” Không muốn ăn.”
” Không phải nói đói bụng?” Lãnh Triệt hơi nhíu mày, tiểu nữ tử này, ngày hôm nay rất kỳ quái.
” Ta chỉ nói là không muốn ăn đồ phòng bến làm.” Ôn Nhu bỗng nhiên đứng lên, giơ tay lênôm cổ của Lãnh Triệt, đầu nhìn vẻ mặt không hiểu của hắn, cười đến xán lạn, “Ta muốn ăn đồ do người làm.”
Hôm nay diệt trừ thái hậu cho hắn mà nói mười năm tư lòng kết thúc, nàng không thểđể cho hắn cứ vùi đầu vào quốc sự, nàng muốn để hắn buông lỏng một chút.
“. . .” Sắc mặt của Lãnh Triệt không cóđổi không cóđổi hắc, chỉ là hai gò má có chút hồng, trong mắt có chút nghi ngờ, “A Nhu muốn ăn. . .đồ ta làm?”
Còn chưa từng có người, nói với hắn lời như vậy, cảm giác rất kỳ quái, nhưng lại cảm thấy rất vui vẻ.
“Ân! Khóăn hơn nữa ta cũng ăn!” Ôn Nhu giả bộ cố sức gật đầu, để trong đầu của hắn có thể bớt quốc sự, nàng cống hiến ra dạ dày của mình, trời biết đồ hắn làm có thể hay không so với nàng còn khóăn hơn.
” Hảo, chờ ta một chút.” Lãnh Triệt đem Ôn Nhu đặt ngồi trên giường, đang muốn ly khai, Ôn Nhu hôn một cái nhẹ lên môi của hắn, Lãnh Triệt liền vội vàng xoay người Ôn Nhu nhìn thấy bên tai hắn đỏ bừng, nằm dài trên giường, không nhịn cười được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...