Nhuyễn Ngọc Sinh Hương


Tạ lão phu nhân ăn thêm vài viên kẹo cam lạnh.

Liễu ma ma ở bên cạnh nhỏ giọng an ủi: “Người đừng tức giận, Hầu gia biết nặng nhẹ, ngài ấy muốn cưới Trần thị thì nhất định đã có kế hoạch hết rồi.

Về phần Tô tiểu thư, không phải vừa rồi Hầu gia cũng nói rồi, ngài ấy đã cấm túc Tô tiểu thư rồi sao…”

“Cấm túc?”

Tạ lão phu nhân liếc bà ta một cái: “Nếu nó thật sự muốn cấm túc con bé, thì trước đó nó làm vậy rồi? Còn không phải là do lần này Tô Nguyễn gây ra rắc rối lớn, nó sợ ta tính sổ với con bé sao, những lời nó nói vừa rồi là nói cho ta nghe!”

Cái gì mà sợ chọc tức bà.

Cái gì mà cấm túc kiểm điểm.

Nó đang lừa ai không biết?

Sao bà lại sinh ra một đứa khốn nạn như thế không biết!

Tạ lão phu nhân tức giận một hồi, cuối cùng vẫn thương con trai mình.

Trước đó bà ấy nói, bà ấy có ý định đuổi hai mẹ con Trần thị ra ngoài là thật, nhưng Tạ Uyên không đồng ý.

Mặc dù nó cố ý diễn trò nói năng linh tinh, nhưng hơn nửa những gì nó nói về Trần thị đều là sự thật.

Tạ lão phu nhân hiểu con trai mình, nếu không thực sự thích nàng ta, cũng không đến mức đưa hai mẹ con Trần thì về phủ dù biết rõ thân phận của hai người, hơn nữa còn chạy đến chỗ Hoàng thượng xin ý chỉ, giúp hai mẹ con Trần thị giải quyết những rắc rối sau này.


Tạ Uyên không chịu buông Trần thị, bà cũng không thể cưỡng ép nó.

Nếu không đến lúc đó không đuổi người đi được, ngược lại còn làm tổn thương mối quan hệ mẹ con giữa bà ấy và Tạ Uyên.

“Tiểu Lục đã về chưa?” Tạ lão phu nhân hỏi.

Liễu ma ma lắc đầu: “Vẫn chưa ạ, Đại công tử đã đi đón Lục công tử rồi, nô tỳ nghĩ chắc sắp về rồi.”
“Những người ngoài viện đâu rồi, ngươi đã kiểm tra kỹ càng chưa, là ai ra lệnh đập vỡ cái bài vị đó?"

"Nô tỳ đã sai người đi tra rồi ạ.

Mấy tên nô tài không biết, nhưng Ngô nhị gia đã thú nhận, nói rằng đã nhận được hai mươi lạng bạc của Lục công tử, bảo hắn ta nhân lúc hỗn loạn đập vỡ bài vị của Tô đại nhân và ném nó ra khỏi phủ.”

Sắc mặt Tạ lão phu nhân tối sầm lại.

Liễu ma ma nói: “Nô tỳ sợ có người lợi dụng Lục công tử nên đã sai người dùng gậy tra khảo Ngô nhị gia.

Nhưng dù có tra thế nào, hắn ta vẫn nhất quyết bảo do Lục công tử đưa bạc cho hắn ta, còn nói khi Lục công tử đưa bạc cho hắn ta còn có người hầu đi cùng nữa.”

“Nô tỳ đã cho người bịt miệng Ngô nhị gia và nhốt vào kho chứa củi, chỉ chờ lão phu nhân xử lý.”

Tạ lão phu nhân nghe xong cau mày hồi lâu mới nói: “Cứ nhốt hắn ta lại trước đã.”

“Vậy Lục công tử…”


“Cho người đi tìm, bảo nó nhanh về đây cho ta.

Nếu hôm nay nó dám trốn ở phủ Thẩm thừa tướng mà không về thì bảo nó sau này đừng về nữa!”

Liễu ma ma kinh ngạc không ngờ lão phu nhân lại nói ra những lời tuyệt tình như vậy, vừa định nói vài câu khuyên bảo thì thấy Tạ lão phu nhân đột nhiên đứng dậy, sửng sốt một lát, vội vàng hỏi: “Lão phu nhân, người đi đâu vậy?”

“Ta đến Bích Hà Uyển.”

Tạ lão phu nhân nói xong, xoay người đi ra ngoài, chỉ bước được hai bước liền quay lại.

Trước vẻ mặt kinh ngạc của Liễu ma ma, bà ấy lấy hết những viên kẹo cam lạnh còn lại trên đĩa cho vào túi tiền trên người.

Đôi mắt sắc bén của Liễu ma ma nhìn thấy trong túi tiền còn đựng kẹo hoa quế màu vàng cam, bà ta lập tức mở miệng: “Lão phu nhân, người lại lén lút giấu kẹo nữa sao?”

Hèn gì mấy viên kẹo hoa quế đặt trước bàn thờ Phật hôm qua lại thiếu mấy viên!

Tạ lão phu nhân trừng mắt nhìn bà ta: “Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ta giấu khi nào chứ?”
“Chính là trong cái túi tiền đó…”

Liễu ma ma cũng không quan tâm đến Lục công tử nữa, chỉ giậm chân giận dữ: “Hầu gia đã dặn rồi, một ngày người chỉ được ăn hai viên kẹo mà thôi, không được ăn nhiều hơn.”

“Nó là mẫu thân ta hay ta là mẫu thân nó? Nó quản được ta chắc?”

Tạ lão phu nhân giận dữ liếc nhìn Liễu ma ma, kiểm tra lại túi tiền, sau đó mới thắt chặt sợi dây bên trên lại, đeo nó vào dải lụa quanh eo, rồi khoác áo choàng màu xanh lam lên người rồi quay người bước ra ngoài. 


Khóe miệng Liễu ma ma giật giật, nói mạnh miệng thế, thì bà đừng có giấu chứ.

Trong Bích Hà Uyển, từ khi Tạ Uyên rời đi Tô Nguyễn ngồi một mình ngẩn người trên giường.

Sau khi Thái Kỳ bị cô đuổi ra ngoài, thì không dám vào trong nữa, nhưng nàng ta vẫn lén trốn ở bên cửa sổ, thỉnh thoảng lén nhìn vào bên trong qua khe hở trên cửa sổ.

Tô Nguyễn cũng cảm nhận được sự cẩn thận của Thái Kỳ, nhưng nàng cũng không nói gì, dù sao nàng cũng nhớ khi nàng vừa mới vào phủ Tuyên Bình Hầu, có thể nói là rất nhiều tiền án.

Không nói cái khác, khi nàng vào phủ ngày thứ năm, đã nhân lúc mọi người đi ra ngoài mà làm đổ đế đèn, suýt tí nữa là thiêu rụi toàn bộ Bích Hà Uyển.

Phủ Tuyên Bình Hầu nhìn thì rất lớn, nhưng các tòa nhà ở hậu viên lại không xa lắm, chỉ riêng bên cạnh Bích Hà Uyển cũng có vài cái, nếu không phải hôm đó có người phát hiện kịp thời, với thời tiết hanh khô như mùa đông này mà bị cháy thù e là một nửa Hầu phủ đã không còn.

Nghĩ tới những việc mình đã làm, Tô Nguyễn cảm thấy lúc đó mình cũng gan thật.

Sao lúc đó nàng lại ngốc đến mức đi châm lửa chứ?

Nếu lửa cháy, nàng không chắc là Tạ Uyên và người Tạ gia có chết hay không, nhưng người bị mắc kẹt trong Bích Hà Uyển là nàng chắc chắn sẽ bị thiêu chết.

Tô Nguyễn vô thức xoa xoa lông mày, nhưng vừa đưa tay lên, thì nhớ tới tay mình đang bị quấn như bánh bao, chỉ có thể tựa cằm vào đầu gối mà thở dài, nhìn như đang ngẩn người, nhưng thực ra, nàng đang yên lặng chờ Tạ lão phu nhân đến đây.

Hôm nay, nàng náo loạn ở tiền viện, không chỉ là vì muốn bắt được kẻ đã đập vỡ bài vị của Tô Tuyên Dân, lợi dụng Tạ Thanh Dương khiêu khích khiến cho mối quan hệ giữa nàng và phủ Tuyên Bình Hầu rạn nứt, mà còn là vì sau này nàng có thể tiếp tục ở lại phủ Tuyên Bình Hầu.

Trần thị đã gả vào phủ Tuyên Bình Hầu, thân phận của bà sớm muộn gì cũng sẽ bị bại lộ.

Thay vì đợi Tạ gia đoán bừa phát hiện ra, làm rạn nứt tình cảm thì chi bằng nhân dịp hôm nay làm lộ ra luôn.

Tạ Uyên thích Trần thị, điều này Tô Nguyễn đã biết từ kiếp trước, ông ấy chắc chắn sẽ không để bất cứ ai đuổi mẹ con nàng ra ngoài, nhưng nếu ông ấy muốn giữ mẹ con nàng trong phủ, Tạ lão phu nhân nhất định sẽ đến gặp nàng, xoá bỏ nỗi oán hận trong lòng nàng mới được.

Lão phu nhân nhìn có vẻ tùy hứng, tham ăn lại còn mạnh miệng nhưng thực ra bà ấy mới là người thông minh nhất và cũng là người mềm lòng nhất phủ Tuyên Bình Hầu này. 


“Lão phu nhân.”  

Bên ngoài vang lên tiếng Thái Kỳ.

Tô Nguyễn mím môi, nghe giọng nói vừa xa lạ lại vừa quen thuộc của Tạ lão phu nhân: “Sao ngươi lại không vào trong hầu hạ, Tô Nguyễn lại làm khó các ngươi à?”

Thái Kỳ vội vàng nói: “Không phải đâu lão phu nhân, là do nô tỳ vụng về khiến tiểu thư không vui nên mới bị tiểu thư đuổi ra ngoài.”

Tạ lão phu nhân nghe xong hơi nghi ngờ.

này, hỏi: "Vết thương của con bé sao rồi? Hầu gia đã tới thăm chưa?”

“Lúc nãy Hầu gia có tới thăm, nhưng đã đi rồi ạ, tay của tiểu thư đã được bôi thuốc, miệng vết thương hơi sâu, đại phu nói mấy ngày này tiểu thư không được đụng nước hay hoạt động mạnh, còn dặn nô tỳ mỗi ngày đều phải thay thuốc đúng giờ cho tiểu thư ạ.”

Tạ lão phu nhân gật đầu, đi thẳng vào trong.

Liễu ma ma thật sự sợ tính tình của Tô Nguyễn, sợ nàng ta lại lên cơn làm Tạ lão phu nhân bị thương, nên vội vàng muốn theo vào trong, nhưng lại bị Tạ lão phu nhân chặn lại ở cửa:

“Ngươi đợi ở ngoài đi.”

“Nhưng lão phu nhân…”

Liễu ma ma không yên tâm.

Tạ lão phu nhân nói: “Không sao, ta có chuyện muốn nói với Tô Nguyễn.”

“Ngươi ra ngoài canh chừng đi, nếu thấy Tiểu Lục và Hành Nhi về, thì bảo Hành Nhi đưa Tiểu Lục đến đây.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận