Nhuyễn Ngọc Sinh Hương


Tất cả mọi người trong phủ Tuyên Bình Hầu đều biết, hầu gia và Tô tiểu thư có tranh chấp, mâu thuẫn với nhau.

Mặc dù Tô tiểu thư kia thường xuyên gây sự, thậm chí nàng còn từng chỉ tay thẳng vào mặt mà mắng hầu gia, nhưng đó cũng không phải chỉ có một lần, nhưng có vẻ như lần này hầu gia thật sự rất tức giận.

Hạ nhân trong phủ cũng chỉ nghĩ rằng, Tạ Uyên tức giận là bởi vì Tô Nguyễn đã phá hỏng tiệc cưới của ông ấy, nhưng chỉ có người của Tạ gia mới biết được, Tạ Uyên căn bản hoàn toàn không hề quan tâm đến bữa hỉ yến này, nếu không thì khi ở tiền viện, ông ấy cũng sẽ không bảo vệ hai mẹ con Trần thị đến vậy, thậm chí ông ấy còn không trừng phạt Tô Nguyễn khi nàng làm ông ấy bị thương.

Tạ Uyên băng bó vết thương trên người một cách tùy tiện, quấn tấm vải trắng lên tay rồi đi đến viện Cẩm Đường.

Tạ lão phu nhân nhìn thấy ông ấy đến, chợt nhíu chặt đôi lông mày lại, nói: “Vết thương của con sao rồi?”

“Không có gì đáng ngại.” Tạ Uyên nói, thấy Tạ lão phu nhân không tin, ông ấy chỉ có thể nói tiếp: “Sức lực của Tô Nguyễn không lớn lắm, chỉ là bị rách một vết trên da mà thôi.”

“Thật sao?”

“Thật ạ, một con bé mười mấy tuổi thôi, sức lực có thể lớn đến mức nào chứ, con bé chỉ làm loạn đùa chơi mà thôi.”

Tạ lão phu nhân không hề tin bất kỳ lời nào của Tạ Uyên.

Bà ấy không biết vết thương trước người ông ấy như thế nào, nhưng mà vết thương trên tay của ông ấy, trước đó bà ấy đã từng tận mắt nhìn thấy, vết thương khi bị Tô Nguyễn cắn ngay cả xương cũng đều đã lộ ra ngoài, bộ dạng máu chảy đầm đìa kia, trông không giống không sao cả một chút nào.

Tạ lão phu nhân nhìn thấy Tạ Uyên hết lòng mà bảo vệ Tô Nguyễn, cũng không nhịn được nữa mà trầm giọng nói: “Lão Nhị, con nói sự thật cho ta nghe đi, rốt cuộc tại sao con lại cưới Trần thị vậy hả?”


Tạ Uyên cười nói: “Đương nhiên là bởi vì thích rồi ạ.”

“Trần thị xinh đẹp như vậy, con trai lớn chừng này tuổi rồi cũng chưa từng nhìn thấy người phụ nữ nào xinh đẹp hơn nàng ấy, chỉ một ánh mắt nhìn thoáng qua liền có thể cướp hồn người ta đi mất.

Con trai cũng đã cô đơn một mình nhiều năm như vậy rồi, rất khó có thể động lòng được một lần, nên đương nhiên là không nỡ để nàng ấy ở bên ngoài, cưới nàng ấy về phủ để mỗi ngày đều có thể ngắm nhìn, trong lòng con trai cũng vui sướng.”

“Ăn nói xằng bậy!”

Tạ lão phu nhân nhìn chằm chằm vào ông ấy: “Con cho rằng ta đã nhãn hạt tâm manh* rồi sao?”

*眼瞎心盲 /yǎn xiā xīn máng/: là một thành ngữ dùng để ẩn dụ cho việc không hiểu, không biết về mọi chuyện ở xung quanh mình.

Quả thật là Trần thị rất xinh đẹp, thậm chí ngay cả Tạ lão phu nhân cũng không thể bới móc, xoi móc vẻ về ngoài của Trần thị, ở trong kinh này, bà ấy cũng chưa từng nhìn thấy ai xinh đẹp hơn bà, nhưng mà từ trước đến nay Tạ Uyên không phải là một người coi trọng mỹ sắc.

Từ sau khi ông ấy thành thân với Thẩm thị, ông ấy chưa bao giờ có ý định sẽ nạp thiếp, nhị phòng vẫn luôn chỉ có mỗi một người phụ nữ duy nhất là Thẩm thị.

Mãi đến sau này khi Thẩm thị qua đời vì bạo bệnh, có rất nhiều người nghĩ đến việc sẽ nhét thêm phụ nữ vào Hầu phủ của bọn họ, đánh vào chủ kiến phu nhân của phủ Tuyên Bình Hầu, cho dù những người phụ nữ đó không xinh đẹp bằng Trần thị, nhưng cũng tuyệt đối không hề tệ một chút nào, ấy thế mà Tạ Uyên còn chẳng thèm đưa mắt liếc nhìn dù chỉ một lần.

Nếu như bà thật sự xinh đẹp đến như vậy, thì làm sao có thể cô đơn một mình nhiều năm đến như thế chứ?

Khuôn mặt của Tạ lão phu nhân chợt ủ rũ, xị mặt xuống một cách không hài lòng: “Con đừng nghĩ đến việc sẽ lừa gạt được ta!”

“Ba tháng trước, con đột nhiên nói muốn nói đến Kinh Nam để giúp Bệ Hạ làm việc, hai tháng sau con lại đưa hai mẹ con Trần thị quay trở về.”


“Ta chỉ nghĩ rằng Thẩm thị đã ra đi nhiều năm như vậy, con cảm thấy cô đơn lạnh lẽo, hơn nữa Tạ gia của chúng ta cũng không coi trọng môn mi*, mà tính tình của Trần thị cũng xem như là dịu dàng, ngoan ngoãn, nên ta mới cho phép con cưới một góa phụ về nhà, bởi vì nghĩ rằng sau này con sẽ không còn cô đơn một mình, thậm chí một người ở bên cạnh ân cần hỏi han, quan tâm chăm sóc cũng đều không có.

*门楣 /ménméi/: là thanh xà ở phần trên của khung cửa phía trên cửa chính.

Thời xưa, chỉ có nơi ở của các quan lại trong triều mới có môn mi ở cổng chính, dân thường không được phép có, cho dù xuất thân từ gia đình giàu có mà không có địa vị chính thức thì cũng không được, môn mi được xem như là một biểu tượng thể hiện địa vị của một gia tộc nào đó, bởi thế nên thông thường chỉ mỗi chính thất (vợ cả) mới được đi qua môn mi.

Ý của Tạ lão phu nhân ở đây là cho phép Trần thị bước qua môn mi, tức là chấp nhận Trần thị làm vợ Tạ Uyên mà không xét nét đến thân phận góa phụ của bà.

“Nhưng con thì hay rồi, con còn dám giấu ta chuyện lớn đến vậy sao?

Vừa nói xong, ánh mắt của Tạ lão phu nhân chợt lạnh lùng, cúi đầu nhìn con trai một cách dò xét: “Con giết chồng của Trần thị, bây giờ lại cưới nàng ta về nhà, còn yêu chiều con gái của Tô Tuyên Dân như con gái của mình, con thật sự cho rằng ta đã già đến mức hồ đồ, sẽ tin những lời mà con vừa mới nói hay sao?”

Tạ lão phu nhân không phải là một người dân phụ bình thường, sau khi lão Tuyên Bình Hầu qua đời, chính bà ấy là người đã một tay chống đỡ toàn bộ Hầu phủ.

Sao bà ấy có thể bị Tạ Uyên qua mặt được chứ?

Nghĩ đến thân phận của hai mẹ con Trần thị, bà ấy cảm thấy không thoải mái, trầm giọng nói với Tạ Uyên:

“Nếu như chỉ là bởi vì con cảm thấy tội lỗi, cho nên con mới muốn bảo vệ bọn họ, thì không cần thiết phải đưa bọn họ về Hầu phủ.”

“Đợi đến sau khi chuyện này được giải quyết, chúng ta chỉ cần tìm cơ hội đưa hai mẹ con Trần thị ra ngoài, tìm một yên tĩnh, an ổn để chăm sóc bọn họ cẩn thận, đợi đến khi Tô Nguyễn đến tuổi cập kê, thì ta sẽ tìm cho con bé gia đình chồng tốt nhất.”


“Đợi thêm mấy năm nữa, khi mọi chuyện ở đầu sóng ngọn gió qua đi, con có thể hòa ly với Trần thị, ta sẽ tìm người phù hợp cho chuyện cưới xin của con.”

“Con không đồng ý.”

“Tạ Uyên!”

Tạ Uyên vừa mới nhìn thấy Tạ lão phu nhân tức giận, thì đã vội vàng đi tới trước mặt bà ấy và quỳ xuống, nhỏ giọng nói: “Mẫu thân, con thật sự rất thích Trần thị.”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tạ lão phu nhân, ông ấy liền vội vàng nói tiếp:

“...!Mẫu thân, người nghe con nói, con biết người đang nghĩ gì, người cho rằng con là bởi vì cảm thấy hổ thẹn, có lỗi Tô Tuyên Dân, cho nên con mới đón hai mẹ con họ về nhà, nhưng mà mẫu thân à, con không phải vì như vậy nên mới giết chết Tô Tuyên Dân, con có tiếc nuối nhưng con chưa bao giờ cảm thấy hối hận, mặc dù con cảm thấy có lỗi với hai mẹ con bọn họ, nhưng điều đó cũng k đủ để con đưa thân phận phu nhân Tuyên Bình Hầu ra.”

“Con đưa mẹ con bọn họ trở về, quả thật là con có ý định sẽ bảo vệ cho hai mẹ con bọn họ, nhưng con cũng thật sự rất thích Trần thị.”

“Khi con vừa mới đến Kinh Nam, vốn dĩ chỉ là muốn bảo vệ bọn họ, tìm cho bọn họ một con đường sống, nhưng mà sau hai chúng sống với nhau, con trai đã thật sự động lòng với nàng ấy, mẹ con nàng ấy đã sống một cuộc sống khó khăn ở Kinh Nam, thậm chí họ còn bị một số tên cướp để mắt tới, luôn nhìn họ chòng chọc như hổ đói nhìn mồi, con trai không muốn bất cứ chuyện gì xảy ra với họ.”

Trước đây Tạ lão phu nhân cũng không hề bài xích Trần thị, cho dù Tô Nguyễn có càn quấy thế nào, bà ấy cũng không hề trút giận lên Trần thị, nhưng mà lúc này khi bà ấy biết được Trần thị là góa phụ của Tô Tuyên Dân, thì khi nhìn lại bà ấy chỉ cảm thấy mọi thứ đều rất chướng mắt.

“Con thích nàng ta, thích cái gì? Tính tình của nàng ta yếu đuối, không có chính kiến của riêng mình, chỉ có một khuôn mặt xinh đẹp thì có lợi ích gì chứ? Căn bản là nàng ta không thể chống đỡ nổi thân phận chủ mẫu của Hầu phủ được!”

“Nhưng mà con trai thật sự thích nàng ấy.”

Tạ Uyên tựa người vào đầu gối của bà ấy, thành khẩn nói: “Cả cuộc đời này con trai chưa bao giờ làm chuyện gì vượt quá lễ nghĩa, duy chỉ đối với Trần thị, nàng ấy là người đầu tiên mà con trai động lòng.”

“Nàng ấy không có chính kiến cũng chẳng sao cả, con trai có là được rồi, nàng ấy yếu đuối, nhạy cảm, tính tình đơn thuần cũng không sao, con trai không cần một người quá phức tạp.”


“Mẫu thân, con trai chỉ muốn tìm một người phụ nữ chu đáo, tinh tế, hiểu được tâm tư lòng người, một người có thể cho con một tách trà nóng khi con cần, một người có thể lặng lẽ ở bên cạnh con khi con không cần.”

“Nàng ấy không cần phải chống đỡ địa vị chủ mẫu của Hầu phủ, cũng không cần phải quá mạnh mẽ, phủ Tuyên Bình Hầu chỉ cần một mình con trai là đủ rồi.”

Sắc mặt của Tạ lão phu nhân lộ vẻ hơi xúc động.

Tạ Uyên lại nói tiếp: “Hơn nữa mẫu thân à, người đừng quên, Bệ hạ không thích những cuộc liên hôn giữa các quyền thần với nhau, vài năm trước, cuộc liên hôn giữa phủ Trần Viễn Bá với Binh bộ Thị Lang kết thúc như thế nào, có lẽ người vẫn còn nhớ rõ.

Thân phận của Trần thị không cao, nếu như con trai cưới nàng ấy về nhà thì sẽ bị một số người chê cười, chế nhạo ở sau lưng, nhưng điều đó sẽ khiến bệ hạ yên lòng.”

“Nhưng mà thân phận của nàng ta…”

“Bệ hạ biết thân phận của nàng ấy.”

Tạ lão phu nhân đột nhiên hoảng hốt, ngạc nhiên: “Con nói cái gì? Bệ hạ biết sao?”

Tạ Uyên khẽ gật đầu: “Khi con trai vào trong cung xin chỉ ban hôn, con đã báo cho Bệ hạ biết thân phận của Trần thị, mặc dù Bệ hạ có quở trách vài câu, nhưng không hề làm khó dễ con, chỉ là bảo con trai che giấu thân phận của nàng ấy, đừng để cho người khác biết mà thôi.”

“Con!”

Tạ lão phu nhân tức giận đến mức tiền trảm hậu tấu, đánh trước rồi nói sau, tay giơ lên cao.

Nhưng nhìn bộ dạng không hề biết hối lỗi dù chỉ một chút kia của Tạ Uyên, cuối cùng bà ấy cũng không xuống tay, chỉ xoay cổ tay, rồi chỉ vào cửa nói: “Đứa con bất hiếu này! Con cút ra ngoài cho ta!”




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui