Nhượng Xuân Quang





Truyện được đăng tải mới nhất tại wattpad/facebook: Gió tháng sáu.

Editor: June

Bóng cây trước cửa đung đưa.

Mộ Cẩm đột nhiên nổi lên thiện ý, sợ Nhị Thập bị ngã, nhắc nhở nói: "Cẩn thận một chút, bậc cửa cao."

Nhị Thập nhấc cao chân, bước qua bậc cửa.

Đã hơn mười ngày chưa có chẻ củi, khó tránh khỏi có chút kháng cự. Chiếc đèn đồng phản chiếu một bên mặt nàng, sự kháng cự càng lộ rõ.

Nàng vội vàng thu lại biểu cảm, sợ bị hắn phát hiện.

Mộ Cẩm nhìn thấu nàng, "Ngươi thế này nhát như chuột, lừa gạt Thốn Bôn còn được. Ở trước mặt ta liền bỏ đi."

Thốn Bôn ít nói, thận trọng, vô luận nhìn thế nào, so với Nhị công tử hay tản mạn, lười biếng còn nhanh nhẹn hơn. Nàng lừa gạt ai, cũng không có lừa gạt Thốn Bôn.

Nhị Thập hầu hạ Mộ Cẩm cởi áo.

Vừa cởi xong đã bị đẩy đến trên giường. Nàng không tình nguyện mà nằm xuống, thuần thục dùng khăn phủ lên mắt.

Nàng tự giác lại không được Mộ Cẩm khen ngợi, hắn nói: "Ngồi dậy."

Nàng ngồi ngay ngắn, con mắt nhìn chằm chằm vào chiếc đèn đồng, không thèm nhìn Nhị công tử.

Mộ Cẩm khinh thường nói: "Chẳng khác gì cái xác khô."

Cùng với chán ghét, hắn bỏ vào tay nàng hai cái chén. "Nắm lại."

Nhị Thập cảm thấy không thể hiểu nổi.

Mộ Cẩm nói: "Điệu Tây Phụ Quan, làm lại giống lần gõ chén trà đi."

Lần trước cũng không phải là hồi ức gì tốt đẹp.

Nhị Thập hai tay gõ một khúc.

"Ừm, là cái giai điệu này."

Nhị công tử đối với điệu Tây Phụ Quan đặc biệt cố chấp, mời cả gánh hát tới cũng chỉ để biểu diễn chiến nhạc năm đó.

Chén trà va chạm lại va chạm, phát ra tiếng vang thanh thúy. Tiếng dài tiếng ngắn, không có âm luật.

Mộ Cẩm nghe lại lọt tai. Nằm xuống, gối đầu trên đùi nàng. Tùy tiện mà đem nàng làm cái gối đầu.

Thịt trên đùi Nhị Thập thật sự run lên. Đây là trò đùa gì vậy?

Hắn nói: "Ngươi gõ việc ngươi, ta ngủ việc ta." Nói xong, thật sự nhắm mắt lại.

Thân thể Nhị Thập cứng đờ, nhẹ nhàng chạm chén, từng tiếng lại từng tiếng.

Qua một hồi lâu, nàng dời con mắt lên trên mặt Mộ Cẩm.

Hắn nhíu lại lông mày, xoay người, mặt kề sát người nàng, ngoài miệng thở ra một hơi nóng như muốn đem nàng thiêu đốt.

Cung cách làm việc của Nhị công tử, không ai giải thích nổi. Nàng chuẩn bị thị tẩm thì lại bị Mộ Cẩm gạt ở mép giường.


Nàng buông chén xuống, nhìn chằm chằm bình phong phía trước. Bình phong có chút cũ của năm tháng, sắc gỗ như đọng lại màu sắc tang thương.

Chống đỡ nửa canh giờ, Nhị Thập nhịn không được liền ngủ gật. Đầu đang cúi, đột nhiên bừng tỉnh. Nàng dụi dụi đôi mắt, giữ vững tinh thần.

Mộ Cẩm thả lỏng ngủ rồi, trên mặt không thấy biểu cảm gì quỷ quái nữa. Hắn xoay người một cái, chuyển thành nằm ngửa.

Trăng non treo trên cao, trong phòng lại yên tĩnh. Chỉ có ánh trăng xuyên qua khung cửa sổ mà nhìn xem đôi nam nữ đang làm gì.

Nhị Thập khổ sở, nghiêng đầu dựa vào cột gỗ. Bên trong hỗn độn, lại nghĩ tới cái người hỉ nộ vô thường này, hai mắt vội vàng mở ra.

Nàng chưa từng cẩn thận dò xét Mộ Cẩm, chỉ biết hắn bất thường, bất giác lại đem ngũ quan hắn nghĩ đến bộ dáng mỉa mai kia. Lúc này trầm tĩnh lại, Nhị công tử thật xứng với danh xưng tứ tuyệt kinh thành.

Mày như tóc mai, chiếc mũi huyền đảm, môi mỏng như lưỡi dao. Trên hết là cái tính tình này... Một lời khó nói hết.

(*Huyền đảm: một dáng mũi phong thủy, là dáng mũi chỉ sự giàu có)

Hôm nay là ngày sinh cũng là ngày giỗ của mẫu thân Nhị công tử.

Tháng chạp đêm đó, Nhị công tử đã kể về mẫu thân của hắn với Nhị Thập.

Hắn nói, mẫu thân hắn thông minh nhất thời, hồ đồ cũng nhất thời. Đời này chuyện ngu ngốc nhất, chính là yêu phải một nam nhân xấu xa.

Gã nam nhân xấu xa này phong lưu đa tình, thê thiếp thành đàn, còn được sinh ra với một tướng mạo đẹp trai hiếm có trên thế gian, khua môi múa mép, đem bà lừa đi. Từ đó về sau, bà bị lừa không có đường về.

Mộ Cẩm nói quá khứ của mẫu thân bi thảm, càng khuyên Nhị Thập: đừng bởi vì nam tử tuấn tú mà nhộn nhạo tâm tình thiếu nữ, phẩm hạnh đoan chính mới được gọi là ý lang quân như ý.

Lúc nói lời này, khuôn mặt đẹp trai hiếm có trên đời kia của Nhị công tử cũng ở trước mắt nàng, rõ ràng đang ám chỉ nàng, nam nhân này, vạn lần không thể phó thác cả đời.

Nhị Thập mặc dù chưa từng nghĩ đến hình dáng phu quân nàng, nhưng trong lòng cũng đã nghĩ đến phẩm hạnh của chàng. Trượng nghĩa, lương thiện, yêu thương nàng, che chở nàng. Đại Tễ quốc nữ nhiều nam ít, đức lang quân toàn tâm toàn ý chỉ sợ khó tìm. Nàng không muôn tranh giành, chỉ trông mong chuyện thê thiếp của vị hôn phu tương lai, đừng quá nhiều như Nhị công tử.

Về những cái khác, chọn một người ngược với Nhị công tử là được rồi.

- ---

Để Nhị công tử gối đến hơn nửa đêm.

Nhị Thập nằm ngửa, thân trên cố giữ nghiêng. Hai chân không ngừng tê rần, quả thực giống như bị phế bỏ.

Thấy hắn ngủ rồi, nàng ngồi dậy, nhẹ nhàng nâng đầu hắn, đồng thời chú ý động tĩnh của hắn.

Lông mi Mộ Cẩm bỗng giật giật.

Nhị Thập cứng ngắc không dám động. Cứ như vậy nhẹ nhàng đỡ đầu hắn, qua một lát, thấy hắn ngủ yên ổn, nàng mới nâng đầu hắn lên.

Nàng dùng sức lùi hai chân về, cẩn thận từng li từng tí mà đem đầu hắn đặt trên chăn gấm.

Xác định không có làm hắn thức giấc, nàng xoa xoa cái chân cứng nhắc đau nhức. Loại tình cảnh này, không thể tính là nhẹ nhàng hơn so với việc trên giường chẻ củi.

Nhị công tử ngủ mà cũng giày vò người khác.

Ánh trăng hắt từ khung cửa sổ. Mỗi lần nhìn ánh trăng, lại cảm thấy rất nhớ nhà. Nhất là khi Mộ Cẩm dùng người nhà uy hiếp nàng, nàng càng không có cách nào rời phủ.

Thời tiết ở quê nàng chỉ có mưa gió, cũng ngừng ở trong lòng, xoa xoa mà thành tưởng niệm không dứt.

Xoa xoa xong chân, mệt chết đi được.

Lại liếc mắt nhìn Mộ Cẩm. Hai tay Nhị Thập làm ra một cái động tác bóp người ở phía bên trên cổ hắn. Nàng nếu như có thể bóp chết hắn...

Lúc này, mi mắt hắn động động phía dưới.


Nàng bị dọa sợ rụt tay lại, ra sức trừng hắn. Thấy hắn không có động tĩnh gì, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Nàng yên tĩnh mà nằm xuống.

Mộ Cẩm chiếm chỗ mép giường, nàng liền núp ở bên kia.

Hắn xoay mặt ra bên ngoài.

Nàng xoay người vào bên trong.

Giữa hai người ngăn cách bởi chiếc chăn gấm.

Nhị Thập mệt mỏi, nhắm mắt lại không đầy một lát liền ngủ mất. Mệt mỏi cùng cực, nàng lười để tâm xem Nhị công tử có giận không. Dù biết rõ ngày mai kiểu gì hắn cũng phát ra một chầu tính khí khó chịu, nàng không kìm được mí mắt nữa. Nàng ôm gối mà ngủ một cách nặng nề.

Mộ Cẩm đột nhiên mở mắt. Chỉ trong chớp mắt, hắn ngủ ở mép giường, trực tiếp nằm trên chiếc chăn mỏng, cực kỳ khó chịu. Lại đảo mắt, nữ nhân kia đưa lưng về phía hắn, cong lưng, mặt cơ hồ núp trên gối.

Trước kia gầy quá mức, hiện tại thêm chút da thịt, vòng lưng so với trước còn đẹp mắt hơn.

Cơ mà, trong mắt Mộ Cẩm, nữ nhân đẹp mắt chưa bao giờ thiếu.

Hắn ngồi dậy, chọt chọt lưng nàng.

Nhị Thập đang trong mộng đẹp, rụt lại, tránh né ngón tay hắn.

Mộ Cẩm mất kiên nhẫn, "Ngươi ngủ so với ta còn ngon hơn?" Giấc ngủ hắn rất kém, lúc ban đêm, Thốn Bôn phải cách khá xa, chỉ sợ kinh động đến Mộ Cẩm.

Nhị Thập lập tức tỉnh giấc, đem tất cả kinh hãi trên người đè xuống, nàng xoay người lại, ngoan ngoãn bật dậy, ngồi quỳ gối. Nàng giương mắt nhìn hắn.

Hắn nhướng mày.

Nàng vội vàng duổi thẳng hai chân, tự giác bày ra chỗ gối đầu.

Mộ Cẩm vỗ vỗ đùi nàng, "Chẳng có mấy lượng thịt."

Ngại nàng béo chính là hắn, ngại nàng gầy cũng chính là hắn.

Nhị công tử nha, nói cũng chỉ quanh đi quẩn lại như vậy. Mỗi khi hắn nói hết tai này sang tai khác, nàng liền nghe tai trái rồi ra tai phải.

Mộ Cẩm cướp lấy cái gối của Nhị Thập, "Ngủ." Hắn phối hợp nằm xuống giường,

Nhị Thập cứng ngắc không nhúc nhích.

Mãi đến khi hắn ngủ rồi, nàng mới cảm thấy quỷ dị. Hắn cứ như vậy ngủ? Không thể tưởng tượng nổi, kinh ngạc tột độ. Nàng lén lút bò lên, vượt qua hắn định xuống giường.

Mộ Cẩm đột nhiên chắn ngang chân, từ từ mở hai mắt: "Đi đâu?"

Nàng kéo kéo y phục mình, ngửi ngửi, lại dùng bàn tay phẩy phẩy, làm một cái động tác nhăn mũi.

Nàng đã như vậy một ngày rồi, hôi quá. Bóp không chết hắn, thì làm hôi chết hắn.

Mộ Cẩm như mong muốn của nàng, "Ngươi chưa tắm rửa, hôi chết."

Nhị Thập liên tục gật đầu. Tốt nhất hôi đến mức hắn không chịu nổi, cưỡng ép bắt nàng dời đi.

Hắn nói: "Tắm rửa."

Nhị công tử ra lệnh một tiếng, hộ vệ chỉ chốc lát sau mang lên thùng nước lớn tiến vào. Nước nóng bốc lên hơi nước.


Mộ Cẩm lười biếng nói: "Ta tắm rửa rồi, ngươi tắm rửa đi, sạch sẽ rồi lên giường."

Nhị Thập nắm chặt cổ áo, không động đậy.

Hắn nhướng mày, "Ngươi có phải rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt?"

Nàng vội vàng nhảy xuống giường. Đến bên thùng tắm, quay đầu nhìn hắn.

Hắn nhìn chằm chằm, "Cũng không phải chưa thấy bao giờ." Tuy vậy, lại chưa từng nhìn thấy nàng cởi đồ.

Nhị Thập khẽ cắn môi. Nàng cởi y phục rất nhanh, vén tóc lên, trốn trong thùng tắm.

Mộ Cẩm cười một tiếng, xoay người lại. "Nhớ kỹ, tắm rửa xong thì lên trên giường. Nếu ta tỉnh dậy phát hiện không thấy ngươi, đừng chờ ta giết ngươi, tự mình đến phòng bếp cầm dao phay cắt cổ đi."

Nhị Thập im lặng tắm rửa xong, Mộ Cẩm đã ngủ. Nàng không dám chạy, ngoan ngoãn lên giường, cách hắn một khoảng, nàng mới nằm xuống.

- ---

Nhị Thập tỉnh lại lần nữa, Mộ Cẩm vẫn ngủ say như trước. Một khuôn mặt tuấn tú ngay trước mắt, cướp đoạt hô hấp nàng. Nàng hít một hơi lớn, lui về phía sau. Ánh mắt lại nhìn hướng ra ngoài.

Đêm buông xuống, sắc trời xám xịt. Chưa đến giờ Thìn a.

(*Giờ Thìn: từ 7-9h sáng)

Chắc cũng đã muộn.

Nhìn lại vị bên cạnh này, không gian còn lại cho nàng còn không đủ để nàng xoay người rời giường. Nàng chỉ có thể nằm như vậy.

Nàng rụt chân một chút.

Mộ Cẩm một tay nhanh chóng bắt được nàng, mơ hồ một câu: "Đi đâu?"

Nhị Thập nơm nớp lo sợ, sợ tay hắn nghiền nát xương cốt nàng. Nhị công tử tỉnh táo còn có thể nghe nàng nói dối vài câu, ngủ thế này, lại không thấy gì.

Cả buổi không nghe thấy tiếng đáp lại, Mộ Cẩm lúc này mới trừng mắt, "Đã quên, ngươi là người câm." Hắn buông ra.

Nhị Thập lúc này mới có thể duỗi tay ra. Giữ nguyên một tư thế ngủ quá lâu, tay chân nàng cứng ngắc, chậm chạp ở bên cạnh hắn bò lên. Nàng lặng lẽ nhìn hắn, xuất phát từ cảm giác sợ hãi, bất giác mà tựa lưng vào tường.

Ánh mắt Mộ Cẩm quét đến động tác của nàng, bỗng nhiên giơ tay lên.

Nhị Thập cho rằng hắn muốn đánh nàng, cả bả vai lập tức rụt lại.

Hắn nở nụ cười, đem mặt đến gần, "Sợ ta như vậy à?"

Nàng nuốt nước bọt. Sợ bị đánh.

"Xem về sau ngươi còn dám chạy hay không."

Nàng lắc đầu, quỳ xuống muốn dập đầu.

Mộ Cẩm một tay ngăn trán nàng. "Thà mất bò mới lo làm chuồng, còn hơn lúc yên ổn cứ phải nghĩ đến nguy biến."

Bàn tay hắn lành lạnh, đặt trên trán nàng, như một vũ khí sắc bén.

Tự hại mình, nàng đúng là tự hại mình mới nghĩ cách muốn chạy trốn.

Mộ Cẩm thu tay lại, "Ngươi có thể nói, ta khiến ngươi bị câm. Ngươi học được ngôn ngữ bằng tay, ngươi đoán ta sẽ bắt ngươi chặt thêm bộ phận nào?"

Nhị Thập run rẩy mà ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt đen láy cầu xin hắn.

"Ngón tay có mười cái, ta nếu chơi đùa từng cái một, mười ngày nửa tháng chơi xong một cái, ngươi a, các ngón tay chỉ có thể giúp ta vui đùa mấy tháng."

Hắn môi mỏng, mắt lạnh, nàng không có nghi ngờ tính chân thật trong lời nói của hắn. Nàng kéo kéo góc áo của hắn, cúi sấp trước mắt hắn.

Mộ Cẩm vỗ vỗ lưng nàng, "Mau lẹ học ngôn ngữ của người câm điếc, không rên lấy một tiếng buồn chán chết."

Nàng không biết lúc này nên gật đầu hay lắc đầu. Học được, hắn muốn chặt tay nàng. Không học thì không có người nói chuyện, hắn lại nhàm chán. Vì vậy, nàng không làm bất cứ điều gì đáp lại.

Nhị Thập chỉ chỉ trung y. Ngón tay hắn dọc theo sống lưng nàng miết một vòng, ngón tay bóp chặt đúng xương sống nàng.

Nàng vẫn không nhúc nhích.


Từ sơn trại trở về, Nhị Thập nghe Tiểu Thập kể một chuyện.

Trước đây vài năm, Đại công tử cùng Nhị công tử theo Mộ lão gia xuống phía nam, gặp phải một đám cường đạo hung ác cản đường. Thi thể đám cường đạo đó, cổ đều bị vỡ vụn.

Ai giết? Tiểu Thập nói: "Không biết."

Lúc ấy nghe mọi người, không có chỗ nào không suy đoán đến Nhị công tử. Mọi người đều có thể tưởng tượng được bộ dạng của Nhị công tử lúc giết người.

Nhất định là cười đến mê người.

Nhị Thập nhắm mắt lại. Nàng không biết võ công Nhị công tử thế nào. Hắn là Quỷ Môn Quan của nàng, nếu như nàng có thể xông phá cái quỷ trận này, nàng sẽ tin lời thầy bói nói, nàng chính là người có phúc tướng.

Mộ Cẩm thu lại tay uy hiếp lưng nàng. "Cha ta bên kia đã ứng phó xong, ngươi ngày mai không cần đi phòng bếp, quay trở lại Yểm Nhật Lâu."

Quả thật như Tam tiểu thư nói, giây phút vui vẻ, nháy mắt đã không còn.

Hắn nâng cằm Nhị Thập lên, cười đến hung ác khinh bạc. "Đừng cho là ta không biết trong đầu ngươi nghĩ cái gì. Ngươi nếu mà thấy cha ta, khẳng định sẽ cảm động đến rơi nước mắt, té chạy khỏi Mộ phủ, đúng không?"

Đúng vậy. Nhị Thập lo lắng Mộ Cẩm sẽ tìm người nhà nàng gây phiền toái. Nếu như Mộ lão gia thả nàng đi, như vậy, Nhị công tử ít nhiều cũng có chỗ kiêng kị. Nàng đi được cũng yên tâm một chút.

"Cha ta lên tiếng, hai ngày nữa, ta đem "Phiền Toái Tinh" trở về. Mấy người Tiểu Lục dọn đến Yểm Nhật Lâu ở, Hoa Uyển sẽ cho "Phiền Toái Tinh". Ngươi quỷ kế đa đoan, chúng nữ nhân của ta liền giao cho ngươi chiếu cố." Mộ Cẩm nói: "Sớm biết phiền toái như vậy, cái hôn sự này nên giao cho Đại ca. Tô cái gì chứ, lớn lên cũng chỉ là loại tầm thường không chịu nổi."

Nhị Thập rốt cục cũng hiểu rõ, vì sao Nhị công tử nói nàng xấu. Cả Tô Yến Tinh lớn lên thành mỹ nhân như vậy, trong mắt hắn đều chỉ là tầm thường không chịu nổi. Cái khuôn mặt thanh tú này của Nhị Thập, càng phải xếp vào cực kỳ kém rồi.

- ---

Tiểu Lục yêu thích ngắm hoa, đến Yểm Nhật Lâu trụi lủi, nàng mặt như đưa đám, chỉ có thể thưởng thức khí trời.

Ngày hôm đó, nàng ngồi ở bên ngoài vườn, một tay chống cằm, lẩm bẩm nói: "Vẫn là lúc Tiểu Cửu rời đi là tốt nhất. Có ngân lượng cả đời tiêu không hết, còn được gả cho cho vị lang quân mới." Nàng nặng nề mà hít một tiếng. "Ta về sau phải ở chỗ này chịu đựng sự tức giận của Nhị phu nhân."

Thập Nhất vừa đi ra khỏi cửa, khoác thêm bên ngoài một chiếc áo đỏ rực, nở nụ cười. "Ta cùng Nhị Thập đi Nam Hỉ miếu cầu phúc, ngươi muốn đi cùng không? Nói với Phật tổ, cầu xin cho ngươi một chỗ xe toàn hoàng kim."

"Cầu Phật tổ, còn không bằng trực tiếp cầu Nhị công tử còn nhanh hơn. Các ngươi đi thôi." Tiểu Lục tay kia nâng má lên, nhìn lên áng mây trắng mỏng manh trên trời, "Ta ở chỗ này, đợi bánh bao từ trên trời rơi xuống."

Thập Nhất cùng Nhị Thập sóng vai đi.

Tiểu Lục bỗng nhiên đứng dậy, chạy tới nhìn bóng lưng hai người.

Nhị Thập váy trắng tơ lụa, càng nổi bật thêm y phục màu ráng khói của Thập Nhất, xinh đẹp giống như hoa nở mùa hạ.

Tiểu Lục nói thầm: "Thập Nhất mặc quần áo càng ngày càng đẹp, cũng không thấy Nhị công tử liếc nhìn nàng một cái a."

Trước Nam Hỉ miếu có một thầy bói, từng nói, ngày sau Nhị Thập chắc chắn đại phú đại quý.

Mới đầu, Thập Nhất không tin.

Nhưng bây giờ, Nhị Thập được Mộ nhị công tử độc sủng, không phải là đại phú đại quý hay sao?

Rất nhanh trong tay Thập Nhất đã có một quẻ bói, do dự chưa vào.

Lúc này, có một nữ tử mặc bên ngoài một chiếc áo màu thủy lam, eo buộc đai lụa nguyệt lam, ào ào chạy tới. Nàng mở ra quẻ bói, hỏi: "Lão tiên sinh, quẻ bói này thế nào?"

Ánh mắt thầy bói dừng lại trên bàn tay nàng một lát, mới tiếp nhận quẻ bói. Ông vuốt vuốt râu dài, ngẩng đầu hỏi lại: "Cô nương hỏi nhân duyên sao?"

"Không, ta hỏi vận làm quan." Nàng nói.

Nhị Thập đi theo Thập Nhất tới, nghe tới chữ "quan", không khỏi đảo mắt nhìn về phía nữ tử.

Nữ tử khí thế hào hùng bức người, đầu lông mày cuồn cuộn khí phách không thua kém gì nam tử.

Thầy bói híp đôi mắt nhỏ, nếp nhăn nơi khóe mắt có chút sâu sa khó hiểu. Ông liếc mắt nhìn quẻ bói, hỏi lại: "Cô nương không hỏi nhân duyên sao?"

"Mọi chuyện cứ để thuận theo tự nhiên." Nàng không ham nữ nhân tình trường, lãnh đạm mà lạnh lẽo.

Thầy bói tay phải chỉ kẹp lên quẻ bỏi, tay trái ở dưới kéo thẳng ra. "Chim rừng phá tổ không nơi nương tựa, Quỷ La Sát chiếm giữ ở Quan Tây."

"Còn đây là giải thích." Ông nhìn nữ tử, "Có thể hung, có thể cát, không phá thì không xây được. Cô nương... Có thể có một hồi đánh nhau kịch liệt."

"Đa tạ lão tiên sinh."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui