Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa

- Ngươi … ngươi là ai ?- Giải Giải hoảng sợ lắp bắp. Định thần lại, lát sau nàng cũng dám đến gần hắn.
Đấy là một lão già, mặt rỗ ngang rỗ dọc, da sần sùi như da cóc, đen đúa, má lại còn xệ xuống, môi như hai con đỉa trều ra ngoài, thâm sì. Lão đã bị một nhát chém ở tay trái, máu rỉ ra ướt sũng cả người. Trên thái dương có vết bầm kéo dọc đến giữa trán, chắc do bị chưởng lực đánh vào, khí huyết rối loạn. Hắn ta nằm thoi thóp, hơi thở yếu ớt.
… Hắn sắp chết !...
Không được ! Đừng có để lão chết, biết đâu ở nhà lão còn họ hàng cần chăm sóc… Khổ thân lão ! Khổ cho cả người nhà của lão nữa…
Giải Giải mở rương lấy hòm thuốc của nàng mang theo từ Tiểu Quốc. Nàng rịt vết thương cho lão, đoạn, nhét một viên thuốc đen sì vào miệng lão.
- Uống thuốc ! – Cự Giải ra lệnh
Lão già giương mắt nhìn nàng như thể nàng vừa từ trên trời rơi xuống.
- ta nói ngươi uống thuốc !
Lão già quay bộ mặt rỗ đi không chịu nuốt ( chắc lão muốn chết quá ). Nàng ngạc nhiên :
- Ta lệnh cho ngươi phải uống thuốc cơ mà !
Lão vẫn ngoan cố ( Đồ điên! Sắp chết còn làm bộ! – Lão già : Có muốn bị chém không hả nhóc ? – TG : Dạ thôi tha cho em ). Cự Giải bèn lấy một cốc nước đầy dốc cho hắn. Tay bị thương ho sặc sụa một hồi lâu, bỗng chốc mồ hôi vã ra như tắm. Lão quằn quại trên mặt đất một thôi, ôm chặt lồng ngực với vẻ đau đớn và cuối cùng nằm vật ra.

Không phải hắn chết rồi chứ ?
Không, đương nhiên hắn không chết đâu. Cái lão già này còn phải sống nhăn đến hết truyện kia !
Chẳng qua chất thuốc nóng làm khí tụ thoát ra ngoài đột ngột, hắn bị thương không chịu nổi nên lăn ra đấy thôi.
Có lẽ lão ta là thái giám ! – Cự Giải đoán thế vì lão không có râu.
_____________________________________________
- Nguy rồi phu nhân ơi ! – một a hoàn hộc tốc chạy vào nhà
- Có chuyện gì mà ầm ĩ lên thế ? – Xử phu nhân gắt gỏng
- Có chuyện lớn rồi !
- Chuyện gì thì mau nói đi !
- Cả kinh thành đang đồn ầm lên chuyện tiểu thư nhà ta …
- Tiểu thư làm sao ?
- Tiểu thư nhà ta đến phủ Ngưu đại nhân đánh ghen với một người con gái.
- CÁI GÌ ? sao lại có chuyện đó chứ ? Nói nhảm !
- Phu nhân không tin sao ? Nhưng cả kinh thành đều kháo nhau chuyện đó !
- Không thể được … Mau gọi tiểu thư ra đây !
- Mẫu thân không cần gọi ! – Xử Nữ điềm tĩnh bước vào. Nét mặt nàng dịu xuống. Nàng đã lại là Xử Nữ của mọi ngày. Thất tình xong rồi, giận hết rồi, ghen qua rồi, yêu cũng không còn nữa .
- Có thật không ?
- Phải ! – Nàng nói với vẻ thản nhiên kì lạ
- Người …. – phu nhân tím mặt vì giận – Ngươi có còn là con gái của ta không vậy ? Sao lại làm ra những chuyện sỉ nhục danh gia như vậy ? Ai đời con gái nhà khuê các không biết thẹn đến phủ người ta đánh ghen như vậy ? Thanh danh của nhà ta còn đâu nữa ! Đứa con zời đánh này .. Cút đi… Ta không có đứa con gái như vậy… - Nói đến đấy phu nhân ngất lịm. A hoàn vội chạy lại đỡ. Xử Nữ im lặng không nói gì. Nàng thẫn thờ đi về phòng. Dù là mẹ nàng không như vậy, nàng cũng chẳng có mặt mũi đâu mà ở nhà nữa…

Nàng sẽ không ở đây nữa …
___________________________________________
- Bẩm Hoàng thượng, Sư Tử tướng quân câu kiến !
- Cho vào !
Ma Kết đang ngồi phê duyệt tấu chương, nghe vậy bèn ngẩng đầu nhìn.
- Sư Tử tham kiến Hoàng thượng. Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế
- Bình thân! Ngươi đã về rồi đấy ư ? Hai công chúa bình an chứ ?
- Bẩm hoàng thượng đêm hôm qua có thích khách xông vào Dịch quán định hãm hại công chúa. May mắn là thần đã phát hiện và đánh trúng hắn. Tên sát thủ đó đã bỏ trốn. Không ai bị thương hết ạ
- Cái gì ? Sát thủ ? To gan thật ! Ngươi có biết lai lịch của hắn không ?
- Dạ bẩm đêm tối, hạ thần không nhìn thấy hắn, song dựa vào công phu mà đoán định, hắn ta là Thiên Không Vô Ảnh Khách đã mất tích nhiều năm, bỗng nhiên nay lại xuất hiện.
- Hắn là người thế nào ?
- Hắn ta có tuyệt kĩ Thiên Không Vô Ảnh Cước, có thể tung cước mà người ta không hề hay biết. Thân thủ cực nhanh, kiếm pháp cũng thuộc hàng tuyệt kĩ. Người này mười hai năm trước có liên quan đến vụ án đầu độc thái hậu cùng với Thiên tể tướng. Sau khi cả nhà Thiên tể tướng bị thảm sát hắn đã biệt tích. Hạ thần cho rằng vụ án ấy không hề đơn giản
- Được rồi ! Ta sẽ cho người điều tra. Bây h ngươi có thể lui.
- Tạ Hoàng thượng !

_________________________________________________
Thiên Yết ngồi bất động trên cành quế già, tay vắt lên trán trầm ngâm suy tư. Rượu trong hồ đã gần cạn hết rồi, mà sao hôm nay người không say ?
Trăng hôm nay viên mãn, tròn, sáng, lung linh, huyền ảo. Nàng cũng như vầng trăng, đẹp, mơ hồ buồn và xa vời. Ta ngồi đây, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn. Cho dù nhìn thấy nàng ở bất cứ đâu, song chẳng bao h với tới được…
Ngươi bị làm sao vậy ?
Trước giờ ngươi đâu có thế ? Tại sao bây giờ ngươi đột nhiên rung động ? Kẻ mềm lòng không làm được việc lớn…
Vả chăng, nàng cũng đâu có phải dành cho ngươi?
Giống như bóng trăng rọi trên hồ, hình bóng nàng ở đó, nhưng ngươi có mò cả đời cũng chẳng thể nào bắt được
… Nhưng …
Tại sao ?
Lại là nàng ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui