---------Chap 60---------
... Sau mấy tháng trời giằng co quyết liệt, quân mã của Sư Tử vẫn chưa hạ gục được lão Thái Sư. Trời giao mùa quân lính ốm rất nhiều, Bảo Bình cũng ốm, trong quân doanh thiếu mất người bày mưu, tình hình rất nan giải. May thay đúng lúc đó một vạn binh mã của Xà Phu đi đường tắt vòng ra phía sau doanh trại của quân nổi loạn, đánh úp một trận. Lão Thái sư thua to, mang số tàn quân chạy về thành Hoàng Đạo đóng cửa cố thủ. Song Tử và Xử Nữ nhân tiện cũng đi theo quân Tiểu Quốc trở về nước mình. Anh em bạn hữu lâu ngày gặp lại nhau mừng mừng tủi tủi. Ma Kết ra lệnh mở tiệc khao thưởng ba quân, cũng là dịp để cho quân sĩ nghỉ ngơi, chuẩn bị cho trận chiến cuối cùng với giặc.
Hai cánh quân của Sư Tử và của Xà Phu hợp làm một, rầm rộ kéo về thành Hoàng Đạo, vây chặt bốn phía. Ngày ngày Bảo Bình cho quân sĩ đến trước cổng thành chửi mắng (=='') nhưng giặc loạn cứ cố chết giữ vững trong thành, chấp nhận làm lũ rùa rụt cổ cũng không thèm ra đánh.
-Tình hình này có vẻ không ổn ! – Ma Kết nói – Nếu chúng cứ cố chết không ra, sẽ chỉ làm cho dân chúng trong thành thêm khổ sở mà thôi !
-Chúng ta dẹp loạn là để cho trăm họ yên ổn ... Nay lại làm cho họ đau khổ ... thì khác gì quân phản loạn. – Bảo Bình nói - Chi bằng ... trước hết chúng ta hãy rút quân ở một cổng thành phía Nam, tập trung đánh mạnh vào ba phía kia. Giặc thấy cổng phía Nam bỏ ngỏ, chắc chắn sẽ rút ra khỏi thành theo đường ấy. Hoàng thượng hãy sai Thiên Yết tướng quân mai phục, thể nào cũng tóm gọn được tất cả đám phản loạn !
-Quốc sư nói chí phải ! – Ma Kết gật đầu.
Không để chậm trễ thêm phút nào, Ma Kết gọi Sư Tử, Kim Ngưu và Xà Phu đến, truyền chỉ dụ. Canh ba hôm ấy, đại quân ta dậy sớm thổi cơm, ăn một bữa no nê, rồi nai nịt gọn gàng, đuốc thắp sáng choang, lên ngựa rầm rộ đánh thốc vào ba cổng thành phía Bắc, phía Đông và phía Tây. Quân giữ cổng thành lúc bấy giờ đang ngủ, nghe tiếng vó ngựa rầm trời, giật mình hoảng hốt. Cả tướng cả sĩ, người không kịp mặc giáp, ngựa không kịp đóng yên, dắt díu nhau chạy bán sống bán chết ra ngoài cửa thành phía Nam.
Như Phi trong lúc hoảng loạn, chạy không kịp bị loạn quân giẫm phải, chết bẹp vì bị giày xéo. Lão Thái Sư và lão phiêu kị được một toán lính hộ tống chạy bạt mạng về phía Nam một mạch từ canh ba đến tận canh năm. Đến một quãng rừng vắng vẻ, không gian yên ắng, hai lão cho là đã an toàn, bèn cho người ngựa dừng lại nghỉ ngơi một lát. Bỗng đùng một cái, pháo hiệu nổi lên, trống đánh vang lừng. Một đoàn quân mai phục ập đến. Quân lính của lão Thái Sư chạy đã hộc cả hơi, đến đi cũng không nổi, chứ đừng nói đến chuyện đánh nhau nữa. Chúng đồng loạt cởi giáp xin hàng tất cả. Thiên Yết chẳng cần đánh chúng cũng tự tan ra. Lão phiêu kị khoanh tay chịu trói, nhưng lão Thái sư nhân lúc rối ren đã trốn vào rừng mất dạng.
-Hừ ... ! – Thiên Yết nghiên răng nói – Lại để lão ta trốn mất rồi !
Đoạn chàng lại ra lệnh cho quân sĩ lùng sục khắp trong rừng, nhưng lão cứ như bốc hơi khỏi mặt đất, quân của Thiên Yết tìm kiếm đến năm bảy ngày mà vẫn không thấy tăm hơi đâu. Cuối cùng chàng đành thu binh trở về kinh thành.
Vậy là quân phản loạn đã bị dẹp yên, thiên hạ từ nay lại thái bình !
Ma Kết và Bạch Dương trước hết vào thành để phủ dụ trăm họ, quân lính thì cứ tạm đóng bên ngoài thành. Đợi khi nào cuộc sống trở lại bình thường thì cho họ nghỉ phép chừng nửa tháng để đoàn tụ với người thân. Xa giá của Ma Kết và Bạch Dương, cùng với đám quan lại triều thần Sư Tử, Bảo Bình, Kim Ngưu, Song Tử ... đi đến đâu, người dân ra thắp hương quì lạy ở đó, đón rước rất linh đình.
Ma Kết trở về điện Cam Lộ, ban lệnh đại xá thiên hạ, lại sắm sửa lễ vật bái tế trời đất, cầu an cho muôn dân, ban thưởng cho quân sĩ của Xà Phu thật hậu hĩnh, rồi đem lão phiêu kị đi phanh thây để làm gương cho thiên hạ.
... Cuối cùng ta cũng đã tạo phúc cho nhân dân !
____Những phần hậu chiến tranh mới nan giải đây nè ____
Song Tử trở về cung Phiên Dương, trong lòng vui vẻ. Một ngày nọ, chàng ăn vận nghiêm chỉnh, định bụng đến Xử Phủ thưa chuyện với Xử phu nhân...
-Phu nhân !
-Vương gia ??? – phu nhân vô cùng mừng rỡ khi nhìn thấy chàng – Vương gia tìm A Xử nhà ta phải không ??? Nó ở hậu hoa viên đấy !
-Ta đến là để thưa chuyện với phu nhân !
Xử mẫu vui mừng, bà chờ ngày này lâu lắm rồi a ! Nhưng mà quyết định thì vẫn phải ở con bà !
... Nhưng Song Tử không thể nào tin được... chàng lại nhận lại một câu trả lời lạnh nhạt và tuyệt tình như vậy ...
-Ta không thể ! – Nàng ủ rũ nói. Song Tử như bị giội cho một gáo nước lạnh. Người chàng hóa đá
-Tại sao ?
-Chỉ đơn giản, là ta không thể !
-Có lí nào cơ chứ ? Nàng có gì khó nói phải không ?
-Không. Là tại ta không muốn ! – Nàng chảy nước mắt
-Ta muốn biết lí do !
-Chẳng có lí do gì hết !
-NÓI CHO TA BIẾT LÍ DO ? – Chàng gào lên
-Ta đã nói với chàng là không có lí do nào kia mà ! – Nàng cũng kêu lên đau xót.
Song Tử căm tức nhìn nàng. Không thể chịu đựng nổi khi trông thấy nàng khóc, chàng lặng lẽ ra về.
Xin lỗi Vương gia ... tình cảm của Xử Nữ đối với người không hề thay đổi ... nhưng ... ta đã trót hứa với người ta ... thì ta không thể nuốt lời !
... Nàng khóc suốt đêm ...
____ There's nothing else I can say ____
... Điện Cam Lộ ...
-Hoàng thượng người cho gọi thần thiếp đến làm gì vậy ?? – Bạch Dương hỏi, ngạc nhiên khi thấy mọi người đều ở đó ( trừ Song Tử và Xử Nữ thôi )
-Hoàng hậu thiên tuế !
-Có chuyện này ... ta không biết phải xử trí ra sao a ! – Ma Kết chống cằm suy nghĩ
-Chuyện gì ??
-Bẩm hoàng hậu nương nương ... - Bảo Bình nói – không biết nương nương đã nghe nói chưa ... chuyện của Song vương gia và Xử tiểu thư ...
-Nghe nói ... Xử tiểu thư khi còn đang ở Tiểu Quốc đã nhận lời hứa hôn với một vị tướng quân tên gọi Thiên Cầm ??? – Kim Ngưu bẩm
-Phải ... - Cự Giải nói – Dương Dương ... chuyện này không thể nào ... Không phải Thiên Cầm tướng quân bị ...
-Ngày hôm qua Xà Phu thân vương đã đến nhắc chuyện này với ta ! – Ma Kết nói – Thật là làm ta chẳng hiểu gì hết !
Bạch Dương chép miệng. Qua những gì vừa nghe được thì nàng đã đoán ra đến tám chín phần rồi. Ta đã nói đừng có động vào Xà Phu mà không nghe ? Hẳn là Xà Phu ép Xử tiểu thư lấy Thiên Cầm đây mà ...
-Xà Phu thân vương muốn cho Thiên Cầm tướng quân và Xử tiểu thư làm lễ bái đường vào ngày kia ! – Thiên Bình nói
-HẢ ??? Cưới gì mà như cưới chạy tang ?? Vội quá như vậy ?? - Bạch Dương kinh ngạc.
-Bây giờ chúng ta phải làm sao ?? Mấy ngày nay Song đệ như người mất hồn...
-Nhưng chẳng lẽ chúng ta lại hủy bỏ hôn sự đó ?? Chuyện này còn liên quan đến việc ngoại giao a ... không thể không cẩn trọng.
... Mọi người chỉ mải bàn bạc, mà không biết rằng có một bóng người vừa chạy vọt qua cửa điện.
Hóa ra ... hôm đó nàng đã nhận lời Xà Phu ... chịu gả cho gã Thiên Cầm gì đó ! Ta ngốc thật ... hôm ấy khi về phủ nàng buồn rầu chẳng nói chẳng rằng ... Lẽ ra ta phải nghĩ ra chứ ! Ta thật là ngốc ! Đâu phải bỗng dưng Xà Phu lại cho ta mượn quân ... Hóa ra chính là nàng ! A Xử ngốc của ta ... Sao nàng lại làm thế cơ chứ ???
... Thiên Cầm ... là gã Thiên Cầm nào đó ... hắn ta sẽ lấy nàng sao ??? Thiên Cầm là người thế nào ??? Không được ... ta phải đi hỏi Cự Giải công chúa ...
____ Feel the adrenaline moving through my veins ____
... Thiên Cầm tư lự đứng trước cổng Dịch Quán. Cái cười ruồi buồn bã phảng phất trên môi. Thế là mai ta phải lấy vợ ư ?? Ông trời quả thật muốn trêu ngươi ta sao ??? Từ nay ta sẽ không thể ở bên cạnh mà ngắm nhìn thân vương được nữa ... Ta không thể ngồi hàng giờ để nghe thân vương nói nữa ... Trách làm sao được, vì ngươi tự nguyện kia mà Thiên Cầm ? Miễn sao thân vương vui vẻ ... ngài bảo gì ta cũng làm hết !
-Thiên Cầm tướng quân !
-Song Tử vương gia ? – Thiên Cầm ngạc nhiên thấy chàng đến – thân vương đã đi ra phố rồi ...
-Ta đến để gặp ngươi !
-Gặp ta sao ? – Có chuyện gì đây ??
Song Tử dẫn Thiên Cầm ra một nơi tĩnh lặng vắng người dễ dàng nói chuyện :
-Tại sao ngươi lại chấp nhận thành thân với A Xử ?
Hóa ra là chuyện này. Thiên Cầm nín lặng không trả lời.
-Ta nhắc lại ... tại sao ...
-Thế vương gia đã bao giờ hỏi Xử cô nương ... tại sao lại nhận lời thành thân với ta chưa ?
Nói thế, Thiên Cầm tin rằng Song Tử đủ hiểu. Chàng có một chút sửng sốt. Dù đã nghe Cự Giải kể chuyện tình sử của Xà Phu và Thiên Cầm rồi thì chàng vẫn không thể không kinh ngạc.
-Ta và cô nương ấy ... giống nhau thôi ! Con người ... ai mà chẳng muốn người trong lòng mình hạnh phúc ! – Giọng Thiên Cầm điềm tĩnh một cách đáng sợ
-Thế ngươi nghĩ rằng ... ngươi cứ cum cúp nghe lời người ta như vậy thì người ta sẽ vui sao ? – Song Tử cười nhạt
-Vì ta là kẻ vô dụng ... ta chẳng biết làm gì khác, ngoài việc nghe lời người ta hết !
-Ta kể cho ngươi nghe chuyện này ... câu chuyện của chính ta ... Ta yêu nàng ... nhưng nàng giận ta... ta cứ nghĩ rằng ... ta cứ nghe lời nàng ... rồi mọi chuyện sẽ qua hết ... nhưng không phải...
-Ý Vương gia là sao ? Vương gia muốn gì ?
Rất thẳng thắn !
-Ta muốn ngươi hãy hủy bỏ lễ thành thân này đi... Chỉ có ngươi mới có thể làm việc đó !
-Sao ta phải hủy hôn ? – Làm vậy chẳng khác gì chọc giận Xà Phu... Thiên Cầm ta không thể nhìn thấy thân vương bị tổn thương được !
-Vì người ấy, và vì chính ngươi nữa... Ngươi không nghĩ rằng... làm như vậy chẳng những sẽ không có kết quả gì, ngược lại còn hại cả một người con gái lương thiện sao ?
-Rốt cuộc Vương gia cũng là vì Xử cô nương thôi ! – Hắn cười nhạt
-Phải, ta vì A Xử ... cũng giống như ngươi vì người ta thôi ! Nhưng ta có thể bộc lộ cho nàng thấy, nàng biết rằng ta yêu nàng, còn ngươi, tại sao lại không dám nói ra ??? Yêu một người thì có gì là xấu đâu nào ?
Thiên Cầm cúi đầu lần nữa... nhưng trong lòng hắn đang có những sự chuyển biến dữ dội.
-Ta mong ngươi có thể hiểu cho ta ... Nếu như ngươi có thể ... Ơn này ta không bao giờ quên.
Song Tử thở dài, quay người định bỏ đi.
-Khoan đã !
-Ngươi đồng ý sao ???
-Ta phải làm gì đây ??? Ta không muốn thân vương bị tổn thương, ta cũng không cho phép ai làm điều đó hết ... Nếu như ta hủy hôn lúc này sẽ làm thân vương tức giận ... Ta phải làm thế nào đây ???
Song Tử bước đến gần, một tay giơ ra, nắm lây vai Thiên Cầm, nhìn vào hắn với vẻ tin tưởng :
-Ta có cách này !
____ Trời sáng rồi ____
Xử Nữ vận hỉ phục tân nương, trang điểm vô cùng diễm lệ. Trái hẳn với đám kèn rước dâu tưng bừng ngoài kia, trong lòng nàng rặt những đau khổ. Không ngờ ... số phận Xử Nữ ta lại thê thảm thế này ah ...
Kiệu hoa của nàng đỗ trước cổng Dịch Quán ( vì Thiên Cầm ở ngoại bang nên nghi lễ diễn ra ở Dịch Quán là đúng rối ). Qua rèm kiệu, nàng lờ mờ nhận ra Kim Ngưu, Bảo Bình, Nhân Mã, Song Ngư, Sư Tử và Thiên Bình, đang đứng ở cửa Dịch quán chờ đợi. Nhìn bọn họ trông có vẻ gì đó sốt ruột. Ma Kết và Bạch Dương cũng đến, như một cách để tỏ lòng biết ơn vì Xử Nữ đã giúp đỡ Song Tử bấy lâu nay...
Nhưng không có Song Tử ở đó ... Có lẽ chàng hận ta lắm a ! Cũng phải thôi ... làm gì có kẻ nào ... có thể đứng trơ ra nhìn ý trung nhân lên kiệu hoa với kẻ khác cơ chứ ?
Ma Kết và Dương Dương lúc ấy ngồi ở ghế trên, coi như mình làm chủ hôn cho Xử Nữ, đứng bên cạnh Bạch Dương có Xà Phu, vẻ mặt đắc ý, vui vẻ. Lúc ấy Cự Giải và Thiên Yết mới đến. Bọn Nhân Mã trông thấy, bèn sốt sắng lại hỏi ngay :
-Thế nào ??? Ổn thỏa hết chứ ?
-Xong rồi ... Đảm bảo sẽ thành công tuyệt đối ! Xà Phu có mọc thêm mắt giữa trán cũng không biết ! – Thiên Yết quả quyết nói
-Đúng là ... cách của Ngưu thượng thư rất hay a ! – Cự Giải mỉm cười
Vừa lúc ấy Thiên Cầm dắt Xử Nữ bước vào làm lễ
-Nhất bái Thiên địa ...
-Nhị bái cao đường ...
-Phu thê giao bái...
Sau đó người ta dẫn cô dâu chú rể đi động phòng (==''). Yến tiệc bày ra náo nhiệt tưng bừng. Mọi người uống rượu vào say bí tỉ ... Xem ra Xà Phu là vui hơn ai hết. Trời sẩm tối. Hắn ta không ở lại đến hết bữa yến tiệc, đã chạy ra ngoài ... ( chắc muốn đi tìm Song Tử =='')
Nhưng hắn vừa về phòng thay áo đi ra, đã giật mình sửng sốt....
Trong hậu hoa viên, một kẻ dáng vóc cao to, vận y phục xám tro đứng trước ao cá ... Nét mặt hắn thoáng chút gì lo lắng , nhưng lại vô cùng bình thản... Sự bình thản mà Xà Phu đã quen suốt mười năm nay ... Hắn ... Thiên Cầm ... sao hắn ta lại đứng đó ??? Và sao lại ăn vận như vậy ?? Không phải mới rồi ... hắn ta vẫn còn đang mặc quần áo của tân lang, đã dắt Xử Nữ đi động phòng rồi sao ??? Chuyện quái gì đang xảy ra thế này ??? Ta mơ ngủ chăng ???
Xà Phu lại gần Thiên Cầm... ánh đèn lồng hắt lên gương mặt hắn ... Không sai ... chính là Thiên Cầm :
-Thân Vương ! – Nhìn thấy Xà Phu, hắn chắp tay cúi đầu hành lễ
-Sao ngươi lại ở đây ??? – Xà Phu giật mình, chết lặng – Ngươi ... lẽ ra ngươi phải đi động phòng rồi chứ ???
-Ủa ... Vương gia nói gì lạ vậy ? ta động phòng với ai ?
-Xử cô nương ... hôm nay là đại hỉ của ngươi kia mà ???
-Vương gia nhầm chăng ? – Thiên Cầm làm bộ tỉnh bơ – Tại hạ không thành thân với Xử tiểu thư mà ?
Xà Phu nghe như sét đánh ngang tai... Trong chốc lát thần trí rối loạn... Cái gì đang xảy ra ?? Ta đang mơ ngủ ??? Không đúng ... lúc nãy Thiên Cầm vả Xử Nữ đã bái đường ... Không đúng ...
-Ngươi nói láo ! Không phải lúc nãy chính ngươi bái đường với Xử Nữ sao ?
-Vương gia ... hay là ngài nhầm ??? Tại hạ ở đây từ sáng đến giờ mà ... Vương gia không tin thì có thể hỏi người hầu ...
Xà Phu đứng tim... Vậy kẻ lúc nãy bái đường là ai ?? Thôi ... không cần phải hỏi nữa ... ta hiểu rồi ... Nét mặt Xà Phu biến dạng kinh khủng :
-Ngươi thông đồng với bọn họ lừa ta phải không ?
Thiên Cầm lắc đầu
-Không phải tại hạ lừa vương gia... Tại hạ chẳng bao giờ muốn lừa vương gia hết ... Cũng không muốn lừa dối bản thân mình thêm chút nào nữa
-Rõ ràng ngươi lừa ta mà ! – Xà Phu thét lên – Ta cứ tưởng ngươi trung thành với ta lắm kia mà ???
-Phải ... trong lòng tại hạ lúc nào cũng chỉ có vương gia thôi ! Chính vì tại hạ nghĩ cho Vương gia ... nên tại hạ mới không thành thân với Xử cô nương nữa ...
-Nghĩ cho ta ư ??? – Mắt Xà Phu thoáng đỏ. Hai hàm răng hắn nghiến chặt vào nhau.
Thiên Cầm, vẫn điềm đạm như mọi ngày hắn vẫn điềm đạm, tiến tới gần Xà Phu... Chưa bao giờ hắn thấy hắn có động lực như thế này a ! Ngày thường hắn sợ rằng Xà Phu sẽ xa lánh hắn, nhưng bây giờ thì hắn chẳng sợ nữa... Thiên Cầm ôm chầm lấy Xà Phu...
Hắn không nói câu gì, hắn chỉ nghe Xà Phu nói ...
____ Phòng hoa chúc nè ____
Xử Nữ chờ đã lâu, gật gù buồn ngủ nhưng lại không dám ngủ... Nàng sợ rằng nếu ngủ ... Thiên Cầm mà vào ... Ôi không...
Cửa mở, tân lang bước vào, mùi rượu sộc lên nồng nặc. Nhìn qua phía dưới khăn trùm đầu, nàng thấy hắn đến gần nàng, cầm hỉ xứng, hất khăn trum đầu của nàng ra. Xử Nữ cúi đầu, cắn răng, không dám nhìn lên.
Sao ta lại khổ thể này cơ chứ ?
Hắn ta ngồi xuống bên cạnh, hai con mắt ngây ngốc ngắm nàng. Đoạn hắn ta mỉm cười gọi một tiếng làm nàng bàng hoàng :
-A Xử !!
Giọng nói đó thì không thể là của Thiên Cầm ! Nàng giật mình nhìn lên, giụi mắt. Không ... hắn ta chính là Thiên Cầm ... Ô hay ... hay là ta rối trí quá nên tưởng tượng ra ??? Hắn ta bật cười khi thấy nàng kinh ngạc, đoạn, đưa một tay lên cằm, lột lớp mặt nạ trên mặt ra, roạt một cái ... Mặt nạ Thiên Yết này Thiên Yết đã hóa trang cho chàng ... thật là có hiệu quả a !
Hơ ... Lúc nãy Xà Phu chết lặng, thì bây giờ Xử Nữ chết lặng. SONG VƯƠNG GIA ???
Thế này là thế nào vậy ???
-Nàng làm gì mà trố mắt ra vậy ? – Song Tử mỉm cười
-Vương ... Vương ... - nàng lắp bắp. Đầu nàng lắc lắc liên hồi
-Ta biết chuyện này khó tin ... nhưng mà ... thôi từ từ ta sẽ kể cho nàng nghe ! – Song Tử cười đắc ý. Đoạn chàng thuật lại cho nàng từ đầu đến cuối câu chuyện.
Tên ngốc này ... thế mà không nói cho ta một tiếng ... Làm ta khóc nhiều như vậy a.Nàng không biết nói câu gì nữa, bỗng nhiên nhận ra mình đang ngồi sát với chàng. Xử Nữ đỏ mặt nhích ra xa. Song Tử bật cười ranh mãnh, chẳng ngại gì ôm chặt lấy nàng, ấn xuống giường :
-Vương gia ... - Nàng khẽ cằn nhằn
-Gì chứ ?? Không phải hôm nay là đại hỉ của chúng ta sao ? Lúc nãy nàng và ta bái đường rồi đó thôi ... Chúng ta nên chuyển sang khâu tiếp theo ... ==''
... Ánh nền trong một căn phòng có dán chữ SONG HỈ vụt tắt ...
____ Lạy chúa ___
... Sau lễ thành hôn của Song Tử và Xử Nữ, Xà Phu và Thiên Cầm đã vui vẻ về nước. Ma Kết chuẩn bị một đại lễ, kết làm huynh muội với Cự Giải, sắc phong nàng làm Thánh Y công chúa. Sư Tử và Bảo Bình cũng định bụng sẽ cùng tổ chức chung đám cưới một thể. Chỉ có Kim Ngưu, cứ mỗi lần muốn mở miệng ra nói chuyện cưới hỏi với Tiểu Nhân Mã là cũng bị nàng chẹn họng. ( Tội nghiệp quá =='')
... Phố chợ ...
-Thiên Bình muội muội ah ... muội nghĩ xem ... nên dùng vải gì để may hỉ phục đây ? – Song Ngư hỏi
-Nên dùng lụa Hà Đông ( tác giả bí tên nên tiện thể dùng luôn nha =='') Tỉ tỉ xinh đẹp như vậy phải mặc lụa Hà Đông mới xứng !
-Muội quá khen a ! – Song Ngư đỏ mặt – Thiên Bình ... ta ghé qua nơi bán trang sức một lát nha ... muội cứ đi xem tiếp đi !
Thiên Bình gật đầu. Song Ngư rẽ qua một lối khác, còn mỗi mình nàng dạo bước trên phố. Nhìn cái gì nàng cũng thích mua ... nhưng mua về thường là chẳng để làm gì a ...
Nàng không biết có kẻ cứ đi lẽo đẽo theo nàng từ lúc nàng ra khỏi nhà đến giờ...
... Nghiệt chủng họ Thiên đáng ghét !!! Chính các ngươi hại lão phu ra nông nỗi này ! Dù lão phu có chết cũng bắt các ngươi theo xuống suối vàng...
Khi Thiên Bình bước vào một con phố vắng người ... bất thần một cái gì nặng trịch đập vào đầu nàng. Nàng choáng váng ngất lịm đi
... Trời đã tối mà Thiên Yết không thấy Thiên Bình về phủ. Chàng lo lắng cho người đi hỏi thăm các nơi, nhưng xem ra tiểu muội của chàng không lui tới đó. Cả Mã phủ, Sư phủ, Bảo phủ ( cuối cùng Bảo Bình cũng có nhà rồi sao ?=='' – BB : Phải sắm nhà để còn cưới vợ nữa chứ ! ) ... đều không có ...
Rốt cuộc là con bé đi đâu rồi ?
----------Chap 61 (End) -------------
« ... Thiên Bình đang ở trong tay ta, nếu không muốn thấy xác của nó, thì bảo gã Thiên Yết mau đến vực Lạc Hoa ... »
Bảo Bình bủn rủn tay chân, Kim Ngưu, Nhân Mã, Sư Tử, Song Ngư, Cự Giải, Thiên Yết, cộng thêm Song Tử và Xử Nữ xúm xít châu đầu vào xem lá thư , rốt cuộc không thể hiểu tại sao Bảo Bình là kinh sợ đến như vậy ...
- Rốt cuộc là có chuyện gì ?? – Nhân Mã muốn thò đầu vào xem mà mãi không được, tức quá gắt lên
- Bình Nhi đang ở đâu ?? – Thiên Yết giận muốn phát điên, Cự Giải cứ phải ở bên cạnh chàng an ủi
- Ở một cánh rừng ... bên cạnh vực Lạc Hoa ... - Bảo Bình nói như người mất hồn
- Sao lại ở tận đó cơ chứ ? – Xử Nữ thắc mắc
- Có ai biết vực Lạc Hoa ở đâu không ? – Kim Ngưu hỏi
- Ta biết ... - Song Ngư nhanh nhẩu. Gì chứ địa lí thì nàng am hiểu hơn ai hết – Vực Lạc Hoa ở bên kia Nhưỡng Tuyền Cốc. Từ hồ Trầm Ngư đi theo đường mòn, sau khi đến Nhưỡng Tuyền cốc đi khoảng hai ba dặm đường là đến vực Lạc Hoa ...
- Vậy chúng ta còn không mau đi cứu người thôi ! – Sư Tử giục.
- Không được ... nếu như chúng ta khinh suất sẽ hại chết Bình Nhi đó ! – Bảo Bình đi đi lại lại, chiết phiết liên tục đập vào tay – Phải bàn bạc kĩ lưỡng kế hoạch cứu người ...
____ Hãy bỏ qua khâu bàn bạc ____
... Vực Lạc Hoa ...
Thiên Bình bị trói chân trói tay, miệng bị bịt kín, nhét trong một cái bao tải. ( Kể cũng lạ, không hiểu lão già như Thái Sư thì vác nàng đi kiểu gì nữa ==") Lão Thái Sư giấu nàng trong một bụi cây, Thiên Bình tức tưởi vùng vẫy liên tục. Tội nghiệp nàng cứ mỗi lần ngọ nguậy là lại bị lão đá một cái. Nàng đau quá, nước mắt tuôn rơi xối xả, ướt nhẹp cả áo mà không thể lau đi được.
- Đồ nghiệt chủng ! Còn muốn chống lại ta nữa sao ! – Lão chửi rủa.
- Ư .. Ư ...
... Lão Thái Sư bực mình, thỉnh thoảng lại đứng lên, nhìn ra phía đường mòn xem Thiên Yết đã đến chưa. Chết tiệt ! Không lẽ hắn ta không muốn thấy em gái hắn nữa ?
Từ đàng xa, bụi bay mù mịt, tiếng vó ngựa nện lộp cộp trên lối mòn. Lão Thái Sư vội vàng tóm lấy Thiên Bình, bắt nàng đứng lên, đẩy ra sát với miệng vực.
- Dừng lại !!!!!! – Lão thét – Các người không được qua đây !
Thiên Yết đi cùng là một vài người trong bọn : Kim Ngưu, Sư Tử, Cự Giải và Song Ngư ( hai nàng này theo đi làm gì không biết ) ... trông thấy lão muốn đẩy Thiên Bình xuống vực, sợ quá, đành dừng cương ngựa, nhảy xuống đất :
- Lão Thái Sư ... ông là tội phạm đang bị truy nã, nếu như ngoan ngoãn cải tà qui chính, triều đình có thể mở lượng khoan hồng, đừng cố phạm tội thêm nữa ! – Kim Ngưu nói
- Hahaha – Lão cười khẩy – Có là đồ ngốc mới tin các người !
- Ông muốn gì ?? – Thiên Yết gầm lên – Mau thả Bình Nhi ra ! Ta sẽ làm những gì ông muốn !
- Hahaha ! Được lắm ! Rất thẳng thắn !!!! – Mắt lão nảy lửa – Ngươi ... hãy tự chặt đứt cánh tay phải của ngươi đi !!!!
HẢ ????
- Ư ... ư ... – Thiên Bình òa khóc, đầu nàng lắc loạn cả lên. Đại ca ... đừng mà ... Đừng có vì muội mà làm thế !!!!
- Sao ? Ngươi có làm không ??? – Lão hất hàm
- Ư ...ư ...
- CÂM ĐI ! ĐỒ CHẾT TIỆT !!!!
Lão Thái Sư nói xong, túm gáy nàng, gí xuống miệng vực
- Ngươi có làm không ???????????????????????? – Lão thét lên
- Ta làm !!!! – Thiên Yết bất quá đành phải gật đầu.
- Thiên Huynh ! – Sư Tử và Kim Ngưu giật mình. Cự Giải và Song Ngư vội ngăn lại – Đừng mà !
Thiên Yết rút kiếm. Ở bụi rậm bên cạnh chỗ lão Thái Sư đứng, chàng đã nhìn thấy có gì rung chuyển. Bảo Bình, Song Tử, Xử Nữ và Nhân Mã đến rồi ! Thiên Yết từ từ như muốn trì hoãn, giơ kiếm lên
- Còn không mau chặt tay phải của ngươi đi ??????
Lão vừa dứt lời, Nhân Mã đã nhảy ra từ bụi cỏ, tung một cước, đá vào mặt lão, lão lăn quay ra bất tỉnh nhân sự. Bảo Bình chạy đến cắt dây trói cho Thiên Bình. Nàng sợ quá, sà vào lòng chàng khóc thút thít:
- Không sao rồi !!! – Chàng yên ủi. Bọn Thiên Yết cũng chạy đến.
- Thật là tốt quá rồi ...
Mọi người đang mải dỗ dành Thiên Bình, lão Thái Sư nhân đó, từ từ bò dậy. Mắt lão đỏ ngầu. Dám chơi ta ??? Lão ta lấy hết sức, xô một cái, Thiên Bình ngã ngửa xuống miệng vực, Bảo Bình hoảng quá, tóm lây tay nàng, ai dè cả chàng cũng bị ngã theo. Thiên Yết nổi điên, vung kiếm chém loạn xạ. Lão Thái Sư trên người không dưới năm chục vết chém, đau đớn mà chết ! Lão già chết tiệt !!!
- Bảo huynh !! – Kim Ngưu trông thấy cũng cuống quýt túm lây chân Bảo Bình – Giữ chặt lấy !!!!!!!
- Ngưu ca ca !!!! Cẩn thận ... - Tiểu Nhân Mã la lên
Song Ngư trông thấy Tiểu Nhân Mã bị kéo xuống dưới, cũng nhảy vào lôi tay nàng. Tình thế bấy giờ cực kì éo le. Thiên Bình, Bảo Bình, Kim Ngưu, Nhân Mã và Song Ngư treo mình lơ lửng trên bờ vực, ở bên trên, Sư Tử, Xử Nữ, Song Tử, Cự Giải và Thiên Yết cố gắng gồng mình lên để cứu người ...
Vô ích !
Cứ thế này ... Không khéo tất cả mọi người đều bị kéo xuống vực mất !!! Thiên Bình chảy nước mắt
... Tất cả là tại ta ...
- Bảo ca ca ... - Nàng nói – Bỏ ta ta ra đi !
- Nàng nói cái gì vậy ???? – Chàng la lên – Không đời nào !!! Có chết ... Ta với nàng cũng sẽ làm một đôi uyên ương !
- Nhưng nếu cứ thế này ... tất cả mọi người sẽ cùng rơi xuống vực !! Ta không thể làm liên lụy đến mọi người ... - Nàng cố gắng mỉm cười, nụ cười buồn bã và xa xăm. – Bỏ ta ra đi !
- KHÔNG !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
- Nếu như có kiếp sau ... - giọng nàng nghẹn lại
- Không có kiếp sau nào hết ... ta chỉ biết kiếp này thôi !!!!!!
- Ta yêu chàng !! - Nàng nói rồi, lấy ngón tay bấm thật mạnh vào tay Bảo Bình. Chàng chấp nhận đau đớn, nhất quyết không chịu buông ra.
- Ta không bao giờ để nàng rời khỏi ta nữa đâu !!!!
Hai hàng nước mắt lăn trên gò má nàng .Thiên Bình nuốt nước bọt đánh ực, rồi cố sức hất tay chàng ra
... Tim Bảo Bình muốn nổ tung ra, khi bóng áo lụa đại hồng của nàng mất hút dưới vực.
- BÌNH NHI !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
______ I remember tears streaming down your face when I said I never let you go ______
... Một năm sau ...
Bây giờ ta là kẻ tự do nhất thiên hạ ... Đi đâu, làm gì chẳng ai quản được ta ... Nhưng ta cũng là kẻ thiếu tự do nhất thiên hạ ... Vì ta chính là kẻ tù nhân của sự tự do ...
Nàng ở đâu ??
Dù cho cả thế gian này có nói ta là kẻ ngốc nghếch, cứ đi kiếm tìm mãi một hình bóng đã không còn tồn tại ... Nhưng ta biết họ mới là những kẻ ngốc nghếch ...Nàng không chết đâu ... Nàng không thể chết !!! Chòm sao Thiên Xứng vẫn sáng trên bầu trời thế kia ... nàng làm sao có thể chết chứ ???
Cho dù có mất cả đời ... ta cũng phải đi tìm nàng.
Nói cho ta biết đi, nàng ở đâu ???
... Có một cái bóng áo trăng, một năm nay, lang thang khắp thiên hạ.
Một ngày kia, kẻ mặc áo trắng ấy đến một huyện thành nhỏ, không sầm uất, nhưng con người sống bình yên và vui vẻ với nhau...
Có một đám đông tụ tập trước cửa một ngôi tửu lâu trang hoàng rực rỡ. Một đám nam nhân tíu tít chạy lại, bu vào, chen chúc nhau. Hôm nay con gái nhà huyện lệnh ném tú cầu kén chồng...
Bảo Bình bất giác xúc động. Bao nhiêu kí ức ùa về. Trước đây, có một người con gái đã ném tú cầu kén chồng. Trước đây, có một người con gái từng bị chàng cự tuyệt thẳng thừng. Trước đây, có một người con gái vì chàng, đã chập nhận tự mình rơi xuống vực ...
... Nàng ở đâu ?
Chàng lướt qua đám đông, tự cảm thấy buồn man mác. Trái tim chợt thấy nguội lạnh. Đám đông nô nức, nhưng chàng dửng dưng. Nó chẳng liên quan gì đến chàng...
Người con gái bước ra, quả tú cầu trên tay nàng xoay xoay liên hồi. Nàng tư lự nhìn đám đông bên dưới, tự hỏi mình sẽ ném quả tú cầu này đi đâu... Kí ức của nàng mờ nhạt ... Đâu như trước đây nàng đã có lần gặp cảnh này ở một nơi nào đó ... Nàng bước ra ... quả tú cầu bay lên ... rồi lại rơi xuống ... bay lên ... văng mãi ra xa ...
... Rơi xuống chân Bảo Bình. Chàng ngạc nhiên, nhặt quả tú cầu lên xem ...
- Ta lấy thứ này làm gì chứ ! Bảo huynh, cho huynh đấy.
Kim Ngưu không đợi Bảo Bình có ý kiến, buộc luôn quả tú cầu vào cổ chàng.
Bảo Bình khẽ mỉm cười ... bất giác muốn sống lại những ngày trước đây. Kim Ngưu không ở đây,
Bảo Bình tự mình buộc quả tú cầu vào cổ ( ==" ôi trời đất ơi! ) Vừa lúc ấy, có bốn gia đồng đến trước mặt chàng :
- Chúc mừng công tử đã có tú cầu ! Xin mời công tử đi theo chúng tiểu nhân.
- Các người hiểu lầm rồi ! Ta không có ... ây dà... Không phải ta ...- (Đã thấy rắc rối chưa ==" – tự mua dây buộc mình)
- Phiền công tử cứ theo bọn tiểu nhân vào gặp tiểu thư và phu nhân. Tiểu nhân chỉ là phận dưới, có điều gì xin công tử cứ nói với phu nhân.
Chẳng cần biết Bảo Bình có đồng ý không, mấy gia đồng đã kéo chàng vào trong lầu.
Cứ như chuyện đùa ! Bảo Bình bực bội.
-Ta đã nói không phải ta mà ! Bảo Bình chửi mắng lũ gia đồng luôn miệng, không để ý đến phu nhân thái sư và tiểu thư đang tròn xe mắt nhìn chàng Nam nhân này ... quen quá ... Ta đã gặp ở đâu rồi Hai mắt nàng long lanh, má anh đào đượm màu hồng lạt, môi cong lên đáng yêu một nụ cười khuynh thành khuynh quốc. Bảo Bình đến trước mặt nàng và phu nhân vái một cái -Thái sư phu nhân ! Tiểu thư ! Hai người hiểu lầm rồi ...ta
Chàng vừa nói vừa ngẩng đầu nhìn ... Chết lặng ! Mắt chàng mở to như hai con ốc nhồi.
BÌNH NHI !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nàng dường như không nhận ra chàng... Bảo Bình sướng gần phát điên (==") Không nể nang gì, chạy ngay đến ôm chầm lấy nàng. Thiên Bình mặc dù không hiểu chuyện gì xảy ra... nhưng không hiểu sao ... đối với nam nhân này ... nàng cảm thấy có gì đó rất đỗi thân thiết a..
- BÌNH NHI !!!!!!!!!!!!!!!!!! CUỐI CÙNG TA CŨNG TÌM THẤY NÀNG RỒI !!!!!!!
- Công tử ... - Nàng đỏ mặt muốn tránh đi – Xin công tử cư xử cho phải phép !!!
Tri huyện phu nhân ngồi bên cạnh nàng tự nhiên cảm thấy khó xử... Nam nhân tuấn tú này ... rất xứng đáng làm rể bà a ... nhưng mà hắn ta ... thần trí có vẻ không bình thường (=="). Kể cũng lạ, rõ ràng hắn không phải người bản địa, sao lại biết tên Bình Nhi nhà bà vậy ?? Có lẽ là người quen trước khi con bé mất trí nhớ chăng ???
Đợi đến lúc Bảo Bình đã lấy lại bình tĩnh, phu nhân mới ngồi hỏi chuyện chàng tỉ mỉ:
- ... không giấu gì phu nhân ... tại hạ vốn là quốc sư đương triều ... đã có hứa hôn với em gái của phò mã Thiên Yết tướng quân ... Tiểu thư nhà phu nhân đây trước khi mất trí nhớ chính là em gái ruột của Thiên tướng quân, tên gọi Thiên Bình
- Vậy sao ?? – Phu nhân mừng rỡ. Ra là đã có hôn ước trước ... Hèn chi chàng ta vui đến thế - Khi ta bắt gặp con bé, nó bị giạt vào bến sông ... tỉnh lại tiểu nữ nhà ta cũng chẳng nhớ được gì ngoài cái tên Thiên Bình.
- Đa tạ phu nhân đã cứu giúp Bình Nhi suốt một năm qua ... Ơn đức này tại hạ chẳng dám quên !
... Sau đó Bảo Bình đón Thiên Bình và cả nhà quan tri huyện về kinh thành. Không thể nói hết mọi người vui sướng đến mức nào lúc gặp lại nàng. Hôn lễ của Bảo Bình và Thiên Bình được cử hành ngay sau đó, chính Ma Kết và Bạch Dương đích thân làm chủ hôn. Bảo Bình nhận luôn tri huyện phu nhân làm nghĩa mẫu. Bên nhà trai do phu nhân đại diện, bên nhà gái do Thiên Yết đại diện, ăn uống linh đình. Dĩ nhiên Kim Ngưu là kẻ vui vẻ nhất – được ăn không mất tiền a ! (==")
... Sau đó không lâu, Bạch Dương đã hạ sinh thái tử. Ma Kết – khỏi nói – vui đến mức nào. Chàng ta phát lệnh đại xá thiên hạ, mở kho thóc phát chẩn, cho nhân dân được nghỉ ngơi vui chơi luôn mười ngày ...blah blah ...
Xử Nữ cũng sinh hạ một tiểu vương gia. Ngày nàng lâm bồn, có năm bà đỡ đã thủng màng nhĩ, ba bà đỡ khác điếc một bên tai. Đứa bé vừa sinh ra khóc to đến mức mười dặm xung quanh Vương phủ đều nghe tiếng. Mà hơn nữa vị tiểu vương gia này cực kì kì lạ nha. Ba bà vú già đỡ nó, nó khóc ré lên.
Người ta không biết làm cách nào được, bèn thuê thử một chị vú trẻ măng đến bế nó, thằng bé liền nín khóc. Thậm chí nó còn cười toe toét cả ngày nữa ( ==" thật là một Tiểu Song Tử ).
Song Ngư cũng đã bụng to vượt mặt, đợi đủ ngày đủ tháng. Chỉ có Tiểu Nhân Mã và Cự Giải ... vẫn làm cho Kim Ngưu và Thiên Yết tức điên lên ==". Hôm ấy mọi người đang vào cung thăm Bạch Dương...
-Vội gì chứ !! – Nhân Mã gõ đầu Kim Ngưu
-Nàng xem đó ... Cả hoàng thượng, Vương gia và Nguyên soái đều làm cha rồi ...
-Thì sao nào ?
Thiên Yết lấy tay huých vào Cự Giải, rồi nói thầm :
-Nàng thấy đó ... ngay cả Ngưu thượng thư cũng sốt ruột như vậy ...
Cự Giải đỏ mặt ... Thật là ... Đã lấy chồng cả năm nay rồi mà vẫn đỏ mặt mới lạ ! Bỗng nhiên Tiểu Nhân Mã níu lấy nàng, lườm Kim Ngưu nói :
-Chàng xem ... Công chúa cũng như ta thôi mà !!!
-Nàng ...
Thiên Yết và Cự Giải bật cười. Tự dưng Cự Giải cảm thấy khó ở, chóng mặt, ruột gan cồn cào. Nhịn không nổi, ọe ngay một tiếng... Song Ngư, Bạch Dương, Xử Nữ và Thiên Bình nghe tiếng, đều ngoảnh lại, mắt tròn xoe, miệng cười toe toét :
-Công chúa ...
-Hoàng tỉ ???
-Giải Nhi ... nàng ...
Hơ ... ta làm sao ??? Có gì ngạc nhiên cơ chứ ???
-Nàng thấy chưa ?? – Kim Ngưu kéo Tiểu Nhân Mã – Nàng còn gì để nói nào ??
Nhân Mã xấu hổ chạy ra ngoài.
... Cô nàng này ... sao vẫn cứ muốn chạy hoài ..
Nhưng không sao ... dù là cả đời phải đuổi theo nàng, thì ta cũng vẫn sẽ đuổi.
-------------------------------------------------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...