---------Chap 55--------
-HẢ ? Cả hai người đó chết hết rồi ư ? – Lão Thái Sư gầm lên tức tối
-Vâng thưa lão gia ! Mấy ngày vừa rồi thuộc hạ vất vả lắm mới tìm thấy họ, khi thấy thì họ đều đã chết !
-Hai tay cao thủ ấy sao có thể chết được cơ chứ ?? – Lần này lão Thái sư hoang mang tột độ
-Thuộc hạ tìm thấy xác A Nhị ở địa phận giáp ranh thôn Trầm Ngư và rừng quế, bị một mũi dao đâm thủng ngực, còn A Đại thì chết trong cốc cốc Nhưỡng Tuyền, bị một thanh kiếm dài xuyên ngang qua cổ
Lão Thái sư chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi đến mức ấy. Chết ở Nhưỡng Tuyền cốc, hẳn là con ranh Thiên Bình đã gặp được anh trai nó, sắp tới sẽ quay về báo thù lão đây ! Không được ! Chúng nó mà quay về, lật lại vụ án 12 năm trước, ba họ nhà ta sẽ ra ma ! Gần đây Ma Kết lại còn từng bước đẩy hết thân tín của ta đi nữa ... nếu cứ tình trạng này ... e là đầu ta không giữ nổi.
-A Tam ! Tuyển thêm vài chục sát thủ, canh phòng phủ ta cẩn thận, đề phòng người ngoài đột nhật. Còn nữa, ta viết lá thư, ngươi sai người đem chuyển vào cung cho nương nương ( là Như Phi đó )
-Thuộc hạ vâng lệnh !
_____Waking up I see that everything is ok.The first time in my life and now it's so great ____
Mã phủ...
Hay chính xác hơn, hơn “KHUÊ PHÒNG” của Tiểu Nhân Mã. Trời đã sẩm tối, đèn đuốc trong phủ thắp sáng trưng, ở bên ngoài khách đến đông lắm rồi, thọ yến chuẩn bị bắt đầu, nhưng phòng của Mã Mã vẫn đóng im ỉm, người hầu thỉnh thoảng đi qua chỉ nghe thấy tiếng nói của ba người con gái :
-Bộ đó không hợp đâu Tiểu Nhân Mã ! Da muội trắng mặc đồ màu vàng rất đẹp á !
-Không đâu Ngư tỉ, muội thấy nên để Mã Mã mặc bộ đồ lụa trắng thêu cẩm chướng chỉ ngũ sắc á !
-Muội thích mặc đồ màu xanh lục …
-Không, muội nên mặc đồ màu vàng
-Màu trắng thêu hoa đẹp hơn !
…
-Tiểu Nhân Mã ngồi yên nào ! Muội cứ ngọ nguậy như vậy ta không thể thoa phấn cho muội được
-Á … không chịu đâu, cứ như đắp cả mớ bột lên mặt ấy !! Khó chịu lắm, muội không đánh phấn đâu !
-Dù sao cũng cần ngồi yên ! Ta còn phải vấn tóc cho muội nữa chứ !
-Á … tỉ đừng quấn tóc muội chặt như vậy, đau đầu quá !!!
-Ngư tỉ, đưa muội cái trâm đó !
-Bình Bình, mang gương lại đây !
… Trong lúc ấy, Kim Ngưu vẫn đang mở hết tốc lực, phi như bay về kinh thành…
Sư Tử và Bảo Bình nói chuyện với cha của Nhân Mã hồi lâu về chính sự, thì ông phải đi tiếp khách đến ăn yến. Hai người thấy vậy không làm phiền nữa, rủ nhau đi xem mấy vị thê tử đang làm gì. Hai người đến phòng Nhân Mã thì thấy cửa vẫn đóng, mà đén trong phòng thì lại sáng.
-Họ làm cái gì vậy ? – Bảo Bình tự hỏi
-Ta chịu không biết nữa ! Nữ nhi có nhiều chuyện để nói với nhau lắm ! – Sư Tử nhún vai tỏ vẻ không biết
-Nhưng làm gì mà phải đóng cửa chứ ? Hay là họ đang nói xấu chúng ta chưa biết chừng – Bảo Bảo cười nói. – Huynh gõ cửa đi !
-Huynh gõ đi !
Bảo Bình vừa giơ tay lên định gõ cửa thì nghe tiếng kếu thất thanh :
-Aaaaaaaaaa !!!!!!!!!!!!!!!!!!! Đây là ta sao ???? Trời ơi !!!!!!! Ta không ra ngoài đâu, xấu hổ lắm !!!!!!!!
-Tiểu Nhân Mã !!!!! – nghe giọng Thiên Bình van lơn – Có gì xấu đâu chứ ! Muội phải ra ngoài đó để người ta còn chúc thọ muội
-Nhưng trông muội như thế này … không không, muội không ra đâu !!! Ngượng chết mất thôi! Muội chưa bao giờ mặc thế này hết á !
-Thì đây là lần đầu ! – Song Ngư nói – Sau này muội còn phải mặc hỉ phục nữa chứ !
-Thôi được rồi ! – Nhân Mã đã có vẻ xuôi xuôi.
-Chúng ta đi thôi !
Bảo Bình và Sư Tử không cần gọi, thì ba người kia đã tự mở cửa.
-Mấy nàng làm gì trong đó vậy ? – Hai chàng vừa cất tiếng hỏi hai vị thê tử chưa cưới của mình, bất chợt nhìn thấy Tiểu Nhân Mã.
( tấm hình này là ta bị bấn hình tượng Nhân Mã trong Lời nguyền xuyên thời gian á )
Hai người đột ngột, bặm miệng lại, cố gắng kìm lại nụ cười đang muốn bật ra. Nhân Mã đã ngượng sẵn, trông thấy điệu bộ của Bảo và Sư, hét toáng lên :
-ĐÓ ! Hai tỉ thấy không !!!! Ta không mặc thế này nữa đâu !!!!! – Nói rồi nàng phụng phịu chạy lại vào trong phòng.
Thiên Bình và Song Ngư tức tối nhìn hai đức lang quân, trách móc :
-Hai người thật là … Vất vả lắm chúng ta mới lôi được muội ấy ra ngoài đấy ! Có gì đáng cười đâu chứ !
-Ta không có ý gì đâu !! Chỉ là chúng ta thấy lạ quá nhất thời không nhịn nổi… - Bảo Bình ôm bụng cười.
-Thôi ngay đi ! Bây giờ chúng ta phải cùng vào kéo muội ấy đi !
-Được rồi !
Sau một hồi tốn nước bọt để an ủi, dỗ dành, cuối cùng bốn người Ngư Sư Bảo Bình cũng đưa được Tiểu Nhân Mã đến nhà khách. Yến tiệc được bày ra, nàng ngồi dự tiệc sinh nhật của mình mà sắc mặt gượng gạo, cứ một lát lại ngó ra phía cửa. Kim Ngưu vẫn chưa về ! Xem ra hắn không đến thật rồi ! Đồ đáng ghét !!!!! Ta ghét huynh ! Ta ghét huynh ! Nếu như hôm nay mà huynh còn không đến gặp ta thì sau này ta không bao giờ thèm gặp mặt huynh nữa ! Trâu Mộng của ta… về nhanh lên ! Nếu huynh không về nhanh sẽ không được gặp ta nữa đâu á ! Về đi mà !!!!
Thọ yến gần đến lúc tàn, mọi người thi nhau đến mời rượu Mã Mã. Vốn ngày thường nàng ít uống rượu, nhưng hôm nay nàng uống ừng ực ( tâm trạng không vui mà ==”). Ai đến mừng rượu nàng cũng uống hết, lại còn tự mình rót rượu mời mọi người. Phụ thân nàng còn phải tiếp các bậc đại thần khác, cũng say khướt nên không nhìn đến nàng được. Chỉ tội nghiệp Song Ngư và Thiên Bình cứ phải theo nàng riết :
-Thiết công tử ! Ta mời công tử một bát !!! ( Chuyển sang bát luôn rồi, không thèm dùng chén nữa ! )
-Mời tiểu thư !
-Bảo huynh ! Sư huynh ! Mừng các huynh mới lấy vợ … - Nhân Mã ngật ngưỡng nói – Các vị đại tẩu … lát ta và … các tỉ sẽ uống mừng các tỉ sau nha !!! Nào ! Cạn !!!
-Tiểu Nhân Mã … - Sư Tử và Bảo Bình nhìn nhau – Cô đứng cũng không vững nữa rồi, đừng uống nữa ! Đi ngủ đi !
-Ta không say ! – Nhân Mã hét lên, người gật gù – Các huynh say thì có ! Ta rất tỉnh !
Ngư và Bình vội vàng chạy lại đỡ Mã Mã:
-Tiểu Nhân Mã … Ta đưa muội về nghỉ nha !
-Muội không về
-Cứ đưa đi đi ! – Bảo Bình xua tay - Ở đây nữa Tiểu Mã lại càng say nữa đó !
Lúc nãy họ vất vả lắm mới lôi được Tiểu Nhân Mã ra ngoài, bây giờ lại cũng vất vả lắm mới đưa được nàng về phòng. Mà Mã Mã cũng đâu có để mặc cho họ đưa đi. Cứ đi được một đoạn, nàng lại hất tay Song Ngư và Thiên Bình ra, quay trở lại phòng tiệc.
-Ta phải chờ Ngưu ca ca !! Lát nữa thế nào huynh ấy cũng đến ! – Nàng loạng choạng chân nam đá chân chiêu trên hành lang
-Ngưu huynh lát nữa sẽ về !
-Ta phải ở đó chờ …
-Mã Mã … Ngưu huynh ở đằng này kia mà ! – Song Ngư bất đắc dĩ đành nói lừa
-Ở đâu !
-Ở lối này !
Cứ thế hai người lừa cho Mã Mã vô phòng ngủ, đặt nàng vào giường, đắp chăn cẩn thận. Nàng vẫn còn khoa chân múa tay, tung hết cả chăn cả nệm ra :
-Ngưu ca ca ! Ta mời chàng đó !!!! Cạn !!
Bình và Ngư lắc đầu nhìn nhau, rồi lui ra ngoài cho nàng nghỉ ngơi một lát
-Chúng ta đi dặn người nhà chuẩn bị nước giã rượu, lát nữa quay lại xem muội ấy thế nào !
-Phải đấy, tiện thể lên xem Sư ca và Quốc sư thế nào nữa ! – Song Ngư đáp
Hai người rảo bước ra đi, sơ ý để cửa phòng bỏ ngỏ... ( thế nào cũng có chuyện xảy ra đây !)
Lên đến nhà trên, thấy mọi người đã tan yến, kéo nhau ra về cả rồi. Cả gian phòng nào là chén, nào là bát vứt khắp nơi, hoa giấy trang trí bay tứ tung. Bảo Bình và Sư Tử ngủ gục trên một cái bàn, ruồi bâu không thèm đuổi. Song Ngư đến lay Sư Tử, còn Thiên Bình thì gọi Bảo Bình
-Tỉnh dậy đi ! Không ngủ đây được đâu !
Đêm đổ về khuya, gió mùa lạnh hiu hắt, trong ngoài phủ im lìm, thi thoảng từ xa đưa lại có tiếng quạ đàn xao xác. Người làm nhà Mã Mã mệt quá, đã kéo nhau đi nghỉ một lúc rồi mới dọn dẹp tiếp. Bỗng nhiên bên ngoài cửa phủ có tiếng ồn ào, ngựa hí ầm ĩ. Nam nhân trên ngựa vừa dừng cương đã nhảy ngay xuống, xồng xộc xông vào phủ, gác cổng thấy thế vội ngăn lại :
-Ngưu đại nhân ! Sao giờ này đại nhân mới tới ? Khách khứa đã ra về hết rồi ! Yến tiệc cũng tan rồi ạ !
-Ta không cần ăn ! – Ngưu không cần để ý đến người gác cổng, mặt chàng lạnh đanh một cách nghiêm nghị, nên hắn cũng không dám cản lại nữa
Ngưu cứ thế bước vào giữa gian yến đường, bắt gặp Song Ngư và Thiên Bình đang tròn xoe mắt ngạc nhiên.
-Ngưu đại nhân ! – Song Ngư cúi đấu chào
Kim Ngưu không kịp chào hỏi mọi người, vội vã hỏi ngay :
-Tiểu Nhân Mã đâu ?
-Muội ấy đi ngủ rồi ! – Thiên Bình lúng túng trước thái độ của Kim Ngưu
-Nhưng nàng ấy đâu rồi ??? – Ngưu có vẻ lo lắng – Nàng ấy không giận ta chứ ?
-Ở trong phòng ... Cái đó … Chúng ta cũng không biết ! – Song Ngư nói – Nhưng muội ấy say bí tỉ
Ngưu lại chép miệng :
-Hỏng rồi ! Ta về trễ rồi ! Uống say sao ?? Chắc Tiểu Nhân Mã giận ta lắm ! – Nói xong chàng vội chạy ngay đến khuê phòng của nàng. Song Ngư và Thiên Bình dù mệt nhưng cũng phải chạy theo để ngăn lại, đề phòng trường hợp không hay a !
Ba người chạy đến phòng Nhân Mã, thấy cửa phòng mở toang, Nhân Mã không còn nằm ở trong giường nữa, Bình và Ngư hốt hoảng :
-Chết rồi ! Muội ấy đâu mất rồi ??? Lúc nãy rõ ràng là vẫn ở đây mà ! Trời ơi, muội ấy đang say rượu, nhỡ đi ra ngoài trượt chân ngã xuống ao gì đó thì toi !
-Có thật lúc ấy Mã Mã ở đây không ?? – Ngưu đã bình tĩnh hơn một chút, cẩn thận tìm hết những bụi cây xung quanh đó – Không thấy ! Không hay rồi ! Hai vị cô nương hãy lên nhà trên báo người nhà đi tìm, nhất định nàng ấy chưa đi xa đâu !
Tội nghiệp gia nhân nhà Nhân Mã, cả ngày hôm nay đã bận túi bụi, nay đến đêm rồi lại phải thắp đèn sáng trưng để đi tìm.
-Tiểu thư !
-Mã Mã !
-Ở hậu hoa viên không có !
-Thư phòng cũng không có !
-Nhà kho cũng không thấy nốt !
-Xem ra nàng không ở trong phủ ! – Kim Ngưu gãi gãi cằm nói – Đừng làm ồn lên, Mã lão gia biết sẽ không an tâm. Tìm trong đêm nay nhất định phải thấy ! – Đoạn chàng quay ra hai cô nương kia, một cô nước mắt đã lưng tròng ( Song Ngư chứ ai) – Hai vị cô nương có biết trước khi mất tích Mã Nhi ở đâu không ?
-Ở trong phòng đó ! – Thiên Bình nói – Cô nương ấy say mèm, chúng ta phải lừa mãi, nói ở phía đó có …
-Có cái gì ???
-Có Ngưu đại nhân, thế là Mã muội mới đi theo … ai dè … chúng ta đã để muội ấy ngủ rồi … sau đó quay lại thì mất tích đó ..
Kim Ngưu nghe vậy càng cảm thấy tội lỗi. Lại là tại ta nữa ! Bất chợt một suy nghĩ lóe lên trong đầu chàng. Liệu có phải nàng nhân lúc say rượu ra khỏi phủ … rồi đến phủ của ta không ??? Nghĩ đến đó Kim Ngưu tức tốc chạy về nhà :
-Ngưu đại nhân ! Ngài đi đâu vậy ?
-Ta về phủ ta xem nàng có đến đó không ...
… Ngưu phủ …
-A !!! Đại nhân đã về !
-Mã tiểu thư có đến đây không ?
Quản gia bị bất ngờ trước câu hỏi lạ :
-Mã tiểu thư giờ này còn đến đây làm gì chứ ?
-Không đến cả đây nữa sao ??? - Lúc này thì chàng hoảng loạn thật sự. Nàng đi đâu rồi chứ ?
-Sao đại nhân hỏi kì vậy ?
-Mau ... huy động gia nhân nhà ta ... đi tìm Mã tiểu thư cho ta ... nàng ấy bỏ nhà đi rồi !
-Vâng, tiểu nhân sẽ làm ngay !
Kim Ngưu mày phải bình tĩnh lại, bình tĩnh mới nghĩ ra cách. Nàng có thể đi đâu ? Nếu không phải đến phủ ta ? Chẳng đi đâu được cả ... Nàng lại còn say rượu ... Không phải ... Hay là nàng đúng là đến chỗ ta thật, nhưng vì say rượu ... nên đã rẽ nhầm đi đâu đó chăng ? Ngưu vỗ hai bàn tay vào nhau. Rất có thể ! Nếu như ta dò theo đoạn đường từ nhà nàng đến nhà ta ... mấy hôm nay trời lại có mưa mới tạnh ... hẳn là sẽ có dấu vết để lại .
-Các ngươi cứ đi tìm quanh thành đi ! Ta đi lát sẽ về !
-Vâng !
Kim Ngưu lần theo bắt đầu từ cổng nhà Nhân Mã, rẽ qua phố chợ, rồi đến ngã ba cầu Dương Liễu. Có lẽ nàng đã đi nhầm từ chỗ này chăng ? Chàng phân vân một hồi rồi chọn đại một con đường đi tiếp. Con đường ấy dẫn sang khu dân nghèo của kinh thành, nhà nào ở đó cũng đổ nát xiêu vẹo hết cả. Đi được một đoạn, chàng bỗng thấy có dấu chân, có lẽ là người đi đạp phải vũng bùn đọng phía trước. Kim Ngưu mừng rỡ vội vã đi theo. Đến một chỗ sân đình khá rộng, ở giữa đình có một cái giếng bỏ hoang, xem ra đã cạn, thì không còn vết chân nữa. Chàng đi một vòng quanh giếng thì bắt gặp một cô nương vận y phục vàng, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo choàng trắng thêu hoa ngũ sắc, đang ngồi khoanh gối ngủ gật bên cạnh giếng.
Nếu như Mã Nhi có đi qua đây, hẳn cô này phải thấy ! Nghĩ vậy chàng lay lay vị cô nương ngủ gật :
-Cô nương ơi ! Cô nương ! Cho hỏi từ tối đến giờ có thấy một vị tiểu thư sau rượu đi qua đây không ?
Nàng ấy, chép miệng vài cái, tay hua hua, đánh cho Kim Ngưu vài cái :
-Ngươi im đi ! Ta đâu có say !!!! – giọng nàng ề à
-Cô nương ... có thấy ...
-Đã nói rồi mà ... – nàng gắt gỏng – Ta không say !!!!! Ta phải chờ Ngưu ca ca của ta ...
Lúc ấy Kim Ngưu mới bất chợt nhận ra nàng. Chàng tròn xoe mắt nhìn nàng... Có phải Tiểu Nhân Mã của ta không vậy ? Sao lại ăn vận thế này ?? Kim Ngưu bất giác ngây ra nhìn không chớp mắt. Nhưng rồi lại đỏ cả mặt lên, ta đang làm cái gì vậy ? Chàng nghĩ đoạn, nắm hai vai nàng lay gọi :
-Tiểu Nhân Mã ! Là ta đây ! Tỉnh dậy đi !
Mắt nàng hơi động đậy, hàng mi cong lên. Nhân Mã trừng mắt nhìn chàng hồi lâu, lại đưa tay nhéo vào má chàng làm Ngưu kêu « á » lên một tiếng :
-Ngươi là Ngưu ca ca hả ?? – Đầu nàng vẫn gật gật vì sau rượu
-Không phải ta thì là ai nữa chứ ?
-Không đúng ! Gã Trâu Mộng đó đi mất tăm rồi ! Lại còn vác mặt về đây gặp ta làm gì ? – Nàng ngây ngô nói
-Ta xin lỗi ! – Chàng đi xin lỗi người sau rượu làm gì hở chàng ? – Ta về rồi đây !
-Đúng là Ngưu ca ca rồi ! – Nàng reo lên, cười toe toét nhìn chàng.
-Đúng … là ta đây ! – Ngưu vừa nói vừa dựng nàng đứng dậy. Bất thần nàng đấm chàng, lại giẫm cho chàng một cái vào chân.
-Cho chàng chết nè ! – Người nàng lảo đảo, đứng cũng không vững – Sao giờ mới vác mặt về ?
-Ta gặp sự cố !
-Im ! ta chưa kể tội chàng hết mà ! – Nhân Mã nói rồi giơ bạn tay lên, chỉ vào ngón thứ nhất, đếm từng thứ một – Đi lâu quá nè, không về ăn sinh nhật ta nè … đi mất tăm nè … - Nói rồi nàng lườm chàng - ta nói đến đâu rồi nhỉ ?
-Nàng say rồi ! Để ta đưa nàng về phủ !
-Ta không say ! Ta không muốn gặp huynh nữa ! Đi đi ! Đi tìm cái gì thái y gì đó đi ! – Nàng ngật ngưỡng, suýt nữa thì ngã lăn ra. Kim Ngưu phản xạ tức thì dang tay ra ôm nàng, kéo vào lòng. Nàng vẫn cứ vùng vằng. Hai người đứng bên cạnh cái giếng, giằng co qua lại một hồi lâu.
Nhân Mã cứ bị chàng ôm lấy, tức quá, giáng chân đá vào ống chân chàng. Kim Ngưu không kịp đề phòng, bị đá một cái, chân khuỵu xuống, ngã sấp, đè lên người nàng. Không may thay, ngay sau lưng nàng lại là cái giếng cạn. Cả chàng và nàng, chưa kịp kêu lên tiếng nào thì đã ngã lộn xuống giếng.
____Slowing down I look around and I am so amazed,I think about the little things that make life great_____
Sáng hôm sau …
… Song Tử loanh quanh trước cổng nhà Xử Nữ, phân vân không biết có nên vào hay không. Vào nàng sẽ giận, không vào nàng cũng vẫn sẽ giận … chẳng thà vào luôn, nàng có giận cũng vẫn gặp được nàng.
Chàng nghĩ đến đó, chỉnh lại trang phục, định đi vào rồi, lại quay ra. Tốt nhất ta nên chuẩn bị trước.
Song Tử chạy ra trước con sư tử đá trước cửa nhà nàng, chắp tay cúi đầu :
-Thái phó ! - Chàng cười nói. Không được ! Gọi thái phó nghe lạnh nhạt quá !
-Hảo bằng hữu – Chàng làm lại điệu bộ lúc nãy, chắp tay, bái lễ. Con sư tử đá nhăn răng cười với chàng làm chàng tụt hết cảm xúc. Không được… ta dùng cách đó nhiều lắm rồi, không thể cứ suốt ngày hảo bằng hữu được
-Xử tiểu thư ! – Như vậy cũng không hay … cứ khách sáo làm sao ấy !
-A Xử ! – Cũng không được ! A Xử là tên thân mật, ta gọi thế cũng hơi ngại
Vậy biết làm thế nào bây giờ ??? Tức thật ! Bọn Lệ Xuân Viện đáng ghét ! Mai ta sẽ cho rời Lệ Xuân Viện về quê luôn !
Nghĩ cũng thật trớ trêu, Song Tử vương gia ta cả đời đã tiếp xúc với bao nhiêu loại con gái, không kẻ nào là ta không nắm trong lòng bàn tay hết, thế mà … từ khi gặp nàng, ta cứ suốt ngày phải chạy theo nàng. Lẽ ra người như ta nàng phải xách dép chạy theo mới đúng chớ !
Thôi kệ, ta nghĩ đi đâu vậy ? Cứ vào trước rồi tính !
Lát sau :
-Nhân chi sơ … tính bản thiện …
Lần này Song Tử đã ngoan ngoãn ngồi đọc Tam Tự Kinh rồi, không còn phản kháng lại nữa. Xử Nữ không buông tha, nàng ngồi im lìm một chỗ, không nói câu nào, không nhìn chàng, mặt lạnh tanh. Trời ạ, nàng làm như thế này đối với Song Tử hay nói thì quả là cực hình. Nhưng thôi, ta sẽ gắng chịu đựng vài hôm vậy, sau vài hôm nữa, nàng nguôi đi rồi, ta sẽ tạ lỗi vậy.
____I found a place so safe, not a single tear. The first time in my life and now it's so clear _____
… Hồng Hạc cung …
-Nương nương … có thư của lão gia !
-Đâu mau đưa ta xem ? – Như Phi giật ngay lấy lá thư, bóc ra đọc.
-Nương nương, thư nói gì vậy ?
Như Phi đứng như trời chồng, mặt mày xám ngoét lại. Nàng ta dù ngày thường có ác thật, có ghét Bạch Dương mà Ma Kết thật, nhưng cũng không thể ngờ được lão Thái Sư lại bắt mình làm chuyện này.
Cung nữ Tâm Nhi đọc liếc qua lá thư, hoảng sợ kêu lên :
-Ối ! Nương nương … chuyện này …
Như Phi trong bụng đầy kinh sợ, không nói được câu nào
-Tâm Nhi, đem đốt lá thư đó đi !
-Nhưng nương nương … dù sao đó cũng là thư của lão gia !
-Ta nói đem đốt thì đem đốt đi !
-Vâng thưa nương nương !
-Không được để ai biết chuyện này, đó là tội tru di cửu tộc đấy !
--------Chap 56---------
…Sáng ra …
- Oáp !!!! – Bảo Bình ngáp dài tỉnh dậy, giật mình thấy chân kẻ nào chẹn lên họng mình. Chàng hốt hoảng nhổm dậy, gạt chân kẻ đó ra.
- Ư ư … ư… - Sư Tử đập đập tay xua xua – Im cho ta ngủ !
Té ra hôm qua trong lúc mọi người tất tưởi đi tìm Nhân Mã, người nhà khiêng luôn hai chàng say rượu này ném lên trường kỉ. Bảo Bình và Sư Tử mỗi người quay về một đầu, chân gác lên bụng nhau.
- Sư huynh ! Sư huynh ! Mau dậy đi ! – Bảo Bình gọi với cái giọng ngái ngủ.
- Im cho tướng gia ta ngủ !
- Sáng bảnh rồi ... còn ngủ cái gì nữa ?
Sư Tử lúc ấy mới giụi mắt, phản xạ tức thì là nhảy khỏi trường kỉ phòng tiệc, ngạc nhiên không hiểu đây là đâu.
- Hơ ... sao ta lại ở đây ?
- Hình như chúng ta vẫn ở Mã Phủ thì phải ! – Bảo Bình ngắm nghía xung quanh. – Thôi đúng rồi ... Chắc chúng ta uống say quá.
- Ngư Nhi đâu ? – Chàng bỗng nhớ ra.
- Phải rồi ... Cả Bình Nhi của ta nữa á ??
... Nghĩ đến là phải đi tìm. Cả hai người bước ra sân, tròn mắt thấy trong phủ vắng hoe, giấy đỏ và xác pháo bay bừa bãi, như thể hôm qua ở đây xảy ra một trận hỗn chiến. Đi đến nhà trong, thấy trên thềm người nhà ngồi la liệt, ai nấy im như thóc, người cứng quèo như tượng gỗ.
- Họ làm sao thế nhỉ ? – Hai người hỏi nhau
Còn làm sao nữa, họ đang ngủ ! Suốt đêm qua họ chạy đi chạy lại, lục tung cả kinh thành lên cũng không thấy tiểu thư nhà họ đâu. Đến lúc về nhà, chẳng ai kịp về phòng, gặp bờ thềm liền lăn ngay ra ngủ. Song Ngư và Thiên Bình cũng không ngoại lệ, có điều hai nàng không ngồi thềm mà ngồi ở bàn trà ngoài vườn.
Trông mặt hai chàng bấy giờ như thế này nè ==”.
- Bình Nhi ! Bình Nhi ! – Bảo Bảo khẽ lay.
- Hơ ... – Thiên Bình trố mắt nhìn chàng. Bất đồ nàng đứng bật dậy – Sáng rồi sao ?
Nàng không chờ cho chàng kịp trả lời, chạy ngay ra ngoài sân, hắng giọng kêu la :
- Mau dậy đi trễ rồi ! Mau dậy đi tìm Nhân Mã tiểu thư về đây ! – Nàng vừa nói vừa lấy chân đá đá mấy người hầu ==” ( thô bạo quá !)
Ngay khi nàng vừa gọi, như thể có một tiếng sét đánh xuống Mã phủ, tất cả đang im lìm ngáy khò khò tự dưng bật cả dậy, lấy lại vẻ mặt nghiêm trọng trong nháy mắt. Chỉ có Song Ngư mệt quá vẫn nằm bất động.
- Có chuyện gì vậy ? – Sư Tử hỏi
- Tiểu Nhân Mã say rượu đi lạc mất rồi !
- HẢ ???
- Đi tìm từ hôm qua vẫn chưa thấy !
- Đáng tiếc không có Ngưu huynh ở đây ... – Bảo Bảo chép miệng
- Hôm qua Ngưu đại nhân có đến, đại nhân ấy cũng đi tìm rồi, song ... từ lúc về phủ, chưa thấy quay lại
Ba người đang nói chuyện, bỗng nhiên thấy quản gia nhà Kim Ngưu chạy vào :
- Nguyên soái
- Ông tìm ta hả ??? – Sư Tử ngạc nhiên lấy ngón tay trỏ vào mình
- Nguyên soái ... gặp nguyên soái ở đây thật tốt quá ... Đại nhân nhà chúng tôi có đây không ? Lúc sáng Hoàng thượng có lệnh triệu vào cung mà không biết ngài ấy đi đâu mất rồi.
- Ngưu đại nhân không phải về phủ từ hôm qua ah ? – Thiên Bình hỏi
- Đại nhân đã về rồi, song lát sau lại đến đây kia mà !
- Không có ! Cả đêm qua Ngưu đại nhân không quay lại đây.
Ông quản gia nghe đến đấy, mắt đờ ra, lăn đùng ra đất kêu gào :
- Ối giời ơi là giời ơi ... Đại nhân ơi là đại nhân ... ( lão gào cái nỗi gì chứ ==”)
- Ngưu huynh cũng mất tích nốt rồi sao ? – Bảo Bình lo lắng
- Không biết có xảy ra chuyện gì không nữa ...
- Nguyên soái ah ... – lão quản gian Ngưu phủ túm chân Sư Tử - Nguyên soái có thể điều động gia binh đi tìm đại nhân nhà chúng tôi được không ??? Đại nhân ơi là đại nhân ..
- Được rồi ... – Sư Tử cố rút chân ra, nhưng lão bám chặt quá.
- Kể cũng lạ ... hai người họ đi đâu được kia chứ ?
____Jump start my kaleidoscope heart ____
-Ai kẹo kéo đê …
Kẹo kéo ??? Hồi cha ta còn sống rất hay mua kẹo kéo cho ta …
-Ai kẹo kéo đê …
Mùi thơm quá ! Ta muốn ăn kẹo kéo …
-Ai kẹo kéo đê …
Từ hôm qua đến giờ chưa có gì vào bụng … Hôm qua … Tiểu Nhân Mã …Giếng ?
Kim Ngưu khẽ mở mắt, lông mi nheo lại vì ánh sáng mặt trời rọi thẳng xuống mặt. Chàng ngồi dậy, ngơ ngác thấy mình nằm trên một đống lá khô, bao quanh là một bức tường gạch quây thành hình lục giác.
Không gian bụi bặm, ẩm mốc đầy tơ nhện làm chàng ho sặc sụa. Ta và Tiểu Nhân Mã bị rơi xuống cái giếng cạn này, may mà có đống lá khô kia, nếu không chắc giờ ta đã đi gặp Diêm Vương ! Ui cha … đầu ta đập vào thành giếng đau quá ! Chàng vừa đưa tay xoa xoa cái u sưng một cục trên đầu, vừa cúi người nhìn Mã Mã. Đầu nàng gối trên lòng Kim Ngưu, vẫn ngủ say như chết, hai má hồng lên trước cái lạnh của lòng giếng.
-Tiểu Nhân Mã … - Giọng Kim Ngưu rất nhẹ nhàng.
-Ư …ư … - Mắt nàng nhắm nghiền. Ngưu mỉm cười, khẽ đưa tay lên chạm vào má nàng ( *mịn như da em bé*)…
Lần đầu tiên ta nắm tay nàng, lúc đó nàng mới 6 tuổi. Nhanh thật, thế mà đã mười hai năm rồi. Hồi ấy ta cứ nghĩ nàng lớn lên sẽ thay đổi thật nhiều. Nhưng không, Tiểu Nhân Mã vẫn là Tiểu Nhân Mã, vẫn là một cô bé hoạt bát và tinh nghịch như ngày xưa…
… Mùi kẹo kéo lại bay xuống giếng…
Ta muốn ăn kẹo kéo ! ( lãng mạn tan nát ==”)
-Tỉnh dậy đi Tiểu Nhân Mã !!
Nhân Mã bực mình vì bị làm phiền, tay nàng khua loạn xạ :
-Im đi ! Ta muốn ngủ !
-Mã Mã ! Mau dậy đi ! Ta phải thoát khỏi chỗ này !
-Chỗ này là chỗ nào ??? – Nàng bất đắc dĩ bật dậy, giụi mắt ngắm nghía xung quanh, rồi bất thần tròn mắt kêu lên - ỦA ??? Ta đang ở đâu thế này ?? – Nàng nói rồi lại quay sang nhìn Kim Ngưu – mà ... huynh về từ lúc nào thế ??? Sao hai ta lại ở đây ???
-Ta về tối hôm qua ... Chúng ta ... đang ở dưới đáy một cái giếng !
-HẢ ????????????????? Giếng nào ?? Hôm qua ta nhớ đã về phòng kia mà ... chẳng lẽ ... có kẻ đột nhập rồi mang ta quẳng xuống giếng sao ???? Thật to gan ... ta mà bắt được thì ...
Kim Ngưu bật cười lắc đầu :
-Không phải ... Nàng thật sự không nhớ gì hết ah ???
-Nhớ gì là nhớ cái gì ?
-Chẳng có ai quẳng nàng xuống giếng hết, là nàng tự rơi xuống đó ! Hôm qua nàng uống rượu say bỏ nhà đi mất, làm ta vất vả mãi mới tìm được...
-Thế tại sao ta lại ở dưới này ?? – Nhân Mã lườm chàng – A ! – Nàng nói đoạn đấm chàng một cái giữa ngực – Có phải huynh cố ý bắt ta đi bỏ giếng không ?
-Á ! Đâu có ! – Kim Ngưu ôm ngực kêu đau – Tại nàng kia mà ! Là nàng say rượu đá ta té giếng đó !
Hơ ??? Mấy sợi tóc Nhân Mã dựng ngược lên tẽn tò. Thật xấu hổ chết mất ! Ta dù gì cũng là nữ nhi … sao lại uống rượu say rồi bỏ nhà đi chứ ? Lại còn đá người ta ngã lộn xuống giếng … Mã ơi là Mã … Mà ngươi đá ai không đá, lại đá trúng phải chàng nữa … Trời ơi, giá có cái lỗ nẻ nào để ta chui xuống cho đỡ thẹn thì tốt quá ! ( ==’’ – Đây đã là cái giếng rồi, thêm một cái lỗ nẻ chắc xuống đến tận lòng đất mất.)
Thấy nàng bẽn lẽn quay mặt đi, Kim Ngưu cười toe toét :
-Mã tiểu hiệp cũng có lúc e thẹn như vậy hả ?
-Đừng có trêu ta nữa mà ! – Nàng gắt - Chàng mau nghĩ cách thoát khỏi chỗ này đi ! Cha ta không thấy sẽ lo lắm đấy !
-Phải ! – Chàng nói rồi đứng dậy, ngẩng mặt nhìn lên thành giếng. - Cái giếng này không sâu lắm, nhưng ở trên đó không chắc người ta đã nghe thấy chúng ta kêu cứu đâu. Hơn nữa … cái giếng này lại ở khu ngụ cư, toàn dân nghèo, sáng ra họ còn phải đi kiếm cơm nữa
-Vậy biết làm sao ??
-Nàng có thể dùng khinh công leo lên không ??
-Ta không chắc nữa … thường ta chỉ leo cây, chứ có đi leo giếng bao giờ … Vả lại … - Nàng đỏ mặt lên – Ta ăn mặc thế này làm sao mà dùng khinh công được !
-Thế thì … ta cũng không có cách nào …
-HẢ ??? Chàng mà cũng không có cách nữa sao ???
-Bây giờ chỉ có thể hi vọng Song Ngư cô nương và người nhà chúng ta đến thôi …
-Nhưng mà … biết bao giờ họ mới tìm ra ? Nhỡ họ không đến đây ? Nhỡ chúng ta chết đói ở đây thì sao ??? – Nàng cuống quýt.
-Thì đó là số trời ! – Chàng thở dài – Không ngờ Kim Ngưu ta lúc chết lại làm một con ma đói !
Nhân Mã trong lòng lo lắng, cảm thấy buồn chân buồn tay, bèn đứng dậy đi vòng quanh đáy giếng. Cái nỗi bực như kiến bò trong não, muốn phát tiết ra cũng không được. Nàng tức quá, giơ chân, đá liền mấy cái vào thành giếng, làm cho viên gạch ở đó thụt hẳn vào trong :
-Cái giếng chết tiệt !
Nàng vừa dứt lời, một tiếng động ầm ầm vang lên, một mảng thành giếng thụt hẳn vào trong, rồi từ từ mở ra. Té ra viên gạch nàng vừa đá phải là cơ quan mở cửa của một mật đạo. Kim Ngưu lặng người vì ngạc nhiên. Sao ở cái giếng cạn này lại có mật đạo chứ ?
-Ngưu ca ca ! Nhìn này !!!!! – Cơ mắt Tiểu Nhân Mã giãn ra, nàng reo lên vui vẻ - Có đường đi đó ! Chúng ta thoát rồi !
-Lạ nhỉ ??? – Chàng đăm chiêu nhìn vào con đường sâu hun hút, đen ngòm – Mật đạo ở dưới giếng ư ? Ai lại đi xây mật đạo ở dưới giếng cơ chứ ?
____You gave me roses and I left them there to die. ____
… Điện Cam Lộ …
-Hoàng huynh ! Gọi đệ đến làm gì vậy ??? – Song Tử đầu cúi thấp, không dám ngẩng lên nhìn Ma Kết
-Ta gọi đệ tất nhiên là có chuyện ! – Ma Kết nghiêm nghị nói
-Hì hì … - Song Tử mỉm cười xuề xòa để lấy lòng - … hoàng huynh bớt giận đi ! Chuyện của hoàng tẩu …
-Đệ cũng biết làm thế là không hay ho gì hả ?? – Kết Kết mắng
-Nhưng mà … đệ chỉ nghĩ cho hoàng huynh thôi á !
-Thôi bỏ đi ! - Không bỏ đi thì làm gì được nữa ? – Ta gọi đệ đến không phải để mắng … Có chuyện này rất quan trọng !
-Hoàng huynh ah … Chuyện quan trọng thì sao lại nói với đệ ?
-Đệ ... ta bắt đệ đọc sách cũng là muốn đệ có thể giúp ta trị quốc, đệ đến Xử phủ đọc sách bấy lâu nay mà lại nói không muốn quan tâm đến chính sự sao ?
-Không, ý đệ là … đệ thì làm được cái gì đâu chứ !
-Hôm qua ta vừa mới tiếp sứ thần của Tiểu Quốc ! Họ đến thăm và mừng ta lập hậu ! Nay họ sắp về, ta muốn cho người sang nước họ để đáp lễ. Song Tử, lần này đệ đi đi !
-ĐỆ Ư ??? – Chàng há hốc miệng ngạc nhiên – Đệ … làm sao mà đi sứ ??
-Không phải đệ vẫn muốn ra ngoài du ngoạn đó ư ?
-Phải … đệ thích du ngoạn thật, nhưng quan hệ hai nước là việc hệ trọng, làm sao mà đệ gánh vác được ?
-Đệ làm được mà ! – Nói đến đó, Ma Kết lại thở dài – Thật ra, ngoài việc giao hảo, ta còn cần đệ làm mấy việc nữa.
Nghe giọng Ma Kết có vẻ thật sự nghiêm trọng, Song Tử bất đắc dĩ nhận lời
-Được rồi … Vậy đệ đi. Huynh cần đệ làm gì ?
-Đệ biết lão Thái Sư đang âm mưu chuyện gì chứ ?
-Không phải hắn muốn thao túng triều chính sao ?
-Còn hơn thế nữa ! – Ma Kết nói rồi đứng dậy – Mật thám của ta báo về, hắn mua chuộc quan địa phương, chiêu mộ binh lính, chắc chắc sẽ tạo phản
-Vậy sao huynh còn không bắt lão đi ?
-Chưa thể được ! Hiện nay người của hắn ở khắp kinh thành, số Cấm quân ở trong cung không thể chống chọi lại được ! Nhưng ta không thể không chuẩn bị trước. Đệ lần này sang Tiểu Quốc, hãy ở lại đó ít lâu, khi nào có biến, nếu như ta có chuyện gì, vẫn còn có đệ !
Song Tử bất giác lặng người trước lời nói của Ma Kết. Vị hoàng huynh mà chàng cho rằng chẳng mấy để ý đến tiểu đệ này, hóa ra ngược lại hẳn. Huynh ấy vẫn quan tâm đến tiểu đệ này hơn ai hết ! Thế mà bấy lâu nay ta cứ phụ lòng hoàng huynh… Ta thật không phải !
-Tiểu Quốc là mẫu quốc của hoàng hậu, chắc chắn họ sẽ giúp chúng ta ! – Ma Kết nói tiếp – Nếu như được, hãy mượn tạm một ít quân lính của họ !
-Đệ hiểu ! – Song Tử chắp tay lại, vái dài một cái.
-Còn nữa … đệ đi một mình thì thật ta không yên tâm ! Tính đệ bồng bột như vậy, cần có người bên cạnh quản giáo mới được ! – Ma Kết bóp trán – Ta sẽ tìm một người có thể tin cậy được !
____Compare where you are to where you want to be, and you'll get nowhere ____
Con đường hoàng cung thoáng nắng vàng rải đất. Cây cối đã bớt trơ trụi đi, chim chóc đã bắt đầu quay về. Mấy cung nữ ở Thượng Cung Phục vừa mang đồ, vừa cười nói rôm rả. Song Tử đi lướt qua nhanh, nét mặt đăm chiêu tư lự. Chàng sắp phải xa rời Hoàng Cung này rồi… Đến nơi đất khách quê người không ai thân thiết… Biết đâu đấy sẽ chẳng bao giờ có dịp về lại đây lần nữa !
Song Tử bước vào Phiên Dương cung, đứng dựa lưng vào cánh cửa, buồn thiu, bất giác lại nhớ Xử Nữ. Ta đi rồi biết có gặp lại nàng nữa không ? Hoặc nếu như có gặp lại, biết đâu nàng đã xuất giá theo chồng … Nghĩ đến đó chàng muốn chạy ngay ra khỏi cung, đi tìm nàng, song ghìm lại được. Nàng ghét ta lắm ! Nàng không thèm nhìn mặt ta đâu.
Chàng thểu não vào trong nhà, đóng cửa lại. Lúc này chàng chỉ muốn ở một mình thôi. Song Tử nằm dài trên kỉ, chân vắt lên, đầu gối vào hai tay. Hồi trước ta cũng đang nằm thế này, nàng đến … Nàng vẫn là Thượng Cung. Mọi người ai cũng nói nàng nghiêm khắc, nhưng A Xử dễ thương lắm…
Bỗng nhiên dưới lưng chàng có cái gì động đậy. Lúc đầu Song Tử không để ý, nhưng càng lúc cái trường kỉ dưới lưng chàng càng động đậy mạnh … Kì lạ thật ! Không lẽ trường kỉ cũng biết đi ???
Không đúng, cái kỉ này được xây liền xuống đất, làm sao mà đi được ?
Hay là động đất ??? Nhưng xung quanh vẫn bình thường kia mà …
Song Tử còn đang nghi nghi hoặc hoặc, thốt nhiên bị một lực rất mạnh ném chàng ngã lăn xuống đất.
-UI da … - Nhưng mà chàng không ở đó mà xuýt xoa được lâu. Song Tử trố mắt nhìn tẫm gỗ của trường kỉ bật lên, dựng đứng, kinh hãi hơn, có hai người từ từ chui lên ở bên dưới, người dính đầy bụi và mạng nhện. Họ ho sặc sụa, vừa ho vừa than vãn :
-Bụi quá đi mất !
Song Tử sợ quá, hoảng hốt la lối om sòm :
-CÓ THÍCH KHÁCH !!!!!!!!!!!!! CÓ THÍCH KHÁCH !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hai người kia giật mình lo sợ, vội vàng chạy ra bị mồm Song Tử lại
-Ứ Ứ Ứ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
-YÊN LẶNG ĐI !!!!!!! – Giọng nữ nhân quát. Nàng đưa tay điểm huyệt Song Tử làm chàng bất động, miệng kêu ú ớ.
Bấy giờ hai người lạ mới giúp nhau phủi hết bụi và mạng nhện trên người mình. Một nam nhân “da nâu” – Song Tử nhìn có vẻ quen mặt, song không nhớ là mình đã gặp ở chỗ nào, chàng ta chạy đến vái Song Tử một cái :
-Tham kiến Song Vương Gia !
-HẢ ?? Vương gia sao ? – Người con gái hỏi
-Ư … ừ ..ư ???
-Tiểu Nhân Mã, mau đến giải huyệt đạo cho Song Vương gia đi ! – Kim Ngưu nói – Đã để Vương gia hoảng sợ … Thật bất kính quá ! Mong Vương gia bỏ quá cho !
Song Tử được giải huyệt đạo, cau mày nhìn hai người, gắt gỏng :
-Mấy ngươi làm cái gì ở dưới đó vậy ??? Mà … Các người là ai ??
-Vương gia không nhớ tại hạ sao ?? Tại hạ là Kim Ngưu Thượng Thư Bộ Hình … Hình như … tại hạ đã có lần diện kiến Vương gia rồi mà !
-Ah … - Song Tử gật gù nhớ lại. Diện kiến cái gì mà diện kiến ! – Ngươi là Ngưu Thượng Thư ! Vậy cô nương đây ?
-Ah … là thiên kim tiểu thư của Mã thống lĩnh !
-Sao hai người lại ở đây ?
-Chuyện dài lắm, từ từ tại hạ sẽ kể lại cho Vương gia !
_____I dreamed I was missing.You were so scared. _____
… Xử phủ …
Xử Nữ đang ở hậu hoa viên, chán nản ngồi thừ người. Thật là thừa thời gian quá, nhưng nàng chẳng làm được việc gì cả. Hàng ngày ở nhà ngoài việc đọc sách, thì lại khâu vá, lại gảy đàn, ngắm hoa và thưởng trà … không biết có phải nàng bị lây tính thích đi chơi của Song Tử hay không, mà đã bắt đầu cảm thấy ở nhà gò bó và tù túng.
Hôm nay hắn không đến ! Hắn dỗi ta rồi !
Từ sáng đến giờ, Xử Nữ đã thử ngồi thêu khăn, nhưng cứ một lúc nàng lại bị kim đâm vào tay chảy máu. Nàng cũng thử vẽ một bức tranh về con cá, nhưng mà vẽ xong thì không ai không nói đó là con bạch tuộc.
… Sao hắn lại cứ làm ta phân tâm như vậy chứ ? Quên hắn đi ! Thật đáng ghét !
-A Xử ah ! – Xử phu nhân gọi to với vẻ cuống quýt
-Mẫu thân gọi con ạ ? – Nàng cau có
-Con với Song Vương gia … là thế nào đây ?
-Chẳng thế nào cả ! – Nàng giận dỗi
-Con … Thế con đã biết gì chưa ??
-Biết gì là biết gì ạ ?? – Nàng lơ đi
-Song Vương gia sắp đi sứ sang Tiểu Quốc đó ! – Bà nói oang oang như sợ nàng không nghe rõ – Cha con vừa ở bộ Lại về, họ đang sắp xếp thành viên của đoàn sứ thần ! Nghe nói lần này Song Vương gia sẽ đi mất mấy nắm nữa kia.
Lúc ấy Xử Nữ mới lặng người. Có cái gì đánh vào tim nàng một đòn chí mạng.
-Mẫu thân nói cái gì vậy ??? Mẫu thân nói ai đi sứ ???
-SONG VƯƠNG GIA !!!!!! Còn ai vào đây nữa ?
-Đ ...đ..i …. Đi đâu ??? – Giọng nàng run run như sắp khóc
-Đi sứ Tiểu Quốc ! Đi rất lâu !
Hắn đi sao ? Hắn đi thật sao ?
Đi để làm gì ? Sao lại phải đi ??
Sao lại là hắn đi ??? Hắn sẽ đi mấy năm ? Ta sẽ không được gặp hắn nữa ah ???
… Không gặp càng tốt … nàng tự an ủi
Không … Ta không muốn hắn đi !
--------Chap 57.a -----------
(Chap này hơi bị nhiều lời thoại *còn nữa* Giải - Yết vắng mặt hơi lâu nhưng cứ để Song - Xử yên ổn đã! )
… Cung Phiên Dương … Cửa đóng im ỉm. Trong nhà, ba kẻ ngồi quây tròn ở bàn trà, bên cạnh là cánh cửa mật đạo mở rộng.
- Vậy là … mật đạo này là đường vào hoàng cung của thị vệ đại nội và những cung nữ tâm phúc để tránh sự nhòm ngó, hay chính xác hơn, 12 năm trước, là đường để nhũ mẫu và Thiên Không Vô Ảnh Khách đi lại trong ngoài cung. – Kim Ngưu nói, mắt chăm chú nhìn bức mật thư Song Tử mới đưa cho
- Ta thật không ngờ nó ở ngay dưới chân ta… Song Tử xoa cằm
- Đó là dưới lưng mà ! – Nhân Mã nói ==’’
- Xâu chuỗi lại … Ta sẽ có … Hôm ấy thái hậu nương nương bị ám sát, lão thái sư lấy cớ hộ giá vào cung lục lọi, thực chất là để khống chế thái thượng hoàng, nếu như hắn ta tìm thấy ngọc tỉ, có lẽ đã xưng đế luôn rồi. Hắn không ngờ Thái hậu đã kịp cho cung nữ tâm phúc chuyển ngọc tỉ đến nhà Thiên tể tướng…
- Nhưng cuối cùng cả nhà ông ấy đều bị sát hại, lão ta cũng đâu có tìm thấy ngọc tỉ đó ?
- Chắc hẳn ông ấy phải giấu ở một nơi rất kín đáo. Những người liên quan đến vụ án năm đó, bây giờ có lẽ chỉ còn lại Thiên Không Vô Ảnh Khách là đáng ngờ nhất. Hẳn lão già đó biết tường tận sự việc.
- Thì chúng ta sẽ tìm hắn. Chính hắn ta là kẻ đã vào cung bắt cóc công chúa Cự Giải đó sao ?
Kim Ngưu lắc đầu
- Vương gia có chuyện chưa rõ. Lão ta đã chết mấy năm nay, mồ đã xanh cỏ rồi !
- HẢ ??? – Nhưng … hắn vừa đột nhập mấy tháng trước đó không phải ah ?
- Đó là kẻ mạo danh ! Nhưng có thể, ít nhiều hắn cũng có liên quan. Không thể bỗng dưng mà hắn lại có được võ công chân truyền của lão già đó.
- Cứ tìm thấy hắn chúng ta sẽ biết thôi ! – Nhân Mã nói
- Vậy thì khác gì mò kim đáy bể ? – Song Tử thở dài – Ta sắp đi Tiểu Quốc rồi, chuyện này, các người ở nhà hãy hết sức giúp đỡ hoàng huynh ta.
____baby, baby, baby, ooh ____
… Điện Cam Lộ …
- Hoàng thượng, có Sư Tử nguyên soái dẫn một vị đạo sĩ đến cầu kiến
Ma Kết cùng Bạch Dương đang ngồi xem sớ, nghe đến hai chữ “ đạo sĩ” ngạc nhiên hỏi :
- Đạo sĩ vào yết kiến làm gì ?
- Nghe nguyên soái nói vị đạo sĩ ấy biêt tin của Cự Giải công chúa.
Bạch Dương đang ngồi , đứng bật ngay dậy, cuống quít giục
- Mau bảo Nguyên soái vào đây !
Sư Tử dẫn theo Bảo Bình cải trang để tránh tai mắt, đến lạy Ma Kết và Bạch Dương :
- Hoàng thượng, hoàng hậu vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế
- Mau bình thân đi ! – Dương Dương sốt ruột hỏi – Tỉ tỉ ta ở đâu ?
Bảo Bình thấy đã không có người lạ, mới bỏ mặt nạ đi. Bạch Dương và Ma Kết tròn mắt :
- Quốc sư ? Sao lại là ngài ?
- Xin Hoàng thượng thứ tội cho vi thần phải làm thế này. Chuyện dài lắm, để sau này ta sẽ nói dần dần. Hoàng hậu nương nương, Cự Giải công chúa vẫn bình an. Người đang ở trong một ngôi nhà ở cốc cốc núi Nhưỡng Tuyền, ở đất Giao Châu, phía Bắc kinh thành.
- Tạ ơn Trời đất ! – Mắt Bạch Dương đỏ hoe vì xúc động – Tỉ tỉ gặp quốc sư rồi chứ ? Sao tỉ ấy không về ?
- Chuyện đó … - Bảo Bình không biết nên nói thế nào cho phải – Hạ thần có nói nương nương mong nhớ công chúa lắm, nhưng mà … Người không chịu về
- Tại sao chứ ? Không lẽ … - Giọng nàng run run. Chẳng lẽ vẫn là vì chuyện của ta và hoàng thượng ?
- Công chúa ở đó có an toàn không ? – Ma Kết chen vào - Ở với ai ?
Bảo Bình cười lảng tránh, tốt nhất là không nên đụng chạm đến vấn đề riêng tư a.
- Công chúa gửi lời mừng nương nương và hoàng thượng. Người nói rằng xin hai người cứ yên tâm. Công chúa rất khỏe, người rất muốn hoàng thượng và hoàng hậu đầu bạc răng long. Ở đó rất an toàn, hoàng thượng người đừng lo về sự an nguy của công chúa.
- Có thật không ??? – Bạch Dương vẫn lo lắng – Ngươi nói tỉ tỉ ta ở nhà dân sao ? Như vậy hoàng tỉ phải chịu khổ rồi !
- Thực ra … đúng là ở đó có hơi bất tiện – ( Một nam một nữ ở trong một ngôi nhà không có phòng riêng, không bất tiện thì quá lạcũng may ngôi nhà đó không có cửa ) – Nhưng người sống ở đó luôn bảo vệ công chúa, người đó có võ công rất cao. Công chúa sẽ không sao đâu
- Rốt cuộc là ai ? – Ma Kết hỏi
- Người này thân phận hơi đặc biệt, một câu khó mà nói hết
Mọi người đang nói chuyện, bỗng nhiên có công công ở ngoài vào bẩm báo :
- Hoàng thượng, có Song Vương gia và Ngưu thượng thư cầu kiến
- Cho vào !
Kim Ngưu, Nhân Mã và Song Tử bước vào, cúi lạy Ma Kết rồi chào Sư Tử và Bảo Bình :
- Ủa … Ngưu đại nhân ??? Còn cả Tiểu Nhân Mã nữa ? Sao hai người lại ở trong cung ? Ở phủ hai người đang đi tìm náo loạn lên đó. Hại Ngư Nhi và Thiên Bình cô nương suốt đêm qua chẳng ngủ nổi – Sư Tử nói ( vợ đã cưới đâu mà bênh chằm chặp vậy ==’’)
Nhân Mã đỏ bừng mặt, như thể nàng vừa làm điều gì khuất tất, xấu hổ lắm. Tự dưng nàng nổi khùng lên :
- Tại cái giếng chết tiệt … - nàng chưa nói hết đã bị Kim Ngưu bịt miệng lại - … ư ..ư..
- Nàng biết điều một chút đi, đây là hoàng cung.
Trong lúc Kim Ngưu kể cho Bảo Bình và Sư Tử nghe chuyện té giếng, Song Tử đến gần Ma Kết, khẽ nói nhỏ mấy câu
- Thật hả ??? - Thậm chí Ma Kết là hoàng thượng mà cũng chưa từng nghe nói đến con đường ngầm ấy – Ngưu khanh, con đường ấy dẫn từ đâu đến đâu ?
- Vi thần tình cờ vì rơi xuống giếng nên phát hiện ra nó. Con đường mật đạo có đi qua rất nhiều giếng cạn trong thành, vi thần nghĩ chỗ vi thần rơi xuống chưa chắc đã là cửa ra
- Được rồi. Sau này khanh sẽ vào đó tìm lối ra sau. Nhưng việc trước hết phải làm là việc khác !
____You have gone and so effortlessly ___
Buổi sáng cuối mùa đông, trời rét ngọt. Song Tử thong dong trên con đường quanh hoàng cung. Gần đây chàng cố tình hay dậy sớm, đi dạo một mình trong hoàng cung, như một cách ghi nhớ nơi này… vì lát nữa, thể nào cũng có người ở Dịch quán đến tìm chàng để bàn bạc chuyện đi sứ. Ngày mai, ta đi rồi !
… Vậy là việc vụ án, đã có bọn họ lo liệu hết, nhưng còn việc của ta …
Chàng đứng sững trước cửa Thượng Cung Phục, bỗng chốc cảm tưởng như nàng đứng bên trong đó, vận bộ triểu phục ráng trới, đầu đội mũ triêu dương… Thể rồi gió lướt qua thật nhẹ… Nàng biến mất !
Không đâu, vẫn còn có ngày hôm nay mà ! Tại sao ta cứ phải ở đây mà tương tư nàng, trong khi nàng đang ở Xử phủ ? Trong vài tích tắc quyết định, Song Tử chạy vụt đi, hướng ra ngoài hoàng cung, vẻ mặt đầy quyết tâm.
____ Everybody needs inspration ____
Uề …Ù…
Cạch !
- Diêu Nhân to gan, trên công đường còn không mau quì xuống ? – Kim Ngưu quát ( hình như ở đằng trước ta đã ghi tên lão họ Diêu là cái gì đóBây giờ chẳng nhớ nữa ==’’ )
- Ta có tội gì chứ ? – Diêu lão ngang ngược quát lại
- Ngươi cùng con gái là Diêu Thiền Tự thông đồng hạ sát Nhũ mẫu, còn chối cãi sao ? Người đâu, dẫn nhân chứng đến đây !
Diêu lão trước đây cho rằng giấu lão thái y đi thì chẳng ai biết được tội ác của lão nữa, bây giờ nhìn thấy lão ta lù lù xuất hiện, Diêu Nhân chột dạ. Cảm giác sợ hãi bắt đầu tăng lên không kiềm chế nổi.
Cả người lão ta bủn rủn, khuỵu xuống :
…
- Nhân chứng vật chứng rõ ràng, ngươi còn lời nào để chối cãi không ? – Ngưu đập bàn – Người đâu, giải Diêu Nhân vào thiên lao, đợi Hoàng thượng định tội !
____ Everybody needs a song ___
Xử phu nhân đang tỉa cây cảnh ngoài hậu viên, bỗng nhiên thấy Song Tử đến, vui hơn bắt được vàng, vội ra nghênh đón:
- Vương gia …
- Phu nhân ! A Xử đâu ?
Phu nhân hơi bất ngờ trước cách gọi của chàng, trong bụng khấp khởi mừng thầm. Bà cười nói :
- Tiểu nữ đi ra ngoài từ sáng, sắm ít đồ dùng Tết và ...
Trời ơi là trời, tại sao hôm nay mà nàng còn có tâm trạng đi shopping cơ chứ ? ==”
- Bao giờ tiểu thư về ?
- Có lẽ ... sắp rồi ! – Phu nhân ngẩng đầu nhìn trời – Vương gia hãy chờ một lát
Song Tử nhấp nhổm như ngồi trên đống lửa. Hôm nay chàng ta rất quyết tâm đây !
Nhất định ...
Nhất định ...
Cuối cùng Xử Nữ cũng về, hai a hoàn đi sau khệ nệ vác đồ đạc. Vừa nhìn thấy Xử Nữ, quyết tâm của Song Tử đã bay đi đâu hết sạch. Trong đầu trống rỗng, mặt đỏ phừng lên vì ngại, những câu muốn nói đã quên hết một nửa. Hơ hơ ... Cao thủ tình trường như ta mà cũng có lúc rối loạn thế này sao ?
Xử Nữ bước vào tiền đường, có chút ngạc nhiên pha lẫn xao xuyến khi nhìn thấy Song Tử. Đến hôm nay mới chịu vác mặt đến gặp ta sao ?
- Vương gia ! – Nàng nghiêng người hành lễ, nhỏ nhẹ cất giọng kính chào
- Xử tiểu thư ... – Chàng tự cảm thấy ngượng ngùng. Hai chữ “ A Xử” vừa nãy, làm sao bây giờ chàng không nói được.
- Vương gia đến tìm ta làm chi vậy ? Thứ lỗi cho ta có chút việc bên ngoài nên chậm trễ nghênh đón.
- Không sao ! Không sao ! – Chàng cười xòa, tay chân khua khua cho đỡ lúng túng
- Vậy vương gia có việc gì ??? – Nàng ngước mắt nhìn thẳng vào chàng ra vẻ dò hỏi. Song Tử càng cuống, gãi đầu liên tục :
- Cũng không có chi ... Ta ... ta … - Song Tử muốn nói «ta nhớ nàng » - ta ... đến chơi !
- Đến chơi ? – Xử Nữ đỏ mặt, nàng muốn bật cười lúc thấy chàng ngượng, nhưng cố nén lại – Vương gia ... Bây giờ đã quá giờ Ngọ rồi, ở trong cung sẽ đi tìm vương gia đấy !
- Ờ ... phải ! Trong cung sẽ tìm … nhưng mà … Xử … - nói đến đó miệng chàng há hốc ra không phát âm được
-Vương gia có gì sai bảo Xử Nữ chăng ? – Nàng cố ý nói, biết rằng lúc này Song Tử chẳng có gì phải sai nàng hết
Song Tử nghe trong giọng nàng có chút trêu ngươi khiêu khích, bỗng chốc nổi nóng. Ta là Song Gia kia mà, có mỗi một câu mà cũng không nói được là sao ? Chàng nghiêm nét mặt lại, hít một hơi thật sâu
-A ... – Chàng lại thở ra, không nói được
Lần thứ hai ...
-A ... – Vẫn không thể
Nàng cúi đầu chờ đợi. Không gian xung quanh im ắng lạ thường. Chẳng là Xử phu nhân đã đuổi hết a hoàn trong nhà xuống bếp để tránh người ta làm phiền con gái bà ( mẹ vĩ đại).
Một phút ... Thình thịch
Hai phút ... Thình thịch
Mười phút... Thình thịch
Xử Nữ chờ lâu ngượng chín cả mặt, tự cảm thấy khó coi, nàng bối rối muốn chạy đi mất.
Nàng sắp đi mất kìa !
Chết rồi ... Nàng sắp đi mất ! Giữ nàng lại đi Song Tử ah ! Mau lên đi ! Ngày mai ngươi sẽ chẳng gặp lại nàng nữa đâu.
-A XỬ !!!!!!! - Song Tử dứt khoát bước lại, nắm lây tay nàng, kéo giật lại. Chàng vòng tay qua ôm chặt lấy nàng. – A Xử !
-Vương Gia ...
Xử Nữ thẹn quá, không dám ngẩng lên nhìn chàng. Nàng gục đầu trên vai Song Tử, để cho cái ôm của chàng xiết chặt hơn. Chẳng biết nàng chờ đợi giây phút này bao lâu rồi... nàng mường tượng lại thì hình như đã từ lâu lắm... Từ ngày nàng mới vào cung, từ ngày nàng mới gặp chàng chăng ? Dĩ nhiên không phải, nhưng giờ nàng thật sự có cảm giác như ngay từ lần đầu gặp Song Tử, nàng đã cảm thấy cái gì thật đặc biệt ... Vương gia ngốc ... Vương gia đáng ghét ... Vương gia chuyên gây rối ...
-A Xử, ta yêu nàng !
Nàng không đáp lại, chỉ ôm chàng thật chặt. Chẳng cần chàng phải nói câu ấy, chỉ cần thế này là đủ …
-Ngày mai ta phải đi rồi ! – Song Tử thì thầm – Nàng chờ ta nhé !
-Tại sao bây giờ chàng mới đến nói với ta ? – Nàng hờn dỗi – Ta không chờ đâu ! Ta sẽ không chờ đâu !
Song Tử nắm hai vai nàng, cúi xuống, ánh mắt đầy yêu thương :
-Tại sao chứ ? Nàng …
-Vương gia đáng ghét lắm ! – Nàng chảy nước mắt – Tại sao ra đi một mình để ta phải chờ ? Nhất định ta sẽ không bao giờ đợi Vương gia đâu.
-Nhưng ta buộc phải đi … Ta sẽ nhanh trở về thôi !
-Ta không nghe ... Vương gia có hiểu cảm giác chờ đợi một cách mịt mùng là thế nào không ?
-Làm sao ta không đi cho được, đó là việc nước...
...
Màn đêm dần buông xuống trong thành. Những cột đèn đá trong hoàng cung được thắp sáng. Song Tử lủi thủi một mình về cung Phiên Dương, cảm thấy trống trải, tiêu điều.
Thổ lộ với nàng rồi, tưởng rằng nhẹ lòng đôi chút, ai dè càng khiến tâm tư ta nặng trịch. Nếu như nói ra để rồi khiến nàng đau khổ, thì chẳng thà ta cứ chẳng đến tìm nàng. Buồn, một mình ta buồn. Đau, một mình ta đau.
--------Chap 57.c ---------
(vì tớ không phải ng' viết nên ko bik au để chap 57.b ở đâu rồi!)
... Như Phi bước gấp trên con đường sang điện Cam Lộ. Mấy ngày trước đây ả có phần kinh sợ, nhưng giờ thì hết rồi. Như Phi quyết liệt đến gặp Ma Kết, dù biết là chàng ta sẽ không muốn tiếp ả.
... Ta đã chờ ngày này ... hahah ...
- Hoàng thượng, có Như Phi nương nương cầu kiến
- Như Phi ? – Bạch Dương cau mày ( hai vợ chồng nhà này đi đâu cũng có nhau ==”). – Như Phi đến làm gì ?
Nàng chưa dứt lời, Như Phi đã xông thẳng vào điện, khóc lóc ầm ĩ
- Hoàng thượng !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Ma Kết và Bạch Dương đều giật mình không biết có chuyện gì xảy ra.
- Hoàng thượng ác lắm ! - Ả vừa tru tréo vừa gào rống lăn lộn, nước mắt nước mũi giàn giụa – Người ác lắm a !!!!!!!
- Như Phi ... mau đứng lên ! Có gì từ từ nói ...- Bạch Dương có hơi chút bực mình
- Có chuyện gì ? – Ma Kết cau mày
- Người thật độc ác !!!!!!!!!!!
- ĐỦ RỒI !!!! Trẫm không rảnh, có gì nói mau lên !
Như Phi nín lại một lát, lấm lét nhìn Bạch Dương
- Được ... thần thiếp nói, có điều ... chuyện này ... chỉ hoàng thượng mới được biết thôi ! ... Thần thiếp rất khó nói ...
Lại trò gì vậy ? Ma Kết và Bạch Dương nhìn nhau
- Có gì mà không thể nói với hoàng hậu ?
- NGƯỚI ÁC LẮM AAAAAAAAAAA !!!!!!!!!!!!!!!! – Ả ta lại rống lên
- Thôi được rồi ! – Ma Kết ra hiệu cho Bạch Dương – nàng hãy về điện Thiên Hương trước đi.
Bạch Dương bất đắc dĩ tạm thời lui ra ngoài. Nàng có cảm giác bất an, nhưng cũng không tin Như Phi lại dám làm liều. Dương Dương chậm chạp bước về phía Thiên Hương điện, cứ một lúc lại dừng lại như chờ đợi cái gì.
Quái lạ, sao lâu thế nhỉ ?
____ Year when the waves are flooding thư shore______
... Nha môn bộ Hình ...
Song Ngư, Thiên Bình, Nhân Mã và Bảo Bình ngồi xung quanh Kim Ngưu nghe thẩm vấn, mặt mày ai nấy đều nghiêm trọng như nhau.
- Nói vậy có nghĩa là ... Thiên Không Vô Ảnh Khách cũng sống gần chỗ đại huynh của cô nương ?
Thiên Bình gật gật, nàng biết nói dối hộ Thiên Yết là không phải, nhưng mà chẳng có cách nào ... Không lẽ nàng nói rằng đại huynh nàng chính là sát thủ ??? Chẳng khác nào đưa đại ca của nàng lên máy chém ...
- Nếu như vậy ... Ngọc tỉ ... sẽ ở đâu đó gần núi Nhưỡng Tuyền... Tiếc là ta chưa đến đó bao giờ, không biết đường
- Ta cũng mới đến có một lần, không nhớ rõ ! – Bảo Bình nói – Song Ngư cô nương sống ở gần núi ấy, không biết cô nương có dẫn đường được không ?
- Có chứ ! – Song Ngư gật đầu – hồi nhỏ ta vẫn hay theo cha đến chơi nhà Vô Ảnh bá bá, ta biết.
- Vậy thì tốt quá ! – Kim Ngưu chắp hai tay ra vẻ cảm tạ.
Bỗng nhiên Sư Tử lừ lừ, đạp cửa đi vào, gương mặt pha chút lo lắng, ấn đường trau lại vài nếp nhăn
- Không ổn rồi !
Mọi người hoang mang đứng dậy, không hiểu có chuyện gì
- Sư huynh ... – Bảo Bình hỏi ngay – Có phải ... có binh biến không ?
- Sáng nay tì tướng của ta báo cho ta biết ... quân phiêu kị đóng trại kín xung quanh thành, gia binh nhà lão Thái Sư đã tập hợp lại, từ phía Đông thành có một cánh quân phiến loạn kéo đến, có thể là quân của những kẻ đồng đảng của lão Thái Sư... Chúng ... có lẽ sẽ cướp Diêu Nhân ra khỏi ngục rồi nổi loạn.
Thiên Bình, Song Ngư và Nhân Mã nghe vậy đều phát hoảng, mếu máo nhìn các đức tình lang sợ hãi. Sư Tử nắm lây tay Song Ngư trấn an nàng
- Đừng lo ! Sẽ qua thôi !
Bỗng nhiên một trận cuồng phong ào đến, bụi bay mù mịt. Sau trận gió ấy, một tiếng pháo hiệu vút lên trời. Đoàng !
Bảo Bình vội vàng chạy ra ngoài trời, ngẩng đầu quan sát.
- Hỏng rồi !
- Đó là cái gì vậy ? – Nhân Mã hỏi
- Là pháo hiệu dùng trong quân doanh – Sư Tử nói – Nhưng sao nó lại bay lên từ phía điện Cam Lộ cơ chứ ?
- Đó là điềm đại hung ! – Bảo Bình đập chiết phiết vào tay – không được, chúng ta phải hành động ngay !
Bảo Bình quay người lại, trong khi tất cả đều bất an, chàng phải điềm tĩnh để làm mọi người bớt lo
- Chúng ta hãy vào cung để hộ giá !
- Không được đâu, quân lính đã chặn các đường vào hoàng cung rồi ! – Sư Tử lắc đầu
- Mật đạo ! – Kim Ngưu nhắc – Chúng ta có mật đạo !
- Đúng rồi, là mật đạo ! – Bảo Bình mỉm cười – Ngưu huynh, huynh vào cung ngay đi, tức tốc đưa hoàng thượng và hoàng hậu ra ngoài. Tiểu Nhân Mã, cô đi với huynh ấy, nói với cha cô thống lĩnh quân cấm vệ bảo vệ hoàng thượng nghiêm ngặt, rút lui ra khỏi hoàng cung ngay, đến nơi an toàn ...
Nói rồi Bảo Bình lại quay ra Sư Tử, vỗ vai nói :
- Sư huynh, hãy cấp tốc đến đại doanh của quân ta để tránh làm cho quân sĩ hoang mang. Huynh phải đưa quân về hộ giá hoàng thượng, dẹp phiến loạn nữa đấy !
- Chúng ta sẽ phải đưa ngự giá đi đâu ? – Kim Ngưu hỏi
- Một nơi có thể ẩn nấp được, và gần kinh thành nhất ... chúng ta sẽ đến Nhưỡng Tuyền cốc. Ta, Thiên Bình và Song Ngư cô nương sẽ đi chuẩn bị ngựa và đưa thân quyến các vị đại thần đi theo.
- Bảo huynh ... cửa mật đạo là ở phủ đệ cũ của Thiên Tể Tướng, hãy chờ chúng ta ở đó !
- Được ! Huynh mau đi đi !
Kim Ngưu dắt Nhân Mã đi trước. Bảo Bình lại giục Sư Tử :
- Việc không thể chậm trễ
- Ta biết rồi ! – Chàng đáp, đoạn quay ra Song Ngư, nắm tay nàng thật chặt. Song Ngư trong lòng xúc động, mắt long lanh ngẫn lệ. Sư Tử biết nàng từ trước đến nay an nhàn ở trong sơn trang trồng hoa, đừng nói đến binh biến, chứ đến chuyện hàng xóm nàng cũng chẳng quan tâm; nay lại phải chịu vất vả, thật là Sư Tử không đành lòng chút nào – Ngư Nhi ! Chờ ta nhé !
- Dĩ nhiên ta sẽ chờ ... – Nàng gượng cười mà hai hàng lệ ròng ròng bên má – Chàng mau đi đi, nhớ bảo trọng đó.
- Nàng cũng phải bảo trọng đó ! Nhờ nàng chăm sóc cho mẫu thân ta !
Sư Tử đi rồi, nàng vẫn đứng nhìn theo gót ngựa của chàng hồi lâu. Đoạn nàng tự mỉm cười, lau nước mắt, tự nhủ mình sẽ phải chăm sóc thật tốt cho mẹ chàng, để chàng đừng lo chi hết.
- Ta sẽ đến nhà Binh Bộ, Sư phủ, nàng và Song Ngư cô nương đến nhà Xử Lại Bộ, Tào Hộ Bộ và nhà của Tiểu Nhân Mã, sắp xếp đưa họ đi ! – Bảo Bình phân công
_____ You taste like whiskey when you kissed me oh _____
Hãy trở lại điện Cam Lộ một lát, xem có chuyện gì xảy ra sau khi Bạch Dương ra ngoài.
- Có chuyện gì thì mau nói đi ! – Ma Kết gắt gỏng
Như Phi tỏ vẻ miễn cưỡng, đi đến gần Ma Kết, nói nhỏ :
- Chuyện này thần thiếp chỉ nói cho một mình hoàng thượng thôi !
Nói rồi ả ta tiến sát Ma Kết, ghé tai chàng, làm bộ như thì thầm. Bất ngờ mắt ả ta nảy sát khí, con dao trong tay áo vọt ra sáng loáng. Ma Kết chỉ kịp né một cái, nhưng con chủy thủ đã đâm vào bên sườn chàng.
- Ư …. Ư …. Ngươi …. – Ma Kết đau đớn không nói được. Tay chàng ôm vào bụng, muốn kêu người đến, nhưng họng vô lực, không thể kêu lên
Như Phi bần thần rút con dao ra, ném nó ra một xó, đoạn ả ta ngẩng mặt cười hềnh hệch một cách điên loạn
- Hahahahahahah ………. Hahahaha ………… Thật là đáng lắm !!!!!!! hahahahahaha ….
Ta không giết chết ngươi … ta muốn ngươi phải chết từ từ … chết đau đớn… chết dần dần …
Ả ta bỏ lại Ma Kết đau lả đi trên long ngai, đắc ý bước ra khỏi cửa cung, tiến ra giữa sân rồng, đốt một tiếng pháo hiệu …
ĐOÀNG !!!!!!!!!!!!!!!!!
Bạch Dương kinh hãi tột độ. Nàng đã về gần đến điện Thiên Hương, trông thấy đám khói hiệu, kinh hoảng chạy trở lại điện Cam Lộ. tim như muốn ngừng đập khi thấy Ma Kết nằm bất động bên vũng máu lênh láng
- HOÀNG THƯỢNG !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! – Nàng thét lên lanh lảnh, chạy lại dựng Ma Kết lên.
Nước mắt nàng trào ra ướt đẫm cổ áo. Ta khinh suất quá !! Sao ta lại để chàng ở lại một mình … ả tiện nhân … ả ta trốn rồi …. Tại sao ??? Tại sao không phải là ta … Giá như ta bị đâm chứ không phải là chàng …. – NGƯỜI ĐÂU ????? NGƯỜI ĐÂU …..
Không có ai đáp lại nàng. Bạch Dương cố gắng nâng Ma Kết dậy, muốn dìu chàng đưa đi, nhưng không thể.
- Dương Dương … - Ma Kết lắp bắp – Chạy đi ! Ra khỏi đây …. Đến cung Phiên Dương …. M … mật … đ..ạo
Bạch Dương lắc đầu, đau xót nắm chặt lấy tay chàng
- Nếu đi … ta sẽ cùng đi !
- Nương nương ! – A Vân hớt hải chạy vào, mặt méo xệch, mồ hôi đầm đìa - … Có một đám loạn quân đang đánh vào hoàng cung… Chúng rất hung dữ … Nương nương … chúng ta phải làm gì đây ?
Nàng đã hoảng loạn nay càng thêm luống cuống. Nếu như chỉ có nàng … thì chẳng sao hết, nhưng chàng còn đang bị thương nặng … Phải cứu chàng trước.
- A Vân, ngươi kíp về cung… nhanh chuẩn bị đồ, nhớ mang theo gói thuốc bột của tỉ tỉ ta … Ta cần cầm máu cho Hoàng thượng trước
- Vâng.
May thay lát sau, Kim Ngưu và Tiểu Nhân Mã, dẫn theo một đội cấm quân đến hộ giá. Cả vua cả tôi, chạy theo đường mật đạo, thoát ra ngoài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...