Nhưỡng Tuyền Lạc Hoa

-Uề … Ùuuuuuuuuu
-Người đang quì dưới kia, có oan ức gì ?
Vị cô nương ở dưới công đường quì xuống, giọng oanh thỏ thẻ :
-Bẩm đại nhân, tiểu nữ ở phủ Quốc Công, vâng lời bá mẫu đi chọn đồ mừng lễ nạp phi của hoàng thượng. Ai dè vừa ra khỏi phủ, tên mặt dày kia đã bám theo, lả lướt cười cợt. Tiểu nữ thấy hắn không đứng đắn, đang muốn bỏ đi thì hắn … hắn …
Mặt nàng cúi gằm xuống nên Kim Ngưu không thấy má nàng đỏ bừng lên. “Phạm nhân” đứng bên cạnh nàng quạt lụa phe phẩy, cười lớn :
-Mĩ nhân à … Ta làm gì nàng đâu chứ ??
-Ngươi ??? – Nàng ngẩng lên nhìn hắn, má đào nổi giận, mắt phượng hờn tủi.
-Nàng tức giận trông càng đẹp hơn đấy ! – Hắn cười khằng khặc.
-CÂM MIỆNG ! Công đường không phải nơi các người tình tự
-Đại nhân, tên này sàm sỡ con gái nhà lành, khẩn xin đại nhân trừng trị hắn để làm gương cho thiên hạ.
-Được được ! Ta sẵn sàng chịu phạt vì nàng. Này ! – Hắn quát đám nha lại ( lớn gan thật ) – Các người muốn đánh thì đánh đi !
Kim Ngưu có vẻ chán cái vụ lùm xùm này, vội phán :
-Vậy là ngươi nhận tội !
-Phải ! – « phạm nhân giõng dạc nói »
-Thư lại ! Tội sàm sỡ con gái nhà khuê các chịu hình phạt gì ?
-Bẩm đại nhân, theo luật nước ta, kẻ trêu ghẹo con gái nhà người ta phải chịu CUNG HÌNH ạ !
( Cung hình : là bị thiến đó :look_dow
Kẻ phạm tội giật mình, lắc đầu lia lịa :
-Ối đại nhân, xin đại nhân bình tĩnh ...
-Bay đâu, lôi tên này ra ...
-Đại nhân, khoan đã

-Ngươi còn muốn nói gì ? Chẳng phải ngươi đã nhận tội rồi sao ?
-Ta ... ta ...
Đám lính lệ xông tới định giải phạm nhân đi. Đương lúc giằng co bỗng một nam nhân áo trắng bước vào, tay cầm quạt lông, hình dáng thanh thoát như thần tiên. Người này vái Kim Ngưu một cái
-Phủ doãn đại nhân !

- Bảo Bình quốc sư ! – Kim Ngưu vội đứng dậy chào lại – Sao quốc sư lại đến đây vậy ?
-Ta ghé qua có chút việc...
Người thanh niên đang giằng nhau với đám ngục tốt thấy Bảo Bình bước vào còn sướng hơn lên trời. Hắn kêu rống lên :
-Bảo huynh ! Cứu ta với ! Cứu ta với
-Huynh đến cứu hắn sao ? – Kim Ngưu liếc nhìn tay công tử kia, cau mày nói.
-Ta biết huynh là người thẳng thắn công bằng, nhưng người này không thể xử như vậy được. Chẳng giấu gì huynh, vị công tử đây là Song Tử vương gia, em ruột của Hoàng thượng ...
Chàng nói chưa dứt lời, cô nương quì dưới đất đứng phắt dậy, giọng yến giận dữ :
-Không được ! Vương tử phạm pháp tội như thứ dân, các ngươi ỷ là hoàng thân quốc thích cho mình được quyền bắt nạt dân nữ như vậy ư ? Phép trời ở đâu vậy ?
Bảo Bình quay lại nhìn cô gái. Nàng ăn vận không cầu kì, trang điểm rất nhẹ, dù nổi giận vẫn không hết phần duyên dáng. Rõ là sắc nước hương trời, chim sa cá lặn. Hèn chi Song Gia lại bám riết lấy như vậy. Bảo Bình mỉm cười nhẹ nhàng :
-Xin tiểu thư hãy bớt giận ! Cho tại hạ mạn phép hỏi thăm sức khỏe của Quốc Kỉ thái sư, ngài đã hết bệnh rồi chứ ?
-Sao ??? Sao người biết ... – Nàng kinh ngạc hỏi
-Sao lại không chứ ! Đệ nhất mĩ nhân của Kinh Thành, Ngọc Diệm tú nữ Thiên Bình tiểu thư phủ Quốc công, ai mà lại không biết.
Thiên Bình vẫn chưa nguôi giận, song nghe giọng chàng nửa ngưỡng mộ, nửa ân cần cảm mến, nàng cũng có chút nguôi ngoai. Nhận thấy nét mặt nàng bình tĩnh trở lại, Bảo Bình tiếp lời :
-Song Vương Gia tính tình non trẻ, nhất thời vô ý mạo phạm tiểu thư, thật là có lỗi. Tại hạ thay mặt Song Gia xin tạ lỗi với tiểu thư. Mong tiểu thư chiếu cố, bỏ qua cho !
-Như vậy còn được. – Thiên Bình trả lời. Cằm nàng hơi nâng lên cao, mắt liếc nhìn Bảo Bình một cách kiêu kì, song lại bụm miệng cười thầm.- Tiểu nữ sẽ không để bụng chuyện này nữa ...

-Cảm ơn tiểu thư. Hôm nào có thời gian rảnh, tại hạ và vương gia sẽ đích thân đến phủ tạ lỗi với tiểu thư.
Thiên Bình nghiêng người chào Kim Ngưu và Bảo Bình. Trước khi về nàng còn liếc xéo Song Tử một cái. Song Tử chạy theo ra cửa quan vẫn gọi :
-Tiểu thư ah. Ta sẽ đến tìm nàng ...
-Song Gia, người không đến được đâu ! – Bảo Bình nói
-Ngươi vừa nói sẽ cùng ta đến nhà nàng cơ mà ! – Song Tử ngớ người ra,
-Hoàng thượng đã có lệnh ngài phải ở trong cung Phiên Dương, không được tự ý ra ngoài nữa.
Quay lại Kim Ngưu, Bảo Bình lại vái một cái xin phép ra về. Ngưu nhăn nhó nói :
-Từ giờ quốc sư nên quản vương gia chặt chẽ một chút. Đến cứu hắn cũng nên đến sớm, làm ta mất bao nhiêu thời gian ! – « Ta đã sai người hầm nhừ món khâu nhục, các người lắm điều thế này thì khâu nhục của ta thành cháo mất »
-Phiền đại nhân quá ! Xin cáo từ .
... Kiệu của Kim Ngưu vừa về đến phủ đệ, chàng hăm hở xuống kiệu để kịp ăn khâu nhục hầm nhừ. Thốt nhiên một gia đồng hốt hoảng chạy đến la lối om sòm :
-Đại nhân may quá ngài đã về ! Nguy rồi nguy rồi !
-Có việc gì ? – Ngưu gắt
-Bẩm đại nhân, ngài vào mà xem, Xử tiểu thư đang đánh lộn với một người khách của ngài.
-CÁI GÌ ???????????
-------- Chap 3 ---------
Xử Nữ xuống kiệu. Quản gia nhà Kim Ngưu lại chào nàng.
-Ca ca có nhà không ? – nàng hỏi
-Bẩm tiểu thư, đại nhân đi từ sáng, có lẽ bây h sắp về ạ. Mời tiểu thư vào phủ ngồi uống trà
-Ta sẽ chờ huynh ấy!

Xử Nữ rảo bước đến thư phòng chờ. Ngang qua hoa viên, bỗng nhiên nàng đứng khựng lại, hai má đột ngột đỏ ngắt vì giận dữ.
Hóa ra là thế !
Trong hoa viên, một nữ nhân đang ngắm cá cảnh bên hồ. Nàng ta ăn vận như con trai, tóc buộc gọn trên đầu rất đơn giản, ngay bộ quần áo hoa thông cũng tầm thường. Bên hông nàng đeo một cái roi da và một cây sáo trúc.

Xử Nữ không kìm nổi mình bèn xông tời gần người con gái.
-Ngươi là ai ? – Xử Nữ hất hàm hỏi.
Người con gái nhìn nàng kì dị :
-Thế ngươi là ai ? Từ đâu đến đây mà vô phép như vậy ? – Cô đốp lại ngay không thèm nghĩ
-Ta đang hỏi ngươi cơ mà ! – Giọng Xử Nữ cay nghiệt – Ngươi đến đây từ bao h ? Có quan hệ gì với Ngưu ca ca ?
Đột nhiên nữ nhân ấy cười sặc sụa
-Ngươi cười cái gì !
Cô gái áo xanh bớt cười, lên giọng nói , đôi mắt to, sáng ánh lên vẻ tinh nghịch :
-Ta là cái gì của huynh ấy hả ? Thế cho ta hỏi cô có phải vợ huynh ấy không mà dám tra xét quan hệ của bọn ta ?
-Ngươi ... – « tức lắm rồi đấy »
-Nếu như không phải thì cờ gì ta phải nói ? Xem ra cô đối với Ngưu ca cũng chẳng phải thân thiết gì ! Đến ta mà ca ấy cũng không kể cho cô sao ? – giọng người con gái càng lúc càng trêu ngươi
-Tóm lại ngươi có nói không thì bảo ? – « núi lửa sắp phun đấy ! »
-Được rồi được rồi ! – Cô gái ấy vênh mặt lên – Nói cho mà biết, ta đây là bạn thanh mái trúc mã của Ngưu ca ca, đã hứa hôn với huynh ấy từ trong bụng mẹ. Cô từ đâu đến mà xen vào giữa như vậy ?
-Nói láo ! Từ khi Ngưu ca đến đây, ta và chàng tâm đầu ý hợp, chưa từng thấy Ngưu ca nói có người bạn như cô ! Cô là cái thá gì mà dám chia rẽ ta và huynh ấy. Nói cho cô biết, nếu muốn bản mặt cô còn nguyên vẹn thì mau cao chạy xa bay, đừng để ta nhìn thấy lần nữa ! (« có cần chua ngoa vậy không ? » XN :« sao ? ngươi cũng muốn rách mặt hả ». « ối không dám đâu chị Xử »)
-Sao ta phải đi ? Ta không đi cô làm gì ta nào ? Chính cô mới là người nên cuốn gói đi. Ngưu ca là của ta !
-Muốn giành huynh ấy sao ? Hãy bước qua xác ta trước đã.
Xử Nữ xồng xộc xông tới, định túm lấy người con gái. Song thân thủ cô ta nhanh nhẹn lạ thường. Khi nàng gần bước đến cô ta đã nhảy phắt lên cành cây ngồi vắt vẻo.
-Đồ khỉ cái kia ! Có giỏi thì mau xuống đây !
-Ta không xuống đấy !
Không biết Xử Nữ kiếm đâu ra cái khoèo để trẩy hoa quả. Nàng đứng dưới gốc cây, chọc chiếc khoèo lên cành, cô nương kia bị chọc khó chịu bất đắc dĩ phải nhảy xuống, chạy biến đi mất.

-Đứng lại, ta với cô chưa xong đâu !
Xử Nữ đuổi theo đến tận thư phòng thì mất hút. Nàng đẩy cửa vào lục lọi trong phòng. Nữ nhân ấy tưởng Xử Nữ không thấy mình, trốn dưới tràng kỉ, bỗng bị Xử Nữ lôi ra.
-Cô quá đáng rồi đấy ! Ta vốn không muốn so đo với cô, đừng để ta điên lên ! – Cô gái tức giận.
-Vậy thì mau rời khỏi đây ngay
Người con gái ấy không trả lời nữa, cô ta nhào vào người Xử Nữ, đẩy nàng ngã xuống đất.
-Ngươi dám ?...
Khi Kim Ngưu vào đến thư phòng, hai người con gái đang vật nhau ở giữa sân. Bọn a hoàn đứng chung quanh đó nhưng không ai ngăn lại. Lúc ấy Xử Nữ đương bị đè xuống dứt tóc, tay nàng cấu chặt vào vai cô gái áo xanh.
-Dừng lại đi ! – Ngưu quát ngao ngán. Nghe tiếng chàng cả hai sững người lại, vội vã buông nhau ra, mặt tái đi vì ngượng.
Ngưu lại quá đám nô tì :
-Các ngươi mù hết ah ? Sao không ngăn tiểu thư lại ?
1 a hoàn hoảng hốt quì xuống bẩm :
- Xin đại nhân bớt giận. Không phải chúng con không muốn ngăn. Hai vị cô nương hung dữ quá, chúng con không dám. Lúc đầu Diểu Nhi ở phòng hoa thấy vậy chạy vào ngăn lại đã bị cào rách mặt, hiện đương đi khám đại phu ...
Kim Ngưu thở dài thườn thượt
-Còn đứng ngây ra đó ? Sao không đỡ hai vị tiểu thư dậy ?
Người con gái áo xanh đứng lên trước, vùng vằng chạy đi. Xử Nữ cũng đứng lên sửa lại y phục.
-Xử muội muội ! Ta cần nói rõ chuyện này ...
-Con đi đâu về vậy ? – Xử phu nhân hỏi
Xử Nữ không trả lời. Nàng thui thủi về phòng chùm chăn khóc
-Tiểu thư ! Tiểu thư sao vậy ?
-Thưa với phu nhân là ta ốm ! Giờ thì đi đi, ta muốn một mình.
Kim Ngưu đi lại hồi lâu trong vườn, nghĩ ngợi liên miên, không biết từ khi nào bước sang giàn hoa nhà Đông. Người con gái áo xanh khi nãy cào nhau với Xử Nữ ngồi vắt vẻo trên giàn hoa tự kỉ. Kim Ngưu cảm thấy nghi hoặc, định đến hỏi thì nàng đã đến bên cạnh
-Nè ! Về rồi hả ? – nàng hỏi, nhìn nét mặt nàng thì Kim Ngưu hiểu nàng đang hỏi Xử Nữ
-Ừ ! – Ngưu gật. Chàng nhìn cô gái hồi lâu – Mà ... Cô là ai vậy ?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui