-------- Chap 19 -------
Ma Kết trầm ngâm ngồi trên long sàng bóp trán. Cung nữ dâng trà Lão Quân My ( búp chè trắng như lông mày ông lão). Ma Kết không mấy thích thú, chỉ uống một ngụm rồi sai người mang đi
-Gần đây long nhan bệ hạ không được tốt. Người nên giữ gìn long thể !
-Ta biết rồi ! Ta muốn đi dạo một lát, không cần theo ta !
Ma Kết ra khỏi điện Cam Lộ, khoan khoái hít thở không khí lành lạnh. Vườn Ngự uyển tuyết xuống trắng xóa. Hai cây hồng mai đỏ ối chiếu xuống tuyết màu lửa chói cả mắt. Dưới gốc cây, hai tiểu thái giám đương đắp một ụ tuyết thật lớn, chốc chốc lại khúc khích cười. Ma Kết hơi nhếch mép. Chàng thích mùa đông, thích cảnh vật mùa đông, thích hơi lạnh làm chàng tỉnh táo, thích được mẫu hậu chàng cầm tay xoa nhẹ vào nhau…
Dĩ nhiên đó là chuyện ngày xưa ! Mẫu hậu chàng bị đầu độc năm chàng 9 tuổi. Bà băng hà để lại chàng và Song Tử mới 7 tuổi. Phụ hoàng chàng gắng gượng vài năm rồi cũng theo mẫu hậu mà ra đi. Ma Kết lên ngôi từ năm 13 tuổi. 8 năm nay chàng chấp nhận chịu đựng làm một hoàng đế bù nhìn của lão thái sư kia… Nhưng đã sắp đến lúc chàng trả lại cho lão gấp bội ! Bây h, chàng đã có đủ những người mà chàng muốn…
Hãy quay lại điện Cam Lộ chút xíu…
-Truyền Tân Hình bộ Thượng Thư Kim Ngưu !
Kim Ngưu quan phục chỉnh tề, đường hoàng bước vào, quì xuống lạy :
-Hoàng thượng vạn tuế ! Vạn Tuế ! Vạn vạn tuế !
-Bình thân !
-Tạ hoàng thượng !
-Trẫm nghe nói thượng thư đại nhân là người nhân nghĩa chính trực, nhân dân kinh thành đều ca ngợi, nay gặp khanh quả là thỏa lòng trông đợi.
-Nhờ phúc của hoàng thượng !
-Trẫm đã chờ đợi bao nhiêu lâu nay mới gặp được một người như khanh, không biết khanh có tin tưởng một hoàng đế như trẫm không ?
Ngưu cho là câu nói có dụng ý, quì xuống :
-Thần nguyện dốc lòng vì bệ hạ
Ma Kết thở dài, đoạn cho bọn thái giám lui ra hết mới nói :
-Người ta đồn Ngưu phủ doãn là Ngưu thanh thiên, trẫm muốn hỏi khanh một việc !
-Xin Hoàng thượng cứ nói ạ !
-Khanh thấy cung điện của ta thế nào ?
-Bẩm Hoàng thượng, hoàng cung là nơi tôn nghiêm cao quí, thật vi thần không dám nói bừa.
-Ngươi nhìn chiếc hộp này xem ! – Ma Kết chỉ một cái hộp vàng trên long án – Ngươi nghĩ bên trong đựng cái gì ?
-Bẩm hoàng thượng, chiếc hộp vàng này tinh xảo vô cùng, chắc chắn dùng để chứa đựng vật quí giá.
-Ngươi tự xem đi ! – Ma Kết tự tay đưa cái hộp vàng cho Kim Ngưu. Ngưu Ngưu lùi xuống ba bước, từ từ mở hộp ra. Nắp hộp vừa mở, một con rắn trườn ra. Ngưu sợ quá đánh rơi cả chiếc hộp, vội vàng quỳ xuống
-Hoàng thượng khai ân !
Ma Kết cười ha hả:
-Ngươi thấy đấy. Hoàng cung chẳng khác gì cái hộp vàng đó. Ngươi chỉ cần thò một ngón tay vào, chẳng sớm thì muộn cũng bị rắn cắn chết !
-Hoàng thượng bớt giận ! Thứ lỗi cho vi thần ngu muội !
-Trẫm biết thượng thư là người thông minh mẫn tiệp, chắc phải hiểu trẫm nói gì chứ !
-Hoàng thượng thứ tội cho vi thần mạo muội, nếu đã như vậy, cần phải diệt hết rắn đi mới không có hậu họa
-Ngươi nói phải. Trẫm rất muốn lùa hết rắn ra khỏi hoàng cung của trẫm, hiềm nỗi chỉ một mình trẫm thân cô thế cô, bắt được con này, thì con khác sẽ thừa cơ cắn lại trẫm
-Thần sẵn sàng dốc sức vì Hoàng thượng. Chẳng hay hoàng thượng đã có chủ ý ?
-Ngươi biết thuật đánh rắn không ?
-Vi thần có biết qua.
-Tốt lắm. Đánh rắn phải đánh vào đầu !
... Bụp ! Ma Kết sững người. Có cái gì lạnh tê tái bất ngờ dập vào mặt chàng. Chàng còn chưa kịp định thần xem chuyện gì đang xảy ra, tiểu thái giám mặc áo thạch lựu hoảng hốt chạy đến, mang khăn tay ra phủi mặt cho chàng. Tiểu thái giám mặc áo xanh thì sợ quá quì ngay xuống, không nói câu nào.
Ma Kết vừa buồn cười vừa tức. Chàng gạt tuyết khỏi cánh mũi, mặt cau có và tím bầm lại. Thái giám mặc áo đỏ hình như không để ý sắc mặt chàng, cứ ra sức phủi lấy phủi để. To gan thật ! Ma Kết không nói gì, cứ nhìn gã chằm chằm. Phải một lúc sau gã thái giám mới thấy đôi mắt diều hâu quằm quặp sát khí. Hắn hoảng hốt quì xuống
-Nô tài biết tội !
-To gan thật !Ngươi là người cung nào ?
-Xin hoàng thượng khai ân. Nô tài không dám nữa
-Trẫm hỏi ngươi ở cung nào ?
Hắn lấm lét nhìn sang thái giám áo xanh :
-Dạ bẩm …
-Dạ bẩm cái gì ? – Chàng sẵng giọng
-Dạ, nô tài hầu ở cung Tu Hoa …
-Tên gì ?
-Dạ, là .. nô tài là Bạch … ah không Tiểu Bạch Tử , còn đây là Tiểu Vân Tử
-Trẫm không hỏi hắn !
-Cung Tu Hoa, là chỗ công chúa Bạch Dương phải không ? – Mặt Ma Kết hơi giãn ra.
-Dạ bẩm chính phải ạ !
-Thôi được rồi ! Nể mặt công chúa trẫm tha cho ngươi lần này. Còn không mau đứng lên.
Tiểu Bạch Tử đứng lên hớn hở. Rõ ràng mặt hoa da phấn, mắt phượng mày ngài, thoạt nhìn đã thấy yêu. Gương mặt trái xoan sắc sảo, làn môi cười như cánh hồng mai trên tuyết, không cần son cũng vẫn đỏ, chẳng có gì giống một tiểu thái giám hết. Ma Kết nhìn một lượt từ đầu đến chân hắn, khẽ mỉm cười. Bỗng mặt “gã” đỏ ửng lên, vội vàng quay đi cho chàng khỏi thấy.
-Tiểu Bạch Tử
-Dạ hoàng thượng
-Ngươi về nói với công chúa ta gửi lời thăm hỏi. Từ khi công chúa vào cung ta vẫn chưa đến diện kiến công chúa !
-Bẩm hoàng thượng, công chúa cũng muốn đến thăm người nhưng người đang bị buộc ở trong cung không được ra ngoài …
-Ta biết ! Thật là không phải với nàng ấy ! Ngươi nên nói với công chúa không nên nghĩ ngợi, có nhiều điều ta không thể quyết định được.
-Dạ vâng ! – Tiểu Bạch Tử khẽ bĩu môi.
Ma Kết quay gót đi khỏi. Thái giám áo xanh đứng lên rối rít:
-Công chúa liều quá !
-Làm ta sợ hết hồn ! – Tiểu Bạch Tử vuốt vuốt cổ áo. – Gã hoàng thượng này sớm không đến, muộn không đến, lại đến đúng lúc ấy !
-Chúng ta nên về thôi
-May mà ta nhanh trí…
… Điện Cam Lộ…
Ma Kết cầm tấu chương lên, giở ra rồi gập vào, cứ hàng mấy chục lần như thế, rồi lại cười một mình.
-Hoàng thượng ! Hoàng thượng !- một thái giám nhắc – Hôm nay người sao vậy ?
Ma Kết không trả lời. Hình ảnh tiểu thái giám áo đỏ kia cứ lởn vởn trong đầu chàng. Ma Kết lúc lại bật cười thành tiếng
Tiểu Bạch Tử ah ?
Nàng nghĩ nàng đang lừa ai vậy ?
--------Chap 20---------
có lẽ đoạn này đối vs Yết hơi thảm một tẹo, nhưng trong mạch truyện nên tg vẫn viết, sorry các bạn Yết nhé )
Một đêm trăng tròn …
Đường phố hiu hiu gió Bấc. Rét cắt da. Đèn lồng đỏ rực. Nến từ những ô cửa sổ giấy tỏa ra một cách ấm áp. Cậu bé chín tuổi, tóc một nhúm búi trên đầu, cài trâm bạc, mặc áo gấm màu ráng trời, đeo khánh “trường thọ” bùa “kí danh” mở rèm kiệu trông ra ngoài. Cậu hứng tuyết một cách thích thú.
-Con ah, lạnh lắm ! – vị phu nhân nét mặt hiền từ nói.
-Lạnh, nhưng con thích ! Ngày mai Bình Nhi lại sang nhà bà mợ sao ?
-Phải ! Bình Nhi ở bên đó có bà mợ chăm nom đỡ hơn.
-Nhưng ít nhất ngày sinh nhật phụ thân, Bình Nhi cũng có ở nhà !
Khắp trong ngoài phủ đèn đuốc sáng choang. Quan khách đi lại không ngớt. Tiệc sinh nhật ngài tể tướng sao có thể bỏ lỡ. Cậu bé đi vào hỉ đường, lạy phụ thân ba cái và đọc bài thơ “Chúc thọ”. Phụ thân cậu vỗ vai cậu và xoa đầu :
-Con trai ta đã sắp thành thiếu niên đến nơi !
Đối với cậu đây là một lời khen.
Nhưng cậu chẳng bao h biết rằng, đằng sau nụ cười của phụ thân cậu là những cái thở dài lo lắng, thầm kín và tuyệt vọng.
…Cũng một đêm trăng tròn…
Tuyết ngập bắp chân. Đèn lồng phủ tể tướng tắt lịm. Không một tiếng động, không một bóng người, chỉ có gió lay cành trúc, trăng xế đầu tường rọi thứ sáng lạnh lẽo vào gần trăm xác chết ngổn ngang từ cửa phủ vào trong nhà. Thật là cảnh tượng thê lương ảm đạm.
Đất Giao Châu, phía Bắc kinh thành…
Phu nhân đầu bù tóc rối dắt cậu bé đạp tuyết chạy thục mạng trong đêm. Bà chẳng biết chạy đi đâu, nhưng phải chạy ! Cậu bé nước mắt lưng tròng, chạy đã thấm mệt, bỗng vấp ngã dúi dụi. Phu nhân hoảng loạn đỡ cậu dậy
-Mẫu thân con không thể chạy nổi nữa !
-Cố lên con, chỉ cần gặp được người đó chúng ta sẽ thoát
-Nhưng con thật sự không thể …
Phu nhân gạt nước mắt cố dìu con đi, nhưng chẳng được bao xa. Một toán lính xồ ra chặn trước mặt bà.
-Xem mụ còn chạy đi đâu ? Mau nói ngọc tỉ ở đâu ?
Phu nhân đẩy cậu bé ra sau mình
-Ta chẳng biết ngọc tỉ nào hết !
-Chết còn già mồm !
Chúng không nói không rằng, xông lên túm lấy phu nhân. Cậu bé thét lên :
-Không được hại mẹ ta !
Tức thì cậu xông vào đám lính, nhưng cậu còn nhỏ quá, bị bọn chúng tóm được. Phu nhân nổi giận túm một tên lính cấu xé. Bất thần một lưỡi gươm vung lên…
Máu nóng rỏ ròng ròng đỏ lòm trên đất tuyết băng giá.
Phu nhân khuỵu xuống, mắt trợn trừng, thở thoi thóp, một nhát kiếm xuyên ngang người bà, từ sau ra trước.
Gió rít.
Cậu bé rít.
-Mẫu thân !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Mấy tên lính còn định “xử” nốt cậu bé, song bất thình lình một bóng đen xuất hiện. Bọn lính từng tên một lăn ra đất, máu từ cổ chảy ra ồng ộc, chúng chết cũng không biết vì sao mình chết.
-Mẫu thân! – Cậu bé chạy đến ôm chầm lấy phu nhân
-Ta sắp chết rồi ! – Phu nhân nhìn bóng đen mỉm cười. – Cuối cùng ngươi cũng đến ! Ta giao nó lại cho ngươi
Bóng đen đến gần quì xuống trước phu nhân, lột bỏ khăn trùm đầu. Nhân ảnh bóng đen in đậm trong làn nước mắt cậu bé, không bao giờ cậu quên được. Đấy là một lão già, mặt rỗ ngang rỗ dọc, không có râu và da đen đúa như cóc. Đoạn, lão khẽ gật đầu.
-Con phải nghe lời ông ấy ! Con phải sống ! Con phải tìm lại Bình Nhi, chăm sóc nó … con phải trả mối huyết thù này cho cha con.
-Mẫu thân không được chết ! – Cậu bé thét lên
-Mẫu thân không chết ! – Phu nhân nói gấp – Mẫu thân chỉ đi cùng cha con !
-Đừng bỏ con mẫu thân …
-Không ! – Hơi thở phu nhân yếu dần – Mẫu thân không bao h bỏ con hết. Mẫu thân … ở trên trời sẽ luôn dõi theo con, Yết Nhi ngoan của mẹ …
Phu nhân không nói được nữa. Một dòng nước mắt lăn dài trên gò má bà. Đầu phu nhân gục xuống ngực cậu bé, mắt bà trợn ngược một cái. Thế là “ Hương hồn một mối tan theo gió”
-MẸ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
…
-MẸ !!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Thiên Yết giật mình tỉnh giấc. Không có mẹ, không có bọn lính, không có lão già. Trăng là một đường chỉ mảnh khuất sau mấy cành quế trơ trụi. Gian nhà cũ kĩ kẽo kẹt trong gió. Trên ổ rơm mấy hồ rượu vứt lăn lóc khắp nơi. Khắp người Thiên Yết toát mồ hôi lạnh. Yết nghiến răng, mắt đỏ ngầu, một chốc lại cười nhạt. Chàng chẳng còn gì hết ngoài những giấc mộng đau đớn ám ảnh suốt 12 năm nay.
Mười hai năm mà chàng chẳng làm được gì hết ! Bình Nhi ? Chàng không cứu được nó. Trả thù ?
Chàng không giết được cẩu quan đã làm chết oan mấy trăm nhân mạng nhà chàng. Sống hình như không có ý nghĩa, cũng không phải sống mà là tồn tại …
Thiên Yết quẳng một hồ rượu ra ngoài cửa nhà. Vỡ toang !
Và nàng, nàng thậm chí còn chẳng biết có ta đang tồn tại trên đời.
---------- Chap 21 ---------
-Công chúa !
-Lại thế nữa rồi, dặn ngươi mãi cũng không nhớ sao ?
-Bạch công công !
-Thế mới phải chứ !
-Công công lại đi nữa sao ? Nô tài sợ lắm rồi, nhỡ lại gặp hoàng thượng nữa thì sao ?
-Hôm nay ta không chơi ném tuyết nữa, sợ gì !
-Vậy công công định đi đâu ?
-Cứ theo ta.
Một thái giám áo đỏ và một thái giám áo xanh lại dắt nhau đi lượn lờ khắp hoàng cung. Tử Cấm Lộ (con đường trong Tử Cấm thành ) hôm nay chẳng có ai đi lại ngoài một toán lính gác quần áo giáp sắt, bước một bước là lún một bước. Hai tiểu công công vừa đi vừa thong dong nhòm ngó các nơi, chẳng mấy chốc đã đến bên thềm điện Thiên Hương.
-Tiểu Vân Tử ngươi xem nơi này thật tráng lệ !
-Vâng
-Chắc chẳng bao lâu nữa hoàng tỉ sẽ đến đây thôi.
Hiện giờ điện Thiên Hương vẫn bỏ trống, tuy bề ngoài lộng lẫy nhưng chỉ có vài người đứng canh cửa. Tiểu Bạch ngắm nghía một hồi, ngạc nhiên ngửi thấy mùi trầm hương từ trong điện bay ra.
-Lạ nhỉ ! Ai đốt trầm trong điện chăng ?
Bỗng một nữ nhân bước ra, theo sau là một đoàn cung nữ và thái giám
-Ta tưởng điện Thiên Hương là của chính hậu ? Nay tỉ tỉ ta còn chưa nhận Thánh ân, sao lại có người ở đây được ?
Tiểu Bạch Tử còn đang nghi hoặc, cả đám người của nữ nhân ấy đã rồng rắn kéo đến. Một cung nữ quát :
-Tiểu thái giám to gan ! Nhìn thấy nương nương còn không mau hành lễ
Tiểu Bạch Tử không thèm chú ý đến ả cung nữ, quỳ xuống, nhưng mắt nhìn chằm chằm vào nữ nhân kia. Đó là một cô gái chừng 19 – 20 tuổi, trang sức lộng lẫy. Cô ta vận áo gấm màu thạch hoàng, đi hài Như Ý thêu hoa, nét mặt không xinh đẹp lắm nhưng cũng gọi là dễ coi. Tóc cô ta vận theo kiểu “phượng hoàng triều nhật” ( phượng hoàng bay về phía mặt trời) cài trâm hoa mẫu đơn, rõ ràng là phi tử trong hậu cung
-Ngươi chán sống rồi hả ? Dám vô lễ với Như Phi nương nương như vậy sao ?
Cung nữ định nói nữa, nhưng Như Phi ngăn lại. Cô ta mỉm cười nhìn Tiểu Bạch Tử
-Ngươi thuộc cung nào ?
-Bẩm nương nương, nô tài ở cung Tu Hoa …
Bất thần Như Phi giơ chân đá thúc vào bụng Tiểu Bạch một cái. Tiểu Vân Tử sợ hãi vội vàng đến đỡ Tiểu Bạch
-Công công !
Tiểu Bạch nghiến răng lại, mắt rực lửa căm phẫn, muốn đứng lên đánh trả, song lại thôi, quay ra nói nhỏ với Tiểu Vân Tử:
-Người đừng lo ta không sao ! Không cần lo !
-Công công ah ~! – Giọng Tiểu Vân Tử như sắp khóc.
Như Phi vênh cằm lên sang sảng nói :
-Đem cung Tu Hoa ra dọa bổn cung chắc ?
-Nô tài không dám !
-Tưởng rằng mình là công chúa mà dám lên mặt với bổn cung ư ? Đừng hòng ! Dù người có là công chúa đi nữa, một khi đã bước vào nơi này rồi cũng phải quì mọp dưới chân ta thôi !
Tiểu Bạch khẽ đưa tay lên ôm bụng, gắng quỳ dưới tuyết một lúc. Như Phi đương định quay đi thì bỗng bị một người chặn lại. Ả ta nhìn người đó mặt tái nhợt, hoảng hồn quỳ xuống :
-Thần thiếp bái kiến Bệ Hạ !
-Như Phi sao lại ở đây ? – Ma Kết chỉ liếc qua một cái, không thèm nhìn mặt ả ta.
-Dạ bẩm Bệ hạ … Thần thiếp … Thần thiếp muốn đến quét dọn điện Thiên Hương !
-Bình thường có cung nữ quét dọn kia mà ! Hay nàng muốn làm thay họ ? – Giọng Ma Kết mỉa mai. ( Cho cô ta làm thay luôn đi )
-Dạ không ạ ! Thần thiếp …
Ma Kết chợt liếc sang phía cái bóng áo đỏ quen quen, ngạc nhiên thấy Tiểu Bạch Tử đang nhăn nhó vì đau.
-Chuyện gì ở đây đây ?
-Dạ bẩm, tiểu thái giám này dám vô lễ với thần thiếp.
-Hắn vô lễ thì đã có Xử thượng cung xử lí, nàng thân là phi tần hậu cung, lại động tay động chân thì còn ra thể thống gì nữa ? – Giọng Ma Kết trở nên gay gắt ( xót tình nương mà ! ^^)
-Bệ hạ …
-Thôi đi, từ h ta không muốn thấy những chuyện ngược đời này ở đây rõ chưa ? Không có việc gì cũng đừng đến điện Thiên Hương làm gì !
-Thần thiếp biết tội.
-Còn không mau lui đi ?
Như Phi vội vàng xa giá về cung Hồng Hạc, lúc đi rồi vẫn ngoái lại nhìn Tiểu Bạch Tử căm tức. Cũng may cho Tiểu Bạch Tử, Như Phi thường ngày lười nhác, thân thể mềm oặt, nên cú đá không làm tổn thương lục phủ ngũ tạng gì hết. Nếu không phải ta bị mụ nhũ mẫu giam trong cung, không muốn làm to chuyện, chứ ta mà đá một cái là ngươi cũng về chầu Diêm Vương !
-Lại là ngươi sao ?
-Hoàng thượng vạn tuế ! – Tiểu Bạch Tử gắng gượng nói
-Miễn lễ. – Ma Kết quay sang Tiểu Vân Tử - Còn không mau đỡ hắn dậy ?
Tiểu Vân Tử suýt khóc. Nhưng Tiểu Bạch Tử lườm nó :
-Ta có chết đâu mà ngươi khóc !
-Sao ngươi lại ở đây ? Không ở trong cung hầu hạ công chúa còn chạy đi gây chuyện làm gì ?
-Bẩm hoàng thượng ... – Tiểu Bạch đau quá, không nói được nhăn mặt kêu đau.
Ma Kết gọi lũ canh cửa ra mắng một trận :
-Các ngươi canh cửa ở đây mà có chuyện sao không mau báo cho Xử thượng cung ?
Lũ canh cửa nhìn nhau rồi đồng loạt khúm núm :
-Bẩm hoàng thượng chúng nô tài biết tội
-Hôm nay Như Phi đến làm gì ?
-Dạ bẩm Hoàng thượng, ngày nào Như Phi nương nương cũng đến đây ngủ trưa ạ ! ( ả Như Phi này bị thần kinh ah ?)
-Sao có chuyện kì lạ như vậy được ?
-Như Phi nương nương không cho chúng nô tài nói ạ !
-Thôi được ! Từ h theo ý chỉ của trẫm, trừ khi có lệnh của trẫm, không ai được vào điện Thiên Hương rõ chưa ?
-Nô tài tuân chỉ !
Ma Kết lại quay sang Tiểu Bạch
- Còn không mau đưa hắn ta về đắp thuốc đi, đứng nghệt ra đó ?
Tiểu Vân Tử vội vã vâng lời. Ma Kết còn cho hai nô tài đưa Tiểu Bạch về nữa.
... Cung Lạc Nhạn ...
-Công chúa ! Công chúa !
-A Ly về rồi hả ? Dạo này Dương Dương thế nào ? – Cự Giải đương ngồi thêu bên cửa sổ.
-Công chúa, Nhị công chúa gần đây không được khỏe. Nghe nói hôm nọ Nhị công chúa lẻn đi chơi bị Như Phi nương nương đá một cái vào bụng …
-CÁI GÌ ? – Cự Giải đứng vụt lên ( “wtf”) – Dương Dương bị đá ? Là ai ?
-Là Như Phi nương nương ạ !
-Nàng ta dám sao ? – Giọng Cự Giải tức tối. A Ly ít khi thấy công chúa của mình nổi giận như vậy.
-Vâng …
-Mau … khởi giá đến cung Tu Hoa !
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...