Edit: quynhle2207—diễn đàn
Điện thoại di động sáng lên màn hình khi mở máy.
Ngay lập tức có điện thoại gọi vào, lại chính xác giọng nói cực kỳ quen thuộc: Trứng thối lớn gọi tới, có nghe hay không đây? Trứng thối lớn gọi tới, có nghe hay không đây?
Đốn Cảnh Nhiên như tỉnh lại từ trong giấc mộng: “Cám ơn người bạn tốt."
Lạc Thủy mờ mịt lắc đầu một cái, đưa mắt nhìn cậu ta đi mất.
Nhấn xuống phím trả lời, đầu bên kia truyền tới giọng nói lo lắng của Lam Khanh: "Phu nhân, em ở đâu? Anh tới đón em.”
Đầu óc Lạc Thủy có chút bất ngờ, nhất là khi nghe được giọng điệu lo lắng của đại thần, quả thật có chút khó tin, nửa ngày mới nói được một câu: “Sao vậy?”
"Bác trai bác gái đến trường học."
Không thể nào, bây giờ không phải buổi sáng mà, không lẽ mẹ Lam lại muốn đi leo núi với cô à? Vừa nghĩ ngược lại, không đúng, tại sao anh lại gọi cha mẹ của mình là ‘bác trai bác gái’ được.
Câu trả lời chỉ có một: Ba mẹ cô trở về rồi!
Lạc Thủy chạy vắt chân lên cổ, nói rất kích động: “Em ở tại sân bay, anh có biết sân bay ở đâu không?”
"Em đừng chạy, đứng tại chỗ đi, anh sẽ tới đó nhanh thôi.”
Lam Khanh lái xe đến sân bay, nhìn từ xa đã thấy một bóng dáng màu xanh ngọc đang duỗi dài cổ nhìn xung quanh, anh bước xuống dẫn cô đến chỗ đậu xe, không hỏi bất cứ chuyện gì, chỉ cười nói: “Bác trai bác gái đang ở cùng với ba mẹ của anh.”
Lạc Thủy cảm nhận được hết sức sâu sắc câu nói: cuộc đời như một vở kịch.
Tất cả mọi chuyện thần kỳ cũng đều đến cùng một lúc.
Cô hỏi: "Tại sao ba mẹ em lại ở cùng một chỗ với ba mẹ anh vậy?”
Anh nói: "Trùng hợp thôi, đúng lúc ba mẹ anh rảnh rỗi, muốn tìm người leo núi, gặp phải ba me em đang hỏi thăm em ở dưới lầu ký túc xá, nói là không gọi được cho em.”
Quả thật Lạc Thủy muốn ôm đầu khóc luôn, chuyện này nói như thế nào đây? Cầm lấy cái đệm hình Spongebob Squarepant mềm mại nhào nặn thành một cục, rồi lại dùng hết sức lực đập cho dẹp lép luôn. Đúng là leo núi hại chết người không đền mạng mà.
"Vậy...... Vậy......" Cô lắp bắp nửa ngày cũng không nói ra được câu còn lại.
Anh đưa tay cầm lấy tay cô, rồi nói: “Vậy thì chúng ta đính hôn đi.”
Dù sao cũng đã gặp mặt ba mẹ vợ rồi, những chuyện như vậy phải sớm một chút, không nên chậm trễ, [.quynh.le.2207] thật sự anh không muốn còn có lần sau phải đến sân bay để đón cô, chỗ này rất nguy hiểm nha.
Một tiếng ‘đùng’, túi khí trong bụng của Spongebob Squarepant bị nổ tung, từng sợi bông rơi lả tả, nhìn rất đẹp mắt.
"Đính đính đính đính đính hôn hả? Chúng ta còn nhỏ mà, từ từ rồi hãy tính.”
Anh vỗ vỗ bàn tay bé nhỏ của cô: “Cho nên phải tính trước việc cưới xin.”
Địa điểm gặp mặt được chọn tại quán trà chiều Mai Gia Ổ.
Trong phòng trà.
Phía sau tấm bình phong được chạm khắc hoa lá chính là những ruộng trà Long Tĩnh theo hình dạng bậc thang, tỏa mùi thơm ngát ra xung quanh.
Vậy mà món ăn được dọn lên cũng có mùi hương trà thanh đạm, người phục vụ giới thiệu, chính là dùng nồi xào qua trà để bức mùi hương ra ngoài.
Trên bàn gỗ hình tròn, những người vừa có tiếng vừa có miếng của hai nhà đang ngồi lại với nhau.
Lạc Thủy có chút co ro, ba mẹ đang ngồi bên người mình, còn không thân thiết bằng mẹ Lam đang ngồi bên cạnh, dù sao thì còn có thể nói chuyện với mẹ Lam một chút về chuyện leo núi nào tốt, cảnh núi nào đẹp, ngọn núi nào cao.
Còn với ba mẹ mình lại chỉ có thể hỏi câu nào trả lời câu đó, cho dù mẹ cô gắp đồ ăn, cô cũng cầm cái chén rất cẩn thận.
Ngược lại ba người đàn ông nói chuyện với nhau rất vui vẻ, chờ Lạc Thủy ăn xong một chén hải sản mình yêu thích thì mấy người đàn ông đã uống xong rượu rồi.
Nhìn theo hoàn cảnh này thì trong chốc lát cũng không thể nào nói hết được, đây chính là thế giới của những người đàn ông.
Một bữa cơm này, không khí vô cùng kỳ lạ.
Mẹ Lam nhìn ra Lạc Thủy không được tự nhiên, liền rủ mấy người phụ nữ đi ra ngoài ngắm cảnh một chút.
Vì vậy, ở trên một tầng cao nhất của tòa nhà, mẹ Lam tìm một cái cớ rời đi, để lại Lạc Thủy và mẹ Lạc.
"Lạc Thủy."
"Mẹ."
Hai người đồng thời mở miệng, lại cảm thấy không được tự nhiên.
Lạc Thủy xoa tay, giọng nói nho nhỏ, chỉ sợ đây chỉ là một giấc mơ: “Mẹ, tại sao đột nhiên mẹ trở về vậy?”
Mẹ Lạc ôm cổ Lạc Thủy: "Nhớ con, sợ con không thể chống chọi một mình, Tiểu Thủy, thật xin lỗi con."
Lạc Thủy đưa tay ôm ngược lại mẹ mình, trong ấn tượng mẹ thích nhất mặc chiếc váy màu đỏ như lửa, giày cao gót thật cao, thần thái luôn luôn phấn khởi, cho dù có khó khăn gì cũng không làm khó được, có thể nấu được những món ăn rất ngon, lúc buồn bực cô chuyện gì sẽ trực tiếp đóng sầm cửa lại, đi ra ngoài, ăn mặc cho cô thành một đứa con trai, nói cho cô biết chuyện của mình thì mình tự lo, bất cứ lúc nào đều phải lạc quan tự tin.
Bất cứ lúc nào thì mẹ của cô đều mang một dáng vẻ không sợ trời không sợ đất, thu xếp đồ đạc, bỏ đi Tây Bộ, một chuyến đi đã mất bốn năm.
Trong lòng Lạc Thủy, mẹ chưa bao giờ dịu dàng như vậy, có thể nhẹ nhàng ôm mẹ, ấm áp thân thiết dựa vào, nói với cô là mẹ nghĩ tới cô.
Trong bốn năm không gặp này, khóe mắt của mẹ cô đã có thêm nếp nhăn, mặc quần áo bằng vải bình thường, tóc quấn lên đơn giản, trong lòng bàn tay đều là vết chai, da mặt khô ráp vàng vọt, không còn đâu nữa vẻ mặt kiêu căng của cô gái trong bộ áo đỏ năm xưa.
Cô nói: "Mẹ, con có bạn trai rồi."
Mẹ Lạc ôm chặt cô: "Mẹ thấy rồi, con gái đã lớn rồi, cậu ta rất tốt, bên nhà thân gia cũng rất tốt.”
Mẹ Lạc và chồng đã tới vùng núi xa xôi ở Tây Bộ bốn năm, máy bay vừa hạ cánh đã đi thẳng tới trường học của Lạc Thủy, quần áo mặc trên người cũng là vải bông thô sơ làm ra ở Tây Bộ. Vì rời đi quá lâu, cho dù là lời nói hay hành động đều không hợp với đại đa số những người thành thị, vậy mà cha mẹ đối phương không hề có một chút ý tứ bất mãn nào cả, càng không nói đến có ghét bỏ hay không, vừa thân thiết lại nhiệt tình, đặc biệt là bà thông gia, vừa dịu dàng lại chu đáo.
"Mẹ, mẹ còn trở lại Tây Bộ sao?" Đều nói mẹ con đồng lòng, mặc dù cách xa quá lâu, nhưng loại cảm giác thân tình thì không thể phai mờ đi hết, cô cũng không muốn cha mẹ vì mình mà bỏ qua mơ ước của bản thân.
Lạc mẹ nói: "Không đi nữa, sau này ở lại đây.”
"Mẹ." Thật sự chữ này có chút xa lạ, nhưng sau một khoảng thời gian dài dưới sự áp bức của mẹ Lam, may mắn là Lạc Thủy đã tập thành thói quen.
"Thân gia nói với mẹ chuyện đính hôn, con cũng lớn rồi, tự mình quyết định đi.” Cách thức mà mẹ Lạc dạy dỗ con cái cũng giống như tính tình dũng mãnh của bà, chưa bao giờ giống như bình thường, hạnh phúc nhất chính là thấy con gái mình luôn luôn biết mình muốn gì, dùng chính năng lực của mình để giành lấy.
Thoáng cái mặt Lạc Thủy đỏ ửng: "Mẹ!"
Thật ra thì Lạc Thủy lớn lên rất giống mẹ Lạc, mẹ Lạc vừa nhìn thấy bộ dạng thẹn thùng của con gái mình thì không kiềm chế được nghĩ đến mình lúc còn trẻ, cũng không biết lão già kia có uống nhiều hay không nữa, nghĩ đến đây đã đứng ngồi không yên.
Lạc Thủy nhìn thấy mẹ không được tập trung, bộ dạng ra vẻ hoảng hốt lo lắng, lúc này quỷ quái đáp trả mẹ già nhà mình: “Mẹ, nghĩ đến ba hả?”
Hai mẹ con liếc mắt nhìn nhau, cười rộ lên, trở xuống dưới.
Lam Khanh ngồi giữa hai ông ba già, bị rót rượu nhiều nhất, đàn ông có rượu vào thì tự nhiên cũng nói nhiều hơn, gì mà con rể, gì mà thân gia, cứ lải nhải bên tai không dứt.
Rốt cuộc thì ba Lạc cũng yếu thế không chịu nổi cường địch, bị cha con nhà họ Lam chuốc rượu đến nỗi nằm luôn, say bí tỉ vỗ vai con rể, tiếng địa phương cũng thốt ra luôn: “Nhóc con, lông đủ cứng!”
Mẹ Lạc nhìn lão già nhà mình say đến không biết gì nữa, lúc này mới kéo ông ta ra ngoài, gọi một ly nước chanh, cho ông ta uống vào, nói với vẻ lo lắng: “Người lớn tuổi vậy rồi, còn uống say thành ra như vậy.”
Mặc dù ba Lam uống hơi nhiều, nhưng đầu óc cũng coi như còn tỉnh táo, nói: “Chỗ chúng tôi có phòng khách, trễ rồi, nếu không thì nhà thân gia ở lại một đêm đi.”
Lão hồ ly đã nhìn ra nhà thân gia đầy phong trần, mới từ nơi khác trở về rồi, sợ rằng trong nhà còn chưa kịp dọn dẹp, nói không chừng phải vào ở khách sạn, sao không thuận nước đẩy thuyền giúp con mình một chút, lúc ông ta theo đuổi mẹ của Lam Khanh, ông ta cũng theo đuổi rất cực khổ, chuyện còn rành rành trước mắt nha. Đứa con trai này từ nhỏ đều không cần ông quan tâm tới, vất vả lắm mới động lòng phàm, ông cũng phải ủng hộ nhiệt tình, ai, thật khổ mà, theo đuổi được vợ quả là cực khổ quá đi.
Hiển nhiên là Lam Khanh vui mừng, ra sức mời ba mẹ vợ.
Mẹ Lạc còn đang từ chối, mẹ Lam bước vào,:quynhle2207/dđ/le/quy/don: sau khi biết mọi chuyện, nói nhỏ vài câu vào tai mẹ Lạc, không ngờ mẹ Lạc đã thoải mái đồng ý, làm cho Lạc Thủy sửng sốt một lúc.
Từ trước cửa quán trà Mai Gia Ổ, cả hai nhà lái xe về nhà họ Lam.
Là một biệt thự sân vườn hai tầng, hình thức rất đơn giản, nhà cửa rộng rãi, trồng một ít hoa cỏ được chăm sóc kỹ lưỡng, có thể thấy do người chuyên nghiệp chăm chút.
Lạc Thủy đỡ Lam Khanh.
Hơi thở nóng hổi đầy mùi rượu của anh phun bên tai cô, nhẹ nhàng nỉ non: “Phu nhân, mai mốt chúng ta ở chỗ này được không?”
Lạc Thủy không để ý tới, chỉ coi như anh đang nói mớ thôi.
Không ngờ anh lại cọ tới cọ lui, cọ lên cọ xuống, mềm mại ướt át cứ dán lên bên tai của cô, trở tới trở lui, hết sức yêu nghiệt, còn để lại cảm giác tê dại trên tai cô nữa, Lạc Thủy hoảng sợ, mặc dù hai người bọn họ đi ở sau cùng, nhưng ai dám đảm bảo ba mẹ ở trước mặt lúc vào cửa sẽ không quay đầu lại chứ, đầu óc cô nảy ra ý xấu, chọt chọt vào hông của anh.
Quả nhiên Lam Khanh bị nhột, nhảy tránh ra một bước, sau đó lại tiếp tục nhào tới, ôm chặt lấy Lạc Thủy, giống như đang say, nói: “Phu nhân, chúng ta về nhà rồi."
Thấy mẹ Lam còn đang mở cửa trước mặt, Lạc Thủy thở dài một cái, liếc anh, ý muốn anh đừng có lộn xộn như vậy nữa, mặc dù anh uống có hơi nhiều, nhưng uống nhiều quá thì không được đâu!
Vào đến phòng, chờ mẹ Lạc đi xong, Lạc Thủy chơi xấu đẩy Lam Khanh ngã nằm trên giường, sau đó đi ra ngoài, đang nghĩ muốn ra phòng khách coi thử có gì cần cô giúp hay không.
Gì? Cửa không mở được?
Vặn chốt an toàn về bên trái hai vòng, không mở ra, lại vặn chốt an toàn về bên phải, dùng sức mạnh hơn một chút, vẫn mở không được.
Lạc Thủy nản lòng không thèm thử nữa, không thể nào, cửa này còn có cơ quan gì hay sao?
Quanh đi quẩn lại cả nửa ngày, vẫn không mở ra được.
Lạc Thủy bất đắc dĩ xoay người, quay đầu lại liền nhìn thấy Lam Khanh đang ngồi ở trên giường, đôi mắt sáng quắc đang nhìn cô.
"A, không phải anh ngủ rồi à?” Trong ý thức của Lạc Thủy, người tốt khi uống rượu, uống nhiều quá thì chỉ biết nghiêng đầu nằm ngủ thôi.
Lam Khanh cười nhẹ nhàng nhìn cô, trong ánh mắt lóe lên đầy màu sắc đang bắt đầu xoay chuyển, sau đó đứng lên, gọn gàng ôm lấy Lạc Thủy, đặt xuống giường: “Anh muốn ngủ chung với vợ.”
Giường vừa lớn lại vừa mềm, Lạc Thủy lăn ra bên ngoài, đạp anh: "Đi mở cửa trước đi.”
Lam Khanh nằm bất động ở mép giường.
Lạc Thủy liền đưa tay cù lét anh: “Nhanh lên đi.”
Lam Khanh nhịn cười, nhưng vẫn nằm im.
Lạc Thủy lấy làm lạ nhào qua, cẩn thận nhìn anh, bởi do uống rượu, mặt có hơi đỏ: “Chẳng lẽ uống say thì thích nằm yên như vậy à?”
Lam Khanh cũng nhìn cô chăm chú, bốn mắt nhìn nhau, anh bắt đầu lè nhè: “Vợ à, em thật xinh đẹp.”
Lạc Thủy vui vẻ, hoàn toàn xác định là anh uống say, kéo anh nằm trên gối, còn thuận tay ăn đậu hủ của anh luôn, sờ mặt anh, rồi sờ bụng anh, trong lòng vô cùng sung sướng thỏa mãn, lúc này không ăn thì đợi đến chừng nào.
Bụng của anh không có mềm chút nào, sờ vào hơi cứng, có vẻ rất săn chắc. Lạc Thủy chợt nhớ tới những thanh niên mạnh mẽ với cơ bụng tám múi trên tạp chí kia, cảm thấy ớn lạnh cả người, chắc ma men nhà cô cũng không phải như vậy chứ? /quynhle2207..dd.le.quy.don/ Ma xui quỷ khiến thế nào lại kéo áo anh lên để kiểm tra cơ bụng ra sao.
"Vợ à, em chọc ghẹo anh.” Chưa nói hết lời, Lam Khanh chỉ cần lật người một cái đã đè Lạc Thủy ở dưới: “Chọc ghẹo anh phải trả giá lớn lắm đó!”
Đáng thương cho Lạc Thủy, còn chưa có hiểu rõ ai đang đùa giơn ai thì đã bị ăn vào trong bụng.
Tác giả có lời muốn nói: Ặc. Kết thúc.
Editor: Bộ truyện tới đây đã kết thúc rồi. Cảm ơn các bạn đã luôn theo dõi và ủng hộ trong thời gian qua.
Hoàn
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...